Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 602
CHƯƠNG 602
Bằng sức lực duy nhất trong người, Mâu Nghiên cố gắng vịn vào giường rồi bước đến trước gương, nghiêm túc nhìn gương mặt mình.
Hiếm khi anh nhìn khuôn mặt của mình một cách nghiêm túc như vậy, nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.
Vì dạo gần đây bị bệnh nên anh không còn luyện tập nữa, hai bên má cũng không tinh xảo như trước, nước da cũng rất kém, nếu ra ngoài như thế này, nhìn sơ qua cũng biết anh là bệnh nhân. Tệ hơn là anh thậm chí còn không có sức để bước xuống lầu, cơ thể như vậy làm sao có thể kết hôn với Thương Mẫn?
Đột nhiên nghĩ đến Lâm Chí, Mâu Nghiên cau mày hỏi người hầu xung quanh: “Bác sĩ Lâm Chí bây giờ ở đâu?”
“Bác sĩ Lâm Chí đột nhiên ngất đi, bị ông chủ đưa đi rồi ạ.”
Ông già này đang muốn làm gì? Thời điểm này mà đưa Lâm Chí đi.
Lúc này, Mâu Nghiên rất khó chịu, anh thật sự không nên quay về nhà, đúng là ông già vẫn nhất nhất muốn chống lại anh trong mọi chuyện mà..
Nghĩ đến cơ thể đầy bệnh tật này, đôi mắt của Mâu Nghiên lại trở nên u ám.
“Gọi quản gia đến đây.”
Anh bây giờ không có thời gian để dây dưa với ông già nữa, anh chỉ muốn kết thúc hôn lễ hôm nay một cách suôn sẻ.
Mâu Nghiên lấy điện thoại di động ra, bấm số của Trữ Trình: “Đến nhà cũ chưa?”
“Cậu hai, hai mươi phút nữa sẽ đến.”
“Nhanh lên, phái người đi tìm Lâm Chí.”
“Anh cả à, chỉ làm lễ cưới thôi mà, đừng có vội vàng như vậy. Trời còn chưa sáng thì em đã dậy rồi, mắt đầy quầng thâm đây này…” Tần Kha còn chưa nói xong, Mâu Nghiên đã tàn nhẫn cúp điện thoại…
“Gọi bác sĩ ở nhà và chuyên gia trang điểm đến đây.”
Mâu Nghiên biết sau khi anh ngã bệnh, ông Mâu đã mời rất nhiều bác sĩ đến nhà, cơ thể hiện giờ của anh đòi hỏi cần phải uống thuốc ngay mới có thể trụ nổi trong hôn lễ hôm nay.
Nếu nước da không trở lại bình thường, anh chỉ có thể nhờ chuyên gia trang điểm.
Sau khi đứng trước gương vài phút, Mâu Nghiên đã mệt đến mức lưng lấm tấm mồ hôi, hai chân run rẩy, sức khoẻ còn tệ hơn anh nghĩ.
“Ông chủ, Cậu hai vừa gọi bác sĩ qua rồi.”
Động tĩnh từ phía Mâu Nghiên lập tức được báo cáo với ông Mâu, ông nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng cũng không ngăn cản. Nếu tình trạng cơ thể của Mâu Nghiên ổn định thì ông cũng sẽ rất vui khi thấy đám cưới hôm nay diễn ra suôn sẻ.
Các chuyên gia não bộ do ông Mâu mời tối hôm qua còn chưa rời đi, sáng sớm lại được mời tới, thấy Mâu Nghiên ngồi ở trên ghế, có chút khó hiểu hỏi: “Cậu Mâu gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”
Đã thức dậy rồi?
Còn muốn làm gì nữa?
“Hôm nay tôi sẽ tổ chức đám cưới. Xin ông hãy kê cho tôi một loại thuốc để phục hồi cơ thể nhanh chóng.”
Mâu Nghiên vừa nói xong, vị bác sĩ đứng phía trước nhìn anh đầy mỉa mai, người trẻ tuổi bây giờ nóng nảy như vậy sao?
“Xin lỗi, hiện tại thân thể của cậu rất kém, không có cách nào nhanh chóng để trị.” Nói xong liền sải bước rời đi, hai vị bác sĩ kia cũng cúi đầu lẳng lặng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một vị bác sĩ trẻ tuổi nhất.
“Có thể kê đơn không?”
Bằng sức lực duy nhất trong người, Mâu Nghiên cố gắng vịn vào giường rồi bước đến trước gương, nghiêm túc nhìn gương mặt mình.
Hiếm khi anh nhìn khuôn mặt của mình một cách nghiêm túc như vậy, nhìn kiểu gì cũng không hài lòng.
Vì dạo gần đây bị bệnh nên anh không còn luyện tập nữa, hai bên má cũng không tinh xảo như trước, nước da cũng rất kém, nếu ra ngoài như thế này, nhìn sơ qua cũng biết anh là bệnh nhân. Tệ hơn là anh thậm chí còn không có sức để bước xuống lầu, cơ thể như vậy làm sao có thể kết hôn với Thương Mẫn?
Đột nhiên nghĩ đến Lâm Chí, Mâu Nghiên cau mày hỏi người hầu xung quanh: “Bác sĩ Lâm Chí bây giờ ở đâu?”
“Bác sĩ Lâm Chí đột nhiên ngất đi, bị ông chủ đưa đi rồi ạ.”
Ông già này đang muốn làm gì? Thời điểm này mà đưa Lâm Chí đi.
Lúc này, Mâu Nghiên rất khó chịu, anh thật sự không nên quay về nhà, đúng là ông già vẫn nhất nhất muốn chống lại anh trong mọi chuyện mà..
Nghĩ đến cơ thể đầy bệnh tật này, đôi mắt của Mâu Nghiên lại trở nên u ám.
“Gọi quản gia đến đây.”
Anh bây giờ không có thời gian để dây dưa với ông già nữa, anh chỉ muốn kết thúc hôn lễ hôm nay một cách suôn sẻ.
Mâu Nghiên lấy điện thoại di động ra, bấm số của Trữ Trình: “Đến nhà cũ chưa?”
“Cậu hai, hai mươi phút nữa sẽ đến.”
“Nhanh lên, phái người đi tìm Lâm Chí.”
“Anh cả à, chỉ làm lễ cưới thôi mà, đừng có vội vàng như vậy. Trời còn chưa sáng thì em đã dậy rồi, mắt đầy quầng thâm đây này…” Tần Kha còn chưa nói xong, Mâu Nghiên đã tàn nhẫn cúp điện thoại…
“Gọi bác sĩ ở nhà và chuyên gia trang điểm đến đây.”
Mâu Nghiên biết sau khi anh ngã bệnh, ông Mâu đã mời rất nhiều bác sĩ đến nhà, cơ thể hiện giờ của anh đòi hỏi cần phải uống thuốc ngay mới có thể trụ nổi trong hôn lễ hôm nay.
Nếu nước da không trở lại bình thường, anh chỉ có thể nhờ chuyên gia trang điểm.
Sau khi đứng trước gương vài phút, Mâu Nghiên đã mệt đến mức lưng lấm tấm mồ hôi, hai chân run rẩy, sức khoẻ còn tệ hơn anh nghĩ.
“Ông chủ, Cậu hai vừa gọi bác sĩ qua rồi.”
Động tĩnh từ phía Mâu Nghiên lập tức được báo cáo với ông Mâu, ông nghe vậy khẽ gật đầu, nhưng cũng không ngăn cản. Nếu tình trạng cơ thể của Mâu Nghiên ổn định thì ông cũng sẽ rất vui khi thấy đám cưới hôm nay diễn ra suôn sẻ.
Các chuyên gia não bộ do ông Mâu mời tối hôm qua còn chưa rời đi, sáng sớm lại được mời tới, thấy Mâu Nghiên ngồi ở trên ghế, có chút khó hiểu hỏi: “Cậu Mâu gọi chúng tôi tới có chuyện gì không?”
Đã thức dậy rồi?
Còn muốn làm gì nữa?
“Hôm nay tôi sẽ tổ chức đám cưới. Xin ông hãy kê cho tôi một loại thuốc để phục hồi cơ thể nhanh chóng.”
Mâu Nghiên vừa nói xong, vị bác sĩ đứng phía trước nhìn anh đầy mỉa mai, người trẻ tuổi bây giờ nóng nảy như vậy sao?
“Xin lỗi, hiện tại thân thể của cậu rất kém, không có cách nào nhanh chóng để trị.” Nói xong liền sải bước rời đi, hai vị bác sĩ kia cũng cúi đầu lẳng lặng rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một vị bác sĩ trẻ tuổi nhất.
“Có thể kê đơn không?”
Bình luận facebook