Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 510
CHƯƠNG 510
Những chuyện đại ca làm những mấy ngày nay quả thật có hơi khác thường, anh cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể nhanh chóng chuyển hướng đề tài này: “Anh mới học nấu thịt kho tàu, em nếm thử xem, có ngon không.”
Tô Huệ Phi nhìn Lê Chuẩn gắp miếng thịt kho tàu, nên không có tiếp tục chủ đề không vui này nữa.
Mâu Nghiên khó chịu liếc anh ta: “Còn cần cậu nhắc nhở à.”
Người phụ nữ của mình đi đâu mà anh lại không biết sao?
“Vậy cậu có muốn đi đón cô Thương ra không.”
Ánh sáng dữ dội trong mắt Mâu Nghiên trong càng ngày càng rõ, có phải sau khi kết hôn Trữ Trình hơi phân tâm không, chút chuyện như thế còn phải đến hỏi anh.
Nhất định phải đón ra!
Người phụ nữ của anh cho dù có ra khỏi nhà cũng không được liên quan đến Mâu Khải.
Cho dù anh chết, Mâu Khải cũng đừng hòng đụng vào Thương Mẫn.
Trữ Trình cảm thấy sau lưng hơi lạnh: “Tôi sẽ đi đón cô Thương ra.”
“Chờ chút, mang theo hồ sơ đi, nếu cô ấy đồng ý về nhà thì cho cô ấy.”
“Nếu cô Thương không quay về…” Giọng nói Trữ Trình càng thấp.
“Không muốn về nhà thì đừng cho, không phải có người giúp cô ấy rồi sao? Để cô ấy tìm người có thể giúp mình đi.”
Nghĩ đến Thương Mẫn gần như không chỗ nào để đi, đầu Mâu Nghiên lại hơi đau.
Cô vẫn như vậy, thường hay gây chuyện, nhưng không giải quyết được những phiền phức kia, Thương Mẫn như vậy thì sao anh có thể yên tâm rời đi.
Lần này nhất định phải dạy dỗ cô.
“Rõ!”
Trữ Trình nhận lấy tài liệu trong tay Mâu Nghiên, rồi bước nhanh đi.
Ở dinh thự lưng chừng núi, Thương Mẫn nhìn thấy Trữ Trình đi tới thì sáng mắt lên, cô luôn nhìn ra sau lưng Trữ Trình, nhưng nhìn mãi cũng không thấy Mâu Nghiên.
“Anh ấy không đến à?”
Trữ Trình không đành lòng thấy cô tiếp tục đau lòng, nên cố gắng giải thích: “Cô Thương, gần đây việc ở công ty quá bận rộn, cậu hai…”
“Anh không cần an ủi tôi, tôi biết rồi.” Trữ Trình còn chưa nói xong đã bị Thương Mẫn ngắt lời.
Hành động của Mâu Nghiên đã nói rõ tất cả, cô không muốn nhìn thấy Trữ Trình thương hại mình mà vắt óc kiếm cớ trước mặt mình.
Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Thương Mẫn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cô Thương, cô ở đây đã quen chưa? Nếu cần gì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Dáng vẻ Thương Mẫn lạnh nhạt, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trên mặt cô: “Bạch Chấp chăm sóc tôi rất tốt.”
Tâm trạng căng cứng của Trữ Trình đã buông lỏng hơn một chút, tình trạng của Thương Mẫn không tồi tệ như anh ta nghĩ: “Cô muốn đổi chỗ khác không…”
“Không cần.” Thương Mẫn từ chối gọn gàng.
“Tôi có một phòng trọ kép để đó không dùng, hoàn cảnh rất tốt, tuyệt đối an toàn.” Trữ Trình không dễ dàng buông tha, về việc chung hay cá nhân, anh ta đều không muốn để Thương Mẫn ở trên dinh thự lưng chừng núi thêm một ngày nào nữa.
Những chuyện đại ca làm những mấy ngày nay quả thật có hơi khác thường, anh cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể nhanh chóng chuyển hướng đề tài này: “Anh mới học nấu thịt kho tàu, em nếm thử xem, có ngon không.”
Tô Huệ Phi nhìn Lê Chuẩn gắp miếng thịt kho tàu, nên không có tiếp tục chủ đề không vui này nữa.
- ·· Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đạt Phan, Mâu Nghiên nhìn tài liệu trong tay với vẻ mặt âm trầm, Trữ Trình đứng ở một bên nói: “Cậu hai, cô Thương đang ở dinh thự lưng chừng núi.”
Mâu Nghiên khó chịu liếc anh ta: “Còn cần cậu nhắc nhở à.”
Người phụ nữ của mình đi đâu mà anh lại không biết sao?
“Vậy cậu có muốn đi đón cô Thương ra không.”
Ánh sáng dữ dội trong mắt Mâu Nghiên trong càng ngày càng rõ, có phải sau khi kết hôn Trữ Trình hơi phân tâm không, chút chuyện như thế còn phải đến hỏi anh.
Nhất định phải đón ra!
Người phụ nữ của anh cho dù có ra khỏi nhà cũng không được liên quan đến Mâu Khải.
Cho dù anh chết, Mâu Khải cũng đừng hòng đụng vào Thương Mẫn.
Trữ Trình cảm thấy sau lưng hơi lạnh: “Tôi sẽ đi đón cô Thương ra.”
“Chờ chút, mang theo hồ sơ đi, nếu cô ấy đồng ý về nhà thì cho cô ấy.”
“Nếu cô Thương không quay về…” Giọng nói Trữ Trình càng thấp.
“Không muốn về nhà thì đừng cho, không phải có người giúp cô ấy rồi sao? Để cô ấy tìm người có thể giúp mình đi.”
Nghĩ đến Thương Mẫn gần như không chỗ nào để đi, đầu Mâu Nghiên lại hơi đau.
Cô vẫn như vậy, thường hay gây chuyện, nhưng không giải quyết được những phiền phức kia, Thương Mẫn như vậy thì sao anh có thể yên tâm rời đi.
Lần này nhất định phải dạy dỗ cô.
“Rõ!”
Trữ Trình nhận lấy tài liệu trong tay Mâu Nghiên, rồi bước nhanh đi.
Ở dinh thự lưng chừng núi, Thương Mẫn nhìn thấy Trữ Trình đi tới thì sáng mắt lên, cô luôn nhìn ra sau lưng Trữ Trình, nhưng nhìn mãi cũng không thấy Mâu Nghiên.
“Anh ấy không đến à?”
Trữ Trình không đành lòng thấy cô tiếp tục đau lòng, nên cố gắng giải thích: “Cô Thương, gần đây việc ở công ty quá bận rộn, cậu hai…”
“Anh không cần an ủi tôi, tôi biết rồi.” Trữ Trình còn chưa nói xong đã bị Thương Mẫn ngắt lời.
Hành động của Mâu Nghiên đã nói rõ tất cả, cô không muốn nhìn thấy Trữ Trình thương hại mình mà vắt óc kiếm cớ trước mặt mình.
Nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của Thương Mẫn, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cô Thương, cô ở đây đã quen chưa? Nếu cần gì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Dáng vẻ Thương Mẫn lạnh nhạt, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trên mặt cô: “Bạch Chấp chăm sóc tôi rất tốt.”
Tâm trạng căng cứng của Trữ Trình đã buông lỏng hơn một chút, tình trạng của Thương Mẫn không tồi tệ như anh ta nghĩ: “Cô muốn đổi chỗ khác không…”
“Không cần.” Thương Mẫn từ chối gọn gàng.
“Tôi có một phòng trọ kép để đó không dùng, hoàn cảnh rất tốt, tuyệt đối an toàn.” Trữ Trình không dễ dàng buông tha, về việc chung hay cá nhân, anh ta đều không muốn để Thương Mẫn ở trên dinh thự lưng chừng núi thêm một ngày nào nữa.
Bình luận facebook