Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 630
CHƯƠNG 630
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trữ Trình, Tiêu Song cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích: “Tôi và Lâm Chí thật sự không quen thân, anh có tin không?”
Bao năm qua anh ta vẫn luôn giống như cái bóng của Mâu Khải, trừ lúc đi ngủ, lúc nào anh ta cũng ở bên cạnh anh ấy, có chuyện gì với những người này vậy, tại sao ai nấy đều cho rằng anh ta và Lâm Chí rất thân quen.
Sớm biết kết quả của việc được đưa ra ngoài là như vậy, anh ta thà ở lại bên trong với cậu Khải còn hơn.
“Tôi không có hứng thú với quan hệ của các người.”
Trữ Trình dửng dưng nói.
Tiêu Song không nói nên lời với thái độ thờ ơ của anh ta, im lặng ngậm miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bạch Chấp.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng động bên dưới càng lúc càng lớn, tiếng vật nặng rơi xuống tới tấp khiến nhóm đàn ông bên trên vô cùng lo sợ.
“Bạch Chấp, còn phải mất bao lâu?”
Trữ Trình tin tưởng Bạch Chấp, nếu anh ta đã ra tay thì nhất định có thể dừng lại được chương trình tự phá hủy phòng thí nghiệm chết tiệt này, nhưng anh ta quả thực rất lo lắng, thời gian đã trôi qua quá lâu, không biết bên trong đã bị phá hủy thành ra thế nào rồi, nếu chương trình dừng lại mà người cũng không còn thì còn ích lợi gì.
“Sắp rồi.”
Bạch Chí lúc này toát đầy mồ hôi, khuôn mặt vốn trắng nõn không còn chút máu, đôi môi cũng tái nhợt đến đáng sợ.
Trữ Trình nhìn kỹ lại mới nhận thấy tay đang gõ nhanh trên bàn phím của Bạch Chấp dường như đang run rẩy, vẻ mặt cứng ngắc. Đang kìm nén cơn đau sao?
“Chương trình tự phá hủy đã dừng rồi? Làm sao vào được.”
Sau khi Bạch Chấp đứng dậy, nhà thiết kế lập tức được đẩy đến vị trí mà anh ta ngồi trước đó.
“Mọi người đừng gấp, tôi thay chất khí bên trong trước. Phòng thí nghiệm bị phá hủy, rất nhiều loại thuốc tràn ra ngoài và không khí bên trong rất độc hại.” Nhà thiết kế vừa bận rộn trên máy tính, vừa giải thích.
Thấy dáng vẻ không mấy vội của anh ta, sắc mặt của Trữ Trình và Tiêu Song đang đứng canh giữ bên cạnh anh ta khó coi đến lạ thường.
“Phiền anh nhanh lên.” Trữ Trình cố hết sức kiềm chế vẻ sốt ruột trong lòng, nhưng vẫn là không nhịn được muốn thúc giục nhà thiết kế nhàn nhã này nhanh lên.
Nhà thiết kế nghiêm túc nhìn Trữ Trình trấn an: “Yên tâm, chương trình tự phá hủy của phòng thí nghiệm này mới chạy được một phần tư, nếu không phải vận may của người bên trong quá kém, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại.”
Còn những người đặc biệt kém may mắn, nói không chừng sẽ bị hòn đá rơi xuống đập chết, dù họ có nhanh đến đâu cũng vô dụng.
Sau khi nhà thiết kế nói xong, anh ta từng bước làm theo quy trình, mặc cho những người xung quanh có thúc giục lo lắng thế nào, anh ta đều rất thản nhiên và bình tĩnh, thậm chí giữa chừng còn hút một điếu thuốc.
Khi cánh cửa dự phòng ở đầu cầu thang cuối cùng cũng được mở ra, những người đứng chờ bên ngoài đã tràn vào đầy khích động.
Cảnh tượng bên trong giống như những gì nhà thiết kế đã nói trước đó, không quá thê thảm không nỡ nhìn như họ nghĩ, đá vỡ trên đất không đến nỗi chất thành đống. Trữ Trình và Tiêu Song dẫn người đưa Thương Mẫn và những người khác ra ngoài, may mắn đều còn thở, và bên dưới chỉ có một mình vệ sĩ đi theo Mâu Nghiên là không ngất đi.
“Cũng đưa hắn ta ra ngoài, kiểm soát kỹ.”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Trữ Trình, Tiêu Song cười bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích: “Tôi và Lâm Chí thật sự không quen thân, anh có tin không?”
Bao năm qua anh ta vẫn luôn giống như cái bóng của Mâu Khải, trừ lúc đi ngủ, lúc nào anh ta cũng ở bên cạnh anh ấy, có chuyện gì với những người này vậy, tại sao ai nấy đều cho rằng anh ta và Lâm Chí rất thân quen.
Sớm biết kết quả của việc được đưa ra ngoài là như vậy, anh ta thà ở lại bên trong với cậu Khải còn hơn.
“Tôi không có hứng thú với quan hệ của các người.”
Trữ Trình dửng dưng nói.
Tiêu Song không nói nên lời với thái độ thờ ơ của anh ta, im lặng ngậm miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Bạch Chấp.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng động bên dưới càng lúc càng lớn, tiếng vật nặng rơi xuống tới tấp khiến nhóm đàn ông bên trên vô cùng lo sợ.
“Bạch Chấp, còn phải mất bao lâu?”
Trữ Trình tin tưởng Bạch Chấp, nếu anh ta đã ra tay thì nhất định có thể dừng lại được chương trình tự phá hủy phòng thí nghiệm chết tiệt này, nhưng anh ta quả thực rất lo lắng, thời gian đã trôi qua quá lâu, không biết bên trong đã bị phá hủy thành ra thế nào rồi, nếu chương trình dừng lại mà người cũng không còn thì còn ích lợi gì.
“Sắp rồi.”
Bạch Chí lúc này toát đầy mồ hôi, khuôn mặt vốn trắng nõn không còn chút máu, đôi môi cũng tái nhợt đến đáng sợ.
Trữ Trình nhìn kỹ lại mới nhận thấy tay đang gõ nhanh trên bàn phím của Bạch Chấp dường như đang run rẩy, vẻ mặt cứng ngắc. Đang kìm nén cơn đau sao?
“Chương trình tự phá hủy đã dừng rồi? Làm sao vào được.”
Sau khi Bạch Chấp đứng dậy, nhà thiết kế lập tức được đẩy đến vị trí mà anh ta ngồi trước đó.
“Mọi người đừng gấp, tôi thay chất khí bên trong trước. Phòng thí nghiệm bị phá hủy, rất nhiều loại thuốc tràn ra ngoài và không khí bên trong rất độc hại.” Nhà thiết kế vừa bận rộn trên máy tính, vừa giải thích.
Thấy dáng vẻ không mấy vội của anh ta, sắc mặt của Trữ Trình và Tiêu Song đang đứng canh giữ bên cạnh anh ta khó coi đến lạ thường.
“Phiền anh nhanh lên.” Trữ Trình cố hết sức kiềm chế vẻ sốt ruột trong lòng, nhưng vẫn là không nhịn được muốn thúc giục nhà thiết kế nhàn nhã này nhanh lên.
Nhà thiết kế nghiêm túc nhìn Trữ Trình trấn an: “Yên tâm, chương trình tự phá hủy của phòng thí nghiệm này mới chạy được một phần tư, nếu không phải vận may của người bên trong quá kém, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì đáng ngại.”
Còn những người đặc biệt kém may mắn, nói không chừng sẽ bị hòn đá rơi xuống đập chết, dù họ có nhanh đến đâu cũng vô dụng.
Sau khi nhà thiết kế nói xong, anh ta từng bước làm theo quy trình, mặc cho những người xung quanh có thúc giục lo lắng thế nào, anh ta đều rất thản nhiên và bình tĩnh, thậm chí giữa chừng còn hút một điếu thuốc.
Khi cánh cửa dự phòng ở đầu cầu thang cuối cùng cũng được mở ra, những người đứng chờ bên ngoài đã tràn vào đầy khích động.
Cảnh tượng bên trong giống như những gì nhà thiết kế đã nói trước đó, không quá thê thảm không nỡ nhìn như họ nghĩ, đá vỡ trên đất không đến nỗi chất thành đống. Trữ Trình và Tiêu Song dẫn người đưa Thương Mẫn và những người khác ra ngoài, may mắn đều còn thở, và bên dưới chỉ có một mình vệ sĩ đi theo Mâu Nghiên là không ngất đi.
“Cũng đưa hắn ta ra ngoài, kiểm soát kỹ.”
Bình luận facebook