Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 378: Thà nằm xuống, không quỳ xuống!
"Bành —— "
Trên chiến trường truyền đến một tiếng nổ vang rung trời, chỉ nhìn bụi đất tung bay, Lâm Nhược Hiên ngăn trước người Vân Lịch huynh muội, quanh thân hiện ra từng tầng Thái Cực đồ án.
"Cạch!"
Trong khoảnh khắc, Thái Cực vỡ nát.
Tên kia có tu vi Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong, một chưởng kia công tới chứa hai trăm trọng thuần linh lực, lấy Lâm Nhược Hiên khẳng định không đỡ được.
- Đi!
Hắn trầm giọng quát.
Nói rồi, vung tay lên, quanh thân hiện ra từng đạo Thái Cực Linh Phù đánh về phía ba tên Vũ Vương.
"Bành bành bành —— "
Thái Cực Linh Phù bị đối phương nhẹ nhõm phá giải.
Bất quá trong thời gian này, Vân Lịch đỡ muội muội tiến vào Thiết Cốt Thành, cũng cuối cùng suy yếu ngã trên mặt đất.
Dù Thần lực bạo phát thất bại nhưng bọn hắn vẫn tiêu hao quá nhiều thể lực.
- Đáng giận!
Vân Lịch tức giận quát.
Vốn muốn để địch nhân biết thực lực siêu cường của hai huynh muội mình nhưng lại không thành công.
- Chết đi!
Đột nhiên, cường giả Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong kia vọt tới trước người Lâm Nhược Hiên, xuất chưởng đánh vào ngực hắn!
"Bành —— "
Một tiếng vang thật lớn.
Lâm Nhược Hiên bạo bay ra ngoài, cuối cùng lảo đảo ổn định thân thể, máu tươi phun ra.
Đúng vào lúc này, hai Vũ Vương khác cũng xông lên, cùng lúc ngưng tụ đại chưởng nhất chưởng oanh tới.
"Bành bành —— "
Lâm Nhược Hiên lại bị thương nặng, bị đánh bay đến trước cửa thành.
Nhưng.
Để ba Vũ Vương hoảng hốt là liên tục nhận ba chưởng, Lâm Nhược Hiên đã trọng thương nghiêm trọng nhưng vẫn đứng đấy, sống lưng thẳng tắp, dù đầu bù tóc rối, dù kinh mạch gần như tổn hại hết!
- Thành chủ!
Binh lính nội thành trừng lớn muốn rách cả mí mắt.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận ngay phía sau Lâm Nhược Hiên, hắn chỉ cần lui lại mấy bước thì có thể đi vào, nhưng bị ba Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong lần lượt công kích, sớm đã không còn năng lực bước đi.
Giữ thân thể không ngã cũng do đại nghị lực chèo chống.
Mà coi như lui vào, cũng không có cơ hội, bởi vì Vũ Vương phía sau đã chạy đến, Linh Niệm khóa chặt hắn, có một chút động tĩnh thì sẽ ra tay!
Lâm Nhược Hiên cũng không lui, hắn chịu đựng kịch liệt đau nhức mà cười ha hả, chợt dừng tiếng cười, quát.
- Một đám tiểu nhân hèn hạ!
Trong con ngươi đám Vũ Vương xẹt qua một tia xấu hổ.
Mười hai Vũ Vương cùng ra tay công kích mấy người trẻ tuổi, thật có điểm không quang minh, nếu như truyền đi, khẳng định sẽ bị thế nhân chế nhạo.
Lại như thế nào?
Chỉ cần có thể mạt sát uy hiếp tiềm ẩn, đè lại Đông Lăng Quận sắp quật khởi, bọn họ sẽ không để ý ánh mắt thế tục.
Đây mới là không biết xấu hổ nè.
Vân Phi Dương trước mặt bọn hắn, giống như tiểu vu gặp đại vu!
"Hừ."
Một tên Vũ Vương hậu kỳ cười lạnh nói:
- Lâm thành chủ, tốt nhất ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta có lẽ sẽ nể tình, tha cho ngươi khỏi chết.
Đầu hàng?
Lâm Nhược Hiên nói:
- Các ngươi cho rằng có thể?
"Xoát —— "
Tên Vũ Vương hậu kỳ kia xuất hiện trước mặt hắn, một quyền ẩn chứa hai trăm trọng oanh đến, trực tiếp thấm nhập thể nội, khiến ngũ tạng lục phủ Lâm Nhược Hiên bị thương nặng.
Nhưng.
Hắn vẫn đứng thẳng ở đấy.
Sống lưng giốn như thành tường của Thiết Cốt Thành, cứng rắn như thế!
- Đáng giận!
Bọn người Diệp Nam Tu nắm chặt quyền đầu.
Bọn họ muốn lao xuống nhưng bị Bảo Lỵ ngăn lại, mười hai Vũ Vương đó, đi xuống cũng chết!
Một khắc này.
Thiết Cốt Thành binh lính cũng giận không nhịn nổi.
Tên Vũ Vương hậu kỳ ngẩng đầu chỉ Lâm Nhược Hiên, lãnh đạm nói:
- Tước vũ khí đầu hàng là lựa chọn duy nhất của các ngươi, nếu không, kết cục sẽ như Thành chủ của các ngươi!
Vũ Vương không thể công thành, không có thể tham dự chiến tranh, nhưng có thể mở miệng uy hiếp, có thể tan rã tâm lý của địch quân.
Nhưng.
Diệp Nam Tu lại mở miệng mắng to:
- Con mẹ ngươi chứ đầu hàng!
Câu nói tục tuôn ra, binh lính Thiết Cốt Thành thế mà cùng quát theo.
- Đầu hàng con mẹ ngươi ấy!
Thanh âm vang vọng bầu trời!
Nếu có ngoại nhân nhìn thấy khẳng định sẽ sụp đổ, bởi vì 100 ngàn binh lính phát ra thanh âm chỉnh tề thô tục, quả thực chưa thấy đội quân nào như thế a!
Nhưng cũng nhìn ra được.
Binh lính Thiết Cốt Thành đang dùng một loại hình thức khác nói cho tên Vũ Vương hậu kỳ kia biết, chúng ta không đầu hàng!
Đây chính là ý chí của Thiết Cốt Thành!
Sắc mặt Vũ Vương kia không khỏi âm trầm, nếu như không phải trở ngại quy định, hắn đã sớm công thành, toàn diệt bọn binh lính không có tố chất này cho khuất mắt.
Chính mình không biết xấu hổ lại con bảo người ta không có tố chất, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Lâm Nhược Hiên gian nan ngẩng đầu, vô cùng tự hào cất tiếng.
- Quân nhân Đông Lăng Quận chúng ta chỉ có chiến tử, tuyệt không đầu hàng!
- Chỉ có chiến tử, tuyệt không đầu hàng!
Trên cổng thành, binh lính nhao nhao hò hét.
Bọn họ không phải đang kêu cho địch quân nghe, mà hô cho Thành chủ của mình nghe!
Quả nhiên.
Lâm Nhược Hiên nghe mọi người kêu gào, khóe miệng gian nan lộ ra nụ cười.
- Ngươi có thể chết rồi!
Tên Vũ Vương kia bỗng nhiên đặt tay lên bả vai hắn, cuồng bạo thuần linh lực bạo phát, trực tiếp đánh vỡ nát.
Đã không thể công thành đồ sát binh lính, thì chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn Thành chủ trước mắt bọn hắn, để từng bước làm tan rã phòng tuyến tâm lý của bọn họ, cuối cùng vỡ nát!
Vai phải bị bóp nát, Lâm Nhược Hiên lộ ra sắc mặt dữ tợn, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Hắn biết mục đích đối phương, cho nên tình nguyện thống khổ đến chết, cũng không để binh lính sau lưng nghe được tiếng kêu thảm của mình.
"Răng rắc —— "
Vai trái Lâm Nhược Hiên cũng bị bóp nát.
Nhưng mà.
Tên kia Vũ Vương hậu kỳ sẽ không nghĩ tới, hắn tàn phá Lâm Nhược Hiên chẳng những không đánh tan phòng tuyến tâm lý của binh lính, mà ngược lại để bọn hắn càng thêm kiên định, dù như thế nào cũng muốn giữ vững Thiết Cốt Thành.
Như thế, mới có thể xứng với Thành chủ!
- Quỳ xuống!
Tên Vũ Vương kia vung hai tay lên, đánh nát xương bánh chè của Lâm Nhược Hiên, nhưng Lâm Nhược Hiên lại ầm vang sụp đổ, đôi chân vẫn thẳng tắp.
Thà nằm xuống, chứ không quỳ!
Bất quá, điều này mang đến thống khổ khó có thể tưởng tượng, cuối cùng tư duy hỗn loạn, nhịp tim đập dần suy yếu, sắp tử vong.
Nơi xa, Chu Thiên Tề cười lạnh nói:
- Xương cứng thật đó.
Hắn đã đoán ra Lâm Nhược Hiên không còn sống bao lâu nữa. Như vậy, không còn Thành chủ chỉ huy, Thiết Cốt Thành cũng không tính là gì.
- Toàn quân xuất kích!
"Vù vù —— "
Sĩ khí binh lính chín quận đại phóng, ầm vang đánh tới, mở đường là ngàn tên Vũ Tông, tác dụng chủ yếu bọn họ là oanh mở Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Mười hai Vũ Vương thì lui về sau.
Tuy không thể thể giết chết đám nhân tài mới nổi kia, nhưng giải quyết được Lâm Nhược Hiên cũng coi như có thu hoạch. Tiếp đó, như thế nào, cũng phải cầm xuống Thiết Cốt Thành!
- Pháo ra!
Bên Thiết Cốt Thành, Từ Phàm gầm thét, Thiên Môn Hổ Uy pháo cùng mấy chục máy ném nhắm chuẩn đánh tới mấy chục vạn đại quân.
Cùng lúc đó.
Ba người Diệp Nam Tu thừa dịp Vũ Vương thối lui, đi xuống cửa thành, muốn mang Lâm Nhược Hiên đang gần chết trở về. Sau một khắc, thần sắc ngốc trệ tại chỗ.
Bởi vì, bọn họ cảm giác được một cỗ sát khí cường đại tràn ngập mà đến, nó pha tạp khí tức quen thuộc. Phương xa, một lưu quang màu đen cực tốc lao đến như một viên sao băng có thể xẹt qua hư không!
Ba người Diệp Nam Tu vui sướng, run rẩy lẩm bẩm.
- Phi…Phi Dương ca!
Trên chiến trường truyền đến một tiếng nổ vang rung trời, chỉ nhìn bụi đất tung bay, Lâm Nhược Hiên ngăn trước người Vân Lịch huynh muội, quanh thân hiện ra từng tầng Thái Cực đồ án.
"Cạch!"
Trong khoảnh khắc, Thái Cực vỡ nát.
Tên kia có tu vi Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong, một chưởng kia công tới chứa hai trăm trọng thuần linh lực, lấy Lâm Nhược Hiên khẳng định không đỡ được.
- Đi!
Hắn trầm giọng quát.
Nói rồi, vung tay lên, quanh thân hiện ra từng đạo Thái Cực Linh Phù đánh về phía ba tên Vũ Vương.
"Bành bành bành —— "
Thái Cực Linh Phù bị đối phương nhẹ nhõm phá giải.
Bất quá trong thời gian này, Vân Lịch đỡ muội muội tiến vào Thiết Cốt Thành, cũng cuối cùng suy yếu ngã trên mặt đất.
Dù Thần lực bạo phát thất bại nhưng bọn hắn vẫn tiêu hao quá nhiều thể lực.
- Đáng giận!
Vân Lịch tức giận quát.
Vốn muốn để địch nhân biết thực lực siêu cường của hai huynh muội mình nhưng lại không thành công.
- Chết đi!
Đột nhiên, cường giả Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong kia vọt tới trước người Lâm Nhược Hiên, xuất chưởng đánh vào ngực hắn!
"Bành —— "
Một tiếng vang thật lớn.
Lâm Nhược Hiên bạo bay ra ngoài, cuối cùng lảo đảo ổn định thân thể, máu tươi phun ra.
Đúng vào lúc này, hai Vũ Vương khác cũng xông lên, cùng lúc ngưng tụ đại chưởng nhất chưởng oanh tới.
"Bành bành —— "
Lâm Nhược Hiên lại bị thương nặng, bị đánh bay đến trước cửa thành.
Nhưng.
Để ba Vũ Vương hoảng hốt là liên tục nhận ba chưởng, Lâm Nhược Hiên đã trọng thương nghiêm trọng nhưng vẫn đứng đấy, sống lưng thẳng tắp, dù đầu bù tóc rối, dù kinh mạch gần như tổn hại hết!
- Thành chủ!
Binh lính nội thành trừng lớn muốn rách cả mí mắt.
Tụ Quang Phòng Ngự Trận ngay phía sau Lâm Nhược Hiên, hắn chỉ cần lui lại mấy bước thì có thể đi vào, nhưng bị ba Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong lần lượt công kích, sớm đã không còn năng lực bước đi.
Giữ thân thể không ngã cũng do đại nghị lực chèo chống.
Mà coi như lui vào, cũng không có cơ hội, bởi vì Vũ Vương phía sau đã chạy đến, Linh Niệm khóa chặt hắn, có một chút động tĩnh thì sẽ ra tay!
Lâm Nhược Hiên cũng không lui, hắn chịu đựng kịch liệt đau nhức mà cười ha hả, chợt dừng tiếng cười, quát.
- Một đám tiểu nhân hèn hạ!
Trong con ngươi đám Vũ Vương xẹt qua một tia xấu hổ.
Mười hai Vũ Vương cùng ra tay công kích mấy người trẻ tuổi, thật có điểm không quang minh, nếu như truyền đi, khẳng định sẽ bị thế nhân chế nhạo.
Lại như thế nào?
Chỉ cần có thể mạt sát uy hiếp tiềm ẩn, đè lại Đông Lăng Quận sắp quật khởi, bọn họ sẽ không để ý ánh mắt thế tục.
Đây mới là không biết xấu hổ nè.
Vân Phi Dương trước mặt bọn hắn, giống như tiểu vu gặp đại vu!
"Hừ."
Một tên Vũ Vương hậu kỳ cười lạnh nói:
- Lâm thành chủ, tốt nhất ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta có lẽ sẽ nể tình, tha cho ngươi khỏi chết.
Đầu hàng?
Lâm Nhược Hiên nói:
- Các ngươi cho rằng có thể?
"Xoát —— "
Tên Vũ Vương hậu kỳ kia xuất hiện trước mặt hắn, một quyền ẩn chứa hai trăm trọng oanh đến, trực tiếp thấm nhập thể nội, khiến ngũ tạng lục phủ Lâm Nhược Hiên bị thương nặng.
Nhưng.
Hắn vẫn đứng thẳng ở đấy.
Sống lưng giốn như thành tường của Thiết Cốt Thành, cứng rắn như thế!
- Đáng giận!
Bọn người Diệp Nam Tu nắm chặt quyền đầu.
Bọn họ muốn lao xuống nhưng bị Bảo Lỵ ngăn lại, mười hai Vũ Vương đó, đi xuống cũng chết!
Một khắc này.
Thiết Cốt Thành binh lính cũng giận không nhịn nổi.
Tên Vũ Vương hậu kỳ ngẩng đầu chỉ Lâm Nhược Hiên, lãnh đạm nói:
- Tước vũ khí đầu hàng là lựa chọn duy nhất của các ngươi, nếu không, kết cục sẽ như Thành chủ của các ngươi!
Vũ Vương không thể công thành, không có thể tham dự chiến tranh, nhưng có thể mở miệng uy hiếp, có thể tan rã tâm lý của địch quân.
Nhưng.
Diệp Nam Tu lại mở miệng mắng to:
- Con mẹ ngươi chứ đầu hàng!
Câu nói tục tuôn ra, binh lính Thiết Cốt Thành thế mà cùng quát theo.
- Đầu hàng con mẹ ngươi ấy!
Thanh âm vang vọng bầu trời!
Nếu có ngoại nhân nhìn thấy khẳng định sẽ sụp đổ, bởi vì 100 ngàn binh lính phát ra thanh âm chỉnh tề thô tục, quả thực chưa thấy đội quân nào như thế a!
Nhưng cũng nhìn ra được.
Binh lính Thiết Cốt Thành đang dùng một loại hình thức khác nói cho tên Vũ Vương hậu kỳ kia biết, chúng ta không đầu hàng!
Đây chính là ý chí của Thiết Cốt Thành!
Sắc mặt Vũ Vương kia không khỏi âm trầm, nếu như không phải trở ngại quy định, hắn đã sớm công thành, toàn diệt bọn binh lính không có tố chất này cho khuất mắt.
Chính mình không biết xấu hổ lại con bảo người ta không có tố chất, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Lâm Nhược Hiên gian nan ngẩng đầu, vô cùng tự hào cất tiếng.
- Quân nhân Đông Lăng Quận chúng ta chỉ có chiến tử, tuyệt không đầu hàng!
- Chỉ có chiến tử, tuyệt không đầu hàng!
Trên cổng thành, binh lính nhao nhao hò hét.
Bọn họ không phải đang kêu cho địch quân nghe, mà hô cho Thành chủ của mình nghe!
Quả nhiên.
Lâm Nhược Hiên nghe mọi người kêu gào, khóe miệng gian nan lộ ra nụ cười.
- Ngươi có thể chết rồi!
Tên Vũ Vương kia bỗng nhiên đặt tay lên bả vai hắn, cuồng bạo thuần linh lực bạo phát, trực tiếp đánh vỡ nát.
Đã không thể công thành đồ sát binh lính, thì chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn khốc nhất tra tấn Thành chủ trước mắt bọn hắn, để từng bước làm tan rã phòng tuyến tâm lý của bọn họ, cuối cùng vỡ nát!
Vai phải bị bóp nát, Lâm Nhược Hiên lộ ra sắc mặt dữ tợn, nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Hắn biết mục đích đối phương, cho nên tình nguyện thống khổ đến chết, cũng không để binh lính sau lưng nghe được tiếng kêu thảm của mình.
"Răng rắc —— "
Vai trái Lâm Nhược Hiên cũng bị bóp nát.
Nhưng mà.
Tên kia Vũ Vương hậu kỳ sẽ không nghĩ tới, hắn tàn phá Lâm Nhược Hiên chẳng những không đánh tan phòng tuyến tâm lý của binh lính, mà ngược lại để bọn hắn càng thêm kiên định, dù như thế nào cũng muốn giữ vững Thiết Cốt Thành.
Như thế, mới có thể xứng với Thành chủ!
- Quỳ xuống!
Tên Vũ Vương kia vung hai tay lên, đánh nát xương bánh chè của Lâm Nhược Hiên, nhưng Lâm Nhược Hiên lại ầm vang sụp đổ, đôi chân vẫn thẳng tắp.
Thà nằm xuống, chứ không quỳ!
Bất quá, điều này mang đến thống khổ khó có thể tưởng tượng, cuối cùng tư duy hỗn loạn, nhịp tim đập dần suy yếu, sắp tử vong.
Nơi xa, Chu Thiên Tề cười lạnh nói:
- Xương cứng thật đó.
Hắn đã đoán ra Lâm Nhược Hiên không còn sống bao lâu nữa. Như vậy, không còn Thành chủ chỉ huy, Thiết Cốt Thành cũng không tính là gì.
- Toàn quân xuất kích!
"Vù vù —— "
Sĩ khí binh lính chín quận đại phóng, ầm vang đánh tới, mở đường là ngàn tên Vũ Tông, tác dụng chủ yếu bọn họ là oanh mở Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Mười hai Vũ Vương thì lui về sau.
Tuy không thể thể giết chết đám nhân tài mới nổi kia, nhưng giải quyết được Lâm Nhược Hiên cũng coi như có thu hoạch. Tiếp đó, như thế nào, cũng phải cầm xuống Thiết Cốt Thành!
- Pháo ra!
Bên Thiết Cốt Thành, Từ Phàm gầm thét, Thiên Môn Hổ Uy pháo cùng mấy chục máy ném nhắm chuẩn đánh tới mấy chục vạn đại quân.
Cùng lúc đó.
Ba người Diệp Nam Tu thừa dịp Vũ Vương thối lui, đi xuống cửa thành, muốn mang Lâm Nhược Hiên đang gần chết trở về. Sau một khắc, thần sắc ngốc trệ tại chỗ.
Bởi vì, bọn họ cảm giác được một cỗ sát khí cường đại tràn ngập mà đến, nó pha tạp khí tức quen thuộc. Phương xa, một lưu quang màu đen cực tốc lao đến như một viên sao băng có thể xẹt qua hư không!
Ba người Diệp Nam Tu vui sướng, run rẩy lẩm bẩm.
- Phi…Phi Dương ca!
Bình luận facebook