Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 476
CHƯƠNG 476
“Ừm.” Chu Lị Lị gật đầu: “Tôi đã liên hệ với công ty mới rồi, ngày mai tôi sẽ qua đó làm việc.”
“Mặc dù không lớn bằng Đạt Phan nhưng cũng đủ để một cô gái đáng yêu như tôi an cư lạc nghiệp.” Chu Lị Lị cười đến thuần túy.
“Chúc cô về sau sẽ luôn thuận lợi.” Thương Mẫn không biết nên nói cái gì, dù sao cô cũng đã từng là người của Lưu Tử Vi.
“Thời gian ở Milan rất cảm ơn cô.” Chu Lị Lị chân thành nói: “Cũng như cảm ơn cô vì chưa từng so đo với tôi. Bằng không tôi sẽ giống với Lưu Tử Vi, ở mãi thành phố Nam không có lối thoát.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Thương Mẫn ôm ngực: “Cô nhớ lời tôi nói là được, sau này kết giao bạn bè thì cẩn thận một chút.”
Chu Lị Lị đáp ứng: “Tôi chuẩn bị cho cô một phần quà, cũng không biết cô có thích hay không. Vừa nãy không nhìn thấy cô, tôi đã đặt ở trên bàn của cô.”
Quà? Thương Mẫn thoáng nhìn về phía phòng làm việc.
“Tôi đi trước.” Chu Lị Lị giơ một tay vẫy vẫy cô: “Sau này sẽ còn gặp lại.”
Thương Mẫn cười cười, cũng phất tay với cô ta.
Chu Lị Lị đi vào thang máy, biến mất ở trước mắt cô.
Thương Mẫn có chút thổn thức.
Nhưng mà đời người chính là như thế, luôn có người tới rồi đi. Không ai biết mình sẽ có vai trò gì trong cuộc sống của người khác, cũng không biết mình rời khỏi thế giới của họ với vai trò gì.
Thương Mẫn đi tới bàn làm việc của mình, quả nhiên bên trên có một hộp quà. Cô mở ra nhìn xem, là một bộ dụng cụ cắt may trọn vẹn.
Thương Mẫn nhìn thoáng qua nhãn hiệu, đây là nhãn hiệu công ty trong nước của Milan, hầu như không xuất khẩu. Nói cách khác, Chu Lị Lị đã chuẩn bị xong từ lúc còn ở Milan, sau đó vận chuyển trở về.
Cũng coi như cô ta có lòng.
“Chồn chúc tết gà, không ổn chút nào.” Tô Huệ Phi bưng một tách trà nóng đi tới, nhìn quà tặng trong tay Thương Mẫn lẩm bẩm.
Chu Lị Lị kia lúc ở Milan đã cướp vị trí trợ lý của cô, may là cô ta đi rồi, bằng không thì về sau mỗi ngày đều lắc lư trước mặt cô, không phải sẽ khiến cô tức chết sao?
“Sao vậy?” Thương Mẫn thu dọn đồ đạc xong: “Vẫn còn tính toán những chuyện kia?”
Tô Huệ Phi ngồi xuống băng ghế dựa ra phía sau: “Tính toán gì chứ, đi cũng đi rồi.”
“Không chỉ cô ta đi, tất cả các thực tập sinh không thông qua kỳ này đều phải đi.”
Vừa nói như vậy, Thương Mẫn nhìn thoáng qua những bàn làm việc khác. Quả nhiên, đồ đạc bên trên đã không còn nữa, chỉ còn lại máy tính và đồ dùng linh tinh của cô.
Cho nên cô và Tô Huệ Phi rốt cuộc cũng thuận lợi thông qua kỳ thực tập, được ở lại Đạt Phan rồi?
Thương Mẫn đang muốn vui vẻ, quay đầu lại thấy Tô Huệ Phi đang có chút nghi hoặc.
“Còn cậu thì sao?” Thương Mẫn hỏi: “Không phải cậu không muốn ở lại Đạt Phan sao?”
Tô Huệ Phi bật người đứng thẳng lên, cô vội vã uống một ngụm trà nóng, ánh mắt hoảng loạn.
“Dầu gì cũng là công việc mà…” Giọng nói của Tô Huệ Phi rất nhỏ: “Tiền lương của kỳ thực tập ở Đạt Phan nhiều hơn so với những chỗ khác, cũng không phải làm không.”
Thương Mẫn cẩn thận nhìn biểu cảm của Tô Huệ Phi, luôn cảm thấy cô có chút quái lạ.
“Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?” Thương Mẫn ngồi xuống, sợ quấy rầy đến những người khác nên thấp giọng nói với cô: “Lần trước cậu và Lê Chuẩn cùng đi biệt thự Vịnh Nam tìm tớ tớ đã muốn hỏi rồi, có phải… hai người các cậu xảy ra chuyện gì không?”
Vừa nhắc tới Lê Chuẩn, Tô Huệ Phi đỏ mặt hết nửa ngày, thiếu chút nữa đã bị sặc nước trà.
“Ừm.” Chu Lị Lị gật đầu: “Tôi đã liên hệ với công ty mới rồi, ngày mai tôi sẽ qua đó làm việc.”
“Mặc dù không lớn bằng Đạt Phan nhưng cũng đủ để một cô gái đáng yêu như tôi an cư lạc nghiệp.” Chu Lị Lị cười đến thuần túy.
“Chúc cô về sau sẽ luôn thuận lợi.” Thương Mẫn không biết nên nói cái gì, dù sao cô cũng đã từng là người của Lưu Tử Vi.
“Thời gian ở Milan rất cảm ơn cô.” Chu Lị Lị chân thành nói: “Cũng như cảm ơn cô vì chưa từng so đo với tôi. Bằng không tôi sẽ giống với Lưu Tử Vi, ở mãi thành phố Nam không có lối thoát.”
“Không cần cảm ơn tôi.” Thương Mẫn ôm ngực: “Cô nhớ lời tôi nói là được, sau này kết giao bạn bè thì cẩn thận một chút.”
Chu Lị Lị đáp ứng: “Tôi chuẩn bị cho cô một phần quà, cũng không biết cô có thích hay không. Vừa nãy không nhìn thấy cô, tôi đã đặt ở trên bàn của cô.”
Quà? Thương Mẫn thoáng nhìn về phía phòng làm việc.
“Tôi đi trước.” Chu Lị Lị giơ một tay vẫy vẫy cô: “Sau này sẽ còn gặp lại.”
Thương Mẫn cười cười, cũng phất tay với cô ta.
Chu Lị Lị đi vào thang máy, biến mất ở trước mắt cô.
Thương Mẫn có chút thổn thức.
Nhưng mà đời người chính là như thế, luôn có người tới rồi đi. Không ai biết mình sẽ có vai trò gì trong cuộc sống của người khác, cũng không biết mình rời khỏi thế giới của họ với vai trò gì.
Thương Mẫn đi tới bàn làm việc của mình, quả nhiên bên trên có một hộp quà. Cô mở ra nhìn xem, là một bộ dụng cụ cắt may trọn vẹn.
Thương Mẫn nhìn thoáng qua nhãn hiệu, đây là nhãn hiệu công ty trong nước của Milan, hầu như không xuất khẩu. Nói cách khác, Chu Lị Lị đã chuẩn bị xong từ lúc còn ở Milan, sau đó vận chuyển trở về.
Cũng coi như cô ta có lòng.
“Chồn chúc tết gà, không ổn chút nào.” Tô Huệ Phi bưng một tách trà nóng đi tới, nhìn quà tặng trong tay Thương Mẫn lẩm bẩm.
Chu Lị Lị kia lúc ở Milan đã cướp vị trí trợ lý của cô, may là cô ta đi rồi, bằng không thì về sau mỗi ngày đều lắc lư trước mặt cô, không phải sẽ khiến cô tức chết sao?
“Sao vậy?” Thương Mẫn thu dọn đồ đạc xong: “Vẫn còn tính toán những chuyện kia?”
Tô Huệ Phi ngồi xuống băng ghế dựa ra phía sau: “Tính toán gì chứ, đi cũng đi rồi.”
“Không chỉ cô ta đi, tất cả các thực tập sinh không thông qua kỳ này đều phải đi.”
Vừa nói như vậy, Thương Mẫn nhìn thoáng qua những bàn làm việc khác. Quả nhiên, đồ đạc bên trên đã không còn nữa, chỉ còn lại máy tính và đồ dùng linh tinh của cô.
Cho nên cô và Tô Huệ Phi rốt cuộc cũng thuận lợi thông qua kỳ thực tập, được ở lại Đạt Phan rồi?
Thương Mẫn đang muốn vui vẻ, quay đầu lại thấy Tô Huệ Phi đang có chút nghi hoặc.
“Còn cậu thì sao?” Thương Mẫn hỏi: “Không phải cậu không muốn ở lại Đạt Phan sao?”
Tô Huệ Phi bật người đứng thẳng lên, cô vội vã uống một ngụm trà nóng, ánh mắt hoảng loạn.
“Dầu gì cũng là công việc mà…” Giọng nói của Tô Huệ Phi rất nhỏ: “Tiền lương của kỳ thực tập ở Đạt Phan nhiều hơn so với những chỗ khác, cũng không phải làm không.”
Thương Mẫn cẩn thận nhìn biểu cảm của Tô Huệ Phi, luôn cảm thấy cô có chút quái lạ.
“Có phải cậu có chuyện gì giấu tớ không?” Thương Mẫn ngồi xuống, sợ quấy rầy đến những người khác nên thấp giọng nói với cô: “Lần trước cậu và Lê Chuẩn cùng đi biệt thự Vịnh Nam tìm tớ tớ đã muốn hỏi rồi, có phải… hai người các cậu xảy ra chuyện gì không?”
Vừa nhắc tới Lê Chuẩn, Tô Huệ Phi đỏ mặt hết nửa ngày, thiếu chút nữa đã bị sặc nước trà.