Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Nhân tài đông đúc
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ta không phục ba chữ vang lên, mọi người nhao nhao chuyển mắt nhìn lại, thiếu niên nằm sấp trên bàn kia chậm rãi đứng lên, trước ánh mắt soi mói mọi người cất bước với tốc độ tựa như chưa tỉnh ngủ thất tha thất thểu đi tới.
Hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, nhếch miệng cười:
- Ngươi làm lão đại, ta không phục.
- La Mục, ngươi muốn chết sao?!
Diệp Nam Tu cả giận nói.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng hung ác nhìn hắn chằm chằm thanh niên mới đến.
Bọn họ triệt để bị đánh phục, muốn tìm một cơ hội muốn nịnh bợ tên kia, lại có người quấy rối, bọn hắn thật mất mặt.
Vân Phi Dương đánh giá La Mục, trong lòng giật mình, hắn điều động Linh Niệm, dò xét không ra thực lực đối phương.
Linh Niệm không cách nào dò xét ra thực lực, đại biểu tu vi đối phương siêu việt chính mình quá nhiều.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới Quý Thủy Đường còn ẩn giấu một cao thủ, thật khiến người ngoài ý.
La Mục hướng về phía Diệp Nam Tu cười nhạt nói:
- Phải thì như thế nào?
- Thì thế này nè...
Diệp Nam Tu nhấc chân đạp tới.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, gia hỏa La Mục này không đơn giản, Diệp Nam Tu dám động thủ, kết quả khẳng định sẽ bị ngược hung ác.
Để hắn bất ngờ là, Diệp Nam Tu một chân đá tới, La Mục như không có ý định trốn tránh cùng hoàn thủ.
- Tên này rất biết nhẫn.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
- Khó trách Diệp Nam Tu có thể trở thành lão đại Quý Thủy Đường.
Hắn rất bội phục La Mục, đổi lại chính mình, sớm nhịn không được động thủ đánh đối phương một trận.
- Bành…
Diệp Nam Tu một chân đá La Mục bay ra ngoài, La Mục lui mấy bước, lảo đảo đụng vào bàn học.
- Vẫn có thể nhịn?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bị người đánh bay ra ngoài, còn có thể vỗ vỗ bụi đất, cười đứng lên, công phu nhẫn nại của người này thật tốt.
Xoát.
Diệp Nam Tu bước xông lên trước, giơ lên quyền đầu đánh tới.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng vây quanh, ba người quyền cước đều xuất hiện, ra sức đánh.
Giờ phút này, bọn họ cũng rất bực bội, dù sao vừa mới bị người dùng phương thức đồng dạng đánh một trận tơi bời, bây giờ có người lên để bị đánh bọn hắn, có thể phát tiết một phen.
Nháy mắt, La Mục bị đánh vô cùng thê thảm.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy.
Bị khi phụ thành dạng này, còn có thể nhịn không xuất thủ, trình độ nhẫn nại đã đến cấp độ khiến người ta giận sôi a!
Nhưng mà.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe lúc Diệp Nam Tu mắng:
- Mẹ, chỉ là một tên gia hỏa không có tu vi, dám không phục Phi Dương ca, ta đánh cho ngươi chết!
Đệch…
Vân Phi Dương nghe vậy, mặt ngốc trệ.
Không nghe lầm chứ, a Mục gia hỏa này không có tu vi?
Bỗng nhiên.
Vân Phi Dương ý thức được, Linh Niệm dò xét đo không ra tu vi của người khác còn có một khả năng khác, chính là người bị dò xét không có tu vi!
Nói nhảm.
Không có tu vi, bên trong thân thể không có Linh lực.
Linh Niệm mạnh hơn cũng dò không ra.
- Mẹ nó chứ.
Nghĩ đến điểm này, Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Mẹ nó, lão tử ở chỗ này phỏng đoán nửa ngày, còn tưởng rằng cao thủ gì, nguyên lai là người bình thường, một điểm tu vi cũng không có!
La Mục người này là củi mục nổi danh Quý Thủy Đường, hắn từ đầu đến cuối không có bước vào Vũ Lực nhất đoạn, tuyệt đối là củi mục danh tiếng gần xa của học đường.
Nêu như không phải dòng chính La gia Đông Lăng thành, căn bản không tiến thể vào Đông Lăng học phủ.
Không có tu vi cũng thì thôi, hết lần này tới lần khác thích giả vờ thâm trầm, tạo cho người ta cảm giác giống như cao thủ ẩn giấu tu vi.
- Ai.
Nhìn La Mục bị đánh thành đầu heo, vẫn tiêu sái loay hoay kiểu tóc, Vân Phi Dương cảm thán.
- Mã Đại Chinh nói đúng, Đông Lăng học phủ thật sự ngọa hổ tàng long.
Đầu tiên là Tam Ưng nhiều năm tu vi cũng không thể thăng tiến một chút nào, tiếp theo là La Mục thích trang bức dù bản thân không có chút tu vi, làm Quý Thủy Đường trở thành học đường kỳ hoa nhất tại Đông Lăng học phủ.
Học sinh Quý Thủy Đường cực kỳ lạ, bọn hắn có một điểm giống nhau, có khả năng phi thường chịu đòn!
Tỉ như Quý Thủy Tam Ưng, bị ngược nửa canh giờ, vẫn có thể động thủ đánh người.
Chớ nói La Mục, tên này bị Diệp Nam Tu ba người thay nhau đánh, bình tĩnh đứng lên, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục trang bức nằm sấp trên bàn ngủ, giống như không việc gì.
Phần năng lực này khiến Vân Phi Dương âm thầm kinh ngạc.
Học sinh Quý Thủy Đường chịu đòn rất tốt, tất cả đều do đạo sư Bảo Lỵ của bọn hắn huấn luyện, dù sao nữ nhân này là bạo lực cuồng.
Đông Lăng học phủ lưu truyền một câu, nói… có thể tại tốt nghiệp Quý Thủy Đường, coi như không có tu vi thì cường độ thân thể cũng đủ để chống lại Vũ Đồ!
- Bảo lão sư đến!
Đột nhiên, có người vội vã chạy vào.
- Xoát xoát.
Đám học sinh giống như con thỏ chấn kinh, nhao nhao tán loạn, trong khoản thời gian nhanh nhất trở lại chỗ ngồi.
Quý Thủy Tam Ưng vội vàng xắp xếp bàn lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ, mắt gấu mèo chăm chú nhìn lên bục giảng, liếc qua cao thủ thích giả trang như La Mục không dám giả vờ ngủ say nữa, eo nâng cao, hai tay đặt lên bàn, một bộ dáng học sinh nghiêm chỉnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Thủy Đường yên tĩnh đến có thể nghe rõ tiếng hít thở.
Nhìn tư thế ngồi tiêu chuẩn học sinh, khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nữ nhân kia cũng quá lợi hại, chỉ cái tên thôi đã dọa bọn hắn hoảng sợ thành bộ dáng như thế này.
- Vân Phi Dương.
Bỗng nhiên, Bảo Lỵ gọi lên cái tên.
Vân Phi nghe vậy, không khỏi giật mình, nhưng vẫn mang nụ cười mê người trên mặt xoay qua.
"Hô."
Ngay khi hắn vừa xoay qua, quyền phong đã đánh tới, rất nhanh lại lưu loát.
Bành…
Bảo Lỵ đánh một quyền vào mặt Vân Phi Dương, hắn nhất thời lệch miệng, như đạn pháo bay nhanh đập vào góc tường.
Loảng xoảng.
Vân Phi Dương đụng tường, khói bụi bốc lên.
Đám học sinh thấy thế, trên mặt cũng không hiện ra vẻ kinh ngạc, một màn này quá quen thuộc, không có ai không bị oanh như thế.
- Học sinh đầu tiên tiếp nhận vị trí viện trưởng Đông Lăng học phủ là ai?
- Cái này…
- Người giữ kỷ lục đột phá Vũ Đồ nhanh nhất trong Học phủ là ai?
- Cái này..
- Khi Thượng Giới học phủ giao đấu, học sinh đoạt vô địch là ai, xuất từ học đường nào?
- Ách…
Trên bục giảng, Bảo Lỵ lần lượt đặt câu hỏi, Vân Phi Dương bụm mặt, mồ hôi lạnh ứa ra, những đề mục này đều có ghi chép tại sổ tay nhập học, nhưng hắn hôm qua không có xem.
- Tên này khẳng định không đọc sổ tay.
- Ai, ngày đầu tiên lên lớp đã muốn bò trở về, thực sự quá đáng thương.
Nhìn Vân Phi Dương yên lặng trên đài, mọi người âm thầm lắc đầu.
Bảo Lỵ nắm quyền, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ lạnh lùng:
- Tiểu tử, xem ra ngươi quên ta nói gì hôm qua rồi.
Vân Phi Dương khóc không ra nước mắt.
- Tới.
Bảo Lỵ ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Ta cho ngươi biết, bọn họ là ai.
Vân Phi Dương nào dám đi qua, hôm qua hắn đã bị nữ nhân này bạo hành một trận, ký ức vẫn còn rất mới đây.
Hắn không qua nhưng Bảo Lỵ tới, vẫn là nắm đấm ẩn chứa Linh lực mang theo kình phong, cường độ hoàn toàn so với Vũ Đồ.
Vân Phi Dương trốn không thoát, dưới tình thế cấp bách, hắn nhắm mắt, la lớn:
- Đạo sư, ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết về sau bọn họ là ai. Chính là ta…Vân Phi Dương!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ta không phục ba chữ vang lên, mọi người nhao nhao chuyển mắt nhìn lại, thiếu niên nằm sấp trên bàn kia chậm rãi đứng lên, trước ánh mắt soi mói mọi người cất bước với tốc độ tựa như chưa tỉnh ngủ thất tha thất thểu đi tới.
Hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, nhếch miệng cười:
- Ngươi làm lão đại, ta không phục.
- La Mục, ngươi muốn chết sao?!
Diệp Nam Tu cả giận nói.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng hung ác nhìn hắn chằm chằm thanh niên mới đến.
Bọn họ triệt để bị đánh phục, muốn tìm một cơ hội muốn nịnh bợ tên kia, lại có người quấy rối, bọn hắn thật mất mặt.
Vân Phi Dương đánh giá La Mục, trong lòng giật mình, hắn điều động Linh Niệm, dò xét không ra thực lực đối phương.
Linh Niệm không cách nào dò xét ra thực lực, đại biểu tu vi đối phương siêu việt chính mình quá nhiều.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Không nghĩ tới Quý Thủy Đường còn ẩn giấu một cao thủ, thật khiến người ngoài ý.
La Mục hướng về phía Diệp Nam Tu cười nhạt nói:
- Phải thì như thế nào?
- Thì thế này nè...
Diệp Nam Tu nhấc chân đạp tới.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, gia hỏa La Mục này không đơn giản, Diệp Nam Tu dám động thủ, kết quả khẳng định sẽ bị ngược hung ác.
Để hắn bất ngờ là, Diệp Nam Tu một chân đá tới, La Mục như không có ý định trốn tránh cùng hoàn thủ.
- Tên này rất biết nhẫn.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
- Khó trách Diệp Nam Tu có thể trở thành lão đại Quý Thủy Đường.
Hắn rất bội phục La Mục, đổi lại chính mình, sớm nhịn không được động thủ đánh đối phương một trận.
- Bành…
Diệp Nam Tu một chân đá La Mục bay ra ngoài, La Mục lui mấy bước, lảo đảo đụng vào bàn học.
- Vẫn có thể nhịn?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bị người đánh bay ra ngoài, còn có thể vỗ vỗ bụi đất, cười đứng lên, công phu nhẫn nại của người này thật tốt.
Xoát.
Diệp Nam Tu bước xông lên trước, giơ lên quyền đầu đánh tới.
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng vây quanh, ba người quyền cước đều xuất hiện, ra sức đánh.
Giờ phút này, bọn họ cũng rất bực bội, dù sao vừa mới bị người dùng phương thức đồng dạng đánh một trận tơi bời, bây giờ có người lên để bị đánh bọn hắn, có thể phát tiết một phen.
Nháy mắt, La Mục bị đánh vô cùng thê thảm.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy.
Bị khi phụ thành dạng này, còn có thể nhịn không xuất thủ, trình độ nhẫn nại đã đến cấp độ khiến người ta giận sôi a!
Nhưng mà.
Nhưng vào lúc này, hắn nghe lúc Diệp Nam Tu mắng:
- Mẹ, chỉ là một tên gia hỏa không có tu vi, dám không phục Phi Dương ca, ta đánh cho ngươi chết!
Đệch…
Vân Phi Dương nghe vậy, mặt ngốc trệ.
Không nghe lầm chứ, a Mục gia hỏa này không có tu vi?
Bỗng nhiên.
Vân Phi Dương ý thức được, Linh Niệm dò xét đo không ra tu vi của người khác còn có một khả năng khác, chính là người bị dò xét không có tu vi!
Nói nhảm.
Không có tu vi, bên trong thân thể không có Linh lực.
Linh Niệm mạnh hơn cũng dò không ra.
- Mẹ nó chứ.
Nghĩ đến điểm này, Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Mẹ nó, lão tử ở chỗ này phỏng đoán nửa ngày, còn tưởng rằng cao thủ gì, nguyên lai là người bình thường, một điểm tu vi cũng không có!
La Mục người này là củi mục nổi danh Quý Thủy Đường, hắn từ đầu đến cuối không có bước vào Vũ Lực nhất đoạn, tuyệt đối là củi mục danh tiếng gần xa của học đường.
Nêu như không phải dòng chính La gia Đông Lăng thành, căn bản không tiến thể vào Đông Lăng học phủ.
Không có tu vi cũng thì thôi, hết lần này tới lần khác thích giả vờ thâm trầm, tạo cho người ta cảm giác giống như cao thủ ẩn giấu tu vi.
- Ai.
Nhìn La Mục bị đánh thành đầu heo, vẫn tiêu sái loay hoay kiểu tóc, Vân Phi Dương cảm thán.
- Mã Đại Chinh nói đúng, Đông Lăng học phủ thật sự ngọa hổ tàng long.
Đầu tiên là Tam Ưng nhiều năm tu vi cũng không thể thăng tiến một chút nào, tiếp theo là La Mục thích trang bức dù bản thân không có chút tu vi, làm Quý Thủy Đường trở thành học đường kỳ hoa nhất tại Đông Lăng học phủ.
Học sinh Quý Thủy Đường cực kỳ lạ, bọn hắn có một điểm giống nhau, có khả năng phi thường chịu đòn!
Tỉ như Quý Thủy Tam Ưng, bị ngược nửa canh giờ, vẫn có thể động thủ đánh người.
Chớ nói La Mục, tên này bị Diệp Nam Tu ba người thay nhau đánh, bình tĩnh đứng lên, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục trang bức nằm sấp trên bàn ngủ, giống như không việc gì.
Phần năng lực này khiến Vân Phi Dương âm thầm kinh ngạc.
Học sinh Quý Thủy Đường chịu đòn rất tốt, tất cả đều do đạo sư Bảo Lỵ của bọn hắn huấn luyện, dù sao nữ nhân này là bạo lực cuồng.
Đông Lăng học phủ lưu truyền một câu, nói… có thể tại tốt nghiệp Quý Thủy Đường, coi như không có tu vi thì cường độ thân thể cũng đủ để chống lại Vũ Đồ!
- Bảo lão sư đến!
Đột nhiên, có người vội vã chạy vào.
- Xoát xoát.
Đám học sinh giống như con thỏ chấn kinh, nhao nhao tán loạn, trong khoản thời gian nhanh nhất trở lại chỗ ngồi.
Quý Thủy Tam Ưng vội vàng xắp xếp bàn lại, ngồi ngay ngắn vào chỗ, mắt gấu mèo chăm chú nhìn lên bục giảng, liếc qua cao thủ thích giả trang như La Mục không dám giả vờ ngủ say nữa, eo nâng cao, hai tay đặt lên bàn, một bộ dáng học sinh nghiêm chỉnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Thủy Đường yên tĩnh đến có thể nghe rõ tiếng hít thở.
Nhìn tư thế ngồi tiêu chuẩn học sinh, khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nữ nhân kia cũng quá lợi hại, chỉ cái tên thôi đã dọa bọn hắn hoảng sợ thành bộ dáng như thế này.
- Vân Phi Dương.
Bỗng nhiên, Bảo Lỵ gọi lên cái tên.
Vân Phi nghe vậy, không khỏi giật mình, nhưng vẫn mang nụ cười mê người trên mặt xoay qua.
"Hô."
Ngay khi hắn vừa xoay qua, quyền phong đã đánh tới, rất nhanh lại lưu loát.
Bành…
Bảo Lỵ đánh một quyền vào mặt Vân Phi Dương, hắn nhất thời lệch miệng, như đạn pháo bay nhanh đập vào góc tường.
Loảng xoảng.
Vân Phi Dương đụng tường, khói bụi bốc lên.
Đám học sinh thấy thế, trên mặt cũng không hiện ra vẻ kinh ngạc, một màn này quá quen thuộc, không có ai không bị oanh như thế.
- Học sinh đầu tiên tiếp nhận vị trí viện trưởng Đông Lăng học phủ là ai?
- Cái này…
- Người giữ kỷ lục đột phá Vũ Đồ nhanh nhất trong Học phủ là ai?
- Cái này..
- Khi Thượng Giới học phủ giao đấu, học sinh đoạt vô địch là ai, xuất từ học đường nào?
- Ách…
Trên bục giảng, Bảo Lỵ lần lượt đặt câu hỏi, Vân Phi Dương bụm mặt, mồ hôi lạnh ứa ra, những đề mục này đều có ghi chép tại sổ tay nhập học, nhưng hắn hôm qua không có xem.
- Tên này khẳng định không đọc sổ tay.
- Ai, ngày đầu tiên lên lớp đã muốn bò trở về, thực sự quá đáng thương.
Nhìn Vân Phi Dương yên lặng trên đài, mọi người âm thầm lắc đầu.
Bảo Lỵ nắm quyền, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ lạnh lùng:
- Tiểu tử, xem ra ngươi quên ta nói gì hôm qua rồi.
Vân Phi Dương khóc không ra nước mắt.
- Tới.
Bảo Lỵ ngoắc ngoắc ngón tay, nói:
- Ta cho ngươi biết, bọn họ là ai.
Vân Phi Dương nào dám đi qua, hôm qua hắn đã bị nữ nhân này bạo hành một trận, ký ức vẫn còn rất mới đây.
Hắn không qua nhưng Bảo Lỵ tới, vẫn là nắm đấm ẩn chứa Linh lực mang theo kình phong, cường độ hoàn toàn so với Vũ Đồ.
Vân Phi Dương trốn không thoát, dưới tình thế cấp bách, hắn nhắm mắt, la lớn:
- Đạo sư, ta không biết bọn họ là ai, nhưng ta biết về sau bọn họ là ai. Chính là ta…Vân Phi Dương!
Bình luận facebook