Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 433
CHƯƠNG 433
Thương Mẫn cảm nhận được tâm trạng của anh hơi khác thường, cô không nhiều lời mà đi rót cho anh chén trà nóng.
Nhìn thấy chén trà, nhớ tới chuyện xảy ra vào ban ngày, cô thuận miệng nói một câu, “Hôm nay ba anh đã đến đây.”
“Ông ấy tới làm gì?” Mâu Nghiên hỏi.
“Cũng không có gì.” Thương Mẫn biết dường như Mâu Nghiên luôn luôn giống như một con sư tử xù lông khi nhắc tới ba anh.
“Thật ra em cảm thấy, có lẽ chủ tịch… Cũng không xấu xa như vậy. Dù như thế nào đi nữa, ông ấy cũng là ba anh, gần sang năm mới rồi, chúng ta cũng không có việc gì, nếu không thì chúng ta trở về thăm ông ấy được không?” Thương Mẫn dò hỏi anh.
Ánh mắt Mâu Nghiên đôi lập tức lạnh xuống, anh nhìn chằm chằm Thương Mẫn, dáng vẻ như vậy làm cho Thương Mẫn cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
“Ông ta là người đã từng suýt nữa giết chết em, vậy mà em cảm thấy ông ấy không xấu xa sao?”
Thương Mẫn im lặng, không biết trả lời như thế nào.
“Người như vậy, cả đời cũng không đáng được tha thứ, cho dù ông ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể xoá bỏ những nghiệp chướng ông ta gây ra.” Mâu Nghiên vẫn luôn rất cố chấp với chuyện này.
cô, vì sao đột nhiên anh lại nghĩ như vậy?
“Em không thể tha thứ cho Mạc Hậu, là vì cô ta không chỉ hại em, mà Tô Huệ Phi, Mạnh Kha và Du Thắng… Họ đều là người bị hại, nhưng những chuyện ba anh làm với em, dù sao người bị hại chỉ mình em, nếu có thể làm cho cuộc sống sau này của anh khá hơn một chút, có thể buông xuống em đều buông xuống.”
“Buông xuống? Vậy em nói cho anh biết, chuyện ông ta hại chết mẹ và em gái anh, anh phải buông xuống như thế nào? Chuyện ông ta giết dì anh phải buông xuống như thế nào?” Mâu Nghiên lớn tiếng quát.
“Em…” Thương Mẫn muốn giải thích, nhưng cuối cùng cô vẫn bị khí thế của Mâu Nghiên làm cho ngậm miệng lại.
“Lương thiện và không phân biệt đúng sai không có gì khác nhau, dựa vào cái gì mà em có thể liều lĩnh đi báo thù, nhưng lại mềm lòng vì ông ta là ba của anh? Ngay cả một người đáng thương như Kỷ Mộng Hiền em cũng không bao dung được, thì vì sao lại nhân từ với Mâu Chí Tình như thế? Là vì anh nói muốn rời khỏi Đạt Phan, em sợ sau này theo anh không được sống tốt lành sao?”
Thương Mẫn cảm nhận được tâm trạng của anh hơi khác thường, cô không nhiều lời mà đi rót cho anh chén trà nóng.
Nhìn thấy chén trà, nhớ tới chuyện xảy ra vào ban ngày, cô thuận miệng nói một câu, “Hôm nay ba anh đã đến đây.”
“Ông ấy tới làm gì?” Mâu Nghiên hỏi.
“Cũng không có gì.” Thương Mẫn biết dường như Mâu Nghiên luôn luôn giống như một con sư tử xù lông khi nhắc tới ba anh.
“Thật ra em cảm thấy, có lẽ chủ tịch… Cũng không xấu xa như vậy. Dù như thế nào đi nữa, ông ấy cũng là ba anh, gần sang năm mới rồi, chúng ta cũng không có việc gì, nếu không thì chúng ta trở về thăm ông ấy được không?” Thương Mẫn dò hỏi anh.
Ánh mắt Mâu Nghiên đôi lập tức lạnh xuống, anh nhìn chằm chằm Thương Mẫn, dáng vẻ như vậy làm cho Thương Mẫn cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
“Ông ta là người đã từng suýt nữa giết chết em, vậy mà em cảm thấy ông ấy không xấu xa sao?”
Thương Mẫn im lặng, không biết trả lời như thế nào.
“Người như vậy, cả đời cũng không đáng được tha thứ, cho dù ông ta có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể xoá bỏ những nghiệp chướng ông ta gây ra.” Mâu Nghiên vẫn luôn rất cố chấp với chuyện này.
cô, vì sao đột nhiên anh lại nghĩ như vậy?
“Em không thể tha thứ cho Mạc Hậu, là vì cô ta không chỉ hại em, mà Tô Huệ Phi, Mạnh Kha và Du Thắng… Họ đều là người bị hại, nhưng những chuyện ba anh làm với em, dù sao người bị hại chỉ mình em, nếu có thể làm cho cuộc sống sau này của anh khá hơn một chút, có thể buông xuống em đều buông xuống.”
“Buông xuống? Vậy em nói cho anh biết, chuyện ông ta hại chết mẹ và em gái anh, anh phải buông xuống như thế nào? Chuyện ông ta giết dì anh phải buông xuống như thế nào?” Mâu Nghiên lớn tiếng quát.
“Em…” Thương Mẫn muốn giải thích, nhưng cuối cùng cô vẫn bị khí thế của Mâu Nghiên làm cho ngậm miệng lại.
“Lương thiện và không phân biệt đúng sai không có gì khác nhau, dựa vào cái gì mà em có thể liều lĩnh đi báo thù, nhưng lại mềm lòng vì ông ta là ba của anh? Ngay cả một người đáng thương như Kỷ Mộng Hiền em cũng không bao dung được, thì vì sao lại nhân từ với Mâu Chí Tình như thế? Là vì anh nói muốn rời khỏi Đạt Phan, em sợ sau này theo anh không được sống tốt lành sao?”
Bình luận facebook