Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Thương hiệp
Sau khi Vân Phi Dương bị đá bay, Lâm Nhược Hiên mới có thể tiếp tục nói.
Có lẽ do phản xạ có điều kiện, vừa mở miệng nói một câu đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Vân Phi Dương ngã trên mặt đất không tiếp tục ồn ào, hắn liền yên tâm.
- Chư vị.
Lâm Nhược Hiên cất cao giọng nói:
- Lần này Đông Lăng Quận xuất hiện lăng mộ của Tiêu Dao Hoàng, là một tạo hóa lớn.
Mọi người gật đầu.
Vạn Thế Đại Lục trước kia cũng có người phát hiện cổ mộ của cường giả, bên trong có rất nhiều bảo vật, tỉ như võ công bí tịch bị thất truyền từ lâu, hoặc binh khí cấp cao.
Trong lăng mộ, cơ quan rất mạnh nhưng cũng là một hồi cơ duyên.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Ngạn ngữ nói rất đúng, thiên tài địa bảo người có duyên sẽ có được, chờ sau khi lăng mộ mở ra, hi vọng chư vị có thể trật tự tiến vào, tránh xung đột không đáng có.
- Lâm thành chủ nói phải!
Trương Diệu Tổ đứng ra nói:
- Xưa nay, cơ duyên sẽ gây ra một phen tinh phong huyết vũ, võ giả chết vô số, Trương mỗ cho rằng tình thế này phải ngừng.
- Không sai!
Gia tộc khác hưởng ứng.
Vũ Hoàng lăng mộ che giấu chí bảo, có lẽ tồn tại y bát của Tiêu Dao Hoàng, khẳng định không tránh được cảnh chém giết tàn khốc, nhà ai mệnh không phải mệnh.
Nhìn thấy nhiều gia tộc hưởng ứng, Lâm Nhược Hiên rất vui mừng, hắn mở miệng nói tiếp:
- Sau khi lăng mộ mở ra, mọi người chớ nên rối loạn, theo thứ tự tiến vào, bảo vật bên trong thì tùy duyên.
Những lời này được rất nhiều tán tu đồng ý.
Bọn họ vốn đơn bạc, không cách nào chống lại các đại gia tộc, lăng mộ mở ra rất có thể sẽ bị cản bên ngoài.
Nếu như Thành chủ chủ trì, mọi người có thể đi vào.
Rất nhiều tán tu đến lăng mộ với ý định đục nước béo cò, bởi vì bọn họ không cho rằng mình có năng lực đoạt lấy bảo vật từ đám gia tộc.
- Lâm thành chủ, chúng ta nghe ngươi!
Các tán tu võ giả sôi nổi hưởng ứng.
Lâm Nhược Hiên vui vẻ, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại nghe Trương Diệu Tổ nói:
- Lâm thành chủ, nếu muốn lần lượt tiến vào thì cũng phải phân chia trước sau.
Các gia tộc khác cũng chăm chú lắng nghe.
Nói trắng ra, ai cũng muốn mình có thể tiến vào sớm hơn, nếu không cũng sẽ không phối hợp như thế.
Quả nhiên.
Lâm Nhược Hiên không để bọn họ thất vọng, nói ra trình tự tiến vào, đầu tiên các gia tộc tiếp theo đến tán tu.
Rất nhiều tán tu võ giả mặc dù khó chịu nhưng cũng không nói gì, dù sao trong thế giới dùng võ vi tôn, người nào nắm đấm cứng thì người đó có nhiều quyền lợi.
Trương Diệu Tổ cười nói:
- Nói như vậy, Trương gia ta nhân đức không nhường ai, sau khi Lâm thành chủ đi vào thì sẽ vào thứ hai.
Trương gia ở Đông Lăng thành xếp vị trí thứ hai, không thể nghi ngờ.
- Trương gia chủ, lời này sai rồi.
Đột nhiên Cao Viễn Chúc đi tới, hắn chắp tay một cái trước mặt Lâm Nhược Hiên, sau đó nói:
- Mặc dù Đông Lăng học phủ ta không phải gia tộc nhưng mà thực lực nổi bật, vị trí thứ hai cũng không tới phiên Trương gia các người?
- Cái này…
Trương Diệu Tổ có chút dại ra.
Chính xác.
Nếu như không dựa theo gia tộc mà đơn thuần lấy thực lực để phân thì Đông Lăng học phủ tuyệt không kém gì Trương gia, thậm chí không kém cả Lâm gia!
Lâm Nhược Hiên cười nói:
- Vậy để học phủ vào thứ hai đi.
- Tốt thôi.
Trương Diệu Tổ thỏa hiệp.
Hắn thấy thứ hai hay thứ ba cũng không khác mấy.
Gia tộc khác cũng không phản đối, thương nghị để quyết định trình tự các nhà tiến vào.
Lâm gia đầu tiên, Đông Lăng học phủ thứ hai, Trương gia thứ ba, sau đó là Tô gia và các gia tộc, có thể thấy được xếp hạng của các đại gia tộc tại Đông Lăng thành.
Tỉ như Nhiễm gia.
Xếp hạng hơn hai mươi.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương ngồi trên tàng cây, thầm nghĩ:
- Những gia tộc này thật không biết xấu hổ, bọn họ làm như Vũ Hoàng lăng mộ do mình lập ra không chừng.
- Tiểu tử xuống đây!
Đột nhiên, thanh âm của Cao Viễn Chúc truyền tới.
Xoát.
Vân Phi Dương nhảy xuống, nói:
- Viện trưởng, làm sao vậy?
Cao Viễn Chúc nói:
- Chờ lăng mộ mở ra, ngươi không cần đơn độc hành động mà hãy theo chúng ta.
Hắn rất không yên lòng với tên này, bởi vì một khi tiến vào lăng mộ, đám gia tộc kia sẽ lập tức trở mặt không nhận.
- Vâng, đã biết.
Vân Phi Dương lên tiếng.
Trải qua hơn nửa ngày thương hiệp.
Chỉ cần võ giả có tính toán tiến vào lăng mộ đều tuân theo sự phân phối của Lâm Nhược Hiên, nếu không có sai lầm xảy ra thì tất cả mọi người đều có thể tiến vào.
Còn về sau thì xem bản thân có bản lĩnh và may mắn không.
Nhưng.
Lâm Nhược Hiên cuối cùng lại bổ sung:
- Người đạt được bảo vật, nếu mang được ra bên ngoài lăng mộ thì những người khác không được cướp, kẻ nào trái lệnh Lâm gia ta sẽ trừng trị!
Rất nhiều tán tu sôi nổi giơ hai tay đồng ý.
Người nào đi vào trước không quan trọng, cái này mới là trọng điểm!
Nếu như đạt được bảo vật, chân trước vừa đi ra, chân sau đã bị các đại gia tộc cướp đi, vậy thật bi kịch.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Trương gia chủ thấy thế nào?
Trương Diệu Tổ hơi trầm ngâm, đồng ý nói:
- Lâm thành chủ nói chí phải, Trương gia ta cũng theo đó mà làm, người đạt được bảo vật rồi rời khỏi lăng mộ, ai cướp thì Trương gia ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lão đại cùng lão nhị đều mở miệng, gia tộc khác cũng tỏ thái độ.
Đương nhiên.
Tâm lý những gia tộc này rất rõ ràng.
Chỉ cần cướp bảo vật trong lăng mộ, ngươi tay không mà quay về, ai đi đoạt nữa.
Mọi người sau khi thương nghị xong, tất cả dần bình tĩnh lại, ai cũng yên lặng chờ lăng mộ mở ra.
Uy.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt Lương Âm nói:
- Ngươi vào cùng Đông Lăng học phủ chứ?
Lương Âm trầm mặc, gương mặt đỏ lên.
Nhớ tới việc ngày hôm qua khiến trái tim nàng rối loạn, tim đập rộn lên.
- Đúng nha.
Tô Tình cười nói:
- Chúng ta đều là Đông Lăng học sinh, tự nhiên sẽ theo viện trưởng.
- A.
Vân Phi Dương nói một tiếng, đưa mắt nhìn lại thì phát hiện cao tầng của Đông Lăng học phủ đến không ít, ít nhất hơn hai mươi, tương đối nhiều.
Kỳ quái là.
Hắn phát hiện trong đám người không có Lâm Chỉ Khê.
Chẳng lẽ nàng không tới?
Đâu chỉ Lâm Chỉ Khê không tới, rất nhiều học sinh trong học phủ cũng không đến, không phải bọn họ không muốn đến mà bị toàn bộ đạo sư ngăn lại.
Học sinh đang học lấy tu luyện võ đạo làm chủ.
Loại chuyện cường giả so đấu cơ duyên này vẫn nên chờ thực lực đủ mạnh hãy tham gia.
Lương Âm cùng Tô Tình đã sớm chuồn ra khỏi học phủ.
Mới đầu Cao Viễn Chúc không đồng ý để cho hai nàng đi vào, nhưng Tô Tình lạị nói hoặc mang theo hoặc chúng ta đi vào chung với Tô gia.
Không còn cách nào khác, Cao viện trưởng đồng ý.
Thời gian dần trôi.
Ba ngày sau kể từ lúc trận pháp xuất hiện, trong lăng mộ đột nhiên truyền đến thanh âm dày nặng:
- Vũ Hoàng lăng mộ mở, người có duyên mời vào!
Hưu!
Lưu quang bao phủ lăng mộ bỗng nhiên biến mất, một hơi thở hoang vu từ cửa lăng mộ xuất hiện.
Đám võ giả chờ đợi đã lâu, cảm nhận được hơi thở quỷ dị từ trong truyền đến, trong mắt lóe ra thần sắc phấn khởi, một khắc này bọn họ quên đi hiệp nghị trước đó, từng người bùng phát tu vi muốn xông vào!
Xoát!
Đột nhiên, Lâm Nhược Hiên che trước cửa, khí vận đan điền hét lớn.
- Từng người tiến vào, không cần loạn!
Có lẽ do phản xạ có điều kiện, vừa mở miệng nói một câu đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Vân Phi Dương ngã trên mặt đất không tiếp tục ồn ào, hắn liền yên tâm.
- Chư vị.
Lâm Nhược Hiên cất cao giọng nói:
- Lần này Đông Lăng Quận xuất hiện lăng mộ của Tiêu Dao Hoàng, là một tạo hóa lớn.
Mọi người gật đầu.
Vạn Thế Đại Lục trước kia cũng có người phát hiện cổ mộ của cường giả, bên trong có rất nhiều bảo vật, tỉ như võ công bí tịch bị thất truyền từ lâu, hoặc binh khí cấp cao.
Trong lăng mộ, cơ quan rất mạnh nhưng cũng là một hồi cơ duyên.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Ngạn ngữ nói rất đúng, thiên tài địa bảo người có duyên sẽ có được, chờ sau khi lăng mộ mở ra, hi vọng chư vị có thể trật tự tiến vào, tránh xung đột không đáng có.
- Lâm thành chủ nói phải!
Trương Diệu Tổ đứng ra nói:
- Xưa nay, cơ duyên sẽ gây ra một phen tinh phong huyết vũ, võ giả chết vô số, Trương mỗ cho rằng tình thế này phải ngừng.
- Không sai!
Gia tộc khác hưởng ứng.
Vũ Hoàng lăng mộ che giấu chí bảo, có lẽ tồn tại y bát của Tiêu Dao Hoàng, khẳng định không tránh được cảnh chém giết tàn khốc, nhà ai mệnh không phải mệnh.
Nhìn thấy nhiều gia tộc hưởng ứng, Lâm Nhược Hiên rất vui mừng, hắn mở miệng nói tiếp:
- Sau khi lăng mộ mở ra, mọi người chớ nên rối loạn, theo thứ tự tiến vào, bảo vật bên trong thì tùy duyên.
Những lời này được rất nhiều tán tu đồng ý.
Bọn họ vốn đơn bạc, không cách nào chống lại các đại gia tộc, lăng mộ mở ra rất có thể sẽ bị cản bên ngoài.
Nếu như Thành chủ chủ trì, mọi người có thể đi vào.
Rất nhiều tán tu đến lăng mộ với ý định đục nước béo cò, bởi vì bọn họ không cho rằng mình có năng lực đoạt lấy bảo vật từ đám gia tộc.
- Lâm thành chủ, chúng ta nghe ngươi!
Các tán tu võ giả sôi nổi hưởng ứng.
Lâm Nhược Hiên vui vẻ, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại nghe Trương Diệu Tổ nói:
- Lâm thành chủ, nếu muốn lần lượt tiến vào thì cũng phải phân chia trước sau.
Các gia tộc khác cũng chăm chú lắng nghe.
Nói trắng ra, ai cũng muốn mình có thể tiến vào sớm hơn, nếu không cũng sẽ không phối hợp như thế.
Quả nhiên.
Lâm Nhược Hiên không để bọn họ thất vọng, nói ra trình tự tiến vào, đầu tiên các gia tộc tiếp theo đến tán tu.
Rất nhiều tán tu võ giả mặc dù khó chịu nhưng cũng không nói gì, dù sao trong thế giới dùng võ vi tôn, người nào nắm đấm cứng thì người đó có nhiều quyền lợi.
Trương Diệu Tổ cười nói:
- Nói như vậy, Trương gia ta nhân đức không nhường ai, sau khi Lâm thành chủ đi vào thì sẽ vào thứ hai.
Trương gia ở Đông Lăng thành xếp vị trí thứ hai, không thể nghi ngờ.
- Trương gia chủ, lời này sai rồi.
Đột nhiên Cao Viễn Chúc đi tới, hắn chắp tay một cái trước mặt Lâm Nhược Hiên, sau đó nói:
- Mặc dù Đông Lăng học phủ ta không phải gia tộc nhưng mà thực lực nổi bật, vị trí thứ hai cũng không tới phiên Trương gia các người?
- Cái này…
Trương Diệu Tổ có chút dại ra.
Chính xác.
Nếu như không dựa theo gia tộc mà đơn thuần lấy thực lực để phân thì Đông Lăng học phủ tuyệt không kém gì Trương gia, thậm chí không kém cả Lâm gia!
Lâm Nhược Hiên cười nói:
- Vậy để học phủ vào thứ hai đi.
- Tốt thôi.
Trương Diệu Tổ thỏa hiệp.
Hắn thấy thứ hai hay thứ ba cũng không khác mấy.
Gia tộc khác cũng không phản đối, thương nghị để quyết định trình tự các nhà tiến vào.
Lâm gia đầu tiên, Đông Lăng học phủ thứ hai, Trương gia thứ ba, sau đó là Tô gia và các gia tộc, có thể thấy được xếp hạng của các đại gia tộc tại Đông Lăng thành.
Tỉ như Nhiễm gia.
Xếp hạng hơn hai mươi.
- Chậc chậc.
Vân Phi Dương ngồi trên tàng cây, thầm nghĩ:
- Những gia tộc này thật không biết xấu hổ, bọn họ làm như Vũ Hoàng lăng mộ do mình lập ra không chừng.
- Tiểu tử xuống đây!
Đột nhiên, thanh âm của Cao Viễn Chúc truyền tới.
Xoát.
Vân Phi Dương nhảy xuống, nói:
- Viện trưởng, làm sao vậy?
Cao Viễn Chúc nói:
- Chờ lăng mộ mở ra, ngươi không cần đơn độc hành động mà hãy theo chúng ta.
Hắn rất không yên lòng với tên này, bởi vì một khi tiến vào lăng mộ, đám gia tộc kia sẽ lập tức trở mặt không nhận.
- Vâng, đã biết.
Vân Phi Dương lên tiếng.
Trải qua hơn nửa ngày thương hiệp.
Chỉ cần võ giả có tính toán tiến vào lăng mộ đều tuân theo sự phân phối của Lâm Nhược Hiên, nếu không có sai lầm xảy ra thì tất cả mọi người đều có thể tiến vào.
Còn về sau thì xem bản thân có bản lĩnh và may mắn không.
Nhưng.
Lâm Nhược Hiên cuối cùng lại bổ sung:
- Người đạt được bảo vật, nếu mang được ra bên ngoài lăng mộ thì những người khác không được cướp, kẻ nào trái lệnh Lâm gia ta sẽ trừng trị!
Rất nhiều tán tu sôi nổi giơ hai tay đồng ý.
Người nào đi vào trước không quan trọng, cái này mới là trọng điểm!
Nếu như đạt được bảo vật, chân trước vừa đi ra, chân sau đã bị các đại gia tộc cướp đi, vậy thật bi kịch.
Lâm Nhược Hiên nói:
- Trương gia chủ thấy thế nào?
Trương Diệu Tổ hơi trầm ngâm, đồng ý nói:
- Lâm thành chủ nói chí phải, Trương gia ta cũng theo đó mà làm, người đạt được bảo vật rồi rời khỏi lăng mộ, ai cướp thì Trương gia ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lão đại cùng lão nhị đều mở miệng, gia tộc khác cũng tỏ thái độ.
Đương nhiên.
Tâm lý những gia tộc này rất rõ ràng.
Chỉ cần cướp bảo vật trong lăng mộ, ngươi tay không mà quay về, ai đi đoạt nữa.
Mọi người sau khi thương nghị xong, tất cả dần bình tĩnh lại, ai cũng yên lặng chờ lăng mộ mở ra.
Uy.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt Lương Âm nói:
- Ngươi vào cùng Đông Lăng học phủ chứ?
Lương Âm trầm mặc, gương mặt đỏ lên.
Nhớ tới việc ngày hôm qua khiến trái tim nàng rối loạn, tim đập rộn lên.
- Đúng nha.
Tô Tình cười nói:
- Chúng ta đều là Đông Lăng học sinh, tự nhiên sẽ theo viện trưởng.
- A.
Vân Phi Dương nói một tiếng, đưa mắt nhìn lại thì phát hiện cao tầng của Đông Lăng học phủ đến không ít, ít nhất hơn hai mươi, tương đối nhiều.
Kỳ quái là.
Hắn phát hiện trong đám người không có Lâm Chỉ Khê.
Chẳng lẽ nàng không tới?
Đâu chỉ Lâm Chỉ Khê không tới, rất nhiều học sinh trong học phủ cũng không đến, không phải bọn họ không muốn đến mà bị toàn bộ đạo sư ngăn lại.
Học sinh đang học lấy tu luyện võ đạo làm chủ.
Loại chuyện cường giả so đấu cơ duyên này vẫn nên chờ thực lực đủ mạnh hãy tham gia.
Lương Âm cùng Tô Tình đã sớm chuồn ra khỏi học phủ.
Mới đầu Cao Viễn Chúc không đồng ý để cho hai nàng đi vào, nhưng Tô Tình lạị nói hoặc mang theo hoặc chúng ta đi vào chung với Tô gia.
Không còn cách nào khác, Cao viện trưởng đồng ý.
Thời gian dần trôi.
Ba ngày sau kể từ lúc trận pháp xuất hiện, trong lăng mộ đột nhiên truyền đến thanh âm dày nặng:
- Vũ Hoàng lăng mộ mở, người có duyên mời vào!
Hưu!
Lưu quang bao phủ lăng mộ bỗng nhiên biến mất, một hơi thở hoang vu từ cửa lăng mộ xuất hiện.
Đám võ giả chờ đợi đã lâu, cảm nhận được hơi thở quỷ dị từ trong truyền đến, trong mắt lóe ra thần sắc phấn khởi, một khắc này bọn họ quên đi hiệp nghị trước đó, từng người bùng phát tu vi muốn xông vào!
Xoát!
Đột nhiên, Lâm Nhược Hiên che trước cửa, khí vận đan điền hét lớn.
- Từng người tiến vào, không cần loạn!
Bình luận facebook