Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372: Ngôi sao trang bức vs Sát Lục Chi Tinh
Vũ Vương cường giả không thể tham dự chiến tranh thế tục, nhưng La Mục điểm danh khiêu chiến thì không cần cự tuyệt.
Cho nên.
Tên Vũ Vương kia bay ra, lơ lửng trên thượng không.
La Mục thả người nhảy xuống, cầm thương, đứng cách hắn hơn mười trượng.
Ngàn tên Vũ Tông dừng lại, bên Thiết Cốt Thành cũng thu nỏ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía hai người.
Lâm Nhược Hiên vẫn im lặng.
Tu vi rõ ràng chỉ đến Vũ Tông, tại sao khiêu chiến Vũ Vương, không phải muốn chết à?
"Hắc hắc."
Diệp Nam Tu đứng trên tường thành, cười nói:
- Tên La Mục này thật không sửa được bệnh trang bức này.
Hắc Mao cười nói:
- Từ khi Phi Dương ca rời đi, không ai có thể trị được hắn.
- Đúng đó.
Khúc Vãn Ca bụm mặt, ai oán nói:
- Ta hôm qua còn bị hắn đánh một trận, còn tiểu tử em vợ tương lai của Phi Dương ca, Lương Nhân bị hắn ngược không dám ra khỏi Lương phủ kìa.
Quý Thủy Tam Ưng trong hai năm này, tướng mạo và dáng người đều có biến hóa, một mực huấn luyện trong quân doanh, cả người tràn ngập Dương Cương chi khí của nam nhân.
Còn về tu vi, đều đạt đến Vũ Sư đỉnh phong.
Nói thật.
Lấy tư chất bọn họ, trong hai năm rưỡi từ Vũ Sư sơ kỳ đột phá đến đỉnh phong, thật không dễ dàng.
Đổi lại mấy năm trước, bọn hắn quả thực không dám nghĩ mình có thể làm đến bước này.
- Tu ca, La Mục không sao chứ?
Hắc Mao có chút lo lắng hỏi.
Diệp Nam Tu còn cười nói:
- Phi Dương ca lúc đi đã cảnh cáo hắn, tên này vẫn không lười biếng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca yên tâm.
"Hừ."
Tên Vũ Vương kia treo lơ lửng giữa trời, cười lạnh nói:
- Một Vũ Tông nho nhỏ cũng dám khiêu chiến lão phu, muốn chết.
Thời điểm La Mục nhảy xuống bộc phát ra tu vi Vũ Tông.
- Người Đông Lăng Quận thật cuồng vọng.
- Vũ Tông khiêu chiến Vũ Vương, ngốc đến đáng thương.
Võ giả chín quận nhao nhao giễu cợt cười rộ lên.
Vũ Sư có thể dựa vào vũ kỹ chiến thắng Vũ Tông, nhưng Vũ Tông muốn chống lại Vũ Vương thì chỉ có một con đường chết!
"Phi."
La Mục phun một bãi nước miếng, nói:
- Lão gia hỏa, ngươi đã biết ta là Vũ Tông, vậy có dám trên đất bằng đánh một trận cùng ta?!
- Được.
Vũ Vương kia rơi xuống.
Khi dễ một Vũ Tông, đối với hắn không có gì khó.
La Mục vứt trường thương trên mặt đất.
Tên này từ trước đến nay thích tay không tấc sắt, cầm một thanh vũ khí cũng vì trang bức thôi.
Vũ Vương ngạc nhiên nói:
- Không dùng vũ khí?
- Bớt nói nhảm, tới đây.
La Mục nắm quyền, quanh thân bao phủ quang mang sáng chói, đây là khí chất trang bức, người khác bắt chước không được.
- Muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Lúc tên Vũ Vương kia đang muốn động thủ, sau lưng lại vọt tới một cỗ khí tức, tràn ngập sát lục khiến người ta rùng mình!
"Xoát —— "
Một nam tử trẻ tuổi rơi xuống lắc đầu, cười tà nói:
- Tên này, giao cho ta đi.
Sát Lục Chi Tinh, Mộ Dung Chiến!
- Tốt thôi.
Vũ Vương kia thấy thế lui ra.
Khi dễ một người trẻ tuổi, thắng cũng không vẻ vang, vậy để người đồng lứa thu thập hắn đi.
Huống hồ.
Trận chiến tại Thiên Vũ học phủ, Sát Lục Chi Tinh này hình như đã bị La Mục đánh bại, coi như cho hắn cơ hội rửa sạch nhục nhã.
Ba năm trước tại Thiên Vũ Học phủ, La Mục giác tỉnh thần hồn, miểu sát Mộ Dung Chiến hai lần.
Ba năm sau.
Trang bức ngôi sao cùng Sát Lục Chi Tinh gặp nhau lần nữa, cái này chắc là duyên phận.
- Ai nha?
La Mục cười nói:
- Bại tướng dưới tay còn dám tới?
Ánh mắt Mộ Dung Chiến âm sâm xuống, thân thể bỗng nhiên biến mất, xuất hiện sau lưng La Mục, nắm tay ngưng tụ sát lục khí tức oanh tới.
"Bành —— "
La Mục vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đánh bay.
- Vũ Vương?
Thần sắc cường giả chín quận hoảng hốt.
Mộ Dung Chiến bạo phát tu vi rõ ràng đạt tới Vũ Vương, một kích kia bộc phát trăm trọng thuần linh lực.
Chu Thiên Tề gật đầu khen:
- Mạc thành chủ, quý quận có thiên tài như thế, thiên tài thi đấu ba tháng sau, xem ra sẽ có thành tích không tệ.
Căn cứ theo số liệu thiên tài thi đấu dĩ vãng, tuấn kiệt đạt đến Vũ Vương cấp có thể giết vào top 100.
Mạc Dư Sanh khiêm tốn cười nói:
- Cùng Chu Vũ Thành thiên tài so sánh thì không cách nào bằng được.
Mộ Dung Chiến là thiên tài dự thi của Thiên Vũ Thành, lần này dẫn hắn đến đây để lĩnh ngộ Sát Lục chi khí trên chiến trường, hi vọng hắn trong cuộc thi đấu thiên tài mang đến vinh diệu cao hơn cho Thiên Vũ Quận.
- Đừng bảo rằng tiểu tử kia bị một chiêu giết chết nha?
Mọi người nhao nhao nhìn sang, chỉ thấy La Mục sau khi bị đánh bay, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Lâm Nhược Hiên nhíu mày.
Vừa rồi, một chiêu của Sát Lục Chi Tinh ẩn chứa trăm trọnh lực, tên này nếu như không chết cũng sẽ trọng thương.
Ba người Diệp Nam Tu còn cười không nói.
"Xoát —— "
Đột nhiên, Mộ Dung Chiến xuất hiện trước người La Mục, giơ chân lên, lãnh đạm nói:
- Sỉ nhục ba năm trước, hôm nay trả lại gấp đôi!
"Bành!"
Hắn một cước này hung hăng đạp lên lưng La Mục, đồng dạng ẩn chứa trăm trọng lực.
Rất nhiều Vũ Vương lắc đầu, nếu ăn thêm một chân kia, tên La Mục đó không chết, cũng sẽ phế.
Vẫn chưa xong.
Mộ Dung Chiến lần nữa nâng chân đạp xuống.
Tại học phủ bị La Mục ngược, nằm trên giường thật lâu, cảnh giới thụt lừi, dùng trọn vẹn ba năm mới đột phá đến Vũ Vương, đây là đại thù không đội trời chung!
"Bành —— "
La Mục lại bị đạp một chân, lần này hình như do lực kình quá lớn, thân thể bị bắn lên không trung.
"Hô!"
Mộ Dung Chiến lần nữa đá đến, La Mục lại bị trúng đòn, như đạn pháo bạo bay ra ngoài, ngã xuống ngoài trăm trượng.
Binh lính Thiết Cốt Thành không dám nhìn.
Lâm Nhược Hiên thở dài trong lòng nghĩ thầm, đây chính là kết cục của trang bức a.
- Chắc chết rồi.
Vũ Vương bên chín quận cười rộ lên.
Tên La Mục này, người mặc chiến bào Tướng quân, nếu như bị giết cũng có thể cổ vũ sĩ khí phe mình, sĩ khí đối phương tất nhiên đại giảm.
Nhưng.
Vào lúc này, bọn họ thấy tên kia nằm rạp trên mặt đất, thân thể động nhẹ một cái.
- A ha!
La Mục hoảng hốt mộng mị đứng lên, hắn xoa xoa hai mắt, lười biếng duỗi người một cái, nói:
- Tiểu tử, một chút lực lượng này của ngươi xém chút để ta ngủ quên mất luôn ấy.
Dát.
Toàn bộ chiến trường yên tĩnh!
Rất nhiều Vũ Vương bên chín quận, chết lặng tại chỗ.
Các đòn tấn công của Mộ Dung Chiến đều ẩn chứa một trăm trọng, đổi lại bất kỳ một người nào, không chút phòng bị mà ngạnh kháng, cũng không thể không có việc gì được.
Mà tên gia hỏa Vũ Tông kia có thể đứng lên, một chút tổn thương cũng không có, thân thể quá mạnh đa
"Ba."
Ba người Diệp Nam Tu vỗ trán.
- Quả nhiên, tên này lại bắt đầu trang bức!
Mộ Dung Chiến cũng ngây người.
Đột nhiên, hắn lần nữa xuất hiện trước mặt La Mục, khủng bố Sát Lục chi khí bạo phát, trong nháy mắt phóng thít, như một con mãnh hổ, mở cái miệng rộng, trực tiếp nuốt mất đối phương! .
Nắm tay đã không thể gây tổn thương, vậy thì đánh linh hồn!
Nhưng.
Sát Lục chi khí vừa mới bạo phát.
Mục quang La Mục lãnh lệ, bước ra một bước, hai tay đặt lên hai vai Mộ Dung Chiến, lực lượng cường đại bạo phát, nháy mắt xua tan Sát Lục chi khí.
- Vũ…Vũ Vương?
Đám người thất kinh.
Lâm Nhược Hiên cả kinh hô.
- Tên này vậy mà đột phá đến Vũ Vương?
Mộ Dung Chiến biến sắc.
- Không nên ép ta —— xuất thủ!
La Mục giận quát một tiếng, đầu hung hăng đụng tới.
"Bành!"
Mộ Dung Chiến bị lực lượng cường đại trói buộc, không thể động đậy, cuối cùng hai đầu đụng vào nhau!
Cho nên.
Tên Vũ Vương kia bay ra, lơ lửng trên thượng không.
La Mục thả người nhảy xuống, cầm thương, đứng cách hắn hơn mười trượng.
Ngàn tên Vũ Tông dừng lại, bên Thiết Cốt Thành cũng thu nỏ, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú về phía hai người.
Lâm Nhược Hiên vẫn im lặng.
Tu vi rõ ràng chỉ đến Vũ Tông, tại sao khiêu chiến Vũ Vương, không phải muốn chết à?
"Hắc hắc."
Diệp Nam Tu đứng trên tường thành, cười nói:
- Tên La Mục này thật không sửa được bệnh trang bức này.
Hắc Mao cười nói:
- Từ khi Phi Dương ca rời đi, không ai có thể trị được hắn.
- Đúng đó.
Khúc Vãn Ca bụm mặt, ai oán nói:
- Ta hôm qua còn bị hắn đánh một trận, còn tiểu tử em vợ tương lai của Phi Dương ca, Lương Nhân bị hắn ngược không dám ra khỏi Lương phủ kìa.
Quý Thủy Tam Ưng trong hai năm này, tướng mạo và dáng người đều có biến hóa, một mực huấn luyện trong quân doanh, cả người tràn ngập Dương Cương chi khí của nam nhân.
Còn về tu vi, đều đạt đến Vũ Sư đỉnh phong.
Nói thật.
Lấy tư chất bọn họ, trong hai năm rưỡi từ Vũ Sư sơ kỳ đột phá đến đỉnh phong, thật không dễ dàng.
Đổi lại mấy năm trước, bọn hắn quả thực không dám nghĩ mình có thể làm đến bước này.
- Tu ca, La Mục không sao chứ?
Hắc Mao có chút lo lắng hỏi.
Diệp Nam Tu còn cười nói:
- Phi Dương ca lúc đi đã cảnh cáo hắn, tên này vẫn không lười biếng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Hắc Mao và Khúc Vãn Ca yên tâm.
"Hừ."
Tên Vũ Vương kia treo lơ lửng giữa trời, cười lạnh nói:
- Một Vũ Tông nho nhỏ cũng dám khiêu chiến lão phu, muốn chết.
Thời điểm La Mục nhảy xuống bộc phát ra tu vi Vũ Tông.
- Người Đông Lăng Quận thật cuồng vọng.
- Vũ Tông khiêu chiến Vũ Vương, ngốc đến đáng thương.
Võ giả chín quận nhao nhao giễu cợt cười rộ lên.
Vũ Sư có thể dựa vào vũ kỹ chiến thắng Vũ Tông, nhưng Vũ Tông muốn chống lại Vũ Vương thì chỉ có một con đường chết!
"Phi."
La Mục phun một bãi nước miếng, nói:
- Lão gia hỏa, ngươi đã biết ta là Vũ Tông, vậy có dám trên đất bằng đánh một trận cùng ta?!
- Được.
Vũ Vương kia rơi xuống.
Khi dễ một Vũ Tông, đối với hắn không có gì khó.
La Mục vứt trường thương trên mặt đất.
Tên này từ trước đến nay thích tay không tấc sắt, cầm một thanh vũ khí cũng vì trang bức thôi.
Vũ Vương ngạc nhiên nói:
- Không dùng vũ khí?
- Bớt nói nhảm, tới đây.
La Mục nắm quyền, quanh thân bao phủ quang mang sáng chói, đây là khí chất trang bức, người khác bắt chước không được.
- Muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!
Lúc tên Vũ Vương kia đang muốn động thủ, sau lưng lại vọt tới một cỗ khí tức, tràn ngập sát lục khiến người ta rùng mình!
"Xoát —— "
Một nam tử trẻ tuổi rơi xuống lắc đầu, cười tà nói:
- Tên này, giao cho ta đi.
Sát Lục Chi Tinh, Mộ Dung Chiến!
- Tốt thôi.
Vũ Vương kia thấy thế lui ra.
Khi dễ một người trẻ tuổi, thắng cũng không vẻ vang, vậy để người đồng lứa thu thập hắn đi.
Huống hồ.
Trận chiến tại Thiên Vũ học phủ, Sát Lục Chi Tinh này hình như đã bị La Mục đánh bại, coi như cho hắn cơ hội rửa sạch nhục nhã.
Ba năm trước tại Thiên Vũ Học phủ, La Mục giác tỉnh thần hồn, miểu sát Mộ Dung Chiến hai lần.
Ba năm sau.
Trang bức ngôi sao cùng Sát Lục Chi Tinh gặp nhau lần nữa, cái này chắc là duyên phận.
- Ai nha?
La Mục cười nói:
- Bại tướng dưới tay còn dám tới?
Ánh mắt Mộ Dung Chiến âm sâm xuống, thân thể bỗng nhiên biến mất, xuất hiện sau lưng La Mục, nắm tay ngưng tụ sát lục khí tức oanh tới.
"Bành —— "
La Mục vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đánh bay.
- Vũ Vương?
Thần sắc cường giả chín quận hoảng hốt.
Mộ Dung Chiến bạo phát tu vi rõ ràng đạt tới Vũ Vương, một kích kia bộc phát trăm trọng thuần linh lực.
Chu Thiên Tề gật đầu khen:
- Mạc thành chủ, quý quận có thiên tài như thế, thiên tài thi đấu ba tháng sau, xem ra sẽ có thành tích không tệ.
Căn cứ theo số liệu thiên tài thi đấu dĩ vãng, tuấn kiệt đạt đến Vũ Vương cấp có thể giết vào top 100.
Mạc Dư Sanh khiêm tốn cười nói:
- Cùng Chu Vũ Thành thiên tài so sánh thì không cách nào bằng được.
Mộ Dung Chiến là thiên tài dự thi của Thiên Vũ Thành, lần này dẫn hắn đến đây để lĩnh ngộ Sát Lục chi khí trên chiến trường, hi vọng hắn trong cuộc thi đấu thiên tài mang đến vinh diệu cao hơn cho Thiên Vũ Quận.
- Đừng bảo rằng tiểu tử kia bị một chiêu giết chết nha?
Mọi người nhao nhao nhìn sang, chỉ thấy La Mục sau khi bị đánh bay, ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Lâm Nhược Hiên nhíu mày.
Vừa rồi, một chiêu của Sát Lục Chi Tinh ẩn chứa trăm trọnh lực, tên này nếu như không chết cũng sẽ trọng thương.
Ba người Diệp Nam Tu còn cười không nói.
"Xoát —— "
Đột nhiên, Mộ Dung Chiến xuất hiện trước người La Mục, giơ chân lên, lãnh đạm nói:
- Sỉ nhục ba năm trước, hôm nay trả lại gấp đôi!
"Bành!"
Hắn một cước này hung hăng đạp lên lưng La Mục, đồng dạng ẩn chứa trăm trọng lực.
Rất nhiều Vũ Vương lắc đầu, nếu ăn thêm một chân kia, tên La Mục đó không chết, cũng sẽ phế.
Vẫn chưa xong.
Mộ Dung Chiến lần nữa nâng chân đạp xuống.
Tại học phủ bị La Mục ngược, nằm trên giường thật lâu, cảnh giới thụt lừi, dùng trọn vẹn ba năm mới đột phá đến Vũ Vương, đây là đại thù không đội trời chung!
"Bành —— "
La Mục lại bị đạp một chân, lần này hình như do lực kình quá lớn, thân thể bị bắn lên không trung.
"Hô!"
Mộ Dung Chiến lần nữa đá đến, La Mục lại bị trúng đòn, như đạn pháo bạo bay ra ngoài, ngã xuống ngoài trăm trượng.
Binh lính Thiết Cốt Thành không dám nhìn.
Lâm Nhược Hiên thở dài trong lòng nghĩ thầm, đây chính là kết cục của trang bức a.
- Chắc chết rồi.
Vũ Vương bên chín quận cười rộ lên.
Tên La Mục này, người mặc chiến bào Tướng quân, nếu như bị giết cũng có thể cổ vũ sĩ khí phe mình, sĩ khí đối phương tất nhiên đại giảm.
Nhưng.
Vào lúc này, bọn họ thấy tên kia nằm rạp trên mặt đất, thân thể động nhẹ một cái.
- A ha!
La Mục hoảng hốt mộng mị đứng lên, hắn xoa xoa hai mắt, lười biếng duỗi người một cái, nói:
- Tiểu tử, một chút lực lượng này của ngươi xém chút để ta ngủ quên mất luôn ấy.
Dát.
Toàn bộ chiến trường yên tĩnh!
Rất nhiều Vũ Vương bên chín quận, chết lặng tại chỗ.
Các đòn tấn công của Mộ Dung Chiến đều ẩn chứa một trăm trọng, đổi lại bất kỳ một người nào, không chút phòng bị mà ngạnh kháng, cũng không thể không có việc gì được.
Mà tên gia hỏa Vũ Tông kia có thể đứng lên, một chút tổn thương cũng không có, thân thể quá mạnh đa
"Ba."
Ba người Diệp Nam Tu vỗ trán.
- Quả nhiên, tên này lại bắt đầu trang bức!
Mộ Dung Chiến cũng ngây người.
Đột nhiên, hắn lần nữa xuất hiện trước mặt La Mục, khủng bố Sát Lục chi khí bạo phát, trong nháy mắt phóng thít, như một con mãnh hổ, mở cái miệng rộng, trực tiếp nuốt mất đối phương! .
Nắm tay đã không thể gây tổn thương, vậy thì đánh linh hồn!
Nhưng.
Sát Lục chi khí vừa mới bạo phát.
Mục quang La Mục lãnh lệ, bước ra một bước, hai tay đặt lên hai vai Mộ Dung Chiến, lực lượng cường đại bạo phát, nháy mắt xua tan Sát Lục chi khí.
- Vũ…Vũ Vương?
Đám người thất kinh.
Lâm Nhược Hiên cả kinh hô.
- Tên này vậy mà đột phá đến Vũ Vương?
Mộ Dung Chiến biến sắc.
- Không nên ép ta —— xuất thủ!
La Mục giận quát một tiếng, đầu hung hăng đụng tới.
"Bành!"
Mộ Dung Chiến bị lực lượng cường đại trói buộc, không thể động đậy, cuối cùng hai đầu đụng vào nhau!
Bình luận facebook