Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 562
CHƯƠNG 562
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Thương Mẫn, Mâu Nghiên đến để tạm biệt cô sao?
Nhưng sức khỏe mấy ngày nay của anh rất tốt, ngoại trừ sắc mặt có hơi kém một chút thì cô cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, tuyệt đối không giống người sắp chết.
Trong đầu cô có một đống hỗn độn, Thương Mẫn xua hết những suy nghĩ lung tung kia đi, bây giờ cô đang rất đói và rất cần một bữa ăn ngon để xoa dịu dạ dày và trái tim đau đớn của mình.
Không có tâm trạng nấu ăn, cô gọi điện thoại đặt món ở nhà hàng dưới chung cư.
Trong khi chờ đồ ăn giao lên, Thương Mẫn bước vào bếp đun một ít nước.
Đẩy cửa phòng bếp ra, Thương Mẫn mới phát hiện trên sàn có một chiếc bát bị vỡ, một nồi cháo nấu chưa kịp múc ra, bên cạnh trái cây có đặt một con dao gọt hoa quả.
Anh rời đi đột ngột à?
Thương Mẫn băn khoăn không biết có phải cô nghĩ nhiều rồi hay không, có lẽ Mâu Nghiên chỉ đi ra ngoài giải quyết chuyện gì đó mà thôi.
Cháo trong nồi còn nóng, Thương Mẫn múc một bát, mùi rất thơm và mềm, còn nóng hôi hổi lập tức khiến cơ thể cô ấm lên.
Múc một thìa cháo bỏ vào miệng, nước mắt cô không kìm được nữa mà tuôn rơi.
Sau khi ăn hết bát cháo chan nước mắt, cơ thể cô đã hồi phục lại, nhưng lòng lại đau như cắt.
Trong lòng Thương Mẫn đột nhiên xuất hiện một linh cảm kỳ lạ, cô đặt cái bát trong tay xuống bàn rồi chạy nhanh ra phòng khách, bấm số gọi cho Mâu Nghiên.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai, Thương Mẫn vui mừng suýt rơi nước mắt, Mâu Nghiên cuối cùng cũng mở máy rồi.
Ở đầu dây bên kia, Mâu Nghiên không ngờ anh vừa mở máy là Thương Mẫn lại gọi đến, anh nhìn chiếc tiêm truyền nước trên tay, bỗng chốc không biết phải đối mặt với người ở đầu dây bên kia thế nào.
Nếu có thể, anh muốn cùng Thương Mẫn sống cả đời giống như mấy ngày trước, nhưng đáng tiếc, đối với những người khác thì là chuyện bình thường nhưng đối với anh thì lại không thể.
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên, Mâu Nghiên cảm thấy bất lực, Lâm Chí không biết đã bước vào phòng từ lúc nào: “Tỉnh rồi.”
Mâu Nghiên gật đầu, không muốn nói chuyện.
Sắc mặt Lâm Chí không tốt lắm, anh ta nghiêm giọng hỏi: “Sức khỏe của anh suy giảm nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều, có phải anh đã ăn cái gì không nên ăn không.”
“Uống vài viên thuốc ngủ.”
Lâm Chí cạn lời, là một bác sĩ, loại người bệnh anh ta khó trị nhất chính là loại người muốn tìm chết như Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên cau mày không vui, sau khi thức dậy, đầu óc anh cứ luôn mơ màng.
Anh bỏ đi không lời từ biệt, lúc này chắc Thương Mẫn đang rất lo lắng, anh sợ cô bất chấp đi ra ngoài tìm mình, anh không biết bây giờ Bạch Chấp đã về hay chưa, cô ở trong chung cư một mình sẽ rất nguy hiểm.
“Anh nghĩ cách đi, tôi phải về ở cùng cô ấy vài ngày nữa.”
Lâm Chí thấy anh muốn vén chăn xuống giường thì lập tức đi tới chặn bả vai anh lại, cứ nghĩ lại lúc anh ta chạy đến chung cư của Thương Mẫn rồi thấy Mâu Nghiên ngất xỉu trong phòng bếp thì Lâm Chí lại bực mình.
“Cậu hai, anh phải được điều trị càng sớm càng tốt.”
“Không, tôi sẽ về với cô ấy vài ngày nữa.”
Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Thương Mẫn, Mâu Nghiên đến để tạm biệt cô sao?
Nhưng sức khỏe mấy ngày nay của anh rất tốt, ngoại trừ sắc mặt có hơi kém một chút thì cô cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, tuyệt đối không giống người sắp chết.
Trong đầu cô có một đống hỗn độn, Thương Mẫn xua hết những suy nghĩ lung tung kia đi, bây giờ cô đang rất đói và rất cần một bữa ăn ngon để xoa dịu dạ dày và trái tim đau đớn của mình.
Không có tâm trạng nấu ăn, cô gọi điện thoại đặt món ở nhà hàng dưới chung cư.
Trong khi chờ đồ ăn giao lên, Thương Mẫn bước vào bếp đun một ít nước.
Đẩy cửa phòng bếp ra, Thương Mẫn mới phát hiện trên sàn có một chiếc bát bị vỡ, một nồi cháo nấu chưa kịp múc ra, bên cạnh trái cây có đặt một con dao gọt hoa quả.
Anh rời đi đột ngột à?
Thương Mẫn băn khoăn không biết có phải cô nghĩ nhiều rồi hay không, có lẽ Mâu Nghiên chỉ đi ra ngoài giải quyết chuyện gì đó mà thôi.
Cháo trong nồi còn nóng, Thương Mẫn múc một bát, mùi rất thơm và mềm, còn nóng hôi hổi lập tức khiến cơ thể cô ấm lên.
Múc một thìa cháo bỏ vào miệng, nước mắt cô không kìm được nữa mà tuôn rơi.
Sau khi ăn hết bát cháo chan nước mắt, cơ thể cô đã hồi phục lại, nhưng lòng lại đau như cắt.
Trong lòng Thương Mẫn đột nhiên xuất hiện một linh cảm kỳ lạ, cô đặt cái bát trong tay xuống bàn rồi chạy nhanh ra phòng khách, bấm số gọi cho Mâu Nghiên.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai, Thương Mẫn vui mừng suýt rơi nước mắt, Mâu Nghiên cuối cùng cũng mở máy rồi.
Ở đầu dây bên kia, Mâu Nghiên không ngờ anh vừa mở máy là Thương Mẫn lại gọi đến, anh nhìn chiếc tiêm truyền nước trên tay, bỗng chốc không biết phải đối mặt với người ở đầu dây bên kia thế nào.
Nếu có thể, anh muốn cùng Thương Mẫn sống cả đời giống như mấy ngày trước, nhưng đáng tiếc, đối với những người khác thì là chuyện bình thường nhưng đối với anh thì lại không thể.
Chuông điện thoại vẫn không ngừng reo lên, Mâu Nghiên cảm thấy bất lực, Lâm Chí không biết đã bước vào phòng từ lúc nào: “Tỉnh rồi.”
Mâu Nghiên gật đầu, không muốn nói chuyện.
Sắc mặt Lâm Chí không tốt lắm, anh ta nghiêm giọng hỏi: “Sức khỏe của anh suy giảm nhanh hơn tôi tưởng rất nhiều, có phải anh đã ăn cái gì không nên ăn không.”
“Uống vài viên thuốc ngủ.”
Lâm Chí cạn lời, là một bác sĩ, loại người bệnh anh ta khó trị nhất chính là loại người muốn tìm chết như Mâu Nghiên.
Mâu Nghiên cau mày không vui, sau khi thức dậy, đầu óc anh cứ luôn mơ màng.
Anh bỏ đi không lời từ biệt, lúc này chắc Thương Mẫn đang rất lo lắng, anh sợ cô bất chấp đi ra ngoài tìm mình, anh không biết bây giờ Bạch Chấp đã về hay chưa, cô ở trong chung cư một mình sẽ rất nguy hiểm.
“Anh nghĩ cách đi, tôi phải về ở cùng cô ấy vài ngày nữa.”
Lâm Chí thấy anh muốn vén chăn xuống giường thì lập tức đi tới chặn bả vai anh lại, cứ nghĩ lại lúc anh ta chạy đến chung cư của Thương Mẫn rồi thấy Mâu Nghiên ngất xỉu trong phòng bếp thì Lâm Chí lại bực mình.
“Cậu hai, anh phải được điều trị càng sớm càng tốt.”
“Không, tôi sẽ về với cô ấy vài ngày nữa.”
Bình luận facebook