Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605
CHƯƠNG 605
Tên nhóc này từng rất ham chơi và suýt gặp chuyện vài lần.
“A! Em nói ra miệng rồi sao?”
Tần Kha kinh hãi nhìn Mâu Nghiên, bất giác đỏ mặt, thật xấu hổ, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?
Mâu Nghiên quay đầu lại, tiếp tục nhìn mình mặc trang phục chú rể trong gương, anh cẩn thận nhìn đi nhìn lại, hôm nay anh không cho phép có bất kỳ sai sót nào.
Tần Kha hoàn hồn nhưng phát hiện Mâu Nghiên không hề để ý đến mình, anh ta như nhận thêm vạn phần đả kích.
“anh cả, anh nói…”
Tần Kha bước đến bên cạnh Mâu Nghiên, theo thói quen đặt tay lên vai Mâu Nghiên, nhưng bàn tay của anh ta lập tức bị hất đi, đập vào tủ quần áo bên cạnh, đau tới mức đầu óc ong ong.
Lúc Trữ Trình và Đoàn Quốc lên lầu, nhìn thấy Tần Kha đang đau lòng ngồi trên ghế, còn Mâu Nghiên thì đứng trước gương chỉnh trang phục.
Tần Kha buồn bực liếc nhìn hai người rồi nhanh chóng cúi đầu, bọn họ đều là người có vợ, bây giờ anh ta không thèm nói chuyện với ai có vợ.
“Cậu hai, chúng ta có nên tới đó sớm một chút không, những đồ mà chuẩn bị cho cô Thương, có cần anh đích thân sang kiểm tra không?”
“Bây giờ qua đó đi.”
Mới hơn bảy giờ, thời gian cử hành hôn lễ đã là buổi chiều, vẫn còn sớm nhưng tim của Mâu Nghiên đã sớm bay sang đó rồi.
“Anh cả, anh định mặc bộ đồ này rồi qua đó à?”
Tần Kha nhìn thấy Mâu Nghiên đang cười ngốc, không nhìn nổi nữa nên anh ta nhắc nhở anh em nhà mình một chút.
Quần áo quý giá như vậy, cứ mặc mãi thì sợ tới hôn lễ sẽ không chịu nổi mất.
“Bây giờ tôi thay quần áo đây, không thể để bị nhăn được.”
Mâu Nghiên vào phòng thay đồ, gần nửa tiếng sau mới đi ra, ba người đàn ông đợi bên ngoài suýt nữa tưởng rằng anh đã ngất đi, nếu Mâu Nghiên còn không ra thì họ sẽ xông vào.
Mâu Nghiên đã thay một bộ vest đặc biệt tinh xảo và quý phái, anh đưa lễ phục của chú rể cho Trữ Trình, còn không yên tâm nhắc nhở.
“Giữ cẩn thận, đừng để bị nhăn.”
Nhìn anh nâng niu cái túi cứ như bảo bối vậy, làm người ta cứ tưởng trong đó có cô dâu luôn đấy.
Khi xe của họ đến câu lạc bộ Nova, các nhân viên mới bắt đầu dọn dẹp.
Hội trường đám cưới cơ bản đã hoàn thành vào hôm qua, Mâu Nghiên xem qua, quả nhiên vẫn hợp với dự đoán của anh nên anh không ở ngoài nữa mà đi thẳng vào phòng nghỉ của chú rể.
Sau khi đi một vòng, Mâu Nghiên cảm thấy hô hấp có hơi nhanh một chút, đầu cũng có chút nặng nề. Anh ngồi xuống uống cốc nước để thư giãn một lúc rồi mới hỏi Trữ Trình: “Ai sang bên Thương Mẫn rồi?”
“Đồng Tiên.”
Trữ Trình đột nhiên cảm thấy có lỗi, Đồng Tiên đường đường là giám đốc, hiện tại bị sai đi chạy việc “Hỏi cô ấy về tình hình ở đó.”
Đã lâu không gặp Thương Mẫn, Mâu Nghiên vừa mong chờ vừa hồi hộp.
Nếu cô ấy không tha thứ và không muốn tham dự lễ cưới hôm nay thì sao?
Tên nhóc này từng rất ham chơi và suýt gặp chuyện vài lần.
“A! Em nói ra miệng rồi sao?”
Tần Kha kinh hãi nhìn Mâu Nghiên, bất giác đỏ mặt, thật xấu hổ, sao lại có thể nói ra những lời như vậy?
Mâu Nghiên quay đầu lại, tiếp tục nhìn mình mặc trang phục chú rể trong gương, anh cẩn thận nhìn đi nhìn lại, hôm nay anh không cho phép có bất kỳ sai sót nào.
Tần Kha hoàn hồn nhưng phát hiện Mâu Nghiên không hề để ý đến mình, anh ta như nhận thêm vạn phần đả kích.
“anh cả, anh nói…”
Tần Kha bước đến bên cạnh Mâu Nghiên, theo thói quen đặt tay lên vai Mâu Nghiên, nhưng bàn tay của anh ta lập tức bị hất đi, đập vào tủ quần áo bên cạnh, đau tới mức đầu óc ong ong.
Lúc Trữ Trình và Đoàn Quốc lên lầu, nhìn thấy Tần Kha đang đau lòng ngồi trên ghế, còn Mâu Nghiên thì đứng trước gương chỉnh trang phục.
Tần Kha buồn bực liếc nhìn hai người rồi nhanh chóng cúi đầu, bọn họ đều là người có vợ, bây giờ anh ta không thèm nói chuyện với ai có vợ.
“Cậu hai, chúng ta có nên tới đó sớm một chút không, những đồ mà chuẩn bị cho cô Thương, có cần anh đích thân sang kiểm tra không?”
“Bây giờ qua đó đi.”
Mới hơn bảy giờ, thời gian cử hành hôn lễ đã là buổi chiều, vẫn còn sớm nhưng tim của Mâu Nghiên đã sớm bay sang đó rồi.
“Anh cả, anh định mặc bộ đồ này rồi qua đó à?”
Tần Kha nhìn thấy Mâu Nghiên đang cười ngốc, không nhìn nổi nữa nên anh ta nhắc nhở anh em nhà mình một chút.
Quần áo quý giá như vậy, cứ mặc mãi thì sợ tới hôn lễ sẽ không chịu nổi mất.
“Bây giờ tôi thay quần áo đây, không thể để bị nhăn được.”
Mâu Nghiên vào phòng thay đồ, gần nửa tiếng sau mới đi ra, ba người đàn ông đợi bên ngoài suýt nữa tưởng rằng anh đã ngất đi, nếu Mâu Nghiên còn không ra thì họ sẽ xông vào.
Mâu Nghiên đã thay một bộ vest đặc biệt tinh xảo và quý phái, anh đưa lễ phục của chú rể cho Trữ Trình, còn không yên tâm nhắc nhở.
“Giữ cẩn thận, đừng để bị nhăn.”
Nhìn anh nâng niu cái túi cứ như bảo bối vậy, làm người ta cứ tưởng trong đó có cô dâu luôn đấy.
Khi xe của họ đến câu lạc bộ Nova, các nhân viên mới bắt đầu dọn dẹp.
Hội trường đám cưới cơ bản đã hoàn thành vào hôm qua, Mâu Nghiên xem qua, quả nhiên vẫn hợp với dự đoán của anh nên anh không ở ngoài nữa mà đi thẳng vào phòng nghỉ của chú rể.
Sau khi đi một vòng, Mâu Nghiên cảm thấy hô hấp có hơi nhanh một chút, đầu cũng có chút nặng nề. Anh ngồi xuống uống cốc nước để thư giãn một lúc rồi mới hỏi Trữ Trình: “Ai sang bên Thương Mẫn rồi?”
“Đồng Tiên.”
Trữ Trình đột nhiên cảm thấy có lỗi, Đồng Tiên đường đường là giám đốc, hiện tại bị sai đi chạy việc “Hỏi cô ấy về tình hình ở đó.”
Đã lâu không gặp Thương Mẫn, Mâu Nghiên vừa mong chờ vừa hồi hộp.
Nếu cô ấy không tha thứ và không muốn tham dự lễ cưới hôm nay thì sao?
Bình luận facebook