Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362: Gặp gỡ lần đầu, tiểu tế hữu lễ
Lương gia.
Hạ nhân từ bên ngoài vội vã chạy vào, la lớn:
- Lão gia, lão gia!
Trong thư phòng, một trung niên đi tới.
Người này tên Lương Thái An, gia chủ Lương gia, phụ thân Lương Âm, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng tướng mạo đường đường, rất có phong phạm nhất gia chi chủ.
Sau lưng hắn, một phụ nhân đoan trang đi tới, cuộn lại mái tóc thướt tha, thân mặc cẩm y, lộ ra ung dung quý phái, trên mặt tuy còn sót lại dấu vết năm tháng, nhưng nhìn ra được lúc trẻ là một mỹ nữ.
Nàng là mẫu thân Lương Âm, Dương thị.
Lương Thái An cau mày nói:
- Lục Nhi, kêu to như thế còn ra thể thống gì!
- Lão gia!
Hạ nhân gọi là Lục Nhi vội vã đến, thở phì phò nói:
- Tiểu…….. tiểu thư trở về!
Dương thị vui vẻ nói:
- Âm nhi trở về?
- Hô
Lục Nhi hít sâu, bình tĩnh trở lại, nói:
- Vâng, phu nhân, tiểu thư trở về, lập tức sẽ đến nhà ngay!
Mắt Dương thị nhất thời ướt át.
Nữ nhi rời nhà hơn một năm, nàng cả ngày nóng ruột nóng gan, hôm nay rốt cục trở về.
Lương gia chủ tuy cũng rất mừng nhưng trong lòng lại nghĩ, nữ nhi tiến vào Đông Lăng học phủ mới một năm, làm sao lại về, chẳng lẽ tại học phủ đùa nghịch tính đại tiểu thư nên bị khai trừ?
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh hỏa hồng sắc quen thuộc xuất hiện tại cửa phủ, nàng chính là nữ nhi nhị lão mong nhớ từng ngày.
- Phụ thân! Nương!
Lương Âm tiến vào Lương gia, bản năng nhìn về thư phòng, khi nàng nhìn thấy nhị lão, nhanh chóng vọt qua, nhào vào trong ngực mẫu thân, nước mắt trượt xuống, nức nở nói:
- Nương, con rất nhớ người!
- Nương cũng nhớ con.
Dương thị cũng ngăn không được nước mắt.
- Khụ khụ.
Lương Thái An vội ho một tiếng, xụ mặt nói:
- Sao con giờ lại trở về, có phải gây chuyện gì tại Đông Lăng học phủ không?!
- Không có.
Lương Âm buông mẫu thân ra, lau nước mắt, nói:
- Nữ nhi nghe lời như thế, sao lại gây chuyện được.
Nói rồi nhào vào trong ngực phụ thân, nói:
- Phụ thân, con cũng rất nhớ người.
Vẻ mặt Lương Thái An đang rất nghiêm túc nhất thời hiền lành, nói khẽ:
- Sắp xuất giá mà còn giống như tiểu hài tử, để người ta nhìn thấy sẽ châm biếm đấy.
Nghe được hai chữ xuất giá, khuôn mặt nhỏ của Lương Âm nhất thời đỏ bừng, nói:
- Phụ thân, người vội gả nữ nhi đi như vậy sao?
Lương Thái An nói:
- Không gả con đi, chẳng lẽ dưỡng con cả một đời.
Đột nhiên, một thanh âm lạ lẫm truyền đến:
- Nhạc phụ đại nhân nói đúng, nhất định phải nhanh gả nàng đi, để hôn phu của nàng là ta đến dưỡng nàng cả đời.
Thanh âm này đến quá đột ngột khiến Lương gia chủ và Dương thị khẽ giật mình, bọn họ thuận thanh âm nhìn sang, chỉ thấy trước mặt đứng một thiếu niên tướng mạo bất phàm.
Lương Thái An có chút mộng lặp lại.
- Nhạc phụ?
Vân Phi Dương chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân!
Nói xong, lại hướng Dương thị nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, gặp gỡ lần đầu, tiểu tế hữu lễ.
Thật không biết xấu hổ!
Vợ chồng Lương Thái An bị tên này nói phát mộng.
Thử hỏi, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, xưng mình là nhạc phụ nhạc mẫu, người bình thường sao có thể chấp nhận được.
- Huynh…
Lương Âm đi tới đỏ mặt, nói:
- Có thể đừng vô sỉ như vậy được không!
Nhị lão ngạc nhiên, nữ nhi nhận biết người này?
Chẳng lẽ…
Bọn họ giống như ngộ ra.
Vân Phi Dương nói:
- Con rể bái nhạc phụ đại nhân, không phải đương nhiên sao?
Đột nhiên, hắn giống như nhớ tới cái gì, vỗ trán.
- Gặp gỡ lần đầu, có thể nào tay không mà đến.
Xoát.
Vung tay lên, các loại bảo vật bày ra cả đống sau lưng Lương gia chủ cùng Dương thị.
Hắn cười nói:
- Lần đầu tới thăm, tấm lòng nhỏ của tiểu tế, nhị lão xin đừng ghét bỏ.
Lương gia chủ trợn tròn mắt.
Làm phú thương Địa Sơn Trấn tự nhiên có nhãn lực, những đồ cổ và bảo vật bày ra xung quanh, mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ!
Ba.
Vân Phi Dương búng tay, một đống vàng thỏi chỉnh tề xếp trên mặt đất, như phất một tòa núi nhỏ sáng vàng rực rỡ.
Thần sắc nhị lão khẽ biến.
Vân Phi Dương cười nói:
- Một vạn lượng Hoàng Kim này, tiểu tế hiếu kính nhị lão.
Dựa theo chế độ tiền tệ Vạn Thế Đại Lục, một lượng Hoàng Kim tương đương với một trăm lượng bạc. Nói cách khác, một vạn lượng Hoàng Kim tương đương với một trăm vạn lượng bạc!
Quả nhiên.
Vân Phi Dương đối đãi nhạc phụ nhạc mẫu rất xa hoa.
Đương nhiên.
Những Hoàng Kim này cũng không phải của hắn, mà trộm từ tiền trang Trương gia.
Lương Thái An cùng vợ run động.
Tùy tiện xuất ra nhiều bảo vật cùng Hoàng Kim như vậy, thân phận người này sợ không đơn giản a, chẳng lẽ nữ nhi tu luyện tại học phủ một năm lại kết giao với dòng chính đại gia tộc trong nội thành?
Nhưng vào lúc này, Lục Nhi đi sát tới nói nhỏ.
- Lão gia, công tử tên Vân Phi Dương!
Thần sắc Lương Thái An hãi nhiên.
Lương gia náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhiều hạ nhân bắt đầu bận rộn, chuẩn bị bữa tối phong phú, mỗi người đều rất hưng phấn, bởi vì tiểu thư trở về, còn mang theo thành chủ Thiết Cốt Thành, nghe nói Thành chủ đến cầu thân còn mang theo không ít sính lễ.
Trong phòng khách quý.
Lương Thái An ngồi tại chủ vị, có chút nơm nớp lo sợ, tay vịn ghế dựa hơi run rẩy.
Thiếu niên ngồi bên cạnh là thành chủ Thiết Cốt Thành a!
Vừa rồi tiện tay ném một cái đã ra đống đồ cổ và 1 vạn lượng Hoàng Kim, phần này tài lực quá dọa người!
- Phụ thân!
Lương Âm nói:
- Người chớ khẩn trương.
Nói xong, nhìn Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Huynh dọa phụ thân ta đến nổi không dám nói chuyện, lát xem ta xử huynh thế nào.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân, không cần câu nệ, ta không phải quái vật.
Lương Thái An cười khổ một tiếng.
Thời gian một năm đột phá Vũ Tông, quyền đánh dòng chính Đông Lăng thành, hoàn ngược Trương Hằng, lại đánh thiên tài Thiên Vũ Thành, Thanh Loan Thành hoa rơi nước chảy, dùng lực lượng một người giữ vững Thiết Cốt Thành, còn là đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế.
Thế này còn chưa đủ quái vật!?
- Phụ thân!
Đột nhiên, Lương Nhân chạy vào, nói:
- Tỷ đã trở về?!
Nói xong nhìn thấy Lương Âm, hưng phấn hô.
- Tỷ!
Dát.
Hắn không tiến lên.
Bời vì nhìn thấy nam nhân ngồi bên cạnh tỷ tỷ!
Gương mặt này, Lương Nhân sống chết không quên, bời vì hắn tại Địa Sơn Trấn bị người này đánh qua!
- Là ngươi!
Lương Nhân cả giận quát.
- Dám đến Lương gia ta.
Nói xong xoắn tay áo, muốn đánh main một trận, đã qua một năm, tên này thuận lợi lĩnh ngộ đột phá Vũ Lực một đoạn, không còn là gà mờ nữa rồi.
- Ây.
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Trọng sinh đến nay, Lương Nhân là phàm nhân thứ nhất hắn đánh, bây gi có thể sẽ thành em vợ mình, lần nữa gặp mặt có chút khó coi.
- Nhân nhi!
Thấy nhi tử muốn động thủ, Lương Thái An vội vàng quát.
- Phụ thân!
Lương Nhân cắn răng, nói:
- Một năm trước hắn đánh ta! Ta hôm nay nhất định phải báo thù!
- Hồ nháo!
Lương Thái An đứng lên, nói:
- Đây là Thành chủ Thiết Cốt Thành, không được vô lễ, nhanh cút ra ngoài cho ta.
Thành chủ Thiết Cốt Thành?
Lương Nhân khẽ giật mình.
Hắn cũng đã được nghe việc thiếu niên thành chủ Vân Phi Dương.
Chờ chút!
Lương Nhân suy ghĩ một chút, cả kinh hô.
- Thành chủ Thiết Cốt Thành gọi Vân Phi Dương, tên này hình như cũng có tên Vân Phi Dương, chẳng lẽ...
- Không sai.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cùng một người đó.
Hạ nhân từ bên ngoài vội vã chạy vào, la lớn:
- Lão gia, lão gia!
Trong thư phòng, một trung niên đi tới.
Người này tên Lương Thái An, gia chủ Lương gia, phụ thân Lương Âm, tuy đã qua tuổi bốn mươi, nhưng tướng mạo đường đường, rất có phong phạm nhất gia chi chủ.
Sau lưng hắn, một phụ nhân đoan trang đi tới, cuộn lại mái tóc thướt tha, thân mặc cẩm y, lộ ra ung dung quý phái, trên mặt tuy còn sót lại dấu vết năm tháng, nhưng nhìn ra được lúc trẻ là một mỹ nữ.
Nàng là mẫu thân Lương Âm, Dương thị.
Lương Thái An cau mày nói:
- Lục Nhi, kêu to như thế còn ra thể thống gì!
- Lão gia!
Hạ nhân gọi là Lục Nhi vội vã đến, thở phì phò nói:
- Tiểu…….. tiểu thư trở về!
Dương thị vui vẻ nói:
- Âm nhi trở về?
- Hô
Lục Nhi hít sâu, bình tĩnh trở lại, nói:
- Vâng, phu nhân, tiểu thư trở về, lập tức sẽ đến nhà ngay!
Mắt Dương thị nhất thời ướt át.
Nữ nhi rời nhà hơn một năm, nàng cả ngày nóng ruột nóng gan, hôm nay rốt cục trở về.
Lương gia chủ tuy cũng rất mừng nhưng trong lòng lại nghĩ, nữ nhi tiến vào Đông Lăng học phủ mới một năm, làm sao lại về, chẳng lẽ tại học phủ đùa nghịch tính đại tiểu thư nên bị khai trừ?
Nhưng vào lúc này, một thân ảnh hỏa hồng sắc quen thuộc xuất hiện tại cửa phủ, nàng chính là nữ nhi nhị lão mong nhớ từng ngày.
- Phụ thân! Nương!
Lương Âm tiến vào Lương gia, bản năng nhìn về thư phòng, khi nàng nhìn thấy nhị lão, nhanh chóng vọt qua, nhào vào trong ngực mẫu thân, nước mắt trượt xuống, nức nở nói:
- Nương, con rất nhớ người!
- Nương cũng nhớ con.
Dương thị cũng ngăn không được nước mắt.
- Khụ khụ.
Lương Thái An vội ho một tiếng, xụ mặt nói:
- Sao con giờ lại trở về, có phải gây chuyện gì tại Đông Lăng học phủ không?!
- Không có.
Lương Âm buông mẫu thân ra, lau nước mắt, nói:
- Nữ nhi nghe lời như thế, sao lại gây chuyện được.
Nói rồi nhào vào trong ngực phụ thân, nói:
- Phụ thân, con cũng rất nhớ người.
Vẻ mặt Lương Thái An đang rất nghiêm túc nhất thời hiền lành, nói khẽ:
- Sắp xuất giá mà còn giống như tiểu hài tử, để người ta nhìn thấy sẽ châm biếm đấy.
Nghe được hai chữ xuất giá, khuôn mặt nhỏ của Lương Âm nhất thời đỏ bừng, nói:
- Phụ thân, người vội gả nữ nhi đi như vậy sao?
Lương Thái An nói:
- Không gả con đi, chẳng lẽ dưỡng con cả một đời.
Đột nhiên, một thanh âm lạ lẫm truyền đến:
- Nhạc phụ đại nhân nói đúng, nhất định phải nhanh gả nàng đi, để hôn phu của nàng là ta đến dưỡng nàng cả đời.
Thanh âm này đến quá đột ngột khiến Lương gia chủ và Dương thị khẽ giật mình, bọn họ thuận thanh âm nhìn sang, chỉ thấy trước mặt đứng một thiếu niên tướng mạo bất phàm.
Lương Thái An có chút mộng lặp lại.
- Nhạc phụ?
Vân Phi Dương chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân!
Nói xong, lại hướng Dương thị nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, gặp gỡ lần đầu, tiểu tế hữu lễ.
Thật không biết xấu hổ!
Vợ chồng Lương Thái An bị tên này nói phát mộng.
Thử hỏi, đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, xưng mình là nhạc phụ nhạc mẫu, người bình thường sao có thể chấp nhận được.
- Huynh…
Lương Âm đi tới đỏ mặt, nói:
- Có thể đừng vô sỉ như vậy được không!
Nhị lão ngạc nhiên, nữ nhi nhận biết người này?
Chẳng lẽ…
Bọn họ giống như ngộ ra.
Vân Phi Dương nói:
- Con rể bái nhạc phụ đại nhân, không phải đương nhiên sao?
Đột nhiên, hắn giống như nhớ tới cái gì, vỗ trán.
- Gặp gỡ lần đầu, có thể nào tay không mà đến.
Xoát.
Vung tay lên, các loại bảo vật bày ra cả đống sau lưng Lương gia chủ cùng Dương thị.
Hắn cười nói:
- Lần đầu tới thăm, tấm lòng nhỏ của tiểu tế, nhị lão xin đừng ghét bỏ.
Lương gia chủ trợn tròn mắt.
Làm phú thương Địa Sơn Trấn tự nhiên có nhãn lực, những đồ cổ và bảo vật bày ra xung quanh, mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ!
Ba.
Vân Phi Dương búng tay, một đống vàng thỏi chỉnh tề xếp trên mặt đất, như phất một tòa núi nhỏ sáng vàng rực rỡ.
Thần sắc nhị lão khẽ biến.
Vân Phi Dương cười nói:
- Một vạn lượng Hoàng Kim này, tiểu tế hiếu kính nhị lão.
Dựa theo chế độ tiền tệ Vạn Thế Đại Lục, một lượng Hoàng Kim tương đương với một trăm lượng bạc. Nói cách khác, một vạn lượng Hoàng Kim tương đương với một trăm vạn lượng bạc!
Quả nhiên.
Vân Phi Dương đối đãi nhạc phụ nhạc mẫu rất xa hoa.
Đương nhiên.
Những Hoàng Kim này cũng không phải của hắn, mà trộm từ tiền trang Trương gia.
Lương Thái An cùng vợ run động.
Tùy tiện xuất ra nhiều bảo vật cùng Hoàng Kim như vậy, thân phận người này sợ không đơn giản a, chẳng lẽ nữ nhi tu luyện tại học phủ một năm lại kết giao với dòng chính đại gia tộc trong nội thành?
Nhưng vào lúc này, Lục Nhi đi sát tới nói nhỏ.
- Lão gia, công tử tên Vân Phi Dương!
Thần sắc Lương Thái An hãi nhiên.
Lương gia náo nhiệt hẳn lên.
Rất nhiều hạ nhân bắt đầu bận rộn, chuẩn bị bữa tối phong phú, mỗi người đều rất hưng phấn, bởi vì tiểu thư trở về, còn mang theo thành chủ Thiết Cốt Thành, nghe nói Thành chủ đến cầu thân còn mang theo không ít sính lễ.
Trong phòng khách quý.
Lương Thái An ngồi tại chủ vị, có chút nơm nớp lo sợ, tay vịn ghế dựa hơi run rẩy.
Thiếu niên ngồi bên cạnh là thành chủ Thiết Cốt Thành a!
Vừa rồi tiện tay ném một cái đã ra đống đồ cổ và 1 vạn lượng Hoàng Kim, phần này tài lực quá dọa người!
- Phụ thân!
Lương Âm nói:
- Người chớ khẩn trương.
Nói xong, nhìn Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Huynh dọa phụ thân ta đến nổi không dám nói chuyện, lát xem ta xử huynh thế nào.
Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.
Hắn vội vàng đứng dậy, chắp tay nói:
- Nhạc phụ đại nhân, không cần câu nệ, ta không phải quái vật.
Lương Thái An cười khổ một tiếng.
Thời gian một năm đột phá Vũ Tông, quyền đánh dòng chính Đông Lăng thành, hoàn ngược Trương Hằng, lại đánh thiên tài Thiên Vũ Thành, Thanh Loan Thành hoa rơi nước chảy, dùng lực lượng một người giữ vững Thiết Cốt Thành, còn là đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế.
Thế này còn chưa đủ quái vật!?
- Phụ thân!
Đột nhiên, Lương Nhân chạy vào, nói:
- Tỷ đã trở về?!
Nói xong nhìn thấy Lương Âm, hưng phấn hô.
- Tỷ!
Dát.
Hắn không tiến lên.
Bời vì nhìn thấy nam nhân ngồi bên cạnh tỷ tỷ!
Gương mặt này, Lương Nhân sống chết không quên, bời vì hắn tại Địa Sơn Trấn bị người này đánh qua!
- Là ngươi!
Lương Nhân cả giận quát.
- Dám đến Lương gia ta.
Nói xong xoắn tay áo, muốn đánh main một trận, đã qua một năm, tên này thuận lợi lĩnh ngộ đột phá Vũ Lực một đoạn, không còn là gà mờ nữa rồi.
- Ây.
Vân Phi Dương có chút im lặng.
Trọng sinh đến nay, Lương Nhân là phàm nhân thứ nhất hắn đánh, bây gi có thể sẽ thành em vợ mình, lần nữa gặp mặt có chút khó coi.
- Nhân nhi!
Thấy nhi tử muốn động thủ, Lương Thái An vội vàng quát.
- Phụ thân!
Lương Nhân cắn răng, nói:
- Một năm trước hắn đánh ta! Ta hôm nay nhất định phải báo thù!
- Hồ nháo!
Lương Thái An đứng lên, nói:
- Đây là Thành chủ Thiết Cốt Thành, không được vô lễ, nhanh cút ra ngoài cho ta.
Thành chủ Thiết Cốt Thành?
Lương Nhân khẽ giật mình.
Hắn cũng đã được nghe việc thiếu niên thành chủ Vân Phi Dương.
Chờ chút!
Lương Nhân suy ghĩ một chút, cả kinh hô.
- Thành chủ Thiết Cốt Thành gọi Vân Phi Dương, tên này hình như cũng có tên Vân Phi Dương, chẳng lẽ...
- Không sai.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cùng một người đó.
Bình luận facebook