Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 483
CHƯƠNG 483
“Thương Mẫn!” Đồng Tiên vội vàng vọt tới: “Cô không sao chứ?”
Đồng Tiên nhìn về phía Mộ San ở bên cạnh, chuyện cô ta theo phe của Mạc Hậu tất cả mọi người đều biết. Chẳng phải đây là đang hãm hại Thương Mẫn sao?
Thương Mẫn đau đến mức đầu đầy mồ hôi, bởi vì rất nhanh cô đã ý thức được, không chỉ xương cụt đau nhức mà ngay cả bụng dưới cũng cực kỳ đau.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Không lâu sau, Tiêu Song đẩy xe lăn của Mâu Khải xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Làm sao vậy?” Mâu Khải nhìn thấy Thương Mẫn ở dưới đất, bèn đi về phía cô.
“Là lỗi của tôi, tôi không đặt chén cẩn thận, lúc cô ấy đi qua thì bất cẩn làm rơi khiến cô ấy giẫm trúng nên trượt té lộn mèo.” Mộ San giải thích.
Vốn chỉ muốn dạy cho Thương Mẫn một bài học, thật sự không ngờ Mâu Khải lại có mặt trong phòng ăn, kinh động đến phó tổng giám đốc của công ty, lỡ như bị truy cứu thì sẽ là tội lớn.
“Tôi đỡ cô.” Đồng Tiên đỡ Thương Mẫn dậy.
Thương Mẫn khó chịu không lên tiếng, đến khi cô miễn cưỡng có thể đứng dậy, một luồng nóng rực từ trong thân thể của cô bừng lên, trong một thoáng đã khiến cô luống cuống.
Chắc không phải lúc này cái kia lại đến đâu nhỉ…
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Tuy nhiên, cô nhịn đau đi mấy bước, bao tử vẫn đau đớn không chịu nổi. Cô lảo đảo một cái, không ngờ lại quỳ rạp xuống trước người Mâu Khải.
“Thương Mẫn!” Mâu Khải luống cuống, vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, thiếu chút nữa đã lăn xuống từ trên xe.
“Bụng của tôi… bụng của tôi đau quá…” Khuôn mặt Thương Mẫn lập tức trắng bệch.
Đồng Tiên nhìn thấy hạ thân Thương Mẫn chảy ra máu, đôi mắt trợn to.
“Thương Mẫn…” Đồng Tiên kinh ngạc: “Cô… cô chảy máu rồi!”
“Gọi cấp cứu!” Mâu Khải rống lên một tiếng.
“Tôi, chuyện này không liên quan đến tôi.” Mộ San giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội.
Cô ta chỉ muốn khiến Thương Mẫn xấu mặt một chút mà thôi…
Xe cứu thương hú còi chạy đến, các y tá đưa Thương Mẫn lên xe, Đồng Tiên hung tợn trừng mắt nhìn Mộ San.
“Tốt nhất cô nên cầu khẩn cô ấy không xảy ra việc gì.”
Mộ San á khẩu không trả lời được, cô ta sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Tại bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, Mâu Khải ngồi ở bên ngoài, sắc mặt tối tăm.
Bác sĩ vội vàng bận rộn, đầu tiên là bác sĩ ở khoa xương đi vào, đang chuẩn bị đẩy Thương Mẫn vào chụp x quang thì lại bị một bác sĩ nữ ngăn cản.
“Chờ một chút.” Bác sĩ nhìn thoáng qua tình trạng của Thương Mẫn, nhíu mày.
“Cô này, đã bao lâu rồi cô chưa có kinh nguyệt?”
Thương Mẫn đau đến mức đổ đầy mồ hôi, trong đầu suy nghĩ một chút, hình như… cũng đã hơi lâu. Đáng lý một tuần trước phải có rồi, thế nhưng lúc đó cô bận rộn chuyện Lưu Diễm Phương ăn vạ nên không để ý lắm.
“Thương Mẫn!” Đồng Tiên vội vàng vọt tới: “Cô không sao chứ?”
Đồng Tiên nhìn về phía Mộ San ở bên cạnh, chuyện cô ta theo phe của Mạc Hậu tất cả mọi người đều biết. Chẳng phải đây là đang hãm hại Thương Mẫn sao?
Thương Mẫn đau đến mức đầu đầy mồ hôi, bởi vì rất nhanh cô đã ý thức được, không chỉ xương cụt đau nhức mà ngay cả bụng dưới cũng cực kỳ đau.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Không lâu sau, Tiêu Song đẩy xe lăn của Mâu Khải xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Làm sao vậy?” Mâu Khải nhìn thấy Thương Mẫn ở dưới đất, bèn đi về phía cô.
“Là lỗi của tôi, tôi không đặt chén cẩn thận, lúc cô ấy đi qua thì bất cẩn làm rơi khiến cô ấy giẫm trúng nên trượt té lộn mèo.” Mộ San giải thích.
Vốn chỉ muốn dạy cho Thương Mẫn một bài học, thật sự không ngờ Mâu Khải lại có mặt trong phòng ăn, kinh động đến phó tổng giám đốc của công ty, lỡ như bị truy cứu thì sẽ là tội lớn.
“Tôi đỡ cô.” Đồng Tiên đỡ Thương Mẫn dậy.
Thương Mẫn khó chịu không lên tiếng, đến khi cô miễn cưỡng có thể đứng dậy, một luồng nóng rực từ trong thân thể của cô bừng lên, trong một thoáng đã khiến cô luống cuống.
Chắc không phải lúc này cái kia lại đến đâu nhỉ…
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Tuy nhiên, cô nhịn đau đi mấy bước, bao tử vẫn đau đớn không chịu nổi. Cô lảo đảo một cái, không ngờ lại quỳ rạp xuống trước người Mâu Khải.
“Thương Mẫn!” Mâu Khải luống cuống, vội vàng giơ tay đỡ lấy cô, thiếu chút nữa đã lăn xuống từ trên xe.
“Bụng của tôi… bụng của tôi đau quá…” Khuôn mặt Thương Mẫn lập tức trắng bệch.
Đồng Tiên nhìn thấy hạ thân Thương Mẫn chảy ra máu, đôi mắt trợn to.
“Thương Mẫn…” Đồng Tiên kinh ngạc: “Cô… cô chảy máu rồi!”
“Gọi cấp cứu!” Mâu Khải rống lên một tiếng.
“Tôi, chuyện này không liên quan đến tôi.” Mộ San giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội.
Cô ta chỉ muốn khiến Thương Mẫn xấu mặt một chút mà thôi…
Xe cứu thương hú còi chạy đến, các y tá đưa Thương Mẫn lên xe, Đồng Tiên hung tợn trừng mắt nhìn Mộ San.
“Tốt nhất cô nên cầu khẩn cô ấy không xảy ra việc gì.”
Mộ San á khẩu không trả lời được, cô ta sững sờ đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Tại bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, Mâu Khải ngồi ở bên ngoài, sắc mặt tối tăm.
Bác sĩ vội vàng bận rộn, đầu tiên là bác sĩ ở khoa xương đi vào, đang chuẩn bị đẩy Thương Mẫn vào chụp x quang thì lại bị một bác sĩ nữ ngăn cản.
“Chờ một chút.” Bác sĩ nhìn thoáng qua tình trạng của Thương Mẫn, nhíu mày.
“Cô này, đã bao lâu rồi cô chưa có kinh nguyệt?”
Thương Mẫn đau đến mức đổ đầy mồ hôi, trong đầu suy nghĩ một chút, hình như… cũng đã hơi lâu. Đáng lý một tuần trước phải có rồi, thế nhưng lúc đó cô bận rộn chuyện Lưu Diễm Phương ăn vạ nên không để ý lắm.
Bình luận facebook