• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt (2 Viewers)

  • Chương 103: Tên này bị tiêu chảy sao?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần



Biên: Hám Thiên Tà Thần



Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào



Bảo Lỵ làm chủ, sau khi Vân Phi Dương đi vào Thanh Phong Lâu, gọi món không khách khí, đến mức bọn người Diệp Nam Tu tới ăn chực còn chưa hạ đũa, một cân rượu thịt đã bị quét sạch.



Sau cùng, một bữa cơm ngốn hết ba ngàn lượng. Hơn nữa, bởi vì Vân Phi Dương quá đói, cũng không biết đã uống bao nhiêu Thanh Phong Tửu rồi. Cơm nước no nê, Bảo Lỵ nhìn lấy hắn cười nói:



- Bữa cơm này của ta không phải ăn không nha.



"Ách"



Vân Phi Dương lau khóe miệng đầy mỡ, cảnh giác hỏi lại.



- Lão sư, ngươi sẽ không để cho ta trả tiền chứ?




Bảo Lỵ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.



- Tiền, lão sư trả nổi.



- Vậy thì tốt rồi!



Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.



Sau khi đột phá Vũ Đồ, sức chứa Linh Hạch đề cao gấp đôi, muốn nhanh chóng đề cao, cần đại lượng dược tài, đây là một khoản chi tiêu rất lớn, cho nên hắn bắt đầu tiết kiệm.



- Tuy nhiên…



Bảo Lỵ theo sát đi tới, trong con ngươi xẹt qua một tia lạnh lùng, nói:



- Một tháng sau bắt đầu võ đạo khảo hạch, nếu ngươi không được hạng nhất, ta sẽ để ngươi phun hết những món ăn đã ăn ngày hôm nay!



Bên trong nhã gian, bao phủ khí tức đáng sợ, đám học sinh ăn chực cũng dựng hết cả tóc gáy, sau lưng dâng lên một trận ý lạnh.



"Ừng ực —— "



Vân Phi Dương nuốt ngụm nước bọt, lau miệng đứng lên giơ đũa, vô cùng ngưng trọng nói:



- Lão sư yên tâm, võ đạo khảo hạch, ta có liều cái mạng này cũng muốn đạt hạng nhất, vì Quý Thủy Đường mang đến vinh dự!



- Rất tốt.






Bảo Lỵ nở nụ cười xinh đẹp, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người, âm u nói:



- Còn không vỗ tay!



"Ba ba ba —— "



Nhã gian vang lên tiếng vỗ tay chói chang.



Sau khi Luyện Võ Tháp bị phong, học phủ tiến vào thời gian tương đối bình tĩnh. Bời vì, võ đạo khảo hạch chỉ còn một tháng sẽ mở, vì tại trong khảo hạch lấy thành tích tốt, tất cả mọi người liều mạng tu luyện.



Cái gọi võ đạo khảo hạch, là tổng hợp thực lực của tất cả học sinh sau khi tiến vào học phủ ba tháng, căn cứ theo thành tích mà phán đoán sự trưởng thành của bọn họ, lần nữa quy hoạch lại.



Khảo hạch kỳ trước, đều sẽ có học sinh thuộc học đường bài danh thấp tiến vào Cao Học đường, cũng có học sinh từ Cao Học đường trượt xuống học đường thấp. hơn. Vì hăm hở tiến lên, vì ngăn ngừa bị trượt, tân sinh dồn hết sức để làm.



Vân Phi Dương vốn chuẩn bị trong khoảng thời gian này vững chắc thật tốt cảnh giới Vũ Đồ, giờ phút này đứng trong rừng cây, vô cùng ngạc nhiên khi thấy ngón tay Mục Oanh xuất hiện chín đạo quang mang.



- Vũ…Vũ Lực cửu đoạn!?



Sau khi kinh lịch tẩy tủy, Mục Oanh vẫn là phàm nhân, một tháng phá ba cảnh giới, tốc độ cũng quá nhanh đi.



Mục Oanh cười nói.



- Vân đại ca, có phải rất giật mình?



Cô bé này đã từng hi vọng trở thành võ giả, cùng Vân Phi Dương tiếp xúc, tâm tính dần dần thay đổi, hiểu được ý nghĩa chân chính của việc tu luyện võ đạo, không còn vì loại trừ nguyền rủa, mà vì để người mình thích nhìn thấy, để được hắn khen ngợi.



Vân Phi Dương đi lên trước nắm lấy tay nhỏ của nàng, nói:



- Oanh Oanh, muội có thể nhanh như vậy đột phá cửu đoạn, để cho ta rất giật mình, cho nên…



Hắn hơi dừng lại một chút rồi thâm tình nói:



- Gả cho ta đi.



Quả nhiên, lại là thói quen này!



Tuy biết rất rõ hắn sẽ nói vậy, Mục Oanh vẫn ngượng ngùng cúi đầu xuống.



- Vân đại ca, huynh lại không đứng đắn rồi.



- Ta nghiêm túc mà.



Da mặt Vân Phi Dương vẫn dày như trước. tâm Mục Oanh như được ủ ấm.



- Vân đại ca, sắp đến võ đạo khảo hạch, ngươi nhanh tu luyện đi, ta đi trước.



Đạt được tán thành, tâm lý tiểu ny tử đã rất thỏa mãn. Nữ nhân nhu thuận khả ái như thế, biết đi đâu tìm! Vân Phi Dương nhẹ nhàng dùng lực, ôm nàng vào lòng, cười nói:



- Oanh Oanh, bồi ta một chút đi.



- Vân đại ca.



Mặt mũi Mục Oanh ửng đỏ.



Một đôi tiểu nam nữ đứng giữa rừng trúc, phong cách u nhã, khiến người ta không đành lòng quấy rầy, hết lần này tới lần khác, có người không có ánh mắt đi tới, nói:



- Oanh Oanh, chúng ta nên trở về rồi.



"Xoát!"



Mục Oanh nhanh chóng thoát khỏi ngực Vân Phi Dương, tay nhỏ dắt lấy góc áo, thẹn thùng cúi đầu xuống, nói:



- A, vâng!



- Lâm Chỉ Khê!



Vân Phi Dương phẫn nộ quay người, chỉ về phía nàng nửa ngày, giận nói không ra lời. Thật vất vả mới tạo ra được bầu không rồ man tịch như thế, chuẩn bị tìm cơ hội hôn vài cái, thì bị nữ nhân kia đi ra làm rối!



Lâm Chỉ Khê không để ý đến hắn, kéo Mục Oanh rời đi, sau khi đi ra rừng trúc, âm thanh lạnh lùng truyền đến:



- Vân Phi Dương, võ đạo khảo hạch ngày sau, ta hi vọng đối thủ cuối cùng của mình là ngươi.



"Ách?"



Vân Phi Dương nao nao hỏi lại.



- Ngươi cũng dự thi?



Lâm Chỉ Khê kiệm lời như vàng, dẫn Mục Oanh rời đi, đưa mắt nhìn nữ nhân cao ngạo kia biến mất tại, khóe miệng Vân Phi Dương lộ vẻ mỉm cười.



- Ngày càng thú vị.



Sau đó, Vân Phi Dương bắt đầu chăm chú việc vững chắc cảnh giới vừa đột phá. Đồng thời, cũng có thời gian nghiên cứu bí kiếp lấy từ người Triệu Trâu kia —— Thương Cốt Chưởng!



- Không ngờ, cái này thuộc về vũ kỹ nhất phẩm cao cấp.



Vân Phi Dương lật xem bí tịch, ngoài ý muốn cười rộ lên.



Gia hỏa đáng thương, nắm giữ một đống Thần cấp võ công, trong hoàn cảnh này không cách nào tu luyện, gặp được nhất phẩm cao cấp vũ kỹ, đã giật mình như vậy!



- Thương Cốt Chưởng tương tự như thức thứ hai Tam Thức Cầm Long Thủ, lấy ám kình thương đến Nội Thể mục tiêu, bàn về uy lực thì mạnh hơn vài phần.



Sau khi biết Tam Thức Cầm Long Thủ, Vân Phi Dương chỉ lĩnh hội, bị giới hạn thực lực, khó có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất. Ngược lại Thương Cốt Chưởng này đơn giản mà thô bạo, rất thích hợp cho hắn hiện tại.



- Kỹ năng nhiều càng tốt, bắt đầu tu luyện thôi.



Vân Phi Dương khép bí tịch lại, tiện tay ném vào không gian giới chỉ, sau đó bắt đầu lĩnh hội.



Thương Cốt Chưởng quả nhiên rất đơn giản, vẻn vẹn hai canh giờ, Vân Phi Dương đã tìm hiểu được! Triệu Trâu nếu biết được, chắc sẽ tức chết thêm một lần nữa. Bởi vì, hắn tu luyện bản vũ kỹ này trọn vẹn một năm, vẫn chỉ hiểu sơ da lông mà thôi!



Sau khi nắm giữ vũ kỹ tự nhiên muốn thử uy lực. Cho nên, Vân Phi Dương ra khỏi rừng trúc, tìm được một gốc cây già trăm năm, sau đó dừng lại, tay phải giơ lên chuẩn bị xuất thủ.



- Tên này đang làm gì?



- Chắc muốn trắc thí lực đạo.



Đám học sinh đi ngang qua thấp giọng nghị luận.



"Ba ——"



Sau một hồi tích lực, Vân Phi Dương vung tay, hời hợt đập t0lên tàng cây, kết quả, đại thụ rung nhẹ một chút, bay xuống vài lá cây.



"Ai"



Hắn lắc đầu, quay người rời đi, còn học sinh thì nhao nhao cười ha hả:



- Tên này bị tiêu chảy nên thoát lực hay sao?!



- Hắn phá kỷ lục thế nào vậy?



Đừng nói Vũ Lực cửu đoạn, đổi lại Vũ Lực bốn năm đoạn, một chưởng vỗ xuống, cũng có thể khiến đại thụ run rẩy kịch liệt, tên này lại chỉ đánh xuống vài lá cây, quả thực quá khôi hài!



Tạch tạch tạch.



Đột nhiên, trong thân đại thụ truyền đến âm thanh đứt gãy, đang học sinh đang cười to bỗng cảm giác trời tối, tiếng cười im bặt, đưa mắt nhìn lại, thì thấy đại thụ tráng kiện ầm vang áp xuống.



- Cái đệch!



- Má ơi, chạy mau!



Thần sắc tất cả hãi nhiên, muốn chạy trốn cũng đã muộn, cuối cùng bị đại thụ hung hăng đè phía dưới, tứ chi lộ bên ngoài, run rẩy dữ dội.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom