Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Chỉ là một đống thịt mỡ mà thôi!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương thi triển Quỷ Bộ tiến đến xuất quyền, trong đầu quyền ngưng tụ ám kình, nhưng khi đánh vào trên bụng Đào Tể không tạo thành thương tổn gì.
Đào Tể cười nói:
- Ám kình của Ngươi quá yếu.
- Thật sao?
Vân Phi Dương cũng cười.
Đột nhiên, hắn lại thi triển Quỷ Bộ rồi xuất hiện trước người Đào Tề, tiếp tục đánh vào trên bụng rồi lại biến mất.
Một quyền này vẫn như cũ không tạo thành tác dụng gì.
Đào Tề cười nói:
- Tốc độ ngươi rất nhanh. Nhưng thật đáng tiếc… sức mạnh vẫn quá yếu.
- Ta vẫn không tin!
Vân Phi Dương lại một lần nữa vọt tới, song quyền đánh tới.
Đào Tề muốn cho thầy trò Đông Lăng học phủ thấy rõ lực phòng ngự của mình nên chủ động nhô lên cái bụng mập ục ục, tùy ý cho tiểu tử này đánh.
Bành! Bành!
Từng âm thanh nắm đấm va chạm thịt lần lượt truyền khắp diễn võ trường.
Nhưng.
Đào Tề vẫn vững chãi như núi, bất động tại chỗ.
- Không có khả năng!
Thần sắc Vân Phi Dương phẫn nộ, tiếp tục thi triển Quỷ Bộ, lần lượt công kích.
Đào Tề híp mắt, mặc cho hắn trước mắt mình chuồn đến tránh đi.
Bành bành bành!
Vù vù.
Cuối cùng, Vân Phi Dương dừng lại phía xa, thở gấp, trên mặt hiện ra cảm giác bất lực.
- Ha ha.
Thịt mỡ trên mặt Đào Tề run rẩy một hồi, khiêu khích cười nói:
- Tiếp tục.
- Đáng giận!
Vân Phi Dương ánh mắt lạnh lẽo, lần nữa tiến lên.
- Tiểu tử này!
Cao Viễn Chúc nhíu mày.
Đào Tề vừa rồi thi triển Thổ hệ vũ kỹ, là Thổ hệ võ giả.
Với võ giả loại này có đặc điểm là lực phòng ngự rất mạnh, Vân Phi Dương lần lượt công kích, cứ như vậy tiêu hao thuần linh lực, sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Không sai.
Tựa như hắn suy nghĩ, Đào Tề phối hợp để hắn đánh mục đích cũng chính là tiêu hao thuần linh lực của Vân Phi Dương.
Chờ hắn hao phí không sai biệt lắm thì tốc độ như quỷ mị kia khẳng định sẽ hạ xuống. Dến lúc đó, chỉ cần dùng Linh Niệm đuổi theo, có thể hung hăng hành hạ đối phương một hồi.
Đây là trí tuệ cùng xảo trá của một Thiên Tài Vũ Giả.
Nhưng.
Đào Tề và Cao Viễn Chúc sẽ không nghĩ tới.
Vân Phi Dương cũng đang chơi xảo trá, nhìn hắn như đang mệt mỏi thở không nổi, thực ra cũng đang giả vờ.
Làm như thế cũng vì để Đào Tề hiểu nhầm mình mất lý trí, để hắn giống như thằng ngu mà đứng đó, tựa như cọc gỗ đầy thịt, để cho mình nhẹ nhàng đánh tới đánh lui.
Lại nói.
Loại cọc gỗ chịu đánh như này thì đi nơi nào tìm!
Bành bành bành!
Lại một trận Bạo Vũ Lê Hoa oanh tạc.
Xoát.
Vân Phi Dương lui về tại chỗ, thở dài một hơi rồi nói:
- Sáu mươi bảy quyền.
Ách?
Đào Tề cười nói:
- Tiểu tử, ngươi còn đếm số.
Chiêm Long cũng cười.
Đánh hơn sáu mươi quyền còn không phá được phòng ngự, nội tâm nhất định sụp đổ.
Các học sinh không ngất mà nằm sấp phía xa, gian nan cười rộ lên.
Học trưởng Đào Tề trong Thập Vũ Chi Tinh có tiếng về lực phòng ngự, có thể so sánh với hung thú cường đại, đừng nói đánh sáu mươi quyền, coi như đánh sáu trăm quyền cũng không có tác dụng gì!
- Ai.
Vân Phi Dương không thể không thừa nhận, nói:
- Thịt ngươi rất dày, gần bằng da mặt ta rồi!
- …
Khóe miệng mọi người run rẩy.
Tên này cũng biết da mặt mình rất dày a!
- Chỉ là!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Đào Tề.
Suy yếu bỗng hóa hư vô, chuyển thành mỉm cười tự tin.
Hắn giơ tay lên dán vào chỗ luôn một mực công kích, rồi nói:
- Đáng tiếc, ở trước mặt ta cũng chỉ là một đống thịt mỡ!
Xoát.
Ánh sáng trong nháy mắt hắn ngưng tụ, ẩn chứa thuần linh lực khoảng 16 Trọng! Mà khi hoàn toàn phóng xuất thuần linh lực ra, bùng nổ thật lớn, nháy mắt nhấc lên bùn đất xung quanh!
Vân Phi Dương nghiêm túc.
- Mười… Mười sáu trọng?
Vẻ mặt Chiêm Long chấn kinh.
Hắn không ngờ thiên tài của Đông Lăng học phủ - kẻ mà mình luôn cho rằng yếu nhất, lại có thể bộc phát sức mạnh lớn như vậy!
Khiếp sợ đâu chỉ mình hắn.
Các học sinh ngã trên mặt đất cũng há hốc mồm.
Nguyên lai hắn mạnh như vậy!
Khó trách mọi người bị đánh không có sức đánh trả, khó trách tân tấn thiên tài như Lý Siêu cũng bị hắn nhẹ nhàng đánh bay ra ngoài.
Sau khi biết được chân tướng, nước mắt mọi người đều muốn chảy xuống!
Nếu ngay từ đầu biết thực lực của hắn, bọn họ sẽ không hưng phấn vây quanh thế đâu, sẽ một mắt nhắm một mắt mở để hắn đi qua.
- Thuần linh lực thật mạnh!
Đào Tề cũng bất ngờ.
Hắn ngoài ý muốn không phải do Vân Phi Dương mạnh, hắn ngoài ý muốn vì đã đánh lâu như vậy mà tên này còn có thể bùng nổ sức mạnh như thế!
- Đáng tiếc!
Đào Tề âm thầm cười nói:
- So sánh với tên kia vẫn quá yếu.
Tên kia trong lời nói của hắn chính là người đứng đầu Thập Vũ Chi Tinh, cũng là đệ nhất thiên tài Thiên Vũ học phủ, mệnh danh Sát Lục Chi Tinh.
Năm đó tiến về Đông Lăng học phủ, miểu sát Trương Hằng cũng là người này.
Hừ hừ.
Ta có thể ngạnh kháng mấy lần nắm tay của tên kia, làm sao có thể bị doạ sợ bởi một 16 Trọng thuần linh lực!
Nghĩ tới đây.
Trên mặt Đào Tề hiện ra mỉm cười, vẫn như cây cao đứng thẳng, không có ý định né tránh.
Đây là tự tin của ngôi sao phòng ngự!
Nhưng.
Sau một khắc, hắn không thể tự tin nữa.
Bởi vì, sau khi Vân Phi Dương đánh vào bụng hắn, nắm tay mạnh mẽ lún vào trong thịt mỡ.
Mỉm cười trên mặt Đào Tề ngưng đọng.
Một khắc này, trong thân thể hắn bỗng tràn ra một cỗ lực lượng kinh khủng, chúng nó nhanh chóng ngưng tụ lại, điên cuồng tàn phá kinh mạch.
Cái này, chính là ám kình.
Làm sao có thể!
Ám kình của tên kia rõ ràng rất yếu, vừa rồi đánh lên người mình nhiều lần như vậy đều không thể thẩm thấu. Tại sao lần này…
Đào Tề không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì qua ba lượt hô hấp, kinh mạch trong thân thể hắn bị ám kinh phá hủy, cảm giác thống khổ mãnh liệt xông lên đầu.
Bành!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn.
Đại mập mạp nặng chừng ba trăm cân dưới ánh nhìn của mọi người, thân thể bị nâng lên sau cùng bay ra ngoài!
Ầm ầm!
Đào Tề ngã xuống khiến mặt đất rung động.
Giờ phút này, tình huống của hắn rất không ổn, kinh mạch trong thân thể tổn hại, thuần Linh lực khó có thể ngưng tụ, mất đi năng lực đứng lên.
Mắt thấy thiên tài được ký thác kỳ vọng bị đánh đứng không nổi, Chiêm Long ngây ngốc.
Kết cục này thực sự khó tiếp nhận!
Càng không thể tiếp nhận là.
Người này vẫn chỉ là tiểu đệ của Vân Phi Dương, nếu như đổi lại là hắn tự mình xuất thủ thì Đào Tề chẳng phải hoàn toàn bị ngược!?
Ba.
Chiêm Long một tay che ngực, một tay vịn cây, sắc mặt tiều tụy, lại một lần nữa bị vả mặt hung hăng, đánh đến nội thương.
Phó viện trưởng mà còn bị thụ thương.
Chớ nói chi những học sinh Thiên Vũ học phủ hưng phấn ban đầu. Giờ phút này, trong lòng bọn họ như tro tàn, không thể không thừa nhận tên thiên tài Đông Lăng học phủ phái tới rất mạnh!
Cao Viễn Chúc cùng mấy người Bảo Lỵ cũng chấn kinh.
Phấn khởi đánh đấm cuồng loạn hơn sáu mươi lần, bị buộc mất đi tỉnh táo cũng không thể làm bị thương đối phương, nhưng một quyền bạo phát lại đánh đối thủ đến đứng không vững, hắn làm thế nào thế?!
Nguyên nhân đánh bại Đào Tề thực ra rất đơn giản.
Cũng như năm đó hắn ở Bách Thảo Dược Cốc giải quyết Đằng Linh Hắc Ngưu, trước sau bạo phát cùng một chỗ, tích tiểu thành đại, cuối cùng nước chảy đá mòn.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương thi triển Quỷ Bộ tiến đến xuất quyền, trong đầu quyền ngưng tụ ám kình, nhưng khi đánh vào trên bụng Đào Tể không tạo thành thương tổn gì.
Đào Tể cười nói:
- Ám kình của Ngươi quá yếu.
- Thật sao?
Vân Phi Dương cũng cười.
Đột nhiên, hắn lại thi triển Quỷ Bộ rồi xuất hiện trước người Đào Tề, tiếp tục đánh vào trên bụng rồi lại biến mất.
Một quyền này vẫn như cũ không tạo thành tác dụng gì.
Đào Tề cười nói:
- Tốc độ ngươi rất nhanh. Nhưng thật đáng tiếc… sức mạnh vẫn quá yếu.
- Ta vẫn không tin!
Vân Phi Dương lại một lần nữa vọt tới, song quyền đánh tới.
Đào Tề muốn cho thầy trò Đông Lăng học phủ thấy rõ lực phòng ngự của mình nên chủ động nhô lên cái bụng mập ục ục, tùy ý cho tiểu tử này đánh.
Bành! Bành!
Từng âm thanh nắm đấm va chạm thịt lần lượt truyền khắp diễn võ trường.
Nhưng.
Đào Tề vẫn vững chãi như núi, bất động tại chỗ.
- Không có khả năng!
Thần sắc Vân Phi Dương phẫn nộ, tiếp tục thi triển Quỷ Bộ, lần lượt công kích.
Đào Tề híp mắt, mặc cho hắn trước mắt mình chuồn đến tránh đi.
Bành bành bành!
Vù vù.
Cuối cùng, Vân Phi Dương dừng lại phía xa, thở gấp, trên mặt hiện ra cảm giác bất lực.
- Ha ha.
Thịt mỡ trên mặt Đào Tề run rẩy một hồi, khiêu khích cười nói:
- Tiếp tục.
- Đáng giận!
Vân Phi Dương ánh mắt lạnh lẽo, lần nữa tiến lên.
- Tiểu tử này!
Cao Viễn Chúc nhíu mày.
Đào Tề vừa rồi thi triển Thổ hệ vũ kỹ, là Thổ hệ võ giả.
Với võ giả loại này có đặc điểm là lực phòng ngự rất mạnh, Vân Phi Dương lần lượt công kích, cứ như vậy tiêu hao thuần linh lực, sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Không sai.
Tựa như hắn suy nghĩ, Đào Tề phối hợp để hắn đánh mục đích cũng chính là tiêu hao thuần linh lực của Vân Phi Dương.
Chờ hắn hao phí không sai biệt lắm thì tốc độ như quỷ mị kia khẳng định sẽ hạ xuống. Dến lúc đó, chỉ cần dùng Linh Niệm đuổi theo, có thể hung hăng hành hạ đối phương một hồi.
Đây là trí tuệ cùng xảo trá của một Thiên Tài Vũ Giả.
Nhưng.
Đào Tề và Cao Viễn Chúc sẽ không nghĩ tới.
Vân Phi Dương cũng đang chơi xảo trá, nhìn hắn như đang mệt mỏi thở không nổi, thực ra cũng đang giả vờ.
Làm như thế cũng vì để Đào Tề hiểu nhầm mình mất lý trí, để hắn giống như thằng ngu mà đứng đó, tựa như cọc gỗ đầy thịt, để cho mình nhẹ nhàng đánh tới đánh lui.
Lại nói.
Loại cọc gỗ chịu đánh như này thì đi nơi nào tìm!
Bành bành bành!
Lại một trận Bạo Vũ Lê Hoa oanh tạc.
Xoát.
Vân Phi Dương lui về tại chỗ, thở dài một hơi rồi nói:
- Sáu mươi bảy quyền.
Ách?
Đào Tề cười nói:
- Tiểu tử, ngươi còn đếm số.
Chiêm Long cũng cười.
Đánh hơn sáu mươi quyền còn không phá được phòng ngự, nội tâm nhất định sụp đổ.
Các học sinh không ngất mà nằm sấp phía xa, gian nan cười rộ lên.
Học trưởng Đào Tề trong Thập Vũ Chi Tinh có tiếng về lực phòng ngự, có thể so sánh với hung thú cường đại, đừng nói đánh sáu mươi quyền, coi như đánh sáu trăm quyền cũng không có tác dụng gì!
- Ai.
Vân Phi Dương không thể không thừa nhận, nói:
- Thịt ngươi rất dày, gần bằng da mặt ta rồi!
- …
Khóe miệng mọi người run rẩy.
Tên này cũng biết da mặt mình rất dày a!
- Chỉ là!
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt Đào Tề.
Suy yếu bỗng hóa hư vô, chuyển thành mỉm cười tự tin.
Hắn giơ tay lên dán vào chỗ luôn một mực công kích, rồi nói:
- Đáng tiếc, ở trước mặt ta cũng chỉ là một đống thịt mỡ!
Xoát.
Ánh sáng trong nháy mắt hắn ngưng tụ, ẩn chứa thuần linh lực khoảng 16 Trọng! Mà khi hoàn toàn phóng xuất thuần linh lực ra, bùng nổ thật lớn, nháy mắt nhấc lên bùn đất xung quanh!
Vân Phi Dương nghiêm túc.
- Mười… Mười sáu trọng?
Vẻ mặt Chiêm Long chấn kinh.
Hắn không ngờ thiên tài của Đông Lăng học phủ - kẻ mà mình luôn cho rằng yếu nhất, lại có thể bộc phát sức mạnh lớn như vậy!
Khiếp sợ đâu chỉ mình hắn.
Các học sinh ngã trên mặt đất cũng há hốc mồm.
Nguyên lai hắn mạnh như vậy!
Khó trách mọi người bị đánh không có sức đánh trả, khó trách tân tấn thiên tài như Lý Siêu cũng bị hắn nhẹ nhàng đánh bay ra ngoài.
Sau khi biết được chân tướng, nước mắt mọi người đều muốn chảy xuống!
Nếu ngay từ đầu biết thực lực của hắn, bọn họ sẽ không hưng phấn vây quanh thế đâu, sẽ một mắt nhắm một mắt mở để hắn đi qua.
- Thuần linh lực thật mạnh!
Đào Tề cũng bất ngờ.
Hắn ngoài ý muốn không phải do Vân Phi Dương mạnh, hắn ngoài ý muốn vì đã đánh lâu như vậy mà tên này còn có thể bùng nổ sức mạnh như thế!
- Đáng tiếc!
Đào Tề âm thầm cười nói:
- So sánh với tên kia vẫn quá yếu.
Tên kia trong lời nói của hắn chính là người đứng đầu Thập Vũ Chi Tinh, cũng là đệ nhất thiên tài Thiên Vũ học phủ, mệnh danh Sát Lục Chi Tinh.
Năm đó tiến về Đông Lăng học phủ, miểu sát Trương Hằng cũng là người này.
Hừ hừ.
Ta có thể ngạnh kháng mấy lần nắm tay của tên kia, làm sao có thể bị doạ sợ bởi một 16 Trọng thuần linh lực!
Nghĩ tới đây.
Trên mặt Đào Tề hiện ra mỉm cười, vẫn như cây cao đứng thẳng, không có ý định né tránh.
Đây là tự tin của ngôi sao phòng ngự!
Nhưng.
Sau một khắc, hắn không thể tự tin nữa.
Bởi vì, sau khi Vân Phi Dương đánh vào bụng hắn, nắm tay mạnh mẽ lún vào trong thịt mỡ.
Mỉm cười trên mặt Đào Tề ngưng đọng.
Một khắc này, trong thân thể hắn bỗng tràn ra một cỗ lực lượng kinh khủng, chúng nó nhanh chóng ngưng tụ lại, điên cuồng tàn phá kinh mạch.
Cái này, chính là ám kình.
Làm sao có thể!
Ám kình của tên kia rõ ràng rất yếu, vừa rồi đánh lên người mình nhiều lần như vậy đều không thể thẩm thấu. Tại sao lần này…
Đào Tề không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì qua ba lượt hô hấp, kinh mạch trong thân thể hắn bị ám kinh phá hủy, cảm giác thống khổ mãnh liệt xông lên đầu.
Bành!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn.
Đại mập mạp nặng chừng ba trăm cân dưới ánh nhìn của mọi người, thân thể bị nâng lên sau cùng bay ra ngoài!
Ầm ầm!
Đào Tề ngã xuống khiến mặt đất rung động.
Giờ phút này, tình huống của hắn rất không ổn, kinh mạch trong thân thể tổn hại, thuần Linh lực khó có thể ngưng tụ, mất đi năng lực đứng lên.
Mắt thấy thiên tài được ký thác kỳ vọng bị đánh đứng không nổi, Chiêm Long ngây ngốc.
Kết cục này thực sự khó tiếp nhận!
Càng không thể tiếp nhận là.
Người này vẫn chỉ là tiểu đệ của Vân Phi Dương, nếu như đổi lại là hắn tự mình xuất thủ thì Đào Tề chẳng phải hoàn toàn bị ngược!?
Ba.
Chiêm Long một tay che ngực, một tay vịn cây, sắc mặt tiều tụy, lại một lần nữa bị vả mặt hung hăng, đánh đến nội thương.
Phó viện trưởng mà còn bị thụ thương.
Chớ nói chi những học sinh Thiên Vũ học phủ hưng phấn ban đầu. Giờ phút này, trong lòng bọn họ như tro tàn, không thể không thừa nhận tên thiên tài Đông Lăng học phủ phái tới rất mạnh!
Cao Viễn Chúc cùng mấy người Bảo Lỵ cũng chấn kinh.
Phấn khởi đánh đấm cuồng loạn hơn sáu mươi lần, bị buộc mất đi tỉnh táo cũng không thể làm bị thương đối phương, nhưng một quyền bạo phát lại đánh đối thủ đến đứng không vững, hắn làm thế nào thế?!
Nguyên nhân đánh bại Đào Tề thực ra rất đơn giản.
Cũng như năm đó hắn ở Bách Thảo Dược Cốc giải quyết Đằng Linh Hắc Ngưu, trước sau bạo phát cùng một chỗ, tích tiểu thành đại, cuối cùng nước chảy đá mòn.
Bình luận facebook