Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 390: Nguyên lai ta là Đế Quân Thiên!
La Mục, Lương Âm hay Mộ Dung Chiến.
Khi giác tỉnh Thần hồn đều có một điểm chung, tàn hồn tạm thời chi phối thân thể, sau đó Thần hồn sẽ phai mờ rồi tan biến, giác tỉnh giả vẫn chưởng khống thân thể mình.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngoại lệ.
Nàng bởi vì ngã xuống tử vong, cho nên kích phát thần hồn giác tỉnh, bị linh hồn Chiến Tranh Chi Thần chiếm cứ.
Đây là đoạt xá, linh hồn ngoại lai chiếm tổ chim khách.
Đương nhiên.
Nếu như thần hồn không giác tỉnh, Đoan Mộc Lệ Hoa sẽ vẫn lạc, giờ phút này đã hóa thành bạch cốt.
- Quả nhiên là nàng!
Vân Phi Dương tiếp tục đọc qua trí nhớ Đoan Mộc Lệ Hoa, vẻ hưng phấn trên mặt càng ngày càng đậm.
Phải biết.
Sát Lục Chi Thần vừa mới bị Mộ Dung Chiến kế thừa, bây giờ bị mình đọc tất cả trí nhớ thật thoải mái.
Quan trọng hơn là.
Linh hồn Chiến Tranh Chi Thần dung nhập thân thể phàm nhân, tương đương với một vị Thần lấy hình thái khác trọng sinh, mình từ trí nhớ của vị Thần này thì có thể biết được vạn năm trước tại sao Thần Giới diệt vong!
Vân Phi Dương ngày càng phấn khởi.
Nguyên nhân Thần Giới diệt vong cùng bên trong vòng xoáy khổng lồ có cái gì sẽ tiết lộ ra trước mặt hắn!
Bất quá.
Sau khi tiếp tục đọc qua trí nhớ, hưng phấn của hắn dần thu liễm, từ từ chán nãn, bởi vì trong linh hồn Chiến Tranh Chi Thần rất nhiều trí nhớ tàn khuyết không hoàn chỉnh.
Dùng lời Phàm Giới có nghĩa mất trí nhớ!
Trong trí nhớ Đoan Mộc Lệ Hoa, nàng chỉ nhớ kiếp trước mình gọi Gia Cát Cẩm, từng là Chiến Tranh Chi Thần!
Thần Giới diệt vong.
Vòng xoáy khổng lồ.
Hoàn toàn không tồn tại.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương chửi ầm lên.
Nữ nhân này mất rất nhiều trí nhớ, mà hắn cũng vô pháp biết được.
Vốn cho rằng sắp biết hết chân tướng lại phát hiện phía trước còn một cánh cửa lớn chặn lại, điều này khiến hắn xém chút thổ huyết.
Xoát.
Vân Phi Dương thu linh niệm trở về.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngã vào ngực hắn, tư duy dần dần rõ ràng, yếu ớt nói:
- Ngươi làm cái gì ta?
Nói rồi bất tỉnh.
Linh niệm xâm nhập thức hải thu thập trí nhớ sẽ khiến trí nhớ hỗn loạn, nàng ít nhất phải hôn mê mấy ngày mới khôi phục được.
Đoan Mộc Lệ Hoa mơ một giấc mộng.
Giấc mộng rất dài, cũng rất chân thực, nói đúng hơn thì trong hôn mê, nàng nhớ lại một đoạn ký ức.
Trong mơ, nàng mơ mình cùng rất nhiều vị Thần đang nhằm vào một người, người kia đầu bù tóc rối, cả người đầy máu, tuy không thấy rõ tướng mạo, nhưng cho nàng cảm giác rất mạnh.
Về sau.
Trong hư không xuất hiện một hư ảnh cự đại, mà tướng mạo hư ảnh cũng thấy không rõ, nhưng nàng biết, người này tên Đế Quân Thiên, Chúa Tể Thần Giới, mà mình phải nghe lệnh hắn.
- Chiến Tranh Chi Thần!
- Thiên Uy Quân phạm thượng làm loạn, giết không tha!
Nàng được chỉ thị, triệu tập mười vạn đại quân do mình thống lĩnh tới.
Một trận chiến đó chấn thiên động địa, đánh nhau mấy tháng, quân đội mình mới tiêu diệt một nhóm quân đội tinh nhuệ cuối cùng của đối phương.
Nhưng.
Nàng cao hứng không nổi.
Bởi vì, nam nhân cả người toàn máu đối kháng cùng Chư Thần, cuối cùng bị Thập Vạn Đại Sơn đè lên người, dần dần chìm vào Phàm Giới.
Một khắc này.
Đoan Mộc Lệ Hoa trong mộng có cảm giác lòng đau nhói, thật giống như đã mất đi đồ vật trọng yếu nhất.
Về sau.
Người kia bị trấn áp tại Phàm Giới, vĩnh thế không được Luân Hồi.
Nàng đã từng tới đó rất nhiều lần, đứng trên núi nỉ non.
- Ngươi có còn nhớ hai ngàn năm trước, thiếu nữ được ngươi cứu ra từ trong Ma quân hay không?
- Ngươi có lẽ đã quên.
- Bởi vì đối với ngươi, chỉ có võ đạo mới trọng yếu nhất.
Giấc mộng này đến đây chung kết.
Trong hôn mê, Đoan Mộc Lệ Hoa từ từ tỉnh lại, con ngươi trong suốt lộ vẻ mờ mịt.
Nam tử cả người toàn máu kia là ai? Vì sao để cho mình áy náy, đau lòng, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác, mình nhớ không nổi hắn!
- Tỉnh?
Đột nhiên, thanh âm vang lên bên tai.
Đoan Mộc Lệ Hoa gian nan xoay người, thấy gặp Vân Phi Dương vô sỉ đang đứng trước giường.
Đáng giận.
Chính mình đường đường chiến tranh chi Thần Thần Giới, lại bị một phàm nhân giam giữ!
Vân Phi Dương đi sát tới, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn trước mặt, cười nói:
- Ta nên gọi ngươi là Đoan Mộc Lệ Hoa, hay Gia Cát Cẩm, hoặc Chiến Tranh Chi Thần?
Đoan Mộc Lệ Hoa nhắm mắt, tâm lý khiếp sợ không thôi.
Tên này không chỉ nói ra tên mình ở Thần Giới, còn nói ra Thần Hào bản thân, hắn làm sao biết được?
Mình hôn mê, mơ hồ nói ra bí mật?
Vân Phi Dương cười nói:
- Không hiếu kỳ sao, ta tại sao biết tên cô, biết cô từng là Chiến Tranh Chi Thần tại Thần Giới?
Đoan Mộc Lệ Hoa nói:
- Ngươi nói cho ta biết?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương đi sát tới, thấp giọng nói:
- Thực ra, chúng ta cùng một loại người.
Thần sắc Đoan Mộc Lệ Hoa ngốc trệ.
Cùng một loại người?
Chẳng lẽ tên này cũng là Thần?
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nói thật cho ngươi biết, ta cũng là Thần, nếu không làm thế nào có thể từ trận pháp suy đoán ra thân phận của cô.
Đoan Mộc Lệ Hoa nói:
- Ngươi là ai?
Nàng đang hỏi ngươi là Thần nào.
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Lần nữa trọng sinh, rất nhiều trí nhớ đều quên, ngay cả tên mình cũng nghĩ không ra, chỉ biết tại Thần Giới, mọi người đều xưng ta là Thần Chủ.
- Thần Chủ?
Đoan Mộc Lệ Hoa trừng mắt, cả kinh nói:
- Ngươi là Đế Quân Thiên?!
Tại trong trí nhớ nàng, tại Thần Giới có thể được xưng Thần Chủ, chỉ có Đế Quân Thiên, cũng chính là hư ảnh to lớn trong mộng ra lệnh cho nàng!
- Đế Quân Thiên?
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, hai tay run rẩy nói:
- Rất quen thuộc! Cái tên này rất quen thuộc!
- A!
Đột nhiên hắn ôm đầu, sắc mặt dữ tợn quát.
- Đầu đau quá, ta giống như nhớ tới cái gì, đúng! Đúng! Ta gọi Đế Quân Thiên! Ta nhớ tới!
- Ha ha ha.
- Ta rốt cục nhớ được tên mình rồi!
Vân Phi Dương giống như phát điên.
Đoan Mộc Lệ Hoa nói thầm:
- Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, mất đi trí nhớ, quên rất nhiều chuyện?
Không đúng.
Tên này có thể đang lừa gạt mình.
Đoan Mộc Lệ Hoa cảnh giác.
Mình có thể đoạt xá phục sinh là cơ duyên xảo hợp, chẳng lẽ còn có người thứ hai xuất hiện, không chỉ thế mà còn là Thần Chủ cao cao tại thượng?
- Khó trách, ta có thể điều động nhiều Thần đi chống lại Ma tộc như vậy, khó trách lại ở phía trên Đế Quân Sơn luận công hành thưởng!
- Khó trách, ta sẽ tọa trấn Đế Thiên Thần Cung.
- Khó trách, ta tu luyện Đế Thiên Quyết!
- Nguyên lai ta là Đế Quân Thiên!
Vân Phi Dương nói một mình, phảng phất như nhớ đến hết thảy.
Đoan Mộc Lệ Hoa còn đang tự vấn, nghe hắn nói thế, cảnh giác cùng nghi ngờ tan thành mây khói, bởi vì hắn nói ra việc giống như đúc cùng Đế Quân Thiên trong trí nhớ của mình, thậm chí còn có thông tin mình không biết!
- Hắn thật sự là Thần Chủ?
Đoan Mộc Lệ Hoa tuy đang đang chất vấn sinh ra dao động, có thể nói ra hết thảy sự việc của Đế Quân Thiên, thậm chí cả Thần kỹ Đế Quân Thiên tu luyện cũng biết, tuyệt không phải hồ ngôn loạn ngữ!
Huống hồ.
Ngắn ngủi mấy năm, người này từ không có tiếng tăm gì đột phá đến kiếm vũ song Vương, tuyệt không phải phàm nhân có thể làm được.
Nếu như là Thần Chủ chuyển thế, hết thảy đều tự nhiên mà thành, hắn —— chính là Đế Quân Thiên!
Đoan Mộc Lệ Hoa tin tưởng vững chắc không còn nghi ngờ.
Chúc mừng Chiến Tranh Chi Thần, nàng đã thành công bị Vân Đại Tiện Thần lừa!
Khi giác tỉnh Thần hồn đều có một điểm chung, tàn hồn tạm thời chi phối thân thể, sau đó Thần hồn sẽ phai mờ rồi tan biến, giác tỉnh giả vẫn chưởng khống thân thể mình.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngoại lệ.
Nàng bởi vì ngã xuống tử vong, cho nên kích phát thần hồn giác tỉnh, bị linh hồn Chiến Tranh Chi Thần chiếm cứ.
Đây là đoạt xá, linh hồn ngoại lai chiếm tổ chim khách.
Đương nhiên.
Nếu như thần hồn không giác tỉnh, Đoan Mộc Lệ Hoa sẽ vẫn lạc, giờ phút này đã hóa thành bạch cốt.
- Quả nhiên là nàng!
Vân Phi Dương tiếp tục đọc qua trí nhớ Đoan Mộc Lệ Hoa, vẻ hưng phấn trên mặt càng ngày càng đậm.
Phải biết.
Sát Lục Chi Thần vừa mới bị Mộ Dung Chiến kế thừa, bây giờ bị mình đọc tất cả trí nhớ thật thoải mái.
Quan trọng hơn là.
Linh hồn Chiến Tranh Chi Thần dung nhập thân thể phàm nhân, tương đương với một vị Thần lấy hình thái khác trọng sinh, mình từ trí nhớ của vị Thần này thì có thể biết được vạn năm trước tại sao Thần Giới diệt vong!
Vân Phi Dương ngày càng phấn khởi.
Nguyên nhân Thần Giới diệt vong cùng bên trong vòng xoáy khổng lồ có cái gì sẽ tiết lộ ra trước mặt hắn!
Bất quá.
Sau khi tiếp tục đọc qua trí nhớ, hưng phấn của hắn dần thu liễm, từ từ chán nãn, bởi vì trong linh hồn Chiến Tranh Chi Thần rất nhiều trí nhớ tàn khuyết không hoàn chỉnh.
Dùng lời Phàm Giới có nghĩa mất trí nhớ!
Trong trí nhớ Đoan Mộc Lệ Hoa, nàng chỉ nhớ kiếp trước mình gọi Gia Cát Cẩm, từng là Chiến Tranh Chi Thần!
Thần Giới diệt vong.
Vòng xoáy khổng lồ.
Hoàn toàn không tồn tại.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương chửi ầm lên.
Nữ nhân này mất rất nhiều trí nhớ, mà hắn cũng vô pháp biết được.
Vốn cho rằng sắp biết hết chân tướng lại phát hiện phía trước còn một cánh cửa lớn chặn lại, điều này khiến hắn xém chút thổ huyết.
Xoát.
Vân Phi Dương thu linh niệm trở về.
Đoan Mộc Lệ Hoa ngã vào ngực hắn, tư duy dần dần rõ ràng, yếu ớt nói:
- Ngươi làm cái gì ta?
Nói rồi bất tỉnh.
Linh niệm xâm nhập thức hải thu thập trí nhớ sẽ khiến trí nhớ hỗn loạn, nàng ít nhất phải hôn mê mấy ngày mới khôi phục được.
Đoan Mộc Lệ Hoa mơ một giấc mộng.
Giấc mộng rất dài, cũng rất chân thực, nói đúng hơn thì trong hôn mê, nàng nhớ lại một đoạn ký ức.
Trong mơ, nàng mơ mình cùng rất nhiều vị Thần đang nhằm vào một người, người kia đầu bù tóc rối, cả người đầy máu, tuy không thấy rõ tướng mạo, nhưng cho nàng cảm giác rất mạnh.
Về sau.
Trong hư không xuất hiện một hư ảnh cự đại, mà tướng mạo hư ảnh cũng thấy không rõ, nhưng nàng biết, người này tên Đế Quân Thiên, Chúa Tể Thần Giới, mà mình phải nghe lệnh hắn.
- Chiến Tranh Chi Thần!
- Thiên Uy Quân phạm thượng làm loạn, giết không tha!
Nàng được chỉ thị, triệu tập mười vạn đại quân do mình thống lĩnh tới.
Một trận chiến đó chấn thiên động địa, đánh nhau mấy tháng, quân đội mình mới tiêu diệt một nhóm quân đội tinh nhuệ cuối cùng của đối phương.
Nhưng.
Nàng cao hứng không nổi.
Bởi vì, nam nhân cả người toàn máu đối kháng cùng Chư Thần, cuối cùng bị Thập Vạn Đại Sơn đè lên người, dần dần chìm vào Phàm Giới.
Một khắc này.
Đoan Mộc Lệ Hoa trong mộng có cảm giác lòng đau nhói, thật giống như đã mất đi đồ vật trọng yếu nhất.
Về sau.
Người kia bị trấn áp tại Phàm Giới, vĩnh thế không được Luân Hồi.
Nàng đã từng tới đó rất nhiều lần, đứng trên núi nỉ non.
- Ngươi có còn nhớ hai ngàn năm trước, thiếu nữ được ngươi cứu ra từ trong Ma quân hay không?
- Ngươi có lẽ đã quên.
- Bởi vì đối với ngươi, chỉ có võ đạo mới trọng yếu nhất.
Giấc mộng này đến đây chung kết.
Trong hôn mê, Đoan Mộc Lệ Hoa từ từ tỉnh lại, con ngươi trong suốt lộ vẻ mờ mịt.
Nam tử cả người toàn máu kia là ai? Vì sao để cho mình áy náy, đau lòng, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác, mình nhớ không nổi hắn!
- Tỉnh?
Đột nhiên, thanh âm vang lên bên tai.
Đoan Mộc Lệ Hoa gian nan xoay người, thấy gặp Vân Phi Dương vô sỉ đang đứng trước giường.
Đáng giận.
Chính mình đường đường chiến tranh chi Thần Thần Giới, lại bị một phàm nhân giam giữ!
Vân Phi Dương đi sát tới, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn trước mặt, cười nói:
- Ta nên gọi ngươi là Đoan Mộc Lệ Hoa, hay Gia Cát Cẩm, hoặc Chiến Tranh Chi Thần?
Đoan Mộc Lệ Hoa nhắm mắt, tâm lý khiếp sợ không thôi.
Tên này không chỉ nói ra tên mình ở Thần Giới, còn nói ra Thần Hào bản thân, hắn làm sao biết được?
Mình hôn mê, mơ hồ nói ra bí mật?
Vân Phi Dương cười nói:
- Không hiếu kỳ sao, ta tại sao biết tên cô, biết cô từng là Chiến Tranh Chi Thần tại Thần Giới?
Đoan Mộc Lệ Hoa nói:
- Ngươi nói cho ta biết?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương đi sát tới, thấp giọng nói:
- Thực ra, chúng ta cùng một loại người.
Thần sắc Đoan Mộc Lệ Hoa ngốc trệ.
Cùng một loại người?
Chẳng lẽ tên này cũng là Thần?
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Nói thật cho ngươi biết, ta cũng là Thần, nếu không làm thế nào có thể từ trận pháp suy đoán ra thân phận của cô.
Đoan Mộc Lệ Hoa nói:
- Ngươi là ai?
Nàng đang hỏi ngươi là Thần nào.
- Ai.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Lần nữa trọng sinh, rất nhiều trí nhớ đều quên, ngay cả tên mình cũng nghĩ không ra, chỉ biết tại Thần Giới, mọi người đều xưng ta là Thần Chủ.
- Thần Chủ?
Đoan Mộc Lệ Hoa trừng mắt, cả kinh nói:
- Ngươi là Đế Quân Thiên?!
Tại trong trí nhớ nàng, tại Thần Giới có thể được xưng Thần Chủ, chỉ có Đế Quân Thiên, cũng chính là hư ảnh to lớn trong mộng ra lệnh cho nàng!
- Đế Quân Thiên?
Thần sắc Vân Phi Dương ngốc trệ, hai tay run rẩy nói:
- Rất quen thuộc! Cái tên này rất quen thuộc!
- A!
Đột nhiên hắn ôm đầu, sắc mặt dữ tợn quát.
- Đầu đau quá, ta giống như nhớ tới cái gì, đúng! Đúng! Ta gọi Đế Quân Thiên! Ta nhớ tới!
- Ha ha ha.
- Ta rốt cục nhớ được tên mình rồi!
Vân Phi Dương giống như phát điên.
Đoan Mộc Lệ Hoa nói thầm:
- Chẳng lẽ hắn cũng giống như mình, mất đi trí nhớ, quên rất nhiều chuyện?
Không đúng.
Tên này có thể đang lừa gạt mình.
Đoan Mộc Lệ Hoa cảnh giác.
Mình có thể đoạt xá phục sinh là cơ duyên xảo hợp, chẳng lẽ còn có người thứ hai xuất hiện, không chỉ thế mà còn là Thần Chủ cao cao tại thượng?
- Khó trách, ta có thể điều động nhiều Thần đi chống lại Ma tộc như vậy, khó trách lại ở phía trên Đế Quân Sơn luận công hành thưởng!
- Khó trách, ta sẽ tọa trấn Đế Thiên Thần Cung.
- Khó trách, ta tu luyện Đế Thiên Quyết!
- Nguyên lai ta là Đế Quân Thiên!
Vân Phi Dương nói một mình, phảng phất như nhớ đến hết thảy.
Đoan Mộc Lệ Hoa còn đang tự vấn, nghe hắn nói thế, cảnh giác cùng nghi ngờ tan thành mây khói, bởi vì hắn nói ra việc giống như đúc cùng Đế Quân Thiên trong trí nhớ của mình, thậm chí còn có thông tin mình không biết!
- Hắn thật sự là Thần Chủ?
Đoan Mộc Lệ Hoa tuy đang đang chất vấn sinh ra dao động, có thể nói ra hết thảy sự việc của Đế Quân Thiên, thậm chí cả Thần kỹ Đế Quân Thiên tu luyện cũng biết, tuyệt không phải hồ ngôn loạn ngữ!
Huống hồ.
Ngắn ngủi mấy năm, người này từ không có tiếng tăm gì đột phá đến kiếm vũ song Vương, tuyệt không phải phàm nhân có thể làm được.
Nếu như là Thần Chủ chuyển thế, hết thảy đều tự nhiên mà thành, hắn —— chính là Đế Quân Thiên!
Đoan Mộc Lệ Hoa tin tưởng vững chắc không còn nghi ngờ.
Chúc mừng Chiến Tranh Chi Thần, nàng đã thành công bị Vân Đại Tiện Thần lừa!
Bình luận facebook