Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415: Mùa xuân của La Mục
Vân Phi Dương dưới vạn chúng chú mục xuất một kiếm chém giết Hoàng Kim Bá Vương Long lục phẩm tuyệt đối gây nên rung động toàn thế giới.
Người dự thi trong này thì ngơ ngác, nội tâm bị đả kích trầm trọng.
Hai mươi người đứng đầu sớm tấn cấp của Quán Quân Bảng cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc. Giờ phút này, không ai dám xem thường Vân Phi Dương nữa, dù sao tên này có thực lực chém giết hung thú lục phẩm!
- Tên này quá mạnh.
- Hi vọng vòng thứ ba không gặp hắm
Rất nhiều người nghĩ đến điều này.
Nhưng.
Cũng có người chờ mong cùng hắn đánh một trận.
Người kia chính là người trẻ tuổi đứng lơ lửng giữa trời trong sân. Giờ phút này, hai tay hắn nắm chặt, hưng phấn nói:
- Thật hi vọng cùng hắn đánh một trận!
- Không ngờ hắn sẽ mạnh tới mức như vậy.
Trong phủ Thành chủ, khóe miệng Long Chấn Vũ hiện lên nụ cười.
Ba năm trước.
Hắn và Vân Phi Dương giao đấu tuy bị Tứ Hải Kiếm Đế ngăn cản, nhưng tên này biết nếu như mình buông tay xuất toàn lực, tên kia chắc chắn bại.
Bây giờ muốn lấy được thắng lợi, chắc phải bỏ ra thêm chút sức nữa.
- Không ngờ Phàm Giới lại có thiên tài cường đại dạng này.
Người trẻ tuổi tóc xù ngồi xổm trên tàng cây, tà khí cười nói:
- Bất quá, lợi hại hơn nữa chung quy chỉ là phàm nhân, trước mặt ta chỉ là con kiến hôi.
Hoàng Kim Bá Vương Long bị chém giết không bao lâu.
Thanh âm Long Hoàng vang lên.
- Chúc mừng thiên tài Đông Lăng Quận chém giết hung thú lục phẩm, được khen thưởng có thể trực tiếp tấn cấp vòng thứ ba.
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.
- Giết chết hung thú lục phẩm có khen thưởng đặc thù.
Sai.
Không có khen thưởng đặc thù.
Long Hoàng ném lục phẩm hung thú vào đây cũng không nghĩ tới việc có người dự thi dám đi công kích con hung thú này, thậm chí chém giết!
Sau khi chấn kinh, chỉ có thể mời Vân Phi Dương ra.
Tên này quá mạnh.
Quả thực như vô địch vòng hai, người khác còn tham gia thế nào?
Khoan hãy nói.
Người dự thi nghe tin Vân Phi Dương được tấn cấp vào vòng ba không khỏi hưng phấn, gia hỏa mạnh như vậy nên sớm tấn cấp vòng ba, hắn ở chỗ này thì chúng ta còn thi đấu gì nữa.
Ong ong!
Lấy Vân Phi Dương cầm đầu, thiên tài Đông Lăng Quận được truyền tống ra ngoài Hắc Sâm Lâm, lúc này bọn hắn đứng tại khu vực trung tâm sàn đấu.
Bốn người vừa mới ổn định thân thể đã cảm giác được vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
- Khụ khụ.
La Mục ho khan hai tiếng, tiêu sái vẫy vẫy tóc đen.
Mấy chục vạn người đang nhìn mình, nhất định phải thật tỏ ra oai phong một chút.
Nhưng.
Hắn buồn bực.
Bời vì rất nhiều ánh mắt không chú ý trên người hắn, mà đang nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, ánh mắt lấp lóe vẻ sùng bái, một số nhỏ giọng nghị luận.
- Tên này quá mạnh!
- Đúng vậy, không chỉ có thể thi triển kiếm pháp thất phẩm, còn một kiếm chém giết Hoàng Kim Bá Vương Long!
- Hai cô gái kia cũng rất lợi hại nha, một người băng, một người hỏa.
- Đúng vậy.
Mọi người nghị luận.
La Mục dựng thẳng lỗ tai, nghe nửa ngày lại không nghe ra ai nói về mình, khóe miệng nhất thời co giật.
Rõ ràng để ta chứng tỏ bản thân mình mà.
Tại sao danh tiếng đều bị bọn họ đoạt hết rồi!
A a.
La Mục giận đến sắp thổ huyết.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được một thanh âm yếu đuối cố sức hô trong tiếng nghị luận.
- La Mục, ngươi rất đẹp trai!
- Hả?
La Mục theo thanh âm nhìn lại.
Rất nhanh đã thấy trên ghế khán giả, một nữ hài xinh đẹp đang cười với mình, cười rất đẹp, cười rất thuần chân.
Một khắc này.
La Mục ngây ra như phỗng.
Giữa cả thiên địa, phảng phất như chỉ còn nữ hài kia, không còn người khác, trái tim của hắn tự dưng tăng tốc.
- Ách?
Vân Phi Dương thấy thế, theo ánh nhìn của hắn nhìn lại, thấy nữ hài kia, chợt cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải thích người ta chứ?
Xoát!
Đột nhiên, La Mục ôm bắp đùi hắn, cầu khẩn.
- Lão đại, dạy ta cách tán gái đi!
Tên này yêu rồi!
Bọn người Vân Phi Dương vì chém giết hung thú lục phẩm, thuận lợi xâm nhập vòng cuối cùng, khiến toàn bộ Đông Lăng thành điên cuồng.
Lâm Nhược Hiên càng không kìm được vui mừng.
Phải biết.
Mỗi mười năm, Đông Lăng Quận đều sẽ tham gia thi đấu thiên tài, cũng từng tiến vào vòng thứ hai. Lần này, bốn thiên tài cùng một chỗ tiến vào vòng chung kết chính là kỳ tích trước giờ chưa từng có của Đông Lăng Quận!
Vòng thứ hai vẫn tiếp tục.
Bất quá mấy ngày kế tiếp, hình ảnh trên trận pháp trung ương hiện ra không phải hình ảnh trong sâm lâm, mà đang không ngừng chiếu lại hình ảnh Vân Phi Dương thi triển Nhất Kiếm Trảm Thương Khung, cùng khoảnh khắc Hoàng Kim Bá Vương Long bị chém giết.
Rất hiển nhiên.
Vòng thứ hai thành vật làm nền.
Một màn Vân Phi Dương xuất thủ này, mới là đặc sắc nhất của vòng này.
Những võ giả bỏ lỡ đoạn hình ảnh ấy, lúc này tận mắt thấy đều chấn động, họ có thể khẳng định, lấy thực lực Vân Phi Dương, tuyệt đối có thể sắp xếp cao trên Quán Quân Bảng!
Quả nhiên như vậy.
Mấy canh giờ sau, bài danh trên Quán Quân Bảng biến hóa, Vân Phi Dương xếp bốn mươi trực tiếp tăng lên tới hạng 20!
Đối với tốc độ tăng cấp này, rất nhiều võ giả ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là thiên tài chém giết Hoàng Cấp.
Nói thật.
Một ngày này, Vân Phi Dương tại sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích tại Vạn Thế Đại Lục.
Trước lấy cảnh giới Kiếm Vương, thi triển ra kiếm pháp cấp Kiếm Đế.
Sau lại chém giết lục phẩm hung thú.
Càng khoa trương hơn là, từ lúc giải đấu thiên tài bắt đầu, nhất cử từ vị trí bốn mươi tăng nhanh bước vào top 20 vị trí đầu, tuyệt đối xưa nay chưa từng có!
Nhưng.
Để rất nhiều người càng khiếp sợ là.
Lâm Chỉ Khê, Lương Âm, La Mục ba người cũng lên bảng.
Hai nữ phân biệt xếp tại vị trí 35, 36, La Mục xếp 40.
- Oa!
Quán Quân Bảng, một nữ hài hoạt bát, kinh hỉ nói:
- Ngươi cũng lên bảng!
- Đương nhiên.
La Mục ưỡn ngực, rất đắc ý nói.
Nữ hài vui cười nói:
- Ngươi kêu ta đi ra cũng chỉ đến xem bảng danh sách thôi sao?
- Dĩ nhiên không phải.
La Mục đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Ta muốn mời cô ra ngoài ăn cơm.
- Phốc xích.
Nữ hài che miệng cười duyên.
- Tên của ta, ngươi cũng không biết đã muốn mời ta ăn cơm?
- Ách!
La Mục vội vàng hỏi:
- Cô tên gì?
Nữ hài lấy hai tay vắt chéo sau lưng, cười đáp.
- Người khác đều gọi ta là Tiểu Nhã.
- Tiểu Nhã?
La Mục tán dương:
- Tên rất hay!
Tiểu Nhã nói:
- Ngươi mời ta ăn gì?
- Cái này
La Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó chỉ về đằng trước, nói:
- Chúng ta đi ăn mì đi!
Bịch!
Đứng đằng xa, Vân Phi Dương trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mẹ nó.
Tên này thật có tài.
Mời nữ hài nhà người ta ra ngoài vậy chỉ đi ăn mì, có thể cấp cao, xa xỉ hơn chút không, phải biết ta vừa cho ngươi mấy ngàn lượng đấy!
Ai.
Tên này còn không bằng Chung Vũ, hoàn toàn không có thiên phú tán gái.
Nhưng.
Để hắn sụp đổ là.
Nữ hài gọi Tiểu Nhã kia lại vui vẻ đáp ứng.
- Tốt!
Không phải chứ?
Vậy cũng đồng ý?
Chẳng lẽ hiện tại nữ hài đều đơn thuần như thế, một tô mì sợi đã có thể tán được?
Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương đứng lên, nghiêm túc nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn mì.
- Không hứng thú.
Lâm Chỉ Khê quay người rời đi.
Lương Âm ngáp một cái, lên tiếng:
- Ta đi về ngủ.
Người dự thi trong này thì ngơ ngác, nội tâm bị đả kích trầm trọng.
Hai mươi người đứng đầu sớm tấn cấp của Quán Quân Bảng cũng lộ vẻ mặt nghiêm túc. Giờ phút này, không ai dám xem thường Vân Phi Dương nữa, dù sao tên này có thực lực chém giết hung thú lục phẩm!
- Tên này quá mạnh.
- Hi vọng vòng thứ ba không gặp hắm
Rất nhiều người nghĩ đến điều này.
Nhưng.
Cũng có người chờ mong cùng hắn đánh một trận.
Người kia chính là người trẻ tuổi đứng lơ lửng giữa trời trong sân. Giờ phút này, hai tay hắn nắm chặt, hưng phấn nói:
- Thật hi vọng cùng hắn đánh một trận!
- Không ngờ hắn sẽ mạnh tới mức như vậy.
Trong phủ Thành chủ, khóe miệng Long Chấn Vũ hiện lên nụ cười.
Ba năm trước.
Hắn và Vân Phi Dương giao đấu tuy bị Tứ Hải Kiếm Đế ngăn cản, nhưng tên này biết nếu như mình buông tay xuất toàn lực, tên kia chắc chắn bại.
Bây giờ muốn lấy được thắng lợi, chắc phải bỏ ra thêm chút sức nữa.
- Không ngờ Phàm Giới lại có thiên tài cường đại dạng này.
Người trẻ tuổi tóc xù ngồi xổm trên tàng cây, tà khí cười nói:
- Bất quá, lợi hại hơn nữa chung quy chỉ là phàm nhân, trước mặt ta chỉ là con kiến hôi.
Hoàng Kim Bá Vương Long bị chém giết không bao lâu.
Thanh âm Long Hoàng vang lên.
- Chúc mừng thiên tài Đông Lăng Quận chém giết hung thú lục phẩm, được khen thưởng có thể trực tiếp tấn cấp vòng thứ ba.
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.
- Giết chết hung thú lục phẩm có khen thưởng đặc thù.
Sai.
Không có khen thưởng đặc thù.
Long Hoàng ném lục phẩm hung thú vào đây cũng không nghĩ tới việc có người dự thi dám đi công kích con hung thú này, thậm chí chém giết!
Sau khi chấn kinh, chỉ có thể mời Vân Phi Dương ra.
Tên này quá mạnh.
Quả thực như vô địch vòng hai, người khác còn tham gia thế nào?
Khoan hãy nói.
Người dự thi nghe tin Vân Phi Dương được tấn cấp vào vòng ba không khỏi hưng phấn, gia hỏa mạnh như vậy nên sớm tấn cấp vòng ba, hắn ở chỗ này thì chúng ta còn thi đấu gì nữa.
Ong ong!
Lấy Vân Phi Dương cầm đầu, thiên tài Đông Lăng Quận được truyền tống ra ngoài Hắc Sâm Lâm, lúc này bọn hắn đứng tại khu vực trung tâm sàn đấu.
Bốn người vừa mới ổn định thân thể đã cảm giác được vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình.
- Khụ khụ.
La Mục ho khan hai tiếng, tiêu sái vẫy vẫy tóc đen.
Mấy chục vạn người đang nhìn mình, nhất định phải thật tỏ ra oai phong một chút.
Nhưng.
Hắn buồn bực.
Bời vì rất nhiều ánh mắt không chú ý trên người hắn, mà đang nhìn chằm chằm Vân Phi Dương, ánh mắt lấp lóe vẻ sùng bái, một số nhỏ giọng nghị luận.
- Tên này quá mạnh!
- Đúng vậy, không chỉ có thể thi triển kiếm pháp thất phẩm, còn một kiếm chém giết Hoàng Kim Bá Vương Long!
- Hai cô gái kia cũng rất lợi hại nha, một người băng, một người hỏa.
- Đúng vậy.
Mọi người nghị luận.
La Mục dựng thẳng lỗ tai, nghe nửa ngày lại không nghe ra ai nói về mình, khóe miệng nhất thời co giật.
Rõ ràng để ta chứng tỏ bản thân mình mà.
Tại sao danh tiếng đều bị bọn họ đoạt hết rồi!
A a.
La Mục giận đến sắp thổ huyết.
Nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được một thanh âm yếu đuối cố sức hô trong tiếng nghị luận.
- La Mục, ngươi rất đẹp trai!
- Hả?
La Mục theo thanh âm nhìn lại.
Rất nhanh đã thấy trên ghế khán giả, một nữ hài xinh đẹp đang cười với mình, cười rất đẹp, cười rất thuần chân.
Một khắc này.
La Mục ngây ra như phỗng.
Giữa cả thiên địa, phảng phất như chỉ còn nữ hài kia, không còn người khác, trái tim của hắn tự dưng tăng tốc.
- Ách?
Vân Phi Dương thấy thế, theo ánh nhìn của hắn nhìn lại, thấy nữ hài kia, chợt cười nói:
- Tiểu tử, ngươi không phải thích người ta chứ?
Xoát!
Đột nhiên, La Mục ôm bắp đùi hắn, cầu khẩn.
- Lão đại, dạy ta cách tán gái đi!
Tên này yêu rồi!
Bọn người Vân Phi Dương vì chém giết hung thú lục phẩm, thuận lợi xâm nhập vòng cuối cùng, khiến toàn bộ Đông Lăng thành điên cuồng.
Lâm Nhược Hiên càng không kìm được vui mừng.
Phải biết.
Mỗi mười năm, Đông Lăng Quận đều sẽ tham gia thi đấu thiên tài, cũng từng tiến vào vòng thứ hai. Lần này, bốn thiên tài cùng một chỗ tiến vào vòng chung kết chính là kỳ tích trước giờ chưa từng có của Đông Lăng Quận!
Vòng thứ hai vẫn tiếp tục.
Bất quá mấy ngày kế tiếp, hình ảnh trên trận pháp trung ương hiện ra không phải hình ảnh trong sâm lâm, mà đang không ngừng chiếu lại hình ảnh Vân Phi Dương thi triển Nhất Kiếm Trảm Thương Khung, cùng khoảnh khắc Hoàng Kim Bá Vương Long bị chém giết.
Rất hiển nhiên.
Vòng thứ hai thành vật làm nền.
Một màn Vân Phi Dương xuất thủ này, mới là đặc sắc nhất của vòng này.
Những võ giả bỏ lỡ đoạn hình ảnh ấy, lúc này tận mắt thấy đều chấn động, họ có thể khẳng định, lấy thực lực Vân Phi Dương, tuyệt đối có thể sắp xếp cao trên Quán Quân Bảng!
Quả nhiên như vậy.
Mấy canh giờ sau, bài danh trên Quán Quân Bảng biến hóa, Vân Phi Dương xếp bốn mươi trực tiếp tăng lên tới hạng 20!
Đối với tốc độ tăng cấp này, rất nhiều võ giả ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là thiên tài chém giết Hoàng Cấp.
Nói thật.
Một ngày này, Vân Phi Dương tại sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích tại Vạn Thế Đại Lục.
Trước lấy cảnh giới Kiếm Vương, thi triển ra kiếm pháp cấp Kiếm Đế.
Sau lại chém giết lục phẩm hung thú.
Càng khoa trương hơn là, từ lúc giải đấu thiên tài bắt đầu, nhất cử từ vị trí bốn mươi tăng nhanh bước vào top 20 vị trí đầu, tuyệt đối xưa nay chưa từng có!
Nhưng.
Để rất nhiều người càng khiếp sợ là.
Lâm Chỉ Khê, Lương Âm, La Mục ba người cũng lên bảng.
Hai nữ phân biệt xếp tại vị trí 35, 36, La Mục xếp 40.
- Oa!
Quán Quân Bảng, một nữ hài hoạt bát, kinh hỉ nói:
- Ngươi cũng lên bảng!
- Đương nhiên.
La Mục ưỡn ngực, rất đắc ý nói.
Nữ hài vui cười nói:
- Ngươi kêu ta đi ra cũng chỉ đến xem bảng danh sách thôi sao?
- Dĩ nhiên không phải.
La Mục đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Ta muốn mời cô ra ngoài ăn cơm.
- Phốc xích.
Nữ hài che miệng cười duyên.
- Tên của ta, ngươi cũng không biết đã muốn mời ta ăn cơm?
- Ách!
La Mục vội vàng hỏi:
- Cô tên gì?
Nữ hài lấy hai tay vắt chéo sau lưng, cười đáp.
- Người khác đều gọi ta là Tiểu Nhã.
- Tiểu Nhã?
La Mục tán dương:
- Tên rất hay!
Tiểu Nhã nói:
- Ngươi mời ta ăn gì?
- Cái này
La Mục hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó chỉ về đằng trước, nói:
- Chúng ta đi ăn mì đi!
Bịch!
Đứng đằng xa, Vân Phi Dương trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mẹ nó.
Tên này thật có tài.
Mời nữ hài nhà người ta ra ngoài vậy chỉ đi ăn mì, có thể cấp cao, xa xỉ hơn chút không, phải biết ta vừa cho ngươi mấy ngàn lượng đấy!
Ai.
Tên này còn không bằng Chung Vũ, hoàn toàn không có thiên phú tán gái.
Nhưng.
Để hắn sụp đổ là.
Nữ hài gọi Tiểu Nhã kia lại vui vẻ đáp ứng.
- Tốt!
Không phải chứ?
Vậy cũng đồng ý?
Chẳng lẽ hiện tại nữ hài đều đơn thuần như thế, một tô mì sợi đã có thể tán được?
Nghĩ tới đây, Vân Phi Dương đứng lên, nghiêm túc nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn mì.
- Không hứng thú.
Lâm Chỉ Khê quay người rời đi.
Lương Âm ngáp một cái, lên tiếng:
- Ta đi về ngủ.
Bình luận facebook