Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 478
CHƯƠNG 478
“Vừa mới tới.” Lê Chuẩn mỉm cười, cầm một bó hoa tươi ở ghế phó lái đưa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Tô Huệ Phi ngạc nhiên tiếp nhận, ôm vào trong ngực tiến tới gần ngửi một cái.
“Những thứ này đều mang theo hết sao?” Lê Chuẩn hỏi cô.
“Ừm.” Tô Huệ Phi gật đầu xác nhận.
Cô mở túi, lấy chứng minh nhân dân và hộ khẩu của mình ra.
Lê Chuẩn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong gương phản xạ ra hình ảnh của anh và Tô Huệ Phi. Anh cố ý thay đổi trang phục, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tương đối chính thức, Tô Huệ Phi cũng vậy.
Xe băng qua con đường đông đúc trong thành phố, không lâu sau dừng lại trước cửa của ủy ban nhân dân.
“Huệ Phi.” Lê Chuẩn bước xuống giúp cô mở cửa xe.
“Em thực sự suy nghĩ kỹ chưa?” Anh vẫn có chút lo lắng. Dù sao anh lớn hơn Tô Huệ Phi sáu tuổi, anh sợ cô còn quá nhỏ, nhất thời xúc động nên mới làm ra quyết định này.
“Em hỏi anh mới đúng, anh suy nghĩ kỹ chưa?” Tô Huệ Phi còn đang lo lắng anh hối hận đây. Dù sao anh cũng ưu tú như vậy, có thể nguyện ý kết hôn với cô, cô đã rất được sủng mà lo rồi.
Lê Chuẩn cười cười, đưa tay về phía Tô Huệ Phi.
Từ khi biết tâm ý của mình đến khi bày tỏ tình cảm, rồi lãnh giấy chứng nhận kết hôn trước sau cũng chỉ mới một tháng. Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng bọn họ cũng đã nhận định đối phương rồi.
Tô Huệ Phi được sự chấp thuận của cha mẹ, bọn họ cũng rất hài lòng đối với người con rể Lê Chuẩn này. Vì thế khi anh ngỏ ý muốn kết hôn, còn không đợi Tô Huệ Phi nhắc nhở, bọn họ đã chủ động cầm hộ khẩu đưa tới tận tay Tô Huệ Phi.
Hai người ngồi trước ô cửa sổ tiến hành làm giấy hôn thú, quy củ làm theo tất cả quy trình.
“Nào, gần một chút nữa.” Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh chĩa về phía bọn họ.
Tô Huệ Phi có hơi mất tự nhiên, thân thể của cô cọ quậy tới lui.
“Thân mật một chút.” Thợ chụp ảnh nói tiếp: “Cô dâu mới vẫn còn nửa khuôn mặt chưa vào khung hình.”
Lê Chuẩn nhìn trái ngó phải, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.
“Đã là vợ anh rồi, còn sợ cái gì?” Lê Chuẩn cười nói.
Tô Huệ Phi đỏ mặt nhìn về phía máy ảnh: “Tách” một tiếng, thợ chụp ảnh ghi lại hình ảnh của hai người.
Nửa tiếng sau, hai người cầm tờ giấy màu đỏ đi ra. Nhìn con dấu được ấn bên trên, Tô Huệ Phi vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Mình kết hôn rồi.” Cô cảm thán: “Vậy mà mình cũng học theo Thương Mẫn, kết hôn khi còn trẻ tuổi, gả đi vào năm hai mươi hai tuổi.”
“Đi thôi, mợ chủ Lê.” Lê Chuẩn đi theo nhịp bước của cô, vòng tay khoác lên vai cô.
“Đưa em về nhà sao?” Giờ mà trở về, có lẽ cô sẽ bị ba mẹ bắt đưa ra giấy chứng nhận kết hôn.
“Hôm nay là ngày tân hôn, em lại muốn về nhà?” Lê Chuẩn nhíu mày.
Tô Huệ Phi dừng chân, vô cùng lúng túng.
Đúng nhỉ, cô chỉ một lòng lo lắng đến chuyện đưa giấy kết hôn đến trước mặt ba mẹ cô, quên luôn rằng…
“Chúng ta… đi đâu?” Tô Huệ Phi là người trưởng thành, mấy hình ảnh hài hòa trong tiểu thuyết cũng là hạ bút thành văn. Thế nhưng khi đến lượt chính mình, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm…
Lê Chuẩn không nói gì, mang theo cô đi tới bên cạnh xe, chủ động giúp cô kéo cửa ghế phó lái ra.
Tô Huệ Phi đỏ mặt ngồi lên, đến lúc Lê Chuẩn khởi động xe, cô luôn luôn thấp thỏm dùng dư quang liếc nhìn anh.
“Hay là…” Tô Huệ Phi đan các ngón tay vào nhau: “Trời còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
“Vừa mới tới.” Lê Chuẩn mỉm cười, cầm một bó hoa tươi ở ghế phó lái đưa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Tô Huệ Phi ngạc nhiên tiếp nhận, ôm vào trong ngực tiến tới gần ngửi một cái.
“Những thứ này đều mang theo hết sao?” Lê Chuẩn hỏi cô.
“Ừm.” Tô Huệ Phi gật đầu xác nhận.
Cô mở túi, lấy chứng minh nhân dân và hộ khẩu của mình ra.
Lê Chuẩn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, trong gương phản xạ ra hình ảnh của anh và Tô Huệ Phi. Anh cố ý thay đổi trang phục, mặc một chiếc áo sơ mi trắng tương đối chính thức, Tô Huệ Phi cũng vậy.
Xe băng qua con đường đông đúc trong thành phố, không lâu sau dừng lại trước cửa của ủy ban nhân dân.
“Huệ Phi.” Lê Chuẩn bước xuống giúp cô mở cửa xe.
“Em thực sự suy nghĩ kỹ chưa?” Anh vẫn có chút lo lắng. Dù sao anh lớn hơn Tô Huệ Phi sáu tuổi, anh sợ cô còn quá nhỏ, nhất thời xúc động nên mới làm ra quyết định này.
“Em hỏi anh mới đúng, anh suy nghĩ kỹ chưa?” Tô Huệ Phi còn đang lo lắng anh hối hận đây. Dù sao anh cũng ưu tú như vậy, có thể nguyện ý kết hôn với cô, cô đã rất được sủng mà lo rồi.
Lê Chuẩn cười cười, đưa tay về phía Tô Huệ Phi.
Từ khi biết tâm ý của mình đến khi bày tỏ tình cảm, rồi lãnh giấy chứng nhận kết hôn trước sau cũng chỉ mới một tháng. Thế nhưng không biết vì sao, trong lòng bọn họ cũng đã nhận định đối phương rồi.
Tô Huệ Phi được sự chấp thuận của cha mẹ, bọn họ cũng rất hài lòng đối với người con rể Lê Chuẩn này. Vì thế khi anh ngỏ ý muốn kết hôn, còn không đợi Tô Huệ Phi nhắc nhở, bọn họ đã chủ động cầm hộ khẩu đưa tới tận tay Tô Huệ Phi.
Hai người ngồi trước ô cửa sổ tiến hành làm giấy hôn thú, quy củ làm theo tất cả quy trình.
“Nào, gần một chút nữa.” Thợ chụp ảnh cầm máy ảnh chĩa về phía bọn họ.
Tô Huệ Phi có hơi mất tự nhiên, thân thể của cô cọ quậy tới lui.
“Thân mật một chút.” Thợ chụp ảnh nói tiếp: “Cô dâu mới vẫn còn nửa khuôn mặt chưa vào khung hình.”
Lê Chuẩn nhìn trái ngó phải, vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.
“Đã là vợ anh rồi, còn sợ cái gì?” Lê Chuẩn cười nói.
Tô Huệ Phi đỏ mặt nhìn về phía máy ảnh: “Tách” một tiếng, thợ chụp ảnh ghi lại hình ảnh của hai người.
Nửa tiếng sau, hai người cầm tờ giấy màu đỏ đi ra. Nhìn con dấu được ấn bên trên, Tô Huệ Phi vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Mình kết hôn rồi.” Cô cảm thán: “Vậy mà mình cũng học theo Thương Mẫn, kết hôn khi còn trẻ tuổi, gả đi vào năm hai mươi hai tuổi.”
“Đi thôi, mợ chủ Lê.” Lê Chuẩn đi theo nhịp bước của cô, vòng tay khoác lên vai cô.
“Đưa em về nhà sao?” Giờ mà trở về, có lẽ cô sẽ bị ba mẹ bắt đưa ra giấy chứng nhận kết hôn.
“Hôm nay là ngày tân hôn, em lại muốn về nhà?” Lê Chuẩn nhíu mày.
Tô Huệ Phi dừng chân, vô cùng lúng túng.
Đúng nhỉ, cô chỉ một lòng lo lắng đến chuyện đưa giấy kết hôn đến trước mặt ba mẹ cô, quên luôn rằng…
“Chúng ta… đi đâu?” Tô Huệ Phi là người trưởng thành, mấy hình ảnh hài hòa trong tiểu thuyết cũng là hạ bút thành văn. Thế nhưng khi đến lượt chính mình, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm…
Lê Chuẩn không nói gì, mang theo cô đi tới bên cạnh xe, chủ động giúp cô kéo cửa ghế phó lái ra.
Tô Huệ Phi đỏ mặt ngồi lên, đến lúc Lê Chuẩn khởi động xe, cô luôn luôn thấp thỏm dùng dư quang liếc nhìn anh.
“Hay là…” Tô Huệ Phi đan các ngón tay vào nhau: “Trời còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Bình luận facebook