-
Chương 3+4
Suốt thời gian dùng bữa tối, Lăng U luôn thấp thỏm không yên. Anh giữ cô lại, đương nhiên là có nhu cầu sinh lý kia nhưng cô không muốn.
" Diêm Vương đại nhân, chỉ có chiếc giường bé tẹo thế này, hay ngài về điện của mình đi?" Lăng U giữ khoảng cách với anh nhỏ giọng nói.
Quân Mạc Phàm liếc chiếc giường bé tẹo kia, khoé miệng khẽ nhếch lên. Quả thật là bé, chỉ đủ ngủ 3,4 người thôi.
" Nếu bé như vậy, một người ngủ là được." nói xong liền trực tiếp tháo giày leo lên giường.
" Đại nhân, không phải ngài sẽ ngủ đất sao?" Lăng U vừa muốn mở miệng khen hay, thấy hành động của anh, chữ hay liền nuốt vào trong lòng.
" Ngươi dám để bổn vương ngủ đất? Ngọc thể của bổn vương sao có thể ngủ đất được." Quân Mạc Phàm nhíu mày, giơ tay ném chăn với gối xuống đất.
Lăng U hậm hực cúi người nhặt chăn gối lên, vừa thầm rủa cho ngài lạnh chết, lúc ngẩng lên đã thấy anh đắp một chiếc chăn khác ấm hơn.
" Nam tử hán đại trượng phu gì mà...." Lăng U thầm rủa.Tên khốn Diêm Vương, đệm êm chăn ấm có thì không ngủ, cố tình chạy đến đây dành giường với cô.
Lăng U để chỗ cách thật xa, lấy nửa chăn là đệm, nửa chăn làm chăn để đắp. U Minh này ban ngày bình thường nhưng ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Lăng U được anh giữ lại, đương nhiên không giống với những linh hồn kia, có thể cảm nhận được cái lạnh ban đêm của địa ngục.
" Ta chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên là gì?" đang nằm, Quân Mạc Phàm bỗng nhớ ra việc quan trọng rằng hình như chưa biết tên cô.
" Lăng U." cô nhắm mắt, kéo chăn cao hơn một chút.
Im lặng bao trùm căn phòng........
" Tại sao ngươi không sợ bổn vương?" anh lại đột nhiên lên tiếng.
" Đẹp trai như vậy sao phải sợ." Lăng U vừa mới đánh cờ với Chu Công đã bị anh kéo về thực tại, cô buồn ngủ tới nỗi không suy nghĩ mà trả lời luôn.
Quân Mạc Phàm nghe vậy quay qua nhìn cô, thấy mắt cô nhắm lại, hơi thở đều đặn thì biết cô lại ngủ mất rồi. Ngẫm một lát, môi mỏng khẽ nhếch lên, vậy là cô đang khen anh đẹp trai sao? Cho nên mới không sợ? Nhưng đám quỷ sai nói anh đáng sợ như vậy....... ý là chê anh rất xấu? Nhất định phải chỉnh đốn lại mắt nhìn của bọn chúng.
" Nói cho ngươi biết, bổn vương là nam tử hán đại trượng phu đấy...... nhưng bổn vương quyết không ngủ đất đâu." Quân Mạc Phàm rời giường bế cô lên. Sau khi đặt cô ngay ngắn thì tự mình chui vào chăn. Cảm giác này, cũng không tệ.
Sáng hôm sau, Lăng U phát hiện bản thân nằm trên giường thì rất ngạc nhiên. Chắc không phải đêm qua cô mộng du tự mình bò lên giường đấy chứ? Nghĩ ra mọi khả năng, cô chỉ cảm thấy khả năng anh bế cô lên giường là không có nhất.
Có lẽ do đêm qua anh nghỉ lại chỗ cô nên sáng nay vừa ra khỏi cửa đến sông Vong Xuyên như thường lệ, mọi ánh nhìn của mọi người đều tập chung lên người Lăng U khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
" Tiểu Lăng U~" giọng nói nữ tính vang lên bên tai khiến Lăng U giật mình suýt ngã xuống sông.
Quay lại cư nhiên là một nam nhân dáng người mảnh khảnh mặc đồ trắng. Vậy là cô đã gặp được Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết rồi đấy.
" Tiểu Lăng U, hôm nay câu được nhiều cá không?" Bạch Vô Thường cười thật tươi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô vô cùng tự nhiên.
" Vẫn như mọi khi." Lăng U cũng không cảm thấy xa lạ, trực tiếp trò chuyện như đã quen từ lâu.
" Hắc hắc, chắc được nhiều lắm...." Bạch Vô Thường vừa nói vừa ngó vào cái xô cô để bên cạnh, trong xô hoàn toàn không lấy một con cá.
Bạch Vô Thường ái ngại nhìn cô, Lăng U chỉ biết khóc thầm trong lòng. Đám cá này thành tinh rồi, nào có để cô câu được. Thậm chí nhiều lúc cô có thể cảm thấy chúng đang xem thường mình.
Lăng U hỏi han một chút mới biết được Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường là anh em sinh đôi, vừa sinh ra đã được chọn để làm trợ lý cho Diêm Vương đại nhân. Hắc Vô Thường tính tình trầm ổn hơn, làm việc cũng yên tâm hơn nên luôn đi theo Diêm Vương, còn Bạch Vô Thường tính tình trời sinh trẻ con thừa muối, công việc không chịu làm, lần trước không gặp là do lên Hạ Giới vui chơi.
" Tôi không có tội...... làm ơn tha cho tôi...."
Lăng U thu cần câu cá quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng hét, vừa nhìn thấy là ai, mắt to liền sáng lên. Chết rồi nhưng cô vẫn không thể quên được gương mặt kia, cái người cô coi là bạn thân lại hãm hại cô.
Bạch Vô Thường nhìn Lăng U một cái, hắn mặc dù vui chơi nhưng chuyện của U Minh vẫn luôn để ý, đương nhiên cũng biết linh hồn kia đã gây tội gì. Chuyện này lại liên quan đến nữ nhân của Diêm Vương, cô ta chắc chắn phải chịu tội.
" Lão Bạch, chúng ta đi xem được không?" Lăng U kéo tay Bạch Vô Thường, cô thấy quỷ sai kéo cô ta vào điện Diêm Vương, chắc chắn là để xét xử.
Bạch Vô Thường nhướng mày, quen nhau chưa lâu nhưng cô đã xưng hô thân mật như vậy, vậy hắn cũng chỉ có thể giúp cô vào điện xem kịch thôi. Hơn nữa hắn cũng quý cô, nói chuyện với cô cũng hợp hơn so với ông anh trai kia nhiều.
" Diêm Vương đại nhân, chỉ có chiếc giường bé tẹo thế này, hay ngài về điện của mình đi?" Lăng U giữ khoảng cách với anh nhỏ giọng nói.
Quân Mạc Phàm liếc chiếc giường bé tẹo kia, khoé miệng khẽ nhếch lên. Quả thật là bé, chỉ đủ ngủ 3,4 người thôi.
" Nếu bé như vậy, một người ngủ là được." nói xong liền trực tiếp tháo giày leo lên giường.
" Đại nhân, không phải ngài sẽ ngủ đất sao?" Lăng U vừa muốn mở miệng khen hay, thấy hành động của anh, chữ hay liền nuốt vào trong lòng.
" Ngươi dám để bổn vương ngủ đất? Ngọc thể của bổn vương sao có thể ngủ đất được." Quân Mạc Phàm nhíu mày, giơ tay ném chăn với gối xuống đất.
Lăng U hậm hực cúi người nhặt chăn gối lên, vừa thầm rủa cho ngài lạnh chết, lúc ngẩng lên đã thấy anh đắp một chiếc chăn khác ấm hơn.
" Nam tử hán đại trượng phu gì mà...." Lăng U thầm rủa.Tên khốn Diêm Vương, đệm êm chăn ấm có thì không ngủ, cố tình chạy đến đây dành giường với cô.
Lăng U để chỗ cách thật xa, lấy nửa chăn là đệm, nửa chăn làm chăn để đắp. U Minh này ban ngày bình thường nhưng ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Lăng U được anh giữ lại, đương nhiên không giống với những linh hồn kia, có thể cảm nhận được cái lạnh ban đêm của địa ngục.
" Ta chưa hỏi tên ngươi, ngươi tên là gì?" đang nằm, Quân Mạc Phàm bỗng nhớ ra việc quan trọng rằng hình như chưa biết tên cô.
" Lăng U." cô nhắm mắt, kéo chăn cao hơn một chút.
Im lặng bao trùm căn phòng........
" Tại sao ngươi không sợ bổn vương?" anh lại đột nhiên lên tiếng.
" Đẹp trai như vậy sao phải sợ." Lăng U vừa mới đánh cờ với Chu Công đã bị anh kéo về thực tại, cô buồn ngủ tới nỗi không suy nghĩ mà trả lời luôn.
Quân Mạc Phàm nghe vậy quay qua nhìn cô, thấy mắt cô nhắm lại, hơi thở đều đặn thì biết cô lại ngủ mất rồi. Ngẫm một lát, môi mỏng khẽ nhếch lên, vậy là cô đang khen anh đẹp trai sao? Cho nên mới không sợ? Nhưng đám quỷ sai nói anh đáng sợ như vậy....... ý là chê anh rất xấu? Nhất định phải chỉnh đốn lại mắt nhìn của bọn chúng.
" Nói cho ngươi biết, bổn vương là nam tử hán đại trượng phu đấy...... nhưng bổn vương quyết không ngủ đất đâu." Quân Mạc Phàm rời giường bế cô lên. Sau khi đặt cô ngay ngắn thì tự mình chui vào chăn. Cảm giác này, cũng không tệ.
Sáng hôm sau, Lăng U phát hiện bản thân nằm trên giường thì rất ngạc nhiên. Chắc không phải đêm qua cô mộng du tự mình bò lên giường đấy chứ? Nghĩ ra mọi khả năng, cô chỉ cảm thấy khả năng anh bế cô lên giường là không có nhất.
Có lẽ do đêm qua anh nghỉ lại chỗ cô nên sáng nay vừa ra khỏi cửa đến sông Vong Xuyên như thường lệ, mọi ánh nhìn của mọi người đều tập chung lên người Lăng U khiến cô thấy vô cùng khó chịu.
" Tiểu Lăng U~" giọng nói nữ tính vang lên bên tai khiến Lăng U giật mình suýt ngã xuống sông.
Quay lại cư nhiên là một nam nhân dáng người mảnh khảnh mặc đồ trắng. Vậy là cô đã gặp được Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết rồi đấy.
" Tiểu Lăng U, hôm nay câu được nhiều cá không?" Bạch Vô Thường cười thật tươi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô vô cùng tự nhiên.
" Vẫn như mọi khi." Lăng U cũng không cảm thấy xa lạ, trực tiếp trò chuyện như đã quen từ lâu.
" Hắc hắc, chắc được nhiều lắm...." Bạch Vô Thường vừa nói vừa ngó vào cái xô cô để bên cạnh, trong xô hoàn toàn không lấy một con cá.
Bạch Vô Thường ái ngại nhìn cô, Lăng U chỉ biết khóc thầm trong lòng. Đám cá này thành tinh rồi, nào có để cô câu được. Thậm chí nhiều lúc cô có thể cảm thấy chúng đang xem thường mình.
Lăng U hỏi han một chút mới biết được Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường là anh em sinh đôi, vừa sinh ra đã được chọn để làm trợ lý cho Diêm Vương đại nhân. Hắc Vô Thường tính tình trầm ổn hơn, làm việc cũng yên tâm hơn nên luôn đi theo Diêm Vương, còn Bạch Vô Thường tính tình trời sinh trẻ con thừa muối, công việc không chịu làm, lần trước không gặp là do lên Hạ Giới vui chơi.
" Tôi không có tội...... làm ơn tha cho tôi...."
Lăng U thu cần câu cá quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng hét, vừa nhìn thấy là ai, mắt to liền sáng lên. Chết rồi nhưng cô vẫn không thể quên được gương mặt kia, cái người cô coi là bạn thân lại hãm hại cô.
Bạch Vô Thường nhìn Lăng U một cái, hắn mặc dù vui chơi nhưng chuyện của U Minh vẫn luôn để ý, đương nhiên cũng biết linh hồn kia đã gây tội gì. Chuyện này lại liên quan đến nữ nhân của Diêm Vương, cô ta chắc chắn phải chịu tội.
" Lão Bạch, chúng ta đi xem được không?" Lăng U kéo tay Bạch Vô Thường, cô thấy quỷ sai kéo cô ta vào điện Diêm Vương, chắc chắn là để xét xử.
Bạch Vô Thường nhướng mày, quen nhau chưa lâu nhưng cô đã xưng hô thân mật như vậy, vậy hắn cũng chỉ có thể giúp cô vào điện xem kịch thôi. Hơn nữa hắn cũng quý cô, nói chuyện với cô cũng hợp hơn so với ông anh trai kia nhiều.
Bình luận facebook