Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Làm khó dễ về thân phận
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sự kiện Vân Phi Dương đánh trọng thương Nhiễm Tiểu Huy gây ra oanh động không nhỏ tại Địa Sơn Trấn.
Đám gia hỏa rảnh rổi hằng ngày đều đàm luận việc trong trấn xuất hiện một nam nhân kỳ lạ, lại đàm luận thực lực của hắn cùng với thủ đoạn độc ác của hắn.
Nhưng người trong trấn cũng rõ ràng, tiểu tử đánh tam công tử Nhiễm gia như thế, về sau khẳng định sẽ gặp phải trả thù tàn khốc.
Nên biết, đám thiếu niên thông qua khảo hạch nhất định phải tiến về Đông Lăng thành địa bàn của Nhiễm gia để nhập học nha.
Ngươi dám đánh gãy tay của công tử Nhiễm gia, rồi lại còn nhục nhả hắn, Nhiễm gia có thể nhịn này mới lạ, đây là vấn đề tôn nghiêm, mặt mủi của cả gia tộc.
Thế nhưng, người trong cuộc Vân Phi Dương không có lo lắng.
Mặc dù biết đắc tội Nhiễm công tử sẽ có phiền phức, nhưng nếu phải chọn thêm lần nữa, hắn vẫn sẽ lại hung hăng đánh đối phương một hồi.
Bất quá.
Đánh bại Nhiễm Tiểu Huy, Vân Phi Dương cũng phải trả đại giới.
Sau khi trở lại chỗ ở, hắn phải dành thời gian ở lì trong phòng để điều dưỡng kinh mạch. Di chứng khi cưỡng ép sữ dụng võ kỹ Thần Cấp cũng không nhẹ.
- Tam Thức Cầm Long Thủ tuy rất mạnh, nhưng thân thể ta hiện tại không thể thừa nhận lực lượng nhiều như vậy.
Sau khi điều tức xong, Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Hôm qua giao đấu cùng Nhiễm Tiểu Huy nhìn như nhẹ nhõm, cũng đã để lại cho hắn di chứng nặng nề, kinh mạch nhiều chỗ bị hao tổn, thậm chí xuất hiện vết rách.
Loại vũ kỹ như Tam Thức Cầm Long Thủ này, giai đoạn tu vi hiện tại của hắn không thể chưởng khống tự nhiên được, có thể thi triển một chiêu đã rất không tệ rồi.
- Cường độ tập luyện nhất định phải tăng mạnh mới được.
Vân Phi Dương định ra một kế hoạch tu luyện mới cho phù hợp với hiện tại.
Mấy ngày kế tiếp, cứ sáng sớm, hắn đều luyện quyền, nâng thạch, tiến hành huấn luyện thân thể trụ cột nhất.
Nhưng mà.
Thời gian bình tĩnh qua rất mau, chưa được bao lâu giông bảo đã đến.
Ngày thứ tư, đám người Hàn Thế Gia khí thế hung hung tìm tới cửa.
Vài ngày trước khi Vân Phi Dương giao đấu, Hàn thế công tử vốn cho rằng Vân Phi Dương sẽ bị Nhiễm Tiểu Huy đánh tơi bời, kết quả ngược lại không chỉ Vân Phi Dương thắng mà còn để hắn thanh danh vang xa, càng nghĩ càng tức nên hắn quyết tâm phải tự tay báo thù rữa hận.
Hàn Thế Gia mang người đến đều là trưởng giả rất có uy vọng tại Địa Sơn Trấn, trong đó trưởng trấn là gia gia hắn nên lúc này ra tay hắn tự tin vạn phần. Hừ, đắc tội ta đừng hòng thoải mái.
Vũ Sư Mã Đại Chinh cũng xuất hiện trong đoàn người. Đội hình này phải nói tại Đại Sơn Trấn cũng rất hung hậu nha.
- Tìm ta có chuyện gì?
Vân Phi Dương buông thạch đầu xuống, nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng rõ ràng, tiểu hài tử này dẫn người đến, khẳng định tìm mình gây phiền toái.
Gia gia Hàn Thế Gia lạnh lùng đánh giá hắn, một mặt không vui:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Không lâu trước đây cháu trai bị đánh, hắn có thể vui vẻ mới lạ.
- Ừm.
- Lão đầu, có việc gì thế?
Lão đầu?
Nghe được câu này, mọi người nhao nhao trợn mắt.
Gia gia Hàn Thế Gia có bối phận cực cao tại Địa Sơn Trấn, là trưởng trấn nha, dù phụ thân Lương Âm cũng phải cung cung kính kính xưng thúc bá.
- Vân Phi Dương!
Hàn Thế Gia cả giận quát:
- Gia gia của ta chính là trưởng trấn Địa Sơn Trấn, ngươi dám to gan làm càn!
Trưởng trấn?
Vân Phi Dương kém chút cười rộ lên.
Lão tử từng là Thần Giới Chiến Thần thống ngự ba mươi vạn đại quân, ngươi một tiểu trưởng trấn tại Phàm Giới tính là cái gì chứ.
Đương nhiên.
Đây là chuyện cũ, hiện tại lấy ra chẳng khác gì nói khoác thật không có ý nghĩa.
Vân Phi Dương thản nhiên:
- Ta cũng không phải cư dân Địa Sơn Trấn, hắn là trưởng trấn liên quan gì đến ta?
- Ngươi…
Hàn Thế Gia nghe câu nói này càng bực tức.
- Ha ha.
Hàn trấn trưởng cười lạnh:
- Mã Vũ sư, kẻ này đã thừa nhận không phải cư dân Địa Sơn Trấn, chính ngài xử lý đi.
- Cái này
Mã Đại Chinh nhất thời rối rắm.
- Đại nhân!
Hàn Thế Gia nói:
- Căn cứ luật pháp Đông Lăng Quận, không phải người có hộ khẩu Bản Trấn, không có tư cách tham gia võ đạo khảo hạch, cho nên khảo hạch của Vân Phi Dương phải bị huỷ bỏ!
Vân Phi Dương nhất thời hiểu được, tên này tìm mình phiền phức nguyên lai dự tính cái này.
Hiện tại Mã Đại Chinh cũng rất xoắn xuýt.
Hắn muốn giúp Vân Phi Dương, nhưng hắn Vũ Sư phụ trách võ đạo khảo hạch hắn không quyền giúp đở ai nha.
- Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi:
- Xác thực, ta không phải cư dân Địa Sơn Trấn.
- Ha ha ha.
Hàn Thế Gia cười to:
- Vân Phi Dương, ngươi phải rõ ràng, khảo hạch trước đó nhất định phải không còn hiệu lực, ngươi không có tư cách tiến vào Đông Lăng học phủ đâu.
Vài ngày trước, hắn từng nghe chúng nhân nghị luận thân phận Vân Phi Dương, bèn chợt nãy ra ý tưởng nhằm vấn đề này mà gây khó dể.
Không thể không nói.
Hàn Thế Gia nước cờ này tuyệt.
- Vũ Sư đại nhân, dựa theo luật pháp, khảo hạch kẻ này là làm trái quy tắc kết quả của hắn phải bị huỷ bỏ.
- Không tệ.
- Đúng rồi, phải duy trì luật pháp
- Đại nhân xem xem nên xử trí như thế nào nha, chứ ta thấy vậy là hợp lí lắm rồi ấy.
Mấy tên trưởng giả nhao nhao mở miệng.
Bọn họ vốn cùng trưởng trấn đi gây khó dễ cho Vân Phi Dương, bây giờ khẳng định phải phối hợp thật tốt.
Mã Đại Chinh bất đắc dĩ:
- Tiểu tử, bản đại nhân coi trọng công bình công chính, ngươi chứng minh thân phận đi, bản đại nhân muốn kiểm tra.
Tập thể nghi vấn, hắn chỉ có thể làm theo.
- Cái này…
Vân Phi Dương do dự.
Hàn Thế Gia cười lạnh:
- Tiểu tử, có phải không dám xuất ra chứng minh thân phận, hoặc ngươi không có?
Tiểu tử này biểu lộ bộ mặt rất đáng đánh đòn.
Vân Phi Dương đè ép xúc động muốn đánh hắn, âm thanh lạnh lùng:
- Liên quan gì đến ngươi?
Nói xong, từ trong ngực lấy ra thân phận chứng minh.
- Ách?
Mấy vị trưởng giả thấy thế, nhao nhao hoảng hốt.
Tiểu tử này tại sao có chứng minh thân phận, không phải nói, kẻ này thân phận không rõ a?
Hàn Thế Gia cười:
- Chư vị trưởng bối, người này có chứng minh thân phận, nhưng tên phía trên không phải tên hắn, mà tên một người gọi Lý Phi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Tên này đến báo thù, xem ra chuẩn bị cùng điều tra cũng khá kĩ nha.
Hàn trấn trưởng cười lạnh:
- Nói như trộm được, dựa theo luật pháp, không chỉ huỷ bỏ khảo hạch thành tích, còn phải giam lao ngục xám hối.
- Không tệ.
Một tên trưởng giả chân thành:
- Trộm thân phận chứng minh của người khác, dựa theo luật lệ phải giam giữ một năm.
- Hừ hừ.
Hàn Thế Gia cười lạnh không thôi.
Hắn thấy, khi trước Vân Phi Dương trước mặt mọi người đánh mình, nhốt một năm thì thật tiện nghi ít nhất cũng phải ba năm chứ.
- Lấy ra đi.
Mã Đại Chinh nói.
Vân Phi Dương cười khan:
- Đại nhân, thật muốn nhìn?
- Đương nhiên.
- Tốt
Vân Phi Dương rất không tình nguyện đưa tới.
- Chậm.
Nhưng vào lúc này, Hàn Thế Gia ngăn cản:
- Tiểu tử, ngươi quỳ xuống dập đầu, cùng với xuất ra thành ý, ta tin tưởng Vũ Sư đại nhân cùng trấn trưởng đại nhân, nhất định sẽ xử lý nhẹ cho ngươi.
Lúc tiểu tử này nói hai chữ trưởng trấn phá lệ cất cao giọng, hiển nhiên ám chỉ Vân Phi Dương, gia gia của ta có quyền.
Vân Phi Dương hiện vẻ mặt âm trâm, quyền đầu nắm chặt.
- Làm sao?
Hàn Thế Gia cười lạnh:
- Tại trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ngươi còn muốn động thủ?
Lần này không phải ngày ấy luận võ khảo hạch, gia gia cùng trưởng giả trong trấn đều ở hiện trường, tiểu tử này nếu dám đánh mình, tặng cho hắn mấy năm tù đi.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương động thủ.
Hàn Thế Gia sắc mặt đại biến, Nhiễm Tiểu Huy thiên tài như thế còn bị đánh tàn, chính mình há có thể gánh vác được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Hàn Thế Gia nhanh chóng lùi về sau, phản ứng thần tốc, nhưng bởi vì hắn lui quá nhanh trượt chân ngã cắm mặt xuống đất.
Nhìn như Vân Phi Dương động thủ, nhưng tay chỉ đưa thân phận chứng minh tới tay Mã Đại Chinh mà thôi.
Một cái nhấc tay động tác, Hàn Thế Gia hoảng sợ lảo đảo, hình ảnh rất buồn cười.
Mã Đại Chinh cười, mấy tên trưởng lão cũng phì cười không thôi.
Hàn trấn trưởng thấy cháu trai mất mặt như thế, tức giận toàn thân run rẩy, kém chút mở miệng răn dạy tại chỗ.
- Ngươi
Ý thức được bị trêu, Hàn Thế Gia chật vật từ dưới đất đứng lên, hai mắt phun ra lửa.
- Ngu ngốc.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
- Đáng giận!
Hàn Thế Gia cả giận:
- Tiểu tử, ngươi đợi ngồi tù đi!
- Chưa hẳn.
Đúng lúc này, Mã Đại Chinh nói ra:
- Thân phận Vân Phi Dương không có vấn đề, phù hợp luật pháp Đông Lăng Quận.
- Cái gì?
Hàn Thế Gia khẽ giật mình.
- Tự mình nhìn đi.
Mã Đại Chinh ném thân phận chứng minh tới cho hắn.
Hàn Thế Gia nhận lấy xem xét, cả người ngây ra như phỗng, bởi vì trên đó viết —— Vân Phi Dương, Đông Lăng Quận, cư dân Đông Lăng thành.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Sự kiện Vân Phi Dương đánh trọng thương Nhiễm Tiểu Huy gây ra oanh động không nhỏ tại Địa Sơn Trấn.
Đám gia hỏa rảnh rổi hằng ngày đều đàm luận việc trong trấn xuất hiện một nam nhân kỳ lạ, lại đàm luận thực lực của hắn cùng với thủ đoạn độc ác của hắn.
Nhưng người trong trấn cũng rõ ràng, tiểu tử đánh tam công tử Nhiễm gia như thế, về sau khẳng định sẽ gặp phải trả thù tàn khốc.
Nên biết, đám thiếu niên thông qua khảo hạch nhất định phải tiến về Đông Lăng thành địa bàn của Nhiễm gia để nhập học nha.
Ngươi dám đánh gãy tay của công tử Nhiễm gia, rồi lại còn nhục nhả hắn, Nhiễm gia có thể nhịn này mới lạ, đây là vấn đề tôn nghiêm, mặt mủi của cả gia tộc.
Thế nhưng, người trong cuộc Vân Phi Dương không có lo lắng.
Mặc dù biết đắc tội Nhiễm công tử sẽ có phiền phức, nhưng nếu phải chọn thêm lần nữa, hắn vẫn sẽ lại hung hăng đánh đối phương một hồi.
Bất quá.
Đánh bại Nhiễm Tiểu Huy, Vân Phi Dương cũng phải trả đại giới.
Sau khi trở lại chỗ ở, hắn phải dành thời gian ở lì trong phòng để điều dưỡng kinh mạch. Di chứng khi cưỡng ép sữ dụng võ kỹ Thần Cấp cũng không nhẹ.
- Tam Thức Cầm Long Thủ tuy rất mạnh, nhưng thân thể ta hiện tại không thể thừa nhận lực lượng nhiều như vậy.
Sau khi điều tức xong, Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Hôm qua giao đấu cùng Nhiễm Tiểu Huy nhìn như nhẹ nhõm, cũng đã để lại cho hắn di chứng nặng nề, kinh mạch nhiều chỗ bị hao tổn, thậm chí xuất hiện vết rách.
Loại vũ kỹ như Tam Thức Cầm Long Thủ này, giai đoạn tu vi hiện tại của hắn không thể chưởng khống tự nhiên được, có thể thi triển một chiêu đã rất không tệ rồi.
- Cường độ tập luyện nhất định phải tăng mạnh mới được.
Vân Phi Dương định ra một kế hoạch tu luyện mới cho phù hợp với hiện tại.
Mấy ngày kế tiếp, cứ sáng sớm, hắn đều luyện quyền, nâng thạch, tiến hành huấn luyện thân thể trụ cột nhất.
Nhưng mà.
Thời gian bình tĩnh qua rất mau, chưa được bao lâu giông bảo đã đến.
Ngày thứ tư, đám người Hàn Thế Gia khí thế hung hung tìm tới cửa.
Vài ngày trước khi Vân Phi Dương giao đấu, Hàn thế công tử vốn cho rằng Vân Phi Dương sẽ bị Nhiễm Tiểu Huy đánh tơi bời, kết quả ngược lại không chỉ Vân Phi Dương thắng mà còn để hắn thanh danh vang xa, càng nghĩ càng tức nên hắn quyết tâm phải tự tay báo thù rữa hận.
Hàn Thế Gia mang người đến đều là trưởng giả rất có uy vọng tại Địa Sơn Trấn, trong đó trưởng trấn là gia gia hắn nên lúc này ra tay hắn tự tin vạn phần. Hừ, đắc tội ta đừng hòng thoải mái.
Vũ Sư Mã Đại Chinh cũng xuất hiện trong đoàn người. Đội hình này phải nói tại Đại Sơn Trấn cũng rất hung hậu nha.
- Tìm ta có chuyện gì?
Vân Phi Dương buông thạch đầu xuống, nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng rõ ràng, tiểu hài tử này dẫn người đến, khẳng định tìm mình gây phiền toái.
Gia gia Hàn Thế Gia lạnh lùng đánh giá hắn, một mặt không vui:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
Không lâu trước đây cháu trai bị đánh, hắn có thể vui vẻ mới lạ.
- Ừm.
- Lão đầu, có việc gì thế?
Lão đầu?
Nghe được câu này, mọi người nhao nhao trợn mắt.
Gia gia Hàn Thế Gia có bối phận cực cao tại Địa Sơn Trấn, là trưởng trấn nha, dù phụ thân Lương Âm cũng phải cung cung kính kính xưng thúc bá.
- Vân Phi Dương!
Hàn Thế Gia cả giận quát:
- Gia gia của ta chính là trưởng trấn Địa Sơn Trấn, ngươi dám to gan làm càn!
Trưởng trấn?
Vân Phi Dương kém chút cười rộ lên.
Lão tử từng là Thần Giới Chiến Thần thống ngự ba mươi vạn đại quân, ngươi một tiểu trưởng trấn tại Phàm Giới tính là cái gì chứ.
Đương nhiên.
Đây là chuyện cũ, hiện tại lấy ra chẳng khác gì nói khoác thật không có ý nghĩa.
Vân Phi Dương thản nhiên:
- Ta cũng không phải cư dân Địa Sơn Trấn, hắn là trưởng trấn liên quan gì đến ta?
- Ngươi…
Hàn Thế Gia nghe câu nói này càng bực tức.
- Ha ha.
Hàn trấn trưởng cười lạnh:
- Mã Vũ sư, kẻ này đã thừa nhận không phải cư dân Địa Sơn Trấn, chính ngài xử lý đi.
- Cái này
Mã Đại Chinh nhất thời rối rắm.
- Đại nhân!
Hàn Thế Gia nói:
- Căn cứ luật pháp Đông Lăng Quận, không phải người có hộ khẩu Bản Trấn, không có tư cách tham gia võ đạo khảo hạch, cho nên khảo hạch của Vân Phi Dương phải bị huỷ bỏ!
Vân Phi Dương nhất thời hiểu được, tên này tìm mình phiền phức nguyên lai dự tính cái này.
Hiện tại Mã Đại Chinh cũng rất xoắn xuýt.
Hắn muốn giúp Vân Phi Dương, nhưng hắn Vũ Sư phụ trách võ đạo khảo hạch hắn không quyền giúp đở ai nha.
- Ai.
Vân Phi Dương thở dài một hơi:
- Xác thực, ta không phải cư dân Địa Sơn Trấn.
- Ha ha ha.
Hàn Thế Gia cười to:
- Vân Phi Dương, ngươi phải rõ ràng, khảo hạch trước đó nhất định phải không còn hiệu lực, ngươi không có tư cách tiến vào Đông Lăng học phủ đâu.
Vài ngày trước, hắn từng nghe chúng nhân nghị luận thân phận Vân Phi Dương, bèn chợt nãy ra ý tưởng nhằm vấn đề này mà gây khó dể.
Không thể không nói.
Hàn Thế Gia nước cờ này tuyệt.
- Vũ Sư đại nhân, dựa theo luật pháp, khảo hạch kẻ này là làm trái quy tắc kết quả của hắn phải bị huỷ bỏ.
- Không tệ.
- Đúng rồi, phải duy trì luật pháp
- Đại nhân xem xem nên xử trí như thế nào nha, chứ ta thấy vậy là hợp lí lắm rồi ấy.
Mấy tên trưởng giả nhao nhao mở miệng.
Bọn họ vốn cùng trưởng trấn đi gây khó dễ cho Vân Phi Dương, bây giờ khẳng định phải phối hợp thật tốt.
Mã Đại Chinh bất đắc dĩ:
- Tiểu tử, bản đại nhân coi trọng công bình công chính, ngươi chứng minh thân phận đi, bản đại nhân muốn kiểm tra.
Tập thể nghi vấn, hắn chỉ có thể làm theo.
- Cái này…
Vân Phi Dương do dự.
Hàn Thế Gia cười lạnh:
- Tiểu tử, có phải không dám xuất ra chứng minh thân phận, hoặc ngươi không có?
Tiểu tử này biểu lộ bộ mặt rất đáng đánh đòn.
Vân Phi Dương đè ép xúc động muốn đánh hắn, âm thanh lạnh lùng:
- Liên quan gì đến ngươi?
Nói xong, từ trong ngực lấy ra thân phận chứng minh.
- Ách?
Mấy vị trưởng giả thấy thế, nhao nhao hoảng hốt.
Tiểu tử này tại sao có chứng minh thân phận, không phải nói, kẻ này thân phận không rõ a?
Hàn Thế Gia cười:
- Chư vị trưởng bối, người này có chứng minh thân phận, nhưng tên phía trên không phải tên hắn, mà tên một người gọi Lý Phi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Tên này đến báo thù, xem ra chuẩn bị cùng điều tra cũng khá kĩ nha.
Hàn trấn trưởng cười lạnh:
- Nói như trộm được, dựa theo luật pháp, không chỉ huỷ bỏ khảo hạch thành tích, còn phải giam lao ngục xám hối.
- Không tệ.
Một tên trưởng giả chân thành:
- Trộm thân phận chứng minh của người khác, dựa theo luật lệ phải giam giữ một năm.
- Hừ hừ.
Hàn Thế Gia cười lạnh không thôi.
Hắn thấy, khi trước Vân Phi Dương trước mặt mọi người đánh mình, nhốt một năm thì thật tiện nghi ít nhất cũng phải ba năm chứ.
- Lấy ra đi.
Mã Đại Chinh nói.
Vân Phi Dương cười khan:
- Đại nhân, thật muốn nhìn?
- Đương nhiên.
- Tốt
Vân Phi Dương rất không tình nguyện đưa tới.
- Chậm.
Nhưng vào lúc này, Hàn Thế Gia ngăn cản:
- Tiểu tử, ngươi quỳ xuống dập đầu, cùng với xuất ra thành ý, ta tin tưởng Vũ Sư đại nhân cùng trấn trưởng đại nhân, nhất định sẽ xử lý nhẹ cho ngươi.
Lúc tiểu tử này nói hai chữ trưởng trấn phá lệ cất cao giọng, hiển nhiên ám chỉ Vân Phi Dương, gia gia của ta có quyền.
Vân Phi Dương hiện vẻ mặt âm trâm, quyền đầu nắm chặt.
- Làm sao?
Hàn Thế Gia cười lạnh:
- Tại trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ngươi còn muốn động thủ?
Lần này không phải ngày ấy luận võ khảo hạch, gia gia cùng trưởng giả trong trấn đều ở hiện trường, tiểu tử này nếu dám đánh mình, tặng cho hắn mấy năm tù đi.
Xoát!
Đột nhiên, Vân Phi Dương động thủ.
Hàn Thế Gia sắc mặt đại biến, Nhiễm Tiểu Huy thiên tài như thế còn bị đánh tàn, chính mình há có thể gánh vác được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Hàn Thế Gia nhanh chóng lùi về sau, phản ứng thần tốc, nhưng bởi vì hắn lui quá nhanh trượt chân ngã cắm mặt xuống đất.
Nhìn như Vân Phi Dương động thủ, nhưng tay chỉ đưa thân phận chứng minh tới tay Mã Đại Chinh mà thôi.
Một cái nhấc tay động tác, Hàn Thế Gia hoảng sợ lảo đảo, hình ảnh rất buồn cười.
Mã Đại Chinh cười, mấy tên trưởng lão cũng phì cười không thôi.
Hàn trấn trưởng thấy cháu trai mất mặt như thế, tức giận toàn thân run rẩy, kém chút mở miệng răn dạy tại chỗ.
- Ngươi
Ý thức được bị trêu, Hàn Thế Gia chật vật từ dưới đất đứng lên, hai mắt phun ra lửa.
- Ngu ngốc.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
- Đáng giận!
Hàn Thế Gia cả giận:
- Tiểu tử, ngươi đợi ngồi tù đi!
- Chưa hẳn.
Đúng lúc này, Mã Đại Chinh nói ra:
- Thân phận Vân Phi Dương không có vấn đề, phù hợp luật pháp Đông Lăng Quận.
- Cái gì?
Hàn Thế Gia khẽ giật mình.
- Tự mình nhìn đi.
Mã Đại Chinh ném thân phận chứng minh tới cho hắn.
Hàn Thế Gia nhận lấy xem xét, cả người ngây ra như phỗng, bởi vì trên đó viết —— Vân Phi Dương, Đông Lăng Quận, cư dân Đông Lăng thành.
Bình luận facebook