Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 593
CHƯƠNG 593
Bạch Chấp trầm mặc, anh ta quả thật không quá chú ý vấn đề này.
Thương Mẫn còn muốn hỏi thì Tô Huệ Phi vội vàng chạy ra, kéo Thương Mẫn đi ra ngoài.
“Đi mau, đi mau, tớ hôm nay vốn định mua rất nhiều đồ trang trí phòng cưới, bây giờ xem ra mua không hết được rồi, ài, ngày mai vẫn phải ra ngoài một chuyến.”
“Đừng vội, vẫn còn thời gian, cậu nếu như bận quá thì bảo Lê Chuẩn sắp xếp hai người tới giúp cậu, cho dù anh ta có bận nữa, chuyện đám cưới cũng không thể ném hết cho cậu được.”
“Tớ không muốn kêu người bên cạnh anh ấy tới giúp, đều là một đám đàn ông cao to, tớ nhìn cũng thấy kỳ.” Tô Huệ Phi còn muốn tiếp tục, đột nhiên liếc nhìn Bạch Chấp ở bên cạnh Thương Mẫn, vội im miệng, cười tươi chớp mắt với Thương Mẫn.
Thương Mẫn không có cảm thấy có gì cả, cô và Bạch Chấp chung đụng rất thoải mái: “Cậu bây giờ bận như vậy, chú và dì sao không qua giúp cậu?”
Dựa theo sự chiều chuộng mà ba mẹ Tô dành cho Tô Huệ Phi, không thể nhìn thấy con gái bảo bối bận thành như này mà không quản được?
“Mẹ tớ khoảng thời gian trước bị bệnh, bây giờ vẫn đang ở nhà điều dưỡng, tớ bảo ba ở nhà chăm sóc mẹ, tớ đã lớn như này rồi, lo được cho đám cưới của mình.”
“Dì bị bệnh sao? Chuyện từ khi nào? Khỏe chưa?” Dì Tô bị bệnh cô vậy mà không hề hay biết, Thương Mẫn có hơi áy náy.
“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, người lớn tuổi tác đã cao, sức đề kháng không tốt, khôi phục rất chậm, kéo dài tới nửa tháng mới khỏi, bây giờ đang trong quá trình điều dưỡng.”
Nói đến đây, gương mặt vốn tươi sáng của Tô Huệ Phi nhiễm một chút u buồn.
Thương Mẫn lúc này mới phát hiện, thì ra cô bạn thân vô lo vô nghĩ bên cạnh cô không biết từ khi nào đã lặng lẽ trưởng thành rồi, từ một cô gái được ba mẹ nâng niu trong tay trở thành chỗ dựa của một gia đình.
“Đừng quá lo lắng, sẽ tốt cả thôi, đợi cậu bận xong hai ngày này, tớ và cậu cùng nhau đi thăm dì. Cậu cũng thật là, dì bị bệnh rồi sao không nói cho tớ biết, tớ hôm nay nếu không hỏi cậu, cậu có phải định không nói phải không?”
Nghe thấy giọng điệu của Thương Mẫn không tốt lắm, Tô Huệ Phi vội giải thích: “Mẫn cậu đừng giận, là mẹ tớ không cho tớ nói với cậu, mẹ tớ nói thai phụ kiêng kỵ nhất là lây nhiễm người bệnh, sẽ mang lại hơi bệnh cho cậu.”
“Cậu có phải bị ngốc không, cách nói mê tín như vậy cậu cũng tin.” Thương Mẫn gõ nhẹ vào trán của Tô Huệ Phi.
“Tớ không muốn để cậu mạo hiểm.” Tô Huệ Phi rất kiên trì, dính tới bé cưng của Thương Mẫn, cho dù thứ không đáng tin nữa cô cũng không dám không tin.
“Phục cậu rồi, mau đi mua đồ, nhân lúc có một người lao động miễn phí thì mua nhiều một chút.”
Ba người lao vào trung tâm thương mại càn quét, may mà Tô Huệ Phi đã viết danh sách chi tiết từ trước, ba người phân công hợp tác, năng suất mua đồ rất cao, càn quét hai tiếng đồng hồ thì mua gần hết đồ trong danh sách của cô.
“Cuối cùng cũng mua xong rồi.” Tô Huệ Phi thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn, Bạch Chấp, cảm ơn hai người, chúng ta đi ăn đi, tớ mời hai người.”
Thương Mẫn còn chưa kịp đồng ý, Bạch Chấp động nhiên nhả ra một câu: “Chúng tôi quay về ăn.”
“Á? Hai người muốn quay về ăn, vậy được, tôi hôm khác mời sau.”
Nhìn thấy nụ cười của Tô Huệ Phi có hơi cứng nhắc, Thương Mẫn vội bịa ra một cái cớ, tìm bậc xuống cho đối phương: “Tớ cũng đang điều dưỡng cơ thể, phải ăn đồ dinh dưỡng, không tiện ăn ở bên ngoài, xin lỗi nha Huệ Phi.”
“Như vậy à, là tớ suy nghĩ không chu đáo, Mẫn cậu mau về nghỉ ngơi đi, có phải mệt rồi không?”
Bạch Chấp trầm mặc, anh ta quả thật không quá chú ý vấn đề này.
Thương Mẫn còn muốn hỏi thì Tô Huệ Phi vội vàng chạy ra, kéo Thương Mẫn đi ra ngoài.
“Đi mau, đi mau, tớ hôm nay vốn định mua rất nhiều đồ trang trí phòng cưới, bây giờ xem ra mua không hết được rồi, ài, ngày mai vẫn phải ra ngoài một chuyến.”
“Đừng vội, vẫn còn thời gian, cậu nếu như bận quá thì bảo Lê Chuẩn sắp xếp hai người tới giúp cậu, cho dù anh ta có bận nữa, chuyện đám cưới cũng không thể ném hết cho cậu được.”
“Tớ không muốn kêu người bên cạnh anh ấy tới giúp, đều là một đám đàn ông cao to, tớ nhìn cũng thấy kỳ.” Tô Huệ Phi còn muốn tiếp tục, đột nhiên liếc nhìn Bạch Chấp ở bên cạnh Thương Mẫn, vội im miệng, cười tươi chớp mắt với Thương Mẫn.
Thương Mẫn không có cảm thấy có gì cả, cô và Bạch Chấp chung đụng rất thoải mái: “Cậu bây giờ bận như vậy, chú và dì sao không qua giúp cậu?”
Dựa theo sự chiều chuộng mà ba mẹ Tô dành cho Tô Huệ Phi, không thể nhìn thấy con gái bảo bối bận thành như này mà không quản được?
“Mẹ tớ khoảng thời gian trước bị bệnh, bây giờ vẫn đang ở nhà điều dưỡng, tớ bảo ba ở nhà chăm sóc mẹ, tớ đã lớn như này rồi, lo được cho đám cưới của mình.”
“Dì bị bệnh sao? Chuyện từ khi nào? Khỏe chưa?” Dì Tô bị bệnh cô vậy mà không hề hay biết, Thương Mẫn có hơi áy náy.
“Chỉ là cảm cúm bình thường thôi, người lớn tuổi tác đã cao, sức đề kháng không tốt, khôi phục rất chậm, kéo dài tới nửa tháng mới khỏi, bây giờ đang trong quá trình điều dưỡng.”
Nói đến đây, gương mặt vốn tươi sáng của Tô Huệ Phi nhiễm một chút u buồn.
Thương Mẫn lúc này mới phát hiện, thì ra cô bạn thân vô lo vô nghĩ bên cạnh cô không biết từ khi nào đã lặng lẽ trưởng thành rồi, từ một cô gái được ba mẹ nâng niu trong tay trở thành chỗ dựa của một gia đình.
“Đừng quá lo lắng, sẽ tốt cả thôi, đợi cậu bận xong hai ngày này, tớ và cậu cùng nhau đi thăm dì. Cậu cũng thật là, dì bị bệnh rồi sao không nói cho tớ biết, tớ hôm nay nếu không hỏi cậu, cậu có phải định không nói phải không?”
Nghe thấy giọng điệu của Thương Mẫn không tốt lắm, Tô Huệ Phi vội giải thích: “Mẫn cậu đừng giận, là mẹ tớ không cho tớ nói với cậu, mẹ tớ nói thai phụ kiêng kỵ nhất là lây nhiễm người bệnh, sẽ mang lại hơi bệnh cho cậu.”
“Cậu có phải bị ngốc không, cách nói mê tín như vậy cậu cũng tin.” Thương Mẫn gõ nhẹ vào trán của Tô Huệ Phi.
“Tớ không muốn để cậu mạo hiểm.” Tô Huệ Phi rất kiên trì, dính tới bé cưng của Thương Mẫn, cho dù thứ không đáng tin nữa cô cũng không dám không tin.
“Phục cậu rồi, mau đi mua đồ, nhân lúc có một người lao động miễn phí thì mua nhiều một chút.”
Ba người lao vào trung tâm thương mại càn quét, may mà Tô Huệ Phi đã viết danh sách chi tiết từ trước, ba người phân công hợp tác, năng suất mua đồ rất cao, càn quét hai tiếng đồng hồ thì mua gần hết đồ trong danh sách của cô.
“Cuối cùng cũng mua xong rồi.” Tô Huệ Phi thở phào nhẹ nhõm: “Mẫn, Bạch Chấp, cảm ơn hai người, chúng ta đi ăn đi, tớ mời hai người.”
Thương Mẫn còn chưa kịp đồng ý, Bạch Chấp động nhiên nhả ra một câu: “Chúng tôi quay về ăn.”
“Á? Hai người muốn quay về ăn, vậy được, tôi hôm khác mời sau.”
Nhìn thấy nụ cười của Tô Huệ Phi có hơi cứng nhắc, Thương Mẫn vội bịa ra một cái cớ, tìm bậc xuống cho đối phương: “Tớ cũng đang điều dưỡng cơ thể, phải ăn đồ dinh dưỡng, không tiện ăn ở bên ngoài, xin lỗi nha Huệ Phi.”
“Như vậy à, là tớ suy nghĩ không chu đáo, Mẫn cậu mau về nghỉ ngơi đi, có phải mệt rồi không?”
Bình luận facebook