Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395: Ngũ Hành chi linh
Vân Phi Dương tản bộ trong cổ di chỉ thật lâu cũng không phát hiện chỗ khả nghi gì, không thể không rời đi.
Trên đường trở về, hắn thầm nghĩ:
- Oanh Oanh nếu thật là hậu nhân Thần Mộ tộc, nàng tới đây chắc đã phát hiện bảo vật, hai năm qua chắc đã sớm đánh cắp, đi chỗ khác rồi.
Vân Phi Dương vừa rời đi không bao lâu.
Cổ di chỉ bị dây leo phủ đầy đột nhiên run rẩy, kiến trúc từ từ tróc ra vỡ nát, dần dần chìm xuống.
Thời gian ngắn.
Cổ kiến trúc dần dần biến mất vào trong một cái hố sâu.
Sau đó một nữ tử áo đen mặt mày xám xịt leo ra từ trong khe hở.
- Khụ khụ.
Nàng ngồi dưới tàng cây, tay ngọc che trán ngăn cản ánh sáng mặt trời, lẩm bẩm:
- Rốt cục thành công, ta còn tưởng rằng sẽ chết ở bên trong chứ.
Nghỉ ngơi một lát.
Nữ tử áo đen đứng lên.
Bất quá, vừa mới quay người đã đâm vào thứ gì.
Nàng xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn lại, mới biết mình đụng vào một người.
- Thật xin lỗi.
Nàng vội vàng xin lỗi.
Sau một khắc lại ý thức được nơi này là hoang sơn dã lĩnh, tại sao có thể có người?
Xoát.
Nàng lui về phía sau mấy bước, trên mặt phủ đầy bụi cảnh giác, nhưng khi thấy rõ hình dáng người kia, thần sắc trở nên ngốc trệ, che miệng cả kinh hô.
- Vân đại ca!?
Không sai.
Nàng đụng vào Vân Phi Dương.
Tên này vốn đã đi rất xa, bị một tiếng vang thật lớn kinh động, sau cùng vòng trở lại.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nha đầu, muội được đó, mất tích hơn hai năm a.
Xoát.
Mục Oanh nhào tới, dán người trong ngực hắn, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, pha tạp cùng bùn đất trên mặt khiến khuôn đều lấm lem.
Nàng khóc rất thương tâm.
Bởi vì sau khi tiến vào mộ địa hắc ám, nàng bị nhốt hơn hai năm, nếu không kiên trì, rất có thể đã chết bên trong.
Thiết Cốt Thành, phủ Thành chủ.
Sau khi rữa mặt chải chuốc lại, Mục Oanh đi ra. Bất quá, nàng nhìn thấy Vân Phi Dương, lại cúi đầu, tâm lý áy náy.
Hai năm qua.
Mục Oanh biến hóa không phải quá lớn, thiếu nữ ngây thơ không hoàn toàn rút đi, mặt nhỏ ửng hồng, càng lộ vẻ đáng yêu.
Vân Phi Dương áp chế xúc động muốn ôm nàng vào ngực, giả bộ nghiêm túc nói:
- Nói đi, tại sao muốn đến đó.
Bí mật của Mục Oanh, hắn nhất định phải biết.
- Muội…
Mục Oanh ngồi xuống, cúi đầu ấp úng, chợt nói sang chuyện khác, nói:
- Vân đại ca, ta tìm được một bảo vật!
Vân Phi Dương lắc đầu.
Tiểu ny tử vẫn không muốn nói bí mật của mình ra.
Hắn đành phối hợp cười hỏi.
- Bảo vật gì?
Mục Oanh lấy ra một khối cầu, nói:
- Cái này!
- Hả
Vân Phi Dương nhận lấy, Linh Niệm dò xét rồi hưng phấn nói.
- Ngũ Hành chi linh!
Tại Thần Giới, rất nhiều Thần đều có thần thông cùng Thần khí, tỉ như Tâm Hỏa Chi Thần, thần thông nàng là Tâm Hỏa, Thần khí là Tâm Hỏa chiến giáp.
Ngũ Hành chi linh là thần khí của Ngũ Hành chi Thần, vật này dùng để đựng thuộc tính ngũ hành, sinh sôi không ngừng uẩn dục ra thuộc tính thiên địa.
Đáng tiếc, vật này hiện tại rỗng tuếch.
Không có ngũ hành ở giữa, nhìn qua không khác pha lê phổ thông.
Vân Phi Dương cũng rất hưng phấn.
Nếu như bổ sung thuộc tính ngũ hành vào Ngũ Hành chi linh, chôn vào tiểu thế giới chính mình, khẳng định sẽ cải thiện cường độ linh khí trong đó!
Hắn vô liêm sỉ nói:
- Oanh Oanh, vật này có thể cho ta không?
- Có thể.
Mục Oanh nắm góc áo, thấp giọng nói:
- Ta cũng vì Vân đại ca mới đến nơi đó tìm bảo vật.
- Ngốc nha đầu.
Vân Phi Dương ôm nàng vào ngực, nói:
- Về sau không có ta cho phép, không được tùy tiện rời đi, biết chưa.
- Vâng.
Mục Oanh dán trong ngực hắn, e thẹn nói:
Vân Phi Dương thấp giọng hỏi.
- Muội có phải hậu nhân của Thần Mộ tộc?
Dát.
Mục Oanh khẽ giật mình.
Nàng ngẩng đầu, trong con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh, nói:
- Vân Vân đại ca, làm sao huynh biết?
Vân Phi Dương xoa xoa khuôn mặt nàng, nói:
- Điểm bí mật nhỏ trong lòng muội, Vân đại ca há lại không biết?
Rõ ràng suy đoán ra không bao lâu, vậy mà nói như đã sớm biết, tên này quả thật không biết xấu hổ.
Mục Oanh bối rối nói:
- Vân đại ca, đây là bí mật của muội, huynh nhất định phải giữ bí mật đó.
- Còn nói.
Vân Phi Dương đi sát tới, thấp giọng nói:
- Muội có phải nói Nghịch Thiên Quyết cho Lâm Chỉ Khê biết hay không?
- A!
Mục Oanh cúi đầu xuống tự trách.
- Vân Vân đại ca, muội…… muội……..
Tiểu ny tử nói không ra lời, Vân Phi Dương cũng không cho nàng cơ hội, nâng khuôn mặt làm cho người ta sinh yêu của nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
Hiện tại, cái gì đều không quan trọng.
Nhìn đầu hắn dần dần sát tới, Mục Oanh trừng to mắt, trái tim bành bành nhảy loạn, gương mặt ửng đỏ, hô hấp như muốn dừng lại.
- Phi Dương ca!
Đột nhiên, Diệp Nam Tu từ xông vào, khi hắn thấy Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, nhất thời ngây ra như phỗng.
Trái tim Mục Oanh từ trong mê loạn lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra, che mặt xoay người, Vân Phi Dương cắn răng nói:
- Chuyện gì?!
Diệp Nam Tu gãi đầu, lúng túng nói:
- Quận chúa trở về.
Nhiệt độ Thiết Cốt Thành hôm nay lạnh khiến người ta không chịu nổi.
Không phải bởi vì mùa đông gây nên, mà vì Lâm Chỉ Khê trở về, có nàng làm không khí chung quanh như muốn bị đóng băng.
Lâm Nhược Hiên ở lại trong sân, Vân Phi Dương ra ngoài, trong lòng do dự suy nghĩ, giải thích như thế nào, làm sao an ủi nàng.
Két.
Đột nhiên, cửa phòng đẩy ra.
Một nữ tử áo trắng như tuyết đi tới.
Lâm Chỉ Khê.
Nàng cao hơn trước đây một chút, càng thêm băng thanh ngọc khiết. Có lẽ tu luyện băng hệ nên khí chất càng thêm lãnh ngạo, như băng tuyết không nhuốm bụi trần, lại như liên hoa cao ngạo.
Đây thật là một nữ nhân đẹp đến mức tận cùng.
Tại trong trí nhớ của Vân Phi Dương, có thể cùng nàng sánh ngang chỉ có Cửu Thiên Thần Nữ.
Lâm Chỉ Khê từ trong phòng đi ra, nói:
- Cám ơn.
Cám ơn?
Vân Phi Dương mộng.
Lâm Nhược Hiên mất tu vi, do mình không bảo vệ tốt, hắn đã từng nghĩ nữ nhân này sẽ chỉ trích mình, hoặc đối xử lạnh nhạt với mình.
Không ngờ.
Mới gặp mặt đã nói ra câu này.
Lâm Chỉ Khê đi tới, nói khẽ:
- Ngươi vì phụ thân ta, vì Đông Lăng Quận mới đồ sát binh lính, sau khi thi đấu thiên tài kết thúc, ta cùng đi với ngươi mảnh đất thí luyện, tiếp nhận trừng phạt.
Vân Phi Dương có chút hoảng hốt.
Nữ nhân này nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn vượt qua bản thân tưởng tượng.
Không nên nha.
Đi Băng Phong Cốc tu luyện hơn hai năm, làm sao học được ôn nhu rồi?
Bất quá.
Càng như vậy, Vân Phi Dương càng áy náy, hắn cũng không có quan tâm mảnh đất thí luyện gì nữa, mà chỉ chân thành nói:
- Ta sẽ để cha vợ khôi phục tu vi.
- Ừm.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta tin ngươi.
Vân Phi Dương choáng.
Nữ nhân này đến cùng tu luyện thế nào, tính cách đều thay đổi rồi?
Lâm Chỉ Khê thật thay đổi.
Tuy vẫn băng lãnh trước sau như một, nhưng ánh mắt nhìn Vân Phi Dương khi nói chuyện đã thay đổi, khác hẳn hai năm trước.
Chí ít, không lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
Cũng không hề kiệm lời ít nói.
Cái này khiến Vân Phi Dương không thể không hoài nghi, nàng có phải đã lĩnh ngộ được cực hạn băng hệ, trở thành phản phác quy chân?!
- Cảnh giới cô bây giờ là gì?
- Vũ Vương.
- Mẹ ơi.
Vân Phi Dương ngoài ý muốn.
Nữ nhân này nắm giữ Băng Thanh Ngọc Khiết thể, thiên phú rất tốt, có thể trong hai năm đột phá đến Vũ Vương không có khó khăn gì.
- Mảnh đất Thí luyện quá nguy hiểm, cô cũng không cần đi theo bồi tiếp ta.
Vân Phi Dương nói lại đề tài này.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi sợ ta sẽ liên lụy ngươi?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sợ cô sẽ thụ thương, chậm trễ lễ đính hôn.
Trên đường trở về, hắn thầm nghĩ:
- Oanh Oanh nếu thật là hậu nhân Thần Mộ tộc, nàng tới đây chắc đã phát hiện bảo vật, hai năm qua chắc đã sớm đánh cắp, đi chỗ khác rồi.
Vân Phi Dương vừa rời đi không bao lâu.
Cổ di chỉ bị dây leo phủ đầy đột nhiên run rẩy, kiến trúc từ từ tróc ra vỡ nát, dần dần chìm xuống.
Thời gian ngắn.
Cổ kiến trúc dần dần biến mất vào trong một cái hố sâu.
Sau đó một nữ tử áo đen mặt mày xám xịt leo ra từ trong khe hở.
- Khụ khụ.
Nàng ngồi dưới tàng cây, tay ngọc che trán ngăn cản ánh sáng mặt trời, lẩm bẩm:
- Rốt cục thành công, ta còn tưởng rằng sẽ chết ở bên trong chứ.
Nghỉ ngơi một lát.
Nữ tử áo đen đứng lên.
Bất quá, vừa mới quay người đã đâm vào thứ gì.
Nàng xoa xoa trán, ngẩng đầu nhìn lại, mới biết mình đụng vào một người.
- Thật xin lỗi.
Nàng vội vàng xin lỗi.
Sau một khắc lại ý thức được nơi này là hoang sơn dã lĩnh, tại sao có thể có người?
Xoát.
Nàng lui về phía sau mấy bước, trên mặt phủ đầy bụi cảnh giác, nhưng khi thấy rõ hình dáng người kia, thần sắc trở nên ngốc trệ, che miệng cả kinh hô.
- Vân đại ca!?
Không sai.
Nàng đụng vào Vân Phi Dương.
Tên này vốn đã đi rất xa, bị một tiếng vang thật lớn kinh động, sau cùng vòng trở lại.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nha đầu, muội được đó, mất tích hơn hai năm a.
Xoát.
Mục Oanh nhào tới, dán người trong ngực hắn, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, pha tạp cùng bùn đất trên mặt khiến khuôn đều lấm lem.
Nàng khóc rất thương tâm.
Bởi vì sau khi tiến vào mộ địa hắc ám, nàng bị nhốt hơn hai năm, nếu không kiên trì, rất có thể đã chết bên trong.
Thiết Cốt Thành, phủ Thành chủ.
Sau khi rữa mặt chải chuốc lại, Mục Oanh đi ra. Bất quá, nàng nhìn thấy Vân Phi Dương, lại cúi đầu, tâm lý áy náy.
Hai năm qua.
Mục Oanh biến hóa không phải quá lớn, thiếu nữ ngây thơ không hoàn toàn rút đi, mặt nhỏ ửng hồng, càng lộ vẻ đáng yêu.
Vân Phi Dương áp chế xúc động muốn ôm nàng vào ngực, giả bộ nghiêm túc nói:
- Nói đi, tại sao muốn đến đó.
Bí mật của Mục Oanh, hắn nhất định phải biết.
- Muội…
Mục Oanh ngồi xuống, cúi đầu ấp úng, chợt nói sang chuyện khác, nói:
- Vân đại ca, ta tìm được một bảo vật!
Vân Phi Dương lắc đầu.
Tiểu ny tử vẫn không muốn nói bí mật của mình ra.
Hắn đành phối hợp cười hỏi.
- Bảo vật gì?
Mục Oanh lấy ra một khối cầu, nói:
- Cái này!
- Hả
Vân Phi Dương nhận lấy, Linh Niệm dò xét rồi hưng phấn nói.
- Ngũ Hành chi linh!
Tại Thần Giới, rất nhiều Thần đều có thần thông cùng Thần khí, tỉ như Tâm Hỏa Chi Thần, thần thông nàng là Tâm Hỏa, Thần khí là Tâm Hỏa chiến giáp.
Ngũ Hành chi linh là thần khí của Ngũ Hành chi Thần, vật này dùng để đựng thuộc tính ngũ hành, sinh sôi không ngừng uẩn dục ra thuộc tính thiên địa.
Đáng tiếc, vật này hiện tại rỗng tuếch.
Không có ngũ hành ở giữa, nhìn qua không khác pha lê phổ thông.
Vân Phi Dương cũng rất hưng phấn.
Nếu như bổ sung thuộc tính ngũ hành vào Ngũ Hành chi linh, chôn vào tiểu thế giới chính mình, khẳng định sẽ cải thiện cường độ linh khí trong đó!
Hắn vô liêm sỉ nói:
- Oanh Oanh, vật này có thể cho ta không?
- Có thể.
Mục Oanh nắm góc áo, thấp giọng nói:
- Ta cũng vì Vân đại ca mới đến nơi đó tìm bảo vật.
- Ngốc nha đầu.
Vân Phi Dương ôm nàng vào ngực, nói:
- Về sau không có ta cho phép, không được tùy tiện rời đi, biết chưa.
- Vâng.
Mục Oanh dán trong ngực hắn, e thẹn nói:
Vân Phi Dương thấp giọng hỏi.
- Muội có phải hậu nhân của Thần Mộ tộc?
Dát.
Mục Oanh khẽ giật mình.
Nàng ngẩng đầu, trong con ngươi lấp lóe vẻ chấn kinh, nói:
- Vân Vân đại ca, làm sao huynh biết?
Vân Phi Dương xoa xoa khuôn mặt nàng, nói:
- Điểm bí mật nhỏ trong lòng muội, Vân đại ca há lại không biết?
Rõ ràng suy đoán ra không bao lâu, vậy mà nói như đã sớm biết, tên này quả thật không biết xấu hổ.
Mục Oanh bối rối nói:
- Vân đại ca, đây là bí mật của muội, huynh nhất định phải giữ bí mật đó.
- Còn nói.
Vân Phi Dương đi sát tới, thấp giọng nói:
- Muội có phải nói Nghịch Thiên Quyết cho Lâm Chỉ Khê biết hay không?
- A!
Mục Oanh cúi đầu xuống tự trách.
- Vân Vân đại ca, muội…… muội……..
Tiểu ny tử nói không ra lời, Vân Phi Dương cũng không cho nàng cơ hội, nâng khuôn mặt làm cho người ta sinh yêu của nàng rồi cúi đầu hôn xuống.
Hiện tại, cái gì đều không quan trọng.
Nhìn đầu hắn dần dần sát tới, Mục Oanh trừng to mắt, trái tim bành bành nhảy loạn, gương mặt ửng đỏ, hô hấp như muốn dừng lại.
- Phi Dương ca!
Đột nhiên, Diệp Nam Tu từ xông vào, khi hắn thấy Vân Phi Dương ôm Mục Oanh, nhất thời ngây ra như phỗng.
Trái tim Mục Oanh từ trong mê loạn lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra, che mặt xoay người, Vân Phi Dương cắn răng nói:
- Chuyện gì?!
Diệp Nam Tu gãi đầu, lúng túng nói:
- Quận chúa trở về.
Nhiệt độ Thiết Cốt Thành hôm nay lạnh khiến người ta không chịu nổi.
Không phải bởi vì mùa đông gây nên, mà vì Lâm Chỉ Khê trở về, có nàng làm không khí chung quanh như muốn bị đóng băng.
Lâm Nhược Hiên ở lại trong sân, Vân Phi Dương ra ngoài, trong lòng do dự suy nghĩ, giải thích như thế nào, làm sao an ủi nàng.
Két.
Đột nhiên, cửa phòng đẩy ra.
Một nữ tử áo trắng như tuyết đi tới.
Lâm Chỉ Khê.
Nàng cao hơn trước đây một chút, càng thêm băng thanh ngọc khiết. Có lẽ tu luyện băng hệ nên khí chất càng thêm lãnh ngạo, như băng tuyết không nhuốm bụi trần, lại như liên hoa cao ngạo.
Đây thật là một nữ nhân đẹp đến mức tận cùng.
Tại trong trí nhớ của Vân Phi Dương, có thể cùng nàng sánh ngang chỉ có Cửu Thiên Thần Nữ.
Lâm Chỉ Khê từ trong phòng đi ra, nói:
- Cám ơn.
Cám ơn?
Vân Phi Dương mộng.
Lâm Nhược Hiên mất tu vi, do mình không bảo vệ tốt, hắn đã từng nghĩ nữ nhân này sẽ chỉ trích mình, hoặc đối xử lạnh nhạt với mình.
Không ngờ.
Mới gặp mặt đã nói ra câu này.
Lâm Chỉ Khê đi tới, nói khẽ:
- Ngươi vì phụ thân ta, vì Đông Lăng Quận mới đồ sát binh lính, sau khi thi đấu thiên tài kết thúc, ta cùng đi với ngươi mảnh đất thí luyện, tiếp nhận trừng phạt.
Vân Phi Dương có chút hoảng hốt.
Nữ nhân này nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn vượt qua bản thân tưởng tượng.
Không nên nha.
Đi Băng Phong Cốc tu luyện hơn hai năm, làm sao học được ôn nhu rồi?
Bất quá.
Càng như vậy, Vân Phi Dương càng áy náy, hắn cũng không có quan tâm mảnh đất thí luyện gì nữa, mà chỉ chân thành nói:
- Ta sẽ để cha vợ khôi phục tu vi.
- Ừm.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta tin ngươi.
Vân Phi Dương choáng.
Nữ nhân này đến cùng tu luyện thế nào, tính cách đều thay đổi rồi?
Lâm Chỉ Khê thật thay đổi.
Tuy vẫn băng lãnh trước sau như một, nhưng ánh mắt nhìn Vân Phi Dương khi nói chuyện đã thay đổi, khác hẳn hai năm trước.
Chí ít, không lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
Cũng không hề kiệm lời ít nói.
Cái này khiến Vân Phi Dương không thể không hoài nghi, nàng có phải đã lĩnh ngộ được cực hạn băng hệ, trở thành phản phác quy chân?!
- Cảnh giới cô bây giờ là gì?
- Vũ Vương.
- Mẹ ơi.
Vân Phi Dương ngoài ý muốn.
Nữ nhân này nắm giữ Băng Thanh Ngọc Khiết thể, thiên phú rất tốt, có thể trong hai năm đột phá đến Vũ Vương không có khó khăn gì.
- Mảnh đất Thí luyện quá nguy hiểm, cô cũng không cần đi theo bồi tiếp ta.
Vân Phi Dương nói lại đề tài này.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ngươi sợ ta sẽ liên lụy ngươi?
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta sợ cô sẽ thụ thương, chậm trễ lễ đính hôn.
Bình luận facebook