Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
CHƯƠNG 462
Nếu chỉ vì tiền, với năng lực của Mâu Nghiên, anh có thể dễ dàng bỏ ra mấy chục tỷ, nhưng rất rõ ràng thứ mà người đó muốn không phải là mấy chục tỷ này. Mà là… Mâu Nghiên, thậm chí là toàn bộ nhà họ Mâu.
Bạch Chấp không nhiều lời, kéo vali rời đi.
Nhưng đi tới cửa, dường như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Chấp lại ngoảnh lại.
“Rõ ràng anh tin cô ấy, cũng chưa bao giờ nghi ngờ chúng tôi làm tổn thương ai, tại sao khi ở bệnh viện lại cố ý chọc giận cô ấy?”
Mâu Nghiên im lặng, không trả lời.
Đôi mắt phía sau cặp kính của Bạch Chấp hơi nheo lại, quan sát kỹ khuôn mặt Mâu Nghiên.
“Sắc mặt anh rất tệ.” Giọng Bạch Chấp không lớn: “Có vẻ không được khoẻ lắm.”
Mâu Nghiên vẫn im lặng, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Bạch Chấp biết anh không muốn nói chuyện với mình bèn cúi đầu, bước ra ngoài.
Mâu Nghiên lại ngồi xuống ghế sofa, căn phòng vắng tanh, không có Thương Mẫn ồn ào lại trở nên vô cùng im lặng.
Cánh cửa lớn đóng lại, Kỷ Mộng Hiền từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt Mâu Nghiên.
“Anh Nghiên.” Vẻ mặt Kỷ Mộng Hiền rất áy náy: “Em xin lỗi.”
“Chị Thương Mẫn vì em nên mới đi đúng không?”
“Hay là em chuyển ra ngoài ở, anh đón chị Thương Mẫn về đi.” Kỷ Mộng Hiền cố gắng tỏ ra hiểu chuyện hơn: “Em lang thang ở ngoài đã quen, cuộc sống thế nào cũng có thể thích nghi được.”
“Nhưng chị Thương Mẫn ngậm thìa vàng lớn lên từ nhỏ, không chịu được khổ đâu…”
“Được.” Mâu Nghiên trả lời không cần nghĩ ngợi: “Tôi cho người thu dọn đồ đạc của cô, cô có thể đi ngay bây giờ.”
“Hả?” Kỷ Mộng Hiền sững người, cô ta chỉ nói vậy thôi, không ngờ Mâu Nghiên lại đồng ý?
“Anh Nghiên, anh thật sự muốn đuổi em đi sao?”
“Không phải do cô nói sao?” Mâu Nghiên lạnh lùng đáp: “Nếu cô đã suy nghĩ cho chúng tôi thì tôi sẽ nhận lấy lòng tốt của cô.”
“Em…” Kỷ Mộng Hiền cứng họng.
Sao anh không theo lẽ thường chứ? Mâu Nghiên đã đuổi Thương Mẫn đi vì cô ta, sao còn đối xử với cô ta thế này?
Hơn nữa dường như lần nào có Thương Mẫn thì anh mới đối xử tốt với cô ta, Thương Mẫn vừa đi là anh lại lạnh lùng, thờ ơ.
“Không muốn đi thì ngoan ngoãn ở lại đây.” Mâu Nghiên đứng dậy đi lên lầu: “Nếu thật sự muốn đi thì vì chịu trách nhiệm với cô, tôi sẽ đưa cô đến trung tâm cai nghiện.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Kỷ Mộng Hiền siết chặt nắm đấm, nhìn theo bóng lưng Mâu Nghiên, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ chính đóng lại.
Cô ta hậm hực ngồi xuống sofa, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra cách giải quyết. Những người đàn ông trước đây đều chịu thua trước chiêu này của cô ta, tại sao Mâu Nghiên lại không như thế?
Kỷ Mộng Hiền đang suy nghĩ thì chợt thấy ngăn kéo bàn cà phê vẫn chưa đóng hẳn.
Cô ta bước tới mở ngăn kéo, lấy lọ thuốc bên trong ra.
Cô ta nhìn tên thuốc trên đó rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Tramadol, thuốc giảm đau cực mạnh cho bệnh nhân ung thư… Hai mắt Kỷ Mộng Hiền chợt mở lớn, cô ta nhìn chằm chằm chiếc cốc Mâu Nghiên đã dùng trên bàn, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Ung thư… Không lẽ Mâu Nghiên mắc bệnh nặng như vậy?
Nếu chỉ vì tiền, với năng lực của Mâu Nghiên, anh có thể dễ dàng bỏ ra mấy chục tỷ, nhưng rất rõ ràng thứ mà người đó muốn không phải là mấy chục tỷ này. Mà là… Mâu Nghiên, thậm chí là toàn bộ nhà họ Mâu.
Bạch Chấp không nhiều lời, kéo vali rời đi.
Nhưng đi tới cửa, dường như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Chấp lại ngoảnh lại.
“Rõ ràng anh tin cô ấy, cũng chưa bao giờ nghi ngờ chúng tôi làm tổn thương ai, tại sao khi ở bệnh viện lại cố ý chọc giận cô ấy?”
Mâu Nghiên im lặng, không trả lời.
Đôi mắt phía sau cặp kính của Bạch Chấp hơi nheo lại, quan sát kỹ khuôn mặt Mâu Nghiên.
“Sắc mặt anh rất tệ.” Giọng Bạch Chấp không lớn: “Có vẻ không được khoẻ lắm.”
Mâu Nghiên vẫn im lặng, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Bạch Chấp biết anh không muốn nói chuyện với mình bèn cúi đầu, bước ra ngoài.
Mâu Nghiên lại ngồi xuống ghế sofa, căn phòng vắng tanh, không có Thương Mẫn ồn ào lại trở nên vô cùng im lặng.
Cánh cửa lớn đóng lại, Kỷ Mộng Hiền từ trên lầu đi xuống, đứng trước mặt Mâu Nghiên.
“Anh Nghiên.” Vẻ mặt Kỷ Mộng Hiền rất áy náy: “Em xin lỗi.”
“Chị Thương Mẫn vì em nên mới đi đúng không?”
“Hay là em chuyển ra ngoài ở, anh đón chị Thương Mẫn về đi.” Kỷ Mộng Hiền cố gắng tỏ ra hiểu chuyện hơn: “Em lang thang ở ngoài đã quen, cuộc sống thế nào cũng có thể thích nghi được.”
“Nhưng chị Thương Mẫn ngậm thìa vàng lớn lên từ nhỏ, không chịu được khổ đâu…”
“Được.” Mâu Nghiên trả lời không cần nghĩ ngợi: “Tôi cho người thu dọn đồ đạc của cô, cô có thể đi ngay bây giờ.”
“Hả?” Kỷ Mộng Hiền sững người, cô ta chỉ nói vậy thôi, không ngờ Mâu Nghiên lại đồng ý?
“Anh Nghiên, anh thật sự muốn đuổi em đi sao?”
“Không phải do cô nói sao?” Mâu Nghiên lạnh lùng đáp: “Nếu cô đã suy nghĩ cho chúng tôi thì tôi sẽ nhận lấy lòng tốt của cô.”
“Em…” Kỷ Mộng Hiền cứng họng.
Sao anh không theo lẽ thường chứ? Mâu Nghiên đã đuổi Thương Mẫn đi vì cô ta, sao còn đối xử với cô ta thế này?
Hơn nữa dường như lần nào có Thương Mẫn thì anh mới đối xử tốt với cô ta, Thương Mẫn vừa đi là anh lại lạnh lùng, thờ ơ.
“Không muốn đi thì ngoan ngoãn ở lại đây.” Mâu Nghiên đứng dậy đi lên lầu: “Nếu thật sự muốn đi thì vì chịu trách nhiệm với cô, tôi sẽ đưa cô đến trung tâm cai nghiện.”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Kỷ Mộng Hiền siết chặt nắm đấm, nhìn theo bóng lưng Mâu Nghiên, “rầm” một tiếng, cánh cửa phòng ngủ chính đóng lại.
Cô ta hậm hực ngồi xuống sofa, suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra cách giải quyết. Những người đàn ông trước đây đều chịu thua trước chiêu này của cô ta, tại sao Mâu Nghiên lại không như thế?
Kỷ Mộng Hiền đang suy nghĩ thì chợt thấy ngăn kéo bàn cà phê vẫn chưa đóng hẳn.
Cô ta bước tới mở ngăn kéo, lấy lọ thuốc bên trong ra.
Cô ta nhìn tên thuốc trên đó rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Tramadol, thuốc giảm đau cực mạnh cho bệnh nhân ung thư… Hai mắt Kỷ Mộng Hiền chợt mở lớn, cô ta nhìn chằm chằm chiếc cốc Mâu Nghiên đã dùng trên bàn, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.
Ung thư… Không lẽ Mâu Nghiên mắc bệnh nặng như vậy?
Bình luận facebook