Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 528
CHƯƠNG 528
Giọng nói của Mâu Nghiên trầm thấp hữu lực, nghiêm túc, Thương Mẫn không nghe ra ý nói đùa trong lời nói của anh.
Trong nháy mắt, nước mắt của Thương Mẫn dâng trào, chứa đầy cả hốc mắt, cô mở to mắt, không cho nước mắt rơi xuống, đi mấy bước đến trước mặt của Mâu Nghiên. Lúc hai người chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn, Mâu Nghiên có tránh cũng không thể tránh được.
“Mâu Nghiên, anh nhìn vào mắt của em, lặp lại một lần nữa.”
Mâu Nghiên có thể nhìn thấy rõ sự kiên định và bi thương trong đôi mắt của Thương Mẫn, cũng có thể nhìn thấy mình nhất định phải trở thành người phụ tình trong đôi mắt của cô.
Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Mâu Nghiên biết là mình lại phát bệnh.
Không thể để cho Thương Mẫn nhìn thấy bộ dạng anh phát bệnh, nhất định phải để cô nhanh chóng mất hết hi vọng rồi rời khỏi.
Mâu Nghiên dùng hết khí lực toàn thân, dùng giọng điệu tuyệt tình cứng rắn nhất nói ra bốn chữ.
“Lập tức ly hôn.”
“Anh chắc chứ?”
Thương Mẫn đánh cược cả tình yêu cùng với lòng tự tôn cuối cùng của mình, cô lại hỏi một lần nữa.
Người mình yêu nhất đang đứng trước mắt, Mâu Nghiên đang bị cơn đau kịch liệt tra tấn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế xúc động ôm cô vào trong ngực.
Đau quá, đau quá.
Rất muốn ôm cô.
Một tia lý trí cuối cùng đã nói cho anh biết là không được, thân thể của anh là nõ mạnh hết đà, anh nhất định phải làm cho Thương Mẫn hoàn toàn mất hết hy vọng, vào thời khắc cuối cùng như thế này, cô mới có thể có một cuộc sống kiên cường sau khi rời khỏi anh.
Bàn tay của Mâu Nghiên đập mạnh lên trên bàn làm việc, dùng hết chút sức lực cuối cùng mà gào thét.
“Cút ra ngoài.”
Thương Mẫn rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi cảm giác đau lòng mãnh liệt, trong khoảnh khắc nước mắt của cô tràn ra, cô chạy ra khỏi phòng làm việc.
Lúc bóng dáng Thương Mẫn biến mất trong tầm mắt của Mâu Nghiên, anh dùng một tia lý trí cuối cùng để cố gắng chống đỡ thân thể, rốt cuộc cũng đã không thể chống đỡ được nữa, bất lực té ngồi ở trên ghế.
“Nói xong rồi?”
Bạch Chấp nhìn thấy Thương Mẫn vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, anh ta lập tức đi đến bên cạnh che chở cho cô, sợ là cô sẽ ngã sấp xuống.
Thương Mẫn há to miệng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trái tim nghẹn ngào đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, không nói được một chữ nào.
Một đường ngơ ngác đi đến dinh thự lưng chừng núi, sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô thì liền đi khỏi, đầu óc hỗn loạn của Thương Mẫn mới hiểu rõ ràng một chút.
Những lời nói mà lúc nãy Mâu Nghiên nói với cô ở trong phòng làm việc vẫn luôn vang vọng trong đầu cô từng lần một, bây giờ cô mới hiểu được Mâu Nghiên thật sự muốn ly hôn với cô.
Ly hôn!
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nghĩ hai từ này lại xuất hiện trong cuộc đời của cô.
Rõ ràng là Mâu Nghiên đã từng nói cả đời này sẽ bảo vệ cho cô, làm bạn với cô, bọn họ đã hứa hẹn với nhau sẽ sống đến bạc đầu, cùng nhau xuống hoàng tuyền, tại sao anh đột nhiên lại thay đổi ý định vậy chứ.
Giọng nói của Mâu Nghiên trầm thấp hữu lực, nghiêm túc, Thương Mẫn không nghe ra ý nói đùa trong lời nói của anh.
Trong nháy mắt, nước mắt của Thương Mẫn dâng trào, chứa đầy cả hốc mắt, cô mở to mắt, không cho nước mắt rơi xuống, đi mấy bước đến trước mặt của Mâu Nghiên. Lúc hai người chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn, Mâu Nghiên có tránh cũng không thể tránh được.
“Mâu Nghiên, anh nhìn vào mắt của em, lặp lại một lần nữa.”
Mâu Nghiên có thể nhìn thấy rõ sự kiên định và bi thương trong đôi mắt của Thương Mẫn, cũng có thể nhìn thấy mình nhất định phải trở thành người phụ tình trong đôi mắt của cô.
Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến, Mâu Nghiên biết là mình lại phát bệnh.
Không thể để cho Thương Mẫn nhìn thấy bộ dạng anh phát bệnh, nhất định phải để cô nhanh chóng mất hết hi vọng rồi rời khỏi.
Mâu Nghiên dùng hết khí lực toàn thân, dùng giọng điệu tuyệt tình cứng rắn nhất nói ra bốn chữ.
“Lập tức ly hôn.”
“Anh chắc chứ?”
Thương Mẫn đánh cược cả tình yêu cùng với lòng tự tôn cuối cùng của mình, cô lại hỏi một lần nữa.
Người mình yêu nhất đang đứng trước mắt, Mâu Nghiên đang bị cơn đau kịch liệt tra tấn, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kiềm chế xúc động ôm cô vào trong ngực.
Đau quá, đau quá.
Rất muốn ôm cô.
Một tia lý trí cuối cùng đã nói cho anh biết là không được, thân thể của anh là nõ mạnh hết đà, anh nhất định phải làm cho Thương Mẫn hoàn toàn mất hết hy vọng, vào thời khắc cuối cùng như thế này, cô mới có thể có một cuộc sống kiên cường sau khi rời khỏi anh.
Bàn tay của Mâu Nghiên đập mạnh lên trên bàn làm việc, dùng hết chút sức lực cuối cùng mà gào thét.
“Cút ra ngoài.”
Thương Mẫn rốt cuộc cũng không thể khống chế nổi cảm giác đau lòng mãnh liệt, trong khoảnh khắc nước mắt của cô tràn ra, cô chạy ra khỏi phòng làm việc.
Lúc bóng dáng Thương Mẫn biến mất trong tầm mắt của Mâu Nghiên, anh dùng một tia lý trí cuối cùng để cố gắng chống đỡ thân thể, rốt cuộc cũng đã không thể chống đỡ được nữa, bất lực té ngồi ở trên ghế.
“Nói xong rồi?”
Bạch Chấp nhìn thấy Thương Mẫn vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, anh ta lập tức đi đến bên cạnh che chở cho cô, sợ là cô sẽ ngã sấp xuống.
Thương Mẫn há to miệng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà trái tim nghẹn ngào đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, không nói được một chữ nào.
Một đường ngơ ngác đi đến dinh thự lưng chừng núi, sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô thì liền đi khỏi, đầu óc hỗn loạn của Thương Mẫn mới hiểu rõ ràng một chút.
Những lời nói mà lúc nãy Mâu Nghiên nói với cô ở trong phòng làm việc vẫn luôn vang vọng trong đầu cô từng lần một, bây giờ cô mới hiểu được Mâu Nghiên thật sự muốn ly hôn với cô.
Ly hôn!
Từ trước đến giờ, cô chưa từng nghĩ hai từ này lại xuất hiện trong cuộc đời của cô.
Rõ ràng là Mâu Nghiên đã từng nói cả đời này sẽ bảo vệ cho cô, làm bạn với cô, bọn họ đã hứa hẹn với nhau sẽ sống đến bạc đầu, cùng nhau xuống hoàng tuyền, tại sao anh đột nhiên lại thay đổi ý định vậy chứ.
Bình luận facebook