Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78-80
Chương 78
“Tôi cõng chị.” Lê Chuẩn ngồi xổm xuống.
“Bỏ đi.” Thương Mẫn nhìn vết thương chân của mình: “Anh cõng tôi, chỉ làm giảm tốc độ, đến lúc đó hai người đều không chạy được.”
“Nhưng….” Lê Chuẩn sốt sắng.
“Tôi không chạy nữa.” Thương Mẫn ngồi phịch xuống: “Anh nhìn hoàn cảnh bây giờ của chúng ta xem, chỗ này không có tín hiệu, không cầu cứu được ai, cho dù chạy thoát khỏi bọn họ, thì bộ này của tôi cũng chưa chắc có thể thoát khỏi ngọn núi này.”
Lê Chuẩn nhìn xung quanh, nhíu mày: “Thoát ra ngoài cũng không khó….”
Anh xuất thân từ đội dã chiến, có kỹ năng thoát thân khỏi dã ngoại, chỉ là Thương Mẫn….
Anh ngồi xổm xuống, nhìn bắp chân bị đá quẹt qua đến máu thịt lẫn lộn của Thương Mẫn mà cảm thấy khó xử.
“Thân thủ của anh tốt, đánh lại thì đánh, đánh không lại thì anh cứ chạy, mục tiêu của bọn họ chắc là tôi rồi, nếu như anh có thể chạy ra ngoài thì đi tìm người cứu tôi.”
Lê Chuẩn ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt bị đau đến trắng bệch của Thương Mẫn. Anh ta sao có thể vứt lại Thương Mẫn một mình mà đi chứ, nếu như thật sự làm như vậy thì đừng nói là Mâu Nghiên sẽ không tha cho anh ta, mà bản thân lương tâm anh ta cũng sẽ rất áy náy.
“Ha!” Qua một hồi, năm tên đàn ông cao lớn đã đuổi tới: “Chạy cũng thật giỏi.”
Lê Chuẩn đứng thẳng người dậy, chuẩn bị chiến đấu: “Các người là người của ai?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đưa người phụ nữ này cho bọn tôi, bọn tôi sẽ không làm khó cậu.” Tên đàn ông dẫn đầu nói, đi về phía bọn họ.
“Nếu như tôi không đưa thì sao?” Lê Chuẩn bảo vệ Thương Mẫn ở đằng sau.
“Vậy đừng có trách bọn tôi không khách sáo.” Nói xong, mấy người đó nhanh chóng xông tới.
Lê Chuẩn phát động công kích trước, tung bay lên trực tiếp đá một chân lên bụng của người đàn ông.
Mà có hai tên trong đó nhân lúc Lê Chuẩn đang bị bao vây mà đi về phía Thương Mẫn, Thương Mẫn nhặt một cây gỗ từ dưới đất lên, đứng dậy, cầm chặt cây gỗ trong tay.
Lê Chuẩn và mấy tên bên kia lâm vào vật lộn, hiển nhiên, anh ta đã đánh giá thấp thân thủ của mấy người này, bọn họ đều được huấn luyện bài bản, không chỉ đơn thuần là vệ sĩ bình thường.
Mấy tên hợp lại với nhau, Lê Chuẩn đã rơi vào thế hạ phong.
Thần sắc của Lê Chuẩn còn căng thẳng hơn khi nãy nữa, trong lòng Thương Mẫn cũng sinh ra dự cảm không lành, cảm thấy ông cụ này tuyệt đối không phải hạng hiền lành.
Người đàn ông cười một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt của Thương Mẫn: “Cô Thương, mời.”
“Chị dâu.” Lê Chuẩn dưới sự sốt sắng lại kéo lấy tay Thương Mẫn lần nữa: “Không được.”
Anh ta biết thủ đoạn của ông cụ Mâu, nếu như Thương Mẫn rơi vào tay của ông ta, thì chỉ e bi kịch của Thịnh Yên Hoa năm đó lại bị tái diễn lần nữa.
Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào bàn tay bị Lê Chuẩn nắm chặt đó, trong đầu loé qua một tia do dự.
Nếu như là người mà Thương Tuyết phái tới, tối nay trốn được thì sau này cứ né đi thì có lẽ còn có thể sống được, nhưng nếu là ông cụ Mâu, nhà họ Mâu một tay che trời ở thành phố Nam, cho dù có là Mâu Nghiên thì cũng chưa chắc có thể phản kháng, cô cho dù muốn chạy, cũng có thể chạy đi đâu được chứ?
“Được. Tôi đi cùng các người.” Thương Mẫn giãy thoát khỏi tay của Lê Chuẩn.
Dù sống hay chết, thì cô cũng phải xông vào rồi nói tiếp.
“Chị dâu!” Lê Chuẩn hoảng loạn, nhưng đám đàn ông một trái một phải đã kìm Thương Mẫn lại rồi.
Thương Mẫn quay đầu lại, xua xua tay với Lê Chuẩn.
Bây giờ cô chỉ mong Lê Chuẩn có thể thuận lợi ra khỏi chỗ này, đi tìm Mâu Nghiên cầu cứu, thế nhưng, lời còn chưa nói ra thì sau cổ đã truyền tới cơn đau kịch liệt, trước mắt cô chợt tối sầm, trực tiếp ngất đi…..
—–
Sau khi ra khỏi trang viên, Mâu Nghiên đã cảm thấy trong lòng bất an rồi, anh gọi cho Thương Mẫn, mới phát hiện điện thoại của cô cứ luôn trong vùng không phủ sóng.
Nếu như thuận lợi tới nhà rồi thì tuyệt đối không thể xảy ra loại tình hình này.
Chương 79
Điện thoại của Thương Mẫn được cài hệ thống định vị, nhưng lúc này, vị trí của điện thoại đã hoàn toàn biến mất rồi.
Anh lại gọi cho Lê Chuẩn, trạng thái của anh ta cũng như Thương Mẫn.
Thương Mẫn xảy ra chuyện!
Trong lòng Mâu Nghiên lập tức đã có đáp án.
Anh lái xe đi Nova, mới vừa đi tới thì Đoàn Quốc đã đợi anh ở cửa rồi.
“Lê Chuẩn đâu? Lê Chuẩn về chưa?” Mâu Nghiên hỏi.
Đoàn Quốc lắc đầu: “Tôi cũng cảm thấy kỳ, chỗ này tới Vịnh Nam đi đi về về cũng chỉ 1 tiếng, tôi thấy cậu ta trễ như vậy mà còn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, đã phái người đi tìm rồi, bây giờ vẫn chưa có câu trả lời.”
Trái tim Mâu Nghiên thót lên.
Hy vọng không như anh nghĩ….
Thế nhưng, tiếng chuông điện thoại của anh đã phá tan đi hy vọng của anh, anh cầm điện thoại, nhìn ba chữ bên trên mà sững sờ.
Mâu Chí Tình…..
Đoàn Quốc cũng căng thẳng, anh ta nhìn chăm chăm vào điện thoại của Mâu Nghiên, nuốt nuốt nước bọt: “Coi bộ, bên ông cụ đã ra tay trước rồi.”
Tay của Mâu Nghiên dần dùng sức, anh cố gắng áp chế cảm xúc trong nội tâm mình, ấn nghe máy.
“Côi bộ, lần trước ông không có nghe lời tôi nói vào tai mình.” Mâu Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
“Là mày không có nghe lời ta nói vào tai mình.” Thanh âm của Mâu Chí Tình không nhanh cũng không chậm: “Mâu Nghiên, mày tưởng mày bảo vệ cô ta được tốt, kéo một người khác ra làm bia đỡ đạn thì ta không phát hiện ra sao?”
“Ông muốn thế nào?” Mâu Nghiên siết chặt nắm đấm.
“Nghe nói mày muốn cho Mạc Hậu đi ngồi tù?”
Mâu Nghiên im lặng, ánh mắt dần trở nên âm lạnh.
“Mạc Hậu là mợ chủ nhà họ Mâu mà ta đã chọn, nếu như con bé gặp phải hoạ vào tù thì cũng mất mặt nhà họ Mâu. Nhà họ Mâu chúng ta trong sạch, không thể chịu chỉ trích như vậy, mày nên hiểu ý của ta.” Mâu Chí Tình ung dung.
“Ông muốn tôi tha cho cô ta?” Mâu Nghiên lạnh giọng.
“Ta biết mày có thể có chút khó xử, đã lên kế hoạch lâu như vậy rồi, chỉ thiếu một bước. Chỉ là, cô chủ nhà họ Thương này da thịt mềm mại, ta không dám bảo đảm cô ta có thể chịu được sự tàn phá đâu. Mâu Nghiên, mày nên biết, nếu như ta muốn chỉnh chết cô ta thì không phải mấy thủ đoạn trẻ con như Mạc Hậu kia đâu.”
Toàn thân Mâu Nghiên chợt run lên: “Ông không được động vào cô ấy!”
“Mâu Nghiên, ta cho mày thời gian một ngày để suy nghĩ, không chỉ Mạc Hậu, mà còn có nhà họ Mạc. Người của ta, mày không được đụng vào ai hết. Người ta đích thân đề bạt lên, do ta quyết định.”
Cúp điện thoại, ngọn lửa giận ngập trời của Mâu Nghiên liền bị cắt đứt đi, anh đứng tại chỗ, trong lòng lập tức hoá lại thành băng.
“Bây giờ làm sao đây?” Trong lòng Đoàn Quốc không chắc chắn: “Tất cả mọi chuyện đều đã đến đoạn kết rồi, bây giờ từ bỏ, thì công sức trước đây của chúng ta đều lãng phí.”
Sát khí toàn thân Mâu Nghiên cực nặng nề, anh nhìn chăm chăm vào chỗ hư vô, gân xanh trên tay nổi lên.
Điện thoại lại có động tĩnh, Mâu Nghiên mở ra, chính là Mâu Chí Tình gửi đến một tấm ảnh.
Đôi tay đôi chân của Thương Mẫn đều bị trói lại, dây thừng thô ráp cạ vào vết thương trên chân cô, máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy trắng của cô khiến người ta nhìn mà kinh tâm, ánh mắt cô cực kỳ sợ hãi, mang theo sự bất an và hoảng sợ, Mâu Nghiên nhìn đôi mắt đó, trái tim như bị bóp mạnh một cái vậy.
“Làm theo như lời ông ta nói.” Tay của Mâu Nghiên đều đang run rẩy.
Đoàn Quốc đương nhiên cũng ý thức ra sự nghiêm trọng của chuyện này, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng trước sự an nguy của Thương Mẫn, bọn họ không có sự lựa chọn.
Mâu Nghiên quay người đi lên xe, giẫm mạnh chân ga, trực tiếp đi về phía nhà họ Mâu.
Anh không ngờ, Mâu Chí Tình lại ra tay với Thương Mẫn nhanh như vậy, còn là vì nhà họ Mạc nữa!
Cửa nhà họ Mâu, quả gia Châu Phúc đã sớm biết Mâu Nghiên sẽ đến, nên đã đợi sẵn ở cửa.
“Cậu hai.”
Mâu Nghiên không nói tiếng nào, trực tiếp xông vào trong, Châu Phúc vội vàng theo tới: “Cậu hai, ông chủ ngủ rồi.”
Mâu Nghiên không có nghe lọt tai lời của Châu Phúc, vào đến sảnh chính, mà lúc này, một đám vệ sĩ chạy tới, bao vây Mâu Nghiên ở trong sảnh.
Mâu Nghiên ngừng bước chân lại, đợi đoạn sau của bọn họ.
“Cậu hai, ông chủ đã nói cho cậu một ngày để suy nghĩ, cậu vẫn nên về suy nghĩ cho kỹ đi.” Châu Phúc cười, thái độ cung kính.
“Thương Mẫn đang ở đâu?” Sắc mặt Mâu Nghiên đen sầm.
Chương 80
Châu Phúc không nói gì, chỉ cúi đầu.
Mâu Nghiên nhìn mấy người trong sảnh, cảnh tượng lúc này khiến anh nhớ đến cảnh tượng dì út qua đời vào năm đó.
Khi anh được biết tin tức, đã quay về từ bộ đội, muốn một lời giải thích. Lúc đó Mâu Chí Tình cũng như vậy, phái rất nhiều người chặn anh lại.
10 năm trước anh trẻ tuổi năng nổ, dì út là điểm yếu duy nhất của anh, bà ấy không còn nữa, cho nên anh có thể tuỳ ý làm loạn nhà họ Mâu, nhưng bây giờ, Thương Mẫn ở trong tay ông ta, anh giống như là bị người ta trói tay trói chân rồi vậy.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Mâu Nghiên đứng thẳng người dậy, nói với Châu Phúc: “Quản gia Chu, bây giờ không phải 10 năm trước, tôi hy vọng các người đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”
Sắc mặt Châu Phúc khẽ thay đổi, ông ta cười cười.
“Nhưng ông chủ đã dặn dò…..”
“Khiêu chiếu sự nhẫn nại của mày thì sao?” Thanh âm của Mâu Chí Tình đột nhiên xuất hiện, ông ta đứng ở cửa cầu thang trên lầu hai, trong tay cầm một chiếc xì gà, khoác áo khoác trên vai.
“Nghịch tử, nếu như hôm nay ta không gặp mày thì mày muốn xông vào luôn sao? Chỉ vì một người phụ nữ thân phận hèn mọn sao?”
Nắm đấm của Mâu Nghiên siết chặt lại.
Mâu Chí Tình chậm rãi xuống lầu, đi đến chủ vị nơi sảnh chính rồi ngồi xuống.
Khói xì gà bốc lên mù mịt, thần sắc Mâu Chí Tình cao ngạo, nhìn chăm chăm vào.
Mâu Nghiên ở trước mặt.
“Thả cô ấy đi” Mâu Nghiên không có vòng vo.
“Đợi ta xác nhận mày đã bỏ qua cho nhà họ Mạc đã, ta đương nhiên sẽ thả cô ta”
Mâu Chí Tình khinh miệt.
“Tôi muốn gặp cô ấy trước” Mâu Nghiên hiểu Mâu Chí Tình nhất, con người gian xảo, nếu như anh không bảo ông ta thả Thương Mẫn ra trước thì cho dù bên này anh có thật sự tha cho nhà họ Mạc đi nữa, cũng không đảm bảo được rằng ông ta sẽ không nuốt lời.
“Bây giờ mày vì một người ngoài mà muốn làm phản với ba ruột của mày sao?”
Mâu Chí Tình ngước mắt lên: “Ta thật sự đã nuôi được hai thăng con trai tốt, Mâu Khải như vậy, mày cũng như vậy”
Mâu Nghiên không có đáp lời, chỉ là đôi mắt dần trở nên hung hấn.
“Mạc Hậu có gì không tốt? Gia thế và tu dưỡng, có điểm nào không bằng người phụ nữ họ Thương đó chứ?” Mâu Chí Tình lạnh lùng nhìn anh hỏi.
“Cô ta có điểm nào không bằng ư?” Mâu Nghiên hỏi ngược lại: “Mạc Hậu là người thế nào, ông còn không rõ ư? Lòng dạ cô ta độc ác như vậy, tội hành của cô ta đã đủ để khiến nửa đời còn lại của cô ta ở trong nhà lao rồi, ông vậy mà còn muốn tôi lấy người như vậy làm vợ sao?”
“Người muốn thành đại sự, có ai mà không dùng chút thủ đoạn đặc thù chứ? Ta không quan tâm Mạc Hậu ở trong tối như thế nào, nhưng con bé là đệ nhất danh viện của thành phố Nam, con trai của Mâu Chí Tình ta, có lấy cũng chỉ có thể lấy người ưu tú nhất nổi bật nhất, Thương Mẫn cô ta là cái thá gì? Nhà họ Thương ngay cả việc làm ăn của gia đình mình cũng không lo được, scandal của con gái thứ hai bây giờ cả thành phố ai cũng.
biết, con gái của nhà như vậy, cũng xứng làm con dâu của ta sao?”
“Ông thật sự cảm thấy có ai thèm làm con trai của ông ư? Nếu như tôi có thể lựa chọn thì tôi tuyệt đối sẽ không cần người cha như ông đâu” Mâu Nghiên cật lực đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình.
“Hỗn xược!” Mâu Chí Tình vỗ bàn: “Đừng tưởng mình có chút sản nghiệp nhỏ ở bên ngoài rồi thì có thể không đặt ông già mày ở trong mắt”
“Mày nghĩ ta thật sự không biết động tĩnh của mày ở bên ngoài sao? Ta chỉ là không muốn so đo với mày! Nhà họ Mạc mấy năm nay quả thực có chút điên cuồng ngang ngược, mày nhắc nhở phê bình thì cũng chả sao, nhưng Mạc Nguyên Bình đã từng là phó quan của ta! Sản nghiệp của nhà họ Mâu bây giờ là do cậu ta phò trợ ta thẳng được, mày có quyền động vào người của ta ư?”
“Qủa đúng là ông và ông ta cấu kết với nhau, cùng cướp từ tay của nhà họ Thịnh.
Chủ thế nào thì có chó như thế đó” Đôi con ngươi của Mâu Nghiên chợt tối sầm.
Mâu Chí Tình thì híp mắt lại, ông ta lạnh lùng cười một cái, đứng dậy.
“Ta biết mày cứng đầu cứng cổ, con trai của Mâu Chí Tình ta chắc chản cũng phải là một nam tử hán. Nhưng sự cứng đầu của mày đáng lẽ không nên dành cho ông già của mày! Mạng này của mày là do ta cho, tất cả những tài phú và quyền lực mà mày hưởng thụ bây giờ cũng là ta cho mày! Mày không những không cảm ơn mà cả ngày còn đối đầu với ta, là vì cái gì? Là người phụ nữ đó đã xúi mày đúng không?”
“Không liên quan đến cô ấy” Thần sắc Mâu Nghiên nghiêm nghị.
“Mày quan tâm cô ta như vậy, coi bộ, cô ta đã hạ thuốc mê cho mày không nhẹ”
Mâu Chí Tình đi tới bên cạnh của Mâu Nghiên, chiều cao của hai cha con xêm xêm nhau, khí thế của cả hai chỉ tăng chứ không giảm.
“Châu Phúc, kêu người nhổ lưỡi của người phụ nữ đó ra, ta phải xem thử, sau này cô ta còn làm sao dùng cái miệng đó để dụ dỗ con trai ta nữa”
Trái tim Mâu Nghiên chợt run lên.
“Ông dám!” Mâu Nghiên quay đầu lại, hung hăng mà trừng Châu Phúc.
Châu Phúc run rẩy sợ hãi, cúi đầu, nhưng vẫn quay người, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Ở trong cái nhà này, cho dù Mâu Nghiên có uy nghiêm thì ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Mâu Chí Tình thôi.
“Tôi đã thu tay lại rồi!” Mâu Nghiên rốt cuộc cũng cúi đầu trước Mâu Chí Tình: “Việc làm ăn của nhà họ Mạc, tôi không nhúng tay vào nữa”
Châu Phúc ngừng bước chân lại.
“Tôi cõng chị.” Lê Chuẩn ngồi xổm xuống.
“Bỏ đi.” Thương Mẫn nhìn vết thương chân của mình: “Anh cõng tôi, chỉ làm giảm tốc độ, đến lúc đó hai người đều không chạy được.”
“Nhưng….” Lê Chuẩn sốt sắng.
“Tôi không chạy nữa.” Thương Mẫn ngồi phịch xuống: “Anh nhìn hoàn cảnh bây giờ của chúng ta xem, chỗ này không có tín hiệu, không cầu cứu được ai, cho dù chạy thoát khỏi bọn họ, thì bộ này của tôi cũng chưa chắc có thể thoát khỏi ngọn núi này.”
Lê Chuẩn nhìn xung quanh, nhíu mày: “Thoát ra ngoài cũng không khó….”
Anh xuất thân từ đội dã chiến, có kỹ năng thoát thân khỏi dã ngoại, chỉ là Thương Mẫn….
Anh ngồi xổm xuống, nhìn bắp chân bị đá quẹt qua đến máu thịt lẫn lộn của Thương Mẫn mà cảm thấy khó xử.
“Thân thủ của anh tốt, đánh lại thì đánh, đánh không lại thì anh cứ chạy, mục tiêu của bọn họ chắc là tôi rồi, nếu như anh có thể chạy ra ngoài thì đi tìm người cứu tôi.”
Lê Chuẩn ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt bị đau đến trắng bệch của Thương Mẫn. Anh ta sao có thể vứt lại Thương Mẫn một mình mà đi chứ, nếu như thật sự làm như vậy thì đừng nói là Mâu Nghiên sẽ không tha cho anh ta, mà bản thân lương tâm anh ta cũng sẽ rất áy náy.
“Ha!” Qua một hồi, năm tên đàn ông cao lớn đã đuổi tới: “Chạy cũng thật giỏi.”
Lê Chuẩn đứng thẳng người dậy, chuẩn bị chiến đấu: “Các người là người của ai?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đưa người phụ nữ này cho bọn tôi, bọn tôi sẽ không làm khó cậu.” Tên đàn ông dẫn đầu nói, đi về phía bọn họ.
“Nếu như tôi không đưa thì sao?” Lê Chuẩn bảo vệ Thương Mẫn ở đằng sau.
“Vậy đừng có trách bọn tôi không khách sáo.” Nói xong, mấy người đó nhanh chóng xông tới.
Lê Chuẩn phát động công kích trước, tung bay lên trực tiếp đá một chân lên bụng của người đàn ông.
Mà có hai tên trong đó nhân lúc Lê Chuẩn đang bị bao vây mà đi về phía Thương Mẫn, Thương Mẫn nhặt một cây gỗ từ dưới đất lên, đứng dậy, cầm chặt cây gỗ trong tay.
Lê Chuẩn và mấy tên bên kia lâm vào vật lộn, hiển nhiên, anh ta đã đánh giá thấp thân thủ của mấy người này, bọn họ đều được huấn luyện bài bản, không chỉ đơn thuần là vệ sĩ bình thường.
Mấy tên hợp lại với nhau, Lê Chuẩn đã rơi vào thế hạ phong.
Thần sắc của Lê Chuẩn còn căng thẳng hơn khi nãy nữa, trong lòng Thương Mẫn cũng sinh ra dự cảm không lành, cảm thấy ông cụ này tuyệt đối không phải hạng hiền lành.
Người đàn ông cười một tiếng, trực tiếp đi tới trước mặt của Thương Mẫn: “Cô Thương, mời.”
“Chị dâu.” Lê Chuẩn dưới sự sốt sắng lại kéo lấy tay Thương Mẫn lần nữa: “Không được.”
Anh ta biết thủ đoạn của ông cụ Mâu, nếu như Thương Mẫn rơi vào tay của ông ta, thì chỉ e bi kịch của Thịnh Yên Hoa năm đó lại bị tái diễn lần nữa.
Thương Mẫn nhìn chăm chăm vào bàn tay bị Lê Chuẩn nắm chặt đó, trong đầu loé qua một tia do dự.
Nếu như là người mà Thương Tuyết phái tới, tối nay trốn được thì sau này cứ né đi thì có lẽ còn có thể sống được, nhưng nếu là ông cụ Mâu, nhà họ Mâu một tay che trời ở thành phố Nam, cho dù có là Mâu Nghiên thì cũng chưa chắc có thể phản kháng, cô cho dù muốn chạy, cũng có thể chạy đi đâu được chứ?
“Được. Tôi đi cùng các người.” Thương Mẫn giãy thoát khỏi tay của Lê Chuẩn.
Dù sống hay chết, thì cô cũng phải xông vào rồi nói tiếp.
“Chị dâu!” Lê Chuẩn hoảng loạn, nhưng đám đàn ông một trái một phải đã kìm Thương Mẫn lại rồi.
Thương Mẫn quay đầu lại, xua xua tay với Lê Chuẩn.
Bây giờ cô chỉ mong Lê Chuẩn có thể thuận lợi ra khỏi chỗ này, đi tìm Mâu Nghiên cầu cứu, thế nhưng, lời còn chưa nói ra thì sau cổ đã truyền tới cơn đau kịch liệt, trước mắt cô chợt tối sầm, trực tiếp ngất đi…..
—–
Sau khi ra khỏi trang viên, Mâu Nghiên đã cảm thấy trong lòng bất an rồi, anh gọi cho Thương Mẫn, mới phát hiện điện thoại của cô cứ luôn trong vùng không phủ sóng.
Nếu như thuận lợi tới nhà rồi thì tuyệt đối không thể xảy ra loại tình hình này.
Chương 79
Điện thoại của Thương Mẫn được cài hệ thống định vị, nhưng lúc này, vị trí của điện thoại đã hoàn toàn biến mất rồi.
Anh lại gọi cho Lê Chuẩn, trạng thái của anh ta cũng như Thương Mẫn.
Thương Mẫn xảy ra chuyện!
Trong lòng Mâu Nghiên lập tức đã có đáp án.
Anh lái xe đi Nova, mới vừa đi tới thì Đoàn Quốc đã đợi anh ở cửa rồi.
“Lê Chuẩn đâu? Lê Chuẩn về chưa?” Mâu Nghiên hỏi.
Đoàn Quốc lắc đầu: “Tôi cũng cảm thấy kỳ, chỗ này tới Vịnh Nam đi đi về về cũng chỉ 1 tiếng, tôi thấy cậu ta trễ như vậy mà còn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, đã phái người đi tìm rồi, bây giờ vẫn chưa có câu trả lời.”
Trái tim Mâu Nghiên thót lên.
Hy vọng không như anh nghĩ….
Thế nhưng, tiếng chuông điện thoại của anh đã phá tan đi hy vọng của anh, anh cầm điện thoại, nhìn ba chữ bên trên mà sững sờ.
Mâu Chí Tình…..
Đoàn Quốc cũng căng thẳng, anh ta nhìn chăm chăm vào điện thoại của Mâu Nghiên, nuốt nuốt nước bọt: “Coi bộ, bên ông cụ đã ra tay trước rồi.”
Tay của Mâu Nghiên dần dùng sức, anh cố gắng áp chế cảm xúc trong nội tâm mình, ấn nghe máy.
“Côi bộ, lần trước ông không có nghe lời tôi nói vào tai mình.” Mâu Nghiên nghiến răng nghiến lợi.
“Là mày không có nghe lời ta nói vào tai mình.” Thanh âm của Mâu Chí Tình không nhanh cũng không chậm: “Mâu Nghiên, mày tưởng mày bảo vệ cô ta được tốt, kéo một người khác ra làm bia đỡ đạn thì ta không phát hiện ra sao?”
“Ông muốn thế nào?” Mâu Nghiên siết chặt nắm đấm.
“Nghe nói mày muốn cho Mạc Hậu đi ngồi tù?”
Mâu Nghiên im lặng, ánh mắt dần trở nên âm lạnh.
“Mạc Hậu là mợ chủ nhà họ Mâu mà ta đã chọn, nếu như con bé gặp phải hoạ vào tù thì cũng mất mặt nhà họ Mâu. Nhà họ Mâu chúng ta trong sạch, không thể chịu chỉ trích như vậy, mày nên hiểu ý của ta.” Mâu Chí Tình ung dung.
“Ông muốn tôi tha cho cô ta?” Mâu Nghiên lạnh giọng.
“Ta biết mày có thể có chút khó xử, đã lên kế hoạch lâu như vậy rồi, chỉ thiếu một bước. Chỉ là, cô chủ nhà họ Thương này da thịt mềm mại, ta không dám bảo đảm cô ta có thể chịu được sự tàn phá đâu. Mâu Nghiên, mày nên biết, nếu như ta muốn chỉnh chết cô ta thì không phải mấy thủ đoạn trẻ con như Mạc Hậu kia đâu.”
Toàn thân Mâu Nghiên chợt run lên: “Ông không được động vào cô ấy!”
“Mâu Nghiên, ta cho mày thời gian một ngày để suy nghĩ, không chỉ Mạc Hậu, mà còn có nhà họ Mạc. Người của ta, mày không được đụng vào ai hết. Người ta đích thân đề bạt lên, do ta quyết định.”
Cúp điện thoại, ngọn lửa giận ngập trời của Mâu Nghiên liền bị cắt đứt đi, anh đứng tại chỗ, trong lòng lập tức hoá lại thành băng.
“Bây giờ làm sao đây?” Trong lòng Đoàn Quốc không chắc chắn: “Tất cả mọi chuyện đều đã đến đoạn kết rồi, bây giờ từ bỏ, thì công sức trước đây của chúng ta đều lãng phí.”
Sát khí toàn thân Mâu Nghiên cực nặng nề, anh nhìn chăm chăm vào chỗ hư vô, gân xanh trên tay nổi lên.
Điện thoại lại có động tĩnh, Mâu Nghiên mở ra, chính là Mâu Chí Tình gửi đến một tấm ảnh.
Đôi tay đôi chân của Thương Mẫn đều bị trói lại, dây thừng thô ráp cạ vào vết thương trên chân cô, máu tươi nhuộm đỏ chiếc váy trắng của cô khiến người ta nhìn mà kinh tâm, ánh mắt cô cực kỳ sợ hãi, mang theo sự bất an và hoảng sợ, Mâu Nghiên nhìn đôi mắt đó, trái tim như bị bóp mạnh một cái vậy.
“Làm theo như lời ông ta nói.” Tay của Mâu Nghiên đều đang run rẩy.
Đoàn Quốc đương nhiên cũng ý thức ra sự nghiêm trọng của chuyện này, tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng trước sự an nguy của Thương Mẫn, bọn họ không có sự lựa chọn.
Mâu Nghiên quay người đi lên xe, giẫm mạnh chân ga, trực tiếp đi về phía nhà họ Mâu.
Anh không ngờ, Mâu Chí Tình lại ra tay với Thương Mẫn nhanh như vậy, còn là vì nhà họ Mạc nữa!
Cửa nhà họ Mâu, quả gia Châu Phúc đã sớm biết Mâu Nghiên sẽ đến, nên đã đợi sẵn ở cửa.
“Cậu hai.”
Mâu Nghiên không nói tiếng nào, trực tiếp xông vào trong, Châu Phúc vội vàng theo tới: “Cậu hai, ông chủ ngủ rồi.”
Mâu Nghiên không có nghe lọt tai lời của Châu Phúc, vào đến sảnh chính, mà lúc này, một đám vệ sĩ chạy tới, bao vây Mâu Nghiên ở trong sảnh.
Mâu Nghiên ngừng bước chân lại, đợi đoạn sau của bọn họ.
“Cậu hai, ông chủ đã nói cho cậu một ngày để suy nghĩ, cậu vẫn nên về suy nghĩ cho kỹ đi.” Châu Phúc cười, thái độ cung kính.
“Thương Mẫn đang ở đâu?” Sắc mặt Mâu Nghiên đen sầm.
Chương 80
Châu Phúc không nói gì, chỉ cúi đầu.
Mâu Nghiên nhìn mấy người trong sảnh, cảnh tượng lúc này khiến anh nhớ đến cảnh tượng dì út qua đời vào năm đó.
Khi anh được biết tin tức, đã quay về từ bộ đội, muốn một lời giải thích. Lúc đó Mâu Chí Tình cũng như vậy, phái rất nhiều người chặn anh lại.
10 năm trước anh trẻ tuổi năng nổ, dì út là điểm yếu duy nhất của anh, bà ấy không còn nữa, cho nên anh có thể tuỳ ý làm loạn nhà họ Mâu, nhưng bây giờ, Thương Mẫn ở trong tay ông ta, anh giống như là bị người ta trói tay trói chân rồi vậy.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Mâu Nghiên đứng thẳng người dậy, nói với Châu Phúc: “Quản gia Chu, bây giờ không phải 10 năm trước, tôi hy vọng các người đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”
Sắc mặt Châu Phúc khẽ thay đổi, ông ta cười cười.
“Nhưng ông chủ đã dặn dò…..”
“Khiêu chiếu sự nhẫn nại của mày thì sao?” Thanh âm của Mâu Chí Tình đột nhiên xuất hiện, ông ta đứng ở cửa cầu thang trên lầu hai, trong tay cầm một chiếc xì gà, khoác áo khoác trên vai.
“Nghịch tử, nếu như hôm nay ta không gặp mày thì mày muốn xông vào luôn sao? Chỉ vì một người phụ nữ thân phận hèn mọn sao?”
Nắm đấm của Mâu Nghiên siết chặt lại.
Mâu Chí Tình chậm rãi xuống lầu, đi đến chủ vị nơi sảnh chính rồi ngồi xuống.
Khói xì gà bốc lên mù mịt, thần sắc Mâu Chí Tình cao ngạo, nhìn chăm chăm vào.
Mâu Nghiên ở trước mặt.
“Thả cô ấy đi” Mâu Nghiên không có vòng vo.
“Đợi ta xác nhận mày đã bỏ qua cho nhà họ Mạc đã, ta đương nhiên sẽ thả cô ta”
Mâu Chí Tình khinh miệt.
“Tôi muốn gặp cô ấy trước” Mâu Nghiên hiểu Mâu Chí Tình nhất, con người gian xảo, nếu như anh không bảo ông ta thả Thương Mẫn ra trước thì cho dù bên này anh có thật sự tha cho nhà họ Mạc đi nữa, cũng không đảm bảo được rằng ông ta sẽ không nuốt lời.
“Bây giờ mày vì một người ngoài mà muốn làm phản với ba ruột của mày sao?”
Mâu Chí Tình ngước mắt lên: “Ta thật sự đã nuôi được hai thăng con trai tốt, Mâu Khải như vậy, mày cũng như vậy”
Mâu Nghiên không có đáp lời, chỉ là đôi mắt dần trở nên hung hấn.
“Mạc Hậu có gì không tốt? Gia thế và tu dưỡng, có điểm nào không bằng người phụ nữ họ Thương đó chứ?” Mâu Chí Tình lạnh lùng nhìn anh hỏi.
“Cô ta có điểm nào không bằng ư?” Mâu Nghiên hỏi ngược lại: “Mạc Hậu là người thế nào, ông còn không rõ ư? Lòng dạ cô ta độc ác như vậy, tội hành của cô ta đã đủ để khiến nửa đời còn lại của cô ta ở trong nhà lao rồi, ông vậy mà còn muốn tôi lấy người như vậy làm vợ sao?”
“Người muốn thành đại sự, có ai mà không dùng chút thủ đoạn đặc thù chứ? Ta không quan tâm Mạc Hậu ở trong tối như thế nào, nhưng con bé là đệ nhất danh viện của thành phố Nam, con trai của Mâu Chí Tình ta, có lấy cũng chỉ có thể lấy người ưu tú nhất nổi bật nhất, Thương Mẫn cô ta là cái thá gì? Nhà họ Thương ngay cả việc làm ăn của gia đình mình cũng không lo được, scandal của con gái thứ hai bây giờ cả thành phố ai cũng.
biết, con gái của nhà như vậy, cũng xứng làm con dâu của ta sao?”
“Ông thật sự cảm thấy có ai thèm làm con trai của ông ư? Nếu như tôi có thể lựa chọn thì tôi tuyệt đối sẽ không cần người cha như ông đâu” Mâu Nghiên cật lực đè nén sự phẫn nộ trong lòng mình.
“Hỗn xược!” Mâu Chí Tình vỗ bàn: “Đừng tưởng mình có chút sản nghiệp nhỏ ở bên ngoài rồi thì có thể không đặt ông già mày ở trong mắt”
“Mày nghĩ ta thật sự không biết động tĩnh của mày ở bên ngoài sao? Ta chỉ là không muốn so đo với mày! Nhà họ Mạc mấy năm nay quả thực có chút điên cuồng ngang ngược, mày nhắc nhở phê bình thì cũng chả sao, nhưng Mạc Nguyên Bình đã từng là phó quan của ta! Sản nghiệp của nhà họ Mâu bây giờ là do cậu ta phò trợ ta thẳng được, mày có quyền động vào người của ta ư?”
“Qủa đúng là ông và ông ta cấu kết với nhau, cùng cướp từ tay của nhà họ Thịnh.
Chủ thế nào thì có chó như thế đó” Đôi con ngươi của Mâu Nghiên chợt tối sầm.
Mâu Chí Tình thì híp mắt lại, ông ta lạnh lùng cười một cái, đứng dậy.
“Ta biết mày cứng đầu cứng cổ, con trai của Mâu Chí Tình ta chắc chản cũng phải là một nam tử hán. Nhưng sự cứng đầu của mày đáng lẽ không nên dành cho ông già của mày! Mạng này của mày là do ta cho, tất cả những tài phú và quyền lực mà mày hưởng thụ bây giờ cũng là ta cho mày! Mày không những không cảm ơn mà cả ngày còn đối đầu với ta, là vì cái gì? Là người phụ nữ đó đã xúi mày đúng không?”
“Không liên quan đến cô ấy” Thần sắc Mâu Nghiên nghiêm nghị.
“Mày quan tâm cô ta như vậy, coi bộ, cô ta đã hạ thuốc mê cho mày không nhẹ”
Mâu Chí Tình đi tới bên cạnh của Mâu Nghiên, chiều cao của hai cha con xêm xêm nhau, khí thế của cả hai chỉ tăng chứ không giảm.
“Châu Phúc, kêu người nhổ lưỡi của người phụ nữ đó ra, ta phải xem thử, sau này cô ta còn làm sao dùng cái miệng đó để dụ dỗ con trai ta nữa”
Trái tim Mâu Nghiên chợt run lên.
“Ông dám!” Mâu Nghiên quay đầu lại, hung hăng mà trừng Châu Phúc.
Châu Phúc run rẩy sợ hãi, cúi đầu, nhưng vẫn quay người, chuẩn bị đi gọi điện thoại.
Ở trong cái nhà này, cho dù Mâu Nghiên có uy nghiêm thì ông ta cũng chỉ nghe lệnh của Mâu Chí Tình thôi.
“Tôi đã thu tay lại rồi!” Mâu Nghiên rốt cuộc cũng cúi đầu trước Mâu Chí Tình: “Việc làm ăn của nhà họ Mạc, tôi không nhúng tay vào nữa”
Châu Phúc ngừng bước chân lại.
Bình luận facebook