Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 406: Hạng một
Nam tử tóc xù xuất hiện để Vân Phi Dương gia tăng tốc độ, hai người thay phiên lên xuống, khi thì dẫn trước, lúc lại lạc hậu.
Cường giả ngoại giới thấy một màn này, nhao nhao sụp đổ.
Trong trận pháp có trọng lực tồn tại, vậy mà hai người rượt đuổi nhẹ nhàng tự nhiên, thân thể rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Đỉnh núi.
Chỉ còn ngàn phiến đá.
Vân Phi Dương cùng nam tử tóc xù xông lên.
Một khắc này, tất cả mọi người nín thở. Bởi vì, khoảng cách hai người duy trì đồng bộ, không dẫm lên phiến đá cuối cùng thì không ai đoán ra, người nào sẽ chiến thắng!
Đông Lăng thành.
Rất nhiều võ giả cùng bách tính an tĩnh lại.
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng, trái tim cũng theo từng bước chân của Vân Phi Dương nhảy lên kịch liệt.
Mục Oanh nắm góc áo, cầu nguyện.
- A a a!
Nhưng vào lúc này, La Mục lúc trước bị kéo ra rất xa đột nhiên như con chó điên từ phía dưới xông lên.
- Mẹ ơi!
- Tên này vậy mà đuổi theo được!
Diệp Nam Tu và bọn người Hắc Mao giật mình kinh ngạc.
- Lão tử mới xứng hạng 1!
La Mục vù vù xông lên, khoảng cách đến hai người Vân Phi Dương ngày càng gần, cuối cùng tới ngang hàng.
Ba người dẫn đầu phóng lên đỉnh núi!
Hạng 1 là ai? Làm cho mọi người càng thêm tò mò!
- Móa!
Vân Phi Dương tức miệng mắng to:
- Các ngươi quá liều!
Tốt thôi.
Đừng trách lão tử không khách khí!
- A!
Vân Phi Dương quát to một tiếng, bỗng nhiên cất bước, tốc độ nhanh hơn trước đó rất nhiều, trực tiếp bỏ xa hai người còn lại.
Tại trước mắt bao người, tên này bước một bước giẫm lên cầu thang cuối cùng trên đỉnh núi.
Ngoại giới.
Vân Phi Dương trèo lên đỉnh, thần sắc mọi người ngốc trệ.
Bọn họ lý giải, tên này từ vừa mới bắt đầu đã chạy nhanh, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, tại sao trong thời khắc sống còn, còn có thể bộc phát ra tốc độ như thế?
Chẳng lẽ ngay từ đầu không sử xuất toàn lực?
Không sai.
Vân Phi Dương còn chưa dùng xuất toàn lực.
Hoặc nói, vòng khảo nghiệm tâm tính này, hắn không có nhìn vào mắt.
La Mục cùng nam tử tóc xù kia đột nhiên giết ra kích thích lòng háo thắng của hắn, cho nên hắn mới hoàn toàn bộc phát.
Vân Phi Dương là người thứ nhất trèo lên đỉnh, Đông Lăng thành cũng không vang lên tiếng hoan hô. Bởi vì, giờ phút này bọn họ đã đưa ánh mắt khóa chặt lên thân La Mục.
Tên này có phải người thứ hai?
Tình huống La Mục bây giờ rất không lạc quan, thời điểm hắn trèo lên trên, miệng sùi bọt mép, thịt trên mặt bắt đầu run rẩy, hiển nhiên đạt đã cực hạn.
Sắc mặt nam tử tóc xù tuy rất khó coi, nhưng nhìn qua còn có thể chống đỡ được.
Quả nhiên.
Tốc độ La Mục dần chậm lại.
Lúc này.
Đám võ giả Đông Lăng thành đã hiểu, La Mục không cách nào đoạt được hạng hai.
Bọn họ hi vọng tên này có thể thả chậm tốc độ, ổn định bộ pháp, chí ít còn có thể trèo lên đỉnh, còn có thể thu được hạng ba, nếu như cuối cùng không chống đỡ được ngã xuống, thì sẽ không lên được nữa.
La Mục cũng ý thức được trạng thái mình bây giờ nếu như tiếp tục gượng chống, chỉ sợ không lên được đỉnh, sẽ phải ngã xuống, cho nên bắt đầu ổn định tốc độ.
Nhưng vào lúc này, hắn mơ hồ nhìn thấy Vân Phi Dương trên đỉnh núi đang cười nhạo mình!
- A!
La Mục quát to một tiếng, y phục thân trên bạo liệt, cường tráng bắp thịt loã lồ, hai mắt đỏ bừng nhanh chóng phóng lên.
Mẹ nó.
cùng lắm thì chết.
Cũng không thể để tên này xem thường!
La Mục phát cuồng xông lên, bọt mép trong miệng bay loạn, mí mắt đều lật lên, bộ dáng rất dọa người.
Xoát!
Trong nháy mắt, Hắn bỏ lại nam tử tóc xù phía sau, cũng cuối cùng giẫm trên bậc cầu thang cuối cùng.
- A a haha!
La Mục lên đài, cười to nói với Vân Phi Dương.
- Không nên coi thường La Mục ta!
Nhưng.
Đám người bên ngoài lại vô cùng bó tay, bởi vì La Mục đang nói chuyện với một khối đá.
Vân Phi Dương đứng đằng xa nghĩ thầm, tên này có phải bị ngu luôn rồi nên mới nói với thạch đầu.
Phù phù.
Đột nhiên, La Mục ngã xuống, trợn trắng mắt ngất đi, đi lên đỉnh núi nhanh như vậy, hắn phải trả đại giới.
Vân Phi Dương che trán.
- Tên này quá liều.
- Đạp.
Nam tử tóc xù đi lên đỉnh núi.
Hắn thở gấp, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, âm u cười nói:
- Ngươi rất không tệ.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Tâm lý vẫn đang suy nghĩ, người này có thể lên đỉnh núi nhanh như vậy, còn có sức nói chuyện, thực lực chắc rất mạnh.
Sau khi La Mục lấy thân phận người thứ hai đi lên đỉnh núi, Đông Lăng thành có thể dùng tử nổ tung để hình dung, vô luận võ giả hay bách tính, đều hưng phấn hoan hô.
Lâm Nhược Hiên cũng cười không ngậm miệng được.
Hạng một, hạng hai, đều là thiên tài Đông Lăng Quận ta, vinh diệu lớn biết bao a!
Giờ phút này, mọi người trên Vạn Thế Đại Lục đều đang nghị luận Vân Phi Dương và La Mục, bọn hắn đều rất rung động, một Đông Lăng Quận nho nhỏ lại xuất hiện ra nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt mạnh như vậy.
Không hề nghi ngờ.
Một ngày này thuộc về Đông Lăng Quận!
Ngày càng có nhiều người dự thi leo lên đỉnh núi, dưới cái nhìn của bọn họ, vòng thứ nhất chỉ cần tấn cấp, thứ tự không trọng yếu.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm thuận lợi đi lên đỉnh núi, đối với các nàng, loại trọng lực khảo nghiệm này không có độ khó.
Xác thực.
Trọng lực khảo nghiệm không tính là gì.
Một canh giờ trôi qua, thành công trèo lên đỉnh có khoảng 380 người trong số 400 tuổi trẻ tuấn kiệt, bị đào thải cũng chỉ có hai mươi người.
- Chậc chậc.
Một cường giả cảm khái.
- Tuổi trẻ tuấn kiệt lần này nhìn qua rất không tệ.
- Theo ta thấy, Long Hoàng thiết lập khảo nghiệm quá yếu, đổi lại lần trước, loại khảo nghiệm ác mộng kia, có thể thông qua cũng chỉ có trên dưới một trăm người thôi.
- Không sai.
Mọi người đồng ý.
Vòng thứ nhất Thi đấu Thiên tài, kết thúc.
Người dự thi còn bắt đầu tĩnh toạ nghỉ ngơi trên đỉnh núi, đại khái qua nửa canh giờ, đất bằng phía trước bỗng nhiên xuất hiện một truyền tống trận.
- Xin mời người dự thi thông qua vòng thứ nhất tiến vào trận pháp. Bảy ngày tiếp theo, sẽ diễn ra đại hỗn chiến!
Thanh âm Long Hoàng truyền lại giữa không trung.
Rất nhiều người đứng lên, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng.
Vòng khảo nghiệm thứ nhất đối với bọn hắn, cũng không khó khăn gì, mà vòng đại hỗn chiến thứ hai mới thật sự là khảo nghiệm. Bởi vì, chỉ khi không bị đánh bại, may mắn sống sót trong bảy ngày, mới có thể tấn cấp một vòng cuối cùng.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương nâng La Mục lên, đi tới truyền tống trận, Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng theo sau.
Bất quá.
Trên đường thông hướng trận pháp, rất nhiều người dự thi né tránh, trong mắt những thiên tài Quán Quân Bảng đã từng bị hắn đánh bại tại thất tinh lôi đài thì lấp lóe tia lạnh lùng.
Tiểu tử.
Mấy ngày trước, ngươi rất ngưu.
Tiến vào vòng thứ hai, đợi bị chúng ta công kích đi.
Rất nhiều tuấn kiệt nhăm nhẹ, ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, chỉ cần đi vào vòng đại hỗn chiến thứ hai, trước hết đánh bại tiểu tử cuồng vọng kia, coi như diệt trừ người cạnh tranh lớn nhất.
Lâm Chỉ Khê cảm thấy được rất nhiều ánh mắt không tốt, nói:
- Chúng ta tiến vào vòng tiếp theo, có thể sẽ gặp phiền phức.
Vân Phi Dương cười nói:
- Không có việc gì, có ta ở đây, đều không là vấn đề.
La Mục đang được khiên nghe hắn nói vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ nói:
- Xem ra, ta còn phải tiếp tục giả ngất mới được.
Cường giả ngoại giới thấy một màn này, nhao nhao sụp đổ.
Trong trận pháp có trọng lực tồn tại, vậy mà hai người rượt đuổi nhẹ nhàng tự nhiên, thân thể rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Đỉnh núi.
Chỉ còn ngàn phiến đá.
Vân Phi Dương cùng nam tử tóc xù xông lên.
Một khắc này, tất cả mọi người nín thở. Bởi vì, khoảng cách hai người duy trì đồng bộ, không dẫm lên phiến đá cuối cùng thì không ai đoán ra, người nào sẽ chiến thắng!
Đông Lăng thành.
Rất nhiều võ giả cùng bách tính an tĩnh lại.
Bọn họ gắt gao nhìn chằm chằm màn sáng, trái tim cũng theo từng bước chân của Vân Phi Dương nhảy lên kịch liệt.
Mục Oanh nắm góc áo, cầu nguyện.
- A a a!
Nhưng vào lúc này, La Mục lúc trước bị kéo ra rất xa đột nhiên như con chó điên từ phía dưới xông lên.
- Mẹ ơi!
- Tên này vậy mà đuổi theo được!
Diệp Nam Tu và bọn người Hắc Mao giật mình kinh ngạc.
- Lão tử mới xứng hạng 1!
La Mục vù vù xông lên, khoảng cách đến hai người Vân Phi Dương ngày càng gần, cuối cùng tới ngang hàng.
Ba người dẫn đầu phóng lên đỉnh núi!
Hạng 1 là ai? Làm cho mọi người càng thêm tò mò!
- Móa!
Vân Phi Dương tức miệng mắng to:
- Các ngươi quá liều!
Tốt thôi.
Đừng trách lão tử không khách khí!
- A!
Vân Phi Dương quát to một tiếng, bỗng nhiên cất bước, tốc độ nhanh hơn trước đó rất nhiều, trực tiếp bỏ xa hai người còn lại.
Tại trước mắt bao người, tên này bước một bước giẫm lên cầu thang cuối cùng trên đỉnh núi.
Ngoại giới.
Vân Phi Dương trèo lên đỉnh, thần sắc mọi người ngốc trệ.
Bọn họ lý giải, tên này từ vừa mới bắt đầu đã chạy nhanh, thể lực tiêu hao nghiêm trọng, tại sao trong thời khắc sống còn, còn có thể bộc phát ra tốc độ như thế?
Chẳng lẽ ngay từ đầu không sử xuất toàn lực?
Không sai.
Vân Phi Dương còn chưa dùng xuất toàn lực.
Hoặc nói, vòng khảo nghiệm tâm tính này, hắn không có nhìn vào mắt.
La Mục cùng nam tử tóc xù kia đột nhiên giết ra kích thích lòng háo thắng của hắn, cho nên hắn mới hoàn toàn bộc phát.
Vân Phi Dương là người thứ nhất trèo lên đỉnh, Đông Lăng thành cũng không vang lên tiếng hoan hô. Bởi vì, giờ phút này bọn họ đã đưa ánh mắt khóa chặt lên thân La Mục.
Tên này có phải người thứ hai?
Tình huống La Mục bây giờ rất không lạc quan, thời điểm hắn trèo lên trên, miệng sùi bọt mép, thịt trên mặt bắt đầu run rẩy, hiển nhiên đạt đã cực hạn.
Sắc mặt nam tử tóc xù tuy rất khó coi, nhưng nhìn qua còn có thể chống đỡ được.
Quả nhiên.
Tốc độ La Mục dần chậm lại.
Lúc này.
Đám võ giả Đông Lăng thành đã hiểu, La Mục không cách nào đoạt được hạng hai.
Bọn họ hi vọng tên này có thể thả chậm tốc độ, ổn định bộ pháp, chí ít còn có thể trèo lên đỉnh, còn có thể thu được hạng ba, nếu như cuối cùng không chống đỡ được ngã xuống, thì sẽ không lên được nữa.
La Mục cũng ý thức được trạng thái mình bây giờ nếu như tiếp tục gượng chống, chỉ sợ không lên được đỉnh, sẽ phải ngã xuống, cho nên bắt đầu ổn định tốc độ.
Nhưng vào lúc này, hắn mơ hồ nhìn thấy Vân Phi Dương trên đỉnh núi đang cười nhạo mình!
- A!
La Mục quát to một tiếng, y phục thân trên bạo liệt, cường tráng bắp thịt loã lồ, hai mắt đỏ bừng nhanh chóng phóng lên.
Mẹ nó.
cùng lắm thì chết.
Cũng không thể để tên này xem thường!
La Mục phát cuồng xông lên, bọt mép trong miệng bay loạn, mí mắt đều lật lên, bộ dáng rất dọa người.
Xoát!
Trong nháy mắt, Hắn bỏ lại nam tử tóc xù phía sau, cũng cuối cùng giẫm trên bậc cầu thang cuối cùng.
- A a haha!
La Mục lên đài, cười to nói với Vân Phi Dương.
- Không nên coi thường La Mục ta!
Nhưng.
Đám người bên ngoài lại vô cùng bó tay, bởi vì La Mục đang nói chuyện với một khối đá.
Vân Phi Dương đứng đằng xa nghĩ thầm, tên này có phải bị ngu luôn rồi nên mới nói với thạch đầu.
Phù phù.
Đột nhiên, La Mục ngã xuống, trợn trắng mắt ngất đi, đi lên đỉnh núi nhanh như vậy, hắn phải trả đại giới.
Vân Phi Dương che trán.
- Tên này quá liều.
- Đạp.
Nam tử tóc xù đi lên đỉnh núi.
Hắn thở gấp, ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, âm u cười nói:
- Ngươi rất không tệ.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
Tâm lý vẫn đang suy nghĩ, người này có thể lên đỉnh núi nhanh như vậy, còn có sức nói chuyện, thực lực chắc rất mạnh.
Sau khi La Mục lấy thân phận người thứ hai đi lên đỉnh núi, Đông Lăng thành có thể dùng tử nổ tung để hình dung, vô luận võ giả hay bách tính, đều hưng phấn hoan hô.
Lâm Nhược Hiên cũng cười không ngậm miệng được.
Hạng một, hạng hai, đều là thiên tài Đông Lăng Quận ta, vinh diệu lớn biết bao a!
Giờ phút này, mọi người trên Vạn Thế Đại Lục đều đang nghị luận Vân Phi Dương và La Mục, bọn hắn đều rất rung động, một Đông Lăng Quận nho nhỏ lại xuất hiện ra nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt mạnh như vậy.
Không hề nghi ngờ.
Một ngày này thuộc về Đông Lăng Quận!
Ngày càng có nhiều người dự thi leo lên đỉnh núi, dưới cái nhìn của bọn họ, vòng thứ nhất chỉ cần tấn cấp, thứ tự không trọng yếu.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm thuận lợi đi lên đỉnh núi, đối với các nàng, loại trọng lực khảo nghiệm này không có độ khó.
Xác thực.
Trọng lực khảo nghiệm không tính là gì.
Một canh giờ trôi qua, thành công trèo lên đỉnh có khoảng 380 người trong số 400 tuổi trẻ tuấn kiệt, bị đào thải cũng chỉ có hai mươi người.
- Chậc chậc.
Một cường giả cảm khái.
- Tuổi trẻ tuấn kiệt lần này nhìn qua rất không tệ.
- Theo ta thấy, Long Hoàng thiết lập khảo nghiệm quá yếu, đổi lại lần trước, loại khảo nghiệm ác mộng kia, có thể thông qua cũng chỉ có trên dưới một trăm người thôi.
- Không sai.
Mọi người đồng ý.
Vòng thứ nhất Thi đấu Thiên tài, kết thúc.
Người dự thi còn bắt đầu tĩnh toạ nghỉ ngơi trên đỉnh núi, đại khái qua nửa canh giờ, đất bằng phía trước bỗng nhiên xuất hiện một truyền tống trận.
- Xin mời người dự thi thông qua vòng thứ nhất tiến vào trận pháp. Bảy ngày tiếp theo, sẽ diễn ra đại hỗn chiến!
Thanh âm Long Hoàng truyền lại giữa không trung.
Rất nhiều người đứng lên, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng.
Vòng khảo nghiệm thứ nhất đối với bọn hắn, cũng không khó khăn gì, mà vòng đại hỗn chiến thứ hai mới thật sự là khảo nghiệm. Bởi vì, chỉ khi không bị đánh bại, may mắn sống sót trong bảy ngày, mới có thể tấn cấp một vòng cuối cùng.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương nâng La Mục lên, đi tới truyền tống trận, Lâm Chỉ Khê và Lương Âm cũng theo sau.
Bất quá.
Trên đường thông hướng trận pháp, rất nhiều người dự thi né tránh, trong mắt những thiên tài Quán Quân Bảng đã từng bị hắn đánh bại tại thất tinh lôi đài thì lấp lóe tia lạnh lùng.
Tiểu tử.
Mấy ngày trước, ngươi rất ngưu.
Tiến vào vòng thứ hai, đợi bị chúng ta công kích đi.
Rất nhiều tuấn kiệt nhăm nhẹ, ánh mắt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, chỉ cần đi vào vòng đại hỗn chiến thứ hai, trước hết đánh bại tiểu tử cuồng vọng kia, coi như diệt trừ người cạnh tranh lớn nhất.
Lâm Chỉ Khê cảm thấy được rất nhiều ánh mắt không tốt, nói:
- Chúng ta tiến vào vòng tiếp theo, có thể sẽ gặp phiền phức.
Vân Phi Dương cười nói:
- Không có việc gì, có ta ở đây, đều không là vấn đề.
La Mục đang được khiên nghe hắn nói vậy, trong lòng nhất thời vui vẻ nói:
- Xem ra, ta còn phải tiếp tục giả ngất mới được.
Bình luận facebook