Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Ai là rác rưởi?
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Trên đài giao đấu tại diễn võ trường, bụi đất cuốn lên mịt mù, thỉnh thoảng vang lên những tiếng quyền phong va chạm, đám học sinh gần sát mép đài phải lùi ra sau né tránh, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, một quyền của Nhiễm Bỉnh Loan lúc này thực sự quá mạnh, chỉ một quyền nện xuống đất mà khiến mặt đất nứt ra, bụi đất bốc lên mù mịt, oai lực thật phi phàm.
- Không hổ là thiên tài Địa Bảng, một kích vừa rồi hoàn toàn không kém gì vũ giả đạt Vũ Lực bát đoạn.
- Nói nhảm, ngươi không nhìn một chút Nhiễm công tử thi triển vũ kỹ gì à!
Mọi người kinh thán không thôi, đối với bọn hắn cả đời này đừng hy vọng tu luyện vũ kỹ cao cấp, bọn hắn có thể đột phá Vũ Đồ, nhân sinh coi như rực rỡ lắm rồi, người có thể đạt được tầng thứ cao hơn ít càng thêm ít, người nào mà không nắm quyền to chức trọng, chúa tể một phương.
- Vân Phi Dương chết chứ?.
- Không chết cũng phải trọng thương.
Bọn họ rốt cục nhớ tới Vân Phi Dương, tình huống vừa rồi, tên kia khẳng định trốn không thoát, hắn nhất định bị Nhiễm Bỉnh Loan đánh trúng, nếu có thể sống sót xem như kỳ tích phát sinh.
- Vân đại ca!
Mục Oanh che miệng, thẩn thờ bước từng bước đến lôi đài, nhưng nàng bị Lâm Chỉ Khê ngăn lại.
- Oanh Oanh, đừng đi qua.
Mục Oanh ngừng bước, khóc không thành tiếng.
- Kết thúc.
Nhìn bụi đất tung bay đầy trời, thần sắc Lương Âm ngốc trệ, tâm tình phức tạp, nàng tuy chán ghét nam nhân này, đối phương bởi vì mình khiêu khích nên lựa chọn xuất chiến, sau cùng chết dưới quyền Nhiễm Bỉnh Loan. Nàng cảm thấy mình có lỗi, lương tâm cắn rứt vạn phần.
- Là hắn cậy mạnh, không thể trách ta.
Lương Âm tự an ủi, Tình Tình lắc đầu nói:
- Ai, đáng tiếc một soái ca như thế.
- Tu ca, tiểu tử kia nếu chết, ngươi lại trở thành lão đại Quý Thủy Đường rồi.
Đứng tại nơi xa diễn võ trường Hắc Mao cười nói.
Khúc Vãn Ca nâng cằm lên phụ họa:
- Hy vọng kiếp sau hắn đầu thai vào gia đình tốt.
Ba! Ba!
Diệp Nam Tu huy quyền đánh vào đầu hai người, cả giận quát:
- Vân Phi Dương là đồng học của chúng, các ngươi không thể nói lời nói may mắn hơn à.
- Ha ha ha!
Hàn Thế Gia ẩn tàng trong đám người rốt cục nhịn không được cười to lên, thậm chí có chút vặn vẹo.
Trong mắt tất cả mọi người, Vân Phi Dương dữ nhiều lành ít, trong tình huống vừa rồi cho dù Vũ Lực sáu bảy đoạn cũng rất khó có thể bảo toàn bản thân.
Bụi đất rơi xuống, tình cảnh trên đài dần dần rõ ràng.
Mọi người nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy quyền đầu Nhiễm Bỉnh Loan điểm trên thân Vân Phi Dương.
Quả nhiên!
Vân Phi Dương bị đánh trúng.
Chỉ là khi bụi đất triệt để tán đi, tất cả mọi người đều trợn mắt, quyền đầu Nhiễm Bỉnh Loan điểm trên thân Vân Phi Dương, nhưng không đánh trúng đối thủ, quyền đầu của hắn nằm gọn trong bàn tay Vân Phi Dương!
- Cái này…
Mọi người xoa xoa mắt, lần nữa nhìn lại, Nhiễm Bỉnh Loan không những không đánh trúng Vân Phi Dương, mà ngược lại, quyền đầu của hắn bị một tay Vân Phi Dương nắm được, còn tay kia điểm trước ngực Nhiễm Bỉnh Loan, một cỗ lưu quang yếu ớt đang lóe lên.
- Tình huống như thế nào?
Tư thái hai người quái dị, để cho đám học sinh quan chiến một trận mờ mịt, Lâm Chỉ Khê cũng hoảng hốt, thực sự khó có thể lý giải được vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Hàn Thế Gia ngưng cười, vẻ mặt cứng ngắc.
Bành.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương giơ lên chân đạp mạnh, Nhiễm Bỉnh Loan lập tức bay ra xa, suy yếu từ dưới đất đứng lên, khóe môi co rúm.
- Oa ——
Hắn ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, tứ chi không ngừng run rẩy, cố gắng mở mắt, ý thức dần dần mơ hồ, tùy thời có thể bất tỉnh.
Diễn võ trường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Cái này…
Nhiễm Bỉnh Loan bại?
Vừa rồi, cuối cùng phát sinh chuyện gì?
- Tiểu tử này…
Vốn cho rằng Vân Phi Dương dữ nhiều lành ít, nhưng đột nhiên phát sinh chuyện này làm Bảo Lỵ giật cả mình, Linh Niệm nàng chợt tỏa ra bao phủ cả đài thi đấu, nàng cảm giác Nhiễm Bỉnh Loan bị thương nặng, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chấn kinh.
Ngay vừa rồi, nàng muốn ra tay cứu Vân Phi Dương, tuyệt không cho phép học sinh mình vẫn lạc, lại bị Dịch Thiên ngăn lại, bỏ lỡ thời cơ viện trợ tốt nhất.
- Làm sao có thể?!
Dịch Thiên một bên cũng khiếp sợ không thôi, dựa theo tình huống vừa rồi, Nhiễm Bỉnh Loan một chiêu nhất định có thể phế đối phương, sao kết cục lại trở thành chính hắn trọng thương, không có lý do, không nên nha.
Nhiễm Bỉnh Loan trọng thương, lần giao đấu này thắng bại không cần phải nói, nhưng Vân Phi Dương không thu tay lại, hắn kéo thân thể suy yếu, từng bước một đi đến trước mặt Nhiễm Bỉnh Loan, nhấc chân giẫm trên mặt đối phương, mục quang lãnh lệ nhìn về phía mọi người.
Ánh mắt sắc bén như đao đâm vào nội tâm tất cả người bên dưới, cho bọn hắn cảm giác sợ hãi, bọn họ cảm thấy bản thân như đang nhìn một vị thần thần cao cao tại thượng mà không một người bình thường.
- Tên này
Bên ngoài diễn võ trường, Liễu Nhu bĩu môi:
- Vậy mà bắt chước thần tượng ta, quá đáng ghét.
Theo nàng kiểm chứng, Vân đại chiến thần có thói quen chân đạp mặt đối thủ sau khi đánh bại họ.
Trong tâm lý Liễu Nhu, Vân đại chiến thần làm như thế rất oách, rất cường đại, nhưng trong mắt rất nhiều người, Vân Phi Dương phách lối, hắn đã đánh bại lại còn chà đạp tôn nghiêm người khác.
Chà đạp tôn nghiêm? Cái này đúng!
Một gia hỏa muốn đưa mình vào chỗ chết, Vân Phi Dương giẫm trên mặt hắn đã rất nhân từ rồi.
- Ngươi…
Nhiễm Bỉnh Loan cũng không hôn mê, hắn ý thức được mặt mình bị Vân Phi Dương giẫm lên, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt. Đương nhiên, hắn không cam tâm vừa rồi rõ ràng hắn có thể đánh trúng đối phương, chẳng biết tại sao, tên này đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, đâm xuyên phòng ngự của mình. Sau đó một tay chế trụ quyền đầu mình, thật đáng giận.
Vân Phi Dương đè chân xuống, cười nói:
- Ai là rác rưởi?
- Phốc
Nhiễm Bỉnh Loan lần nữa phun máu, ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, trợn mắt ngất đi. Vân Phi Dương không để ý hắn, thu hồi chân, đưa mắt nhìn sang Lâm Chỉ Khê, rực rỡ cười:
- Ta không phải nhược giả.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn.
Hai người cứ đối mặt khiến mọi người có chút ngỡ ngàng, dưới cái nhìn của bọn họ, hai nam nhân nhìn nhau có gì mà tốt. Không lẽ tên này có sỡ thích biến thái kia?
Lâm Chỉ Khê mở miệng nói khẽ:
- Ngươi rất không tệ.
Đây là sự thật, nàng không phủ nhận, Vân Phi Dương thi triển vũ kỹ đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.
Vân Phi Dương lau máu nới khóe miệng hỏi.
- Xứng làm nam nhân của ngươi không?
Mẹ nó?
Mọi người nghe vậy, xém chút ngã quỵ tập thể.
Một nam nhân nhìn nam nhân khác nói xứng làm nam nhân của ngươi không, chuyện này thật ghê tởm, thậm chí có người bắt đầu suy đoán, tên này nhất định đồng tính, có đam mê biến thái nữa.
- Mẹ nó chứ.
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao ba người nổi da gà, nghĩ thầm, mình cùng gia hỏa dở hơi này ở chung vài ngày, thực sự quá kinh khủng.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ tới người này vô sỉ, thoải mái đáp.
- Nam nhân của ta, nhất định phải là rồng trong loài người, ngươi chỉ chiến thắng đối thủ dạng này, không có gì đáng để khoe khoang.
Rồng trong loài người?
Vân Phi Dương nói:
- Có thể nói cụ thể một chút không?
Lâm Chỉ Khê kéo Mục Oanh quay người đi, nói vọng lại:
- Sau ba tháng tân sinh võ đạo khảo hạch, ngươi nếu có thể đạt được hạng nhất, mới có tư cách để cho ta nhìn với con mắt khác.
Lại là võ đạo khảo hạch?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, hô lớn:
- Lâm Chỉ Khê, đừng nói thứ nhất, xem như hạng nhất toàn học phủ, đối với Vân Phi Dương ta mà nói cũng dễ như trở bàn tay, ngươi nhanh chuẩn bị kỹ càng đồ cưới, chờ ta cưới ngươi đi!
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Trên đài giao đấu tại diễn võ trường, bụi đất cuốn lên mịt mù, thỉnh thoảng vang lên những tiếng quyền phong va chạm, đám học sinh gần sát mép đài phải lùi ra sau né tránh, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, một quyền của Nhiễm Bỉnh Loan lúc này thực sự quá mạnh, chỉ một quyền nện xuống đất mà khiến mặt đất nứt ra, bụi đất bốc lên mù mịt, oai lực thật phi phàm.
- Không hổ là thiên tài Địa Bảng, một kích vừa rồi hoàn toàn không kém gì vũ giả đạt Vũ Lực bát đoạn.
- Nói nhảm, ngươi không nhìn một chút Nhiễm công tử thi triển vũ kỹ gì à!
Mọi người kinh thán không thôi, đối với bọn hắn cả đời này đừng hy vọng tu luyện vũ kỹ cao cấp, bọn hắn có thể đột phá Vũ Đồ, nhân sinh coi như rực rỡ lắm rồi, người có thể đạt được tầng thứ cao hơn ít càng thêm ít, người nào mà không nắm quyền to chức trọng, chúa tể một phương.
- Vân Phi Dương chết chứ?.
- Không chết cũng phải trọng thương.
Bọn họ rốt cục nhớ tới Vân Phi Dương, tình huống vừa rồi, tên kia khẳng định trốn không thoát, hắn nhất định bị Nhiễm Bỉnh Loan đánh trúng, nếu có thể sống sót xem như kỳ tích phát sinh.
- Vân đại ca!
Mục Oanh che miệng, thẩn thờ bước từng bước đến lôi đài, nhưng nàng bị Lâm Chỉ Khê ngăn lại.
- Oanh Oanh, đừng đi qua.
Mục Oanh ngừng bước, khóc không thành tiếng.
- Kết thúc.
Nhìn bụi đất tung bay đầy trời, thần sắc Lương Âm ngốc trệ, tâm tình phức tạp, nàng tuy chán ghét nam nhân này, đối phương bởi vì mình khiêu khích nên lựa chọn xuất chiến, sau cùng chết dưới quyền Nhiễm Bỉnh Loan. Nàng cảm thấy mình có lỗi, lương tâm cắn rứt vạn phần.
- Là hắn cậy mạnh, không thể trách ta.
Lương Âm tự an ủi, Tình Tình lắc đầu nói:
- Ai, đáng tiếc một soái ca như thế.
- Tu ca, tiểu tử kia nếu chết, ngươi lại trở thành lão đại Quý Thủy Đường rồi.
Đứng tại nơi xa diễn võ trường Hắc Mao cười nói.
Khúc Vãn Ca nâng cằm lên phụ họa:
- Hy vọng kiếp sau hắn đầu thai vào gia đình tốt.
Ba! Ba!
Diệp Nam Tu huy quyền đánh vào đầu hai người, cả giận quát:
- Vân Phi Dương là đồng học của chúng, các ngươi không thể nói lời nói may mắn hơn à.
- Ha ha ha!
Hàn Thế Gia ẩn tàng trong đám người rốt cục nhịn không được cười to lên, thậm chí có chút vặn vẹo.
Trong mắt tất cả mọi người, Vân Phi Dương dữ nhiều lành ít, trong tình huống vừa rồi cho dù Vũ Lực sáu bảy đoạn cũng rất khó có thể bảo toàn bản thân.
Bụi đất rơi xuống, tình cảnh trên đài dần dần rõ ràng.
Mọi người nhìn lại, mơ hồ nhìn thấy quyền đầu Nhiễm Bỉnh Loan điểm trên thân Vân Phi Dương.
Quả nhiên!
Vân Phi Dương bị đánh trúng.
Chỉ là khi bụi đất triệt để tán đi, tất cả mọi người đều trợn mắt, quyền đầu Nhiễm Bỉnh Loan điểm trên thân Vân Phi Dương, nhưng không đánh trúng đối thủ, quyền đầu của hắn nằm gọn trong bàn tay Vân Phi Dương!
- Cái này…
Mọi người xoa xoa mắt, lần nữa nhìn lại, Nhiễm Bỉnh Loan không những không đánh trúng Vân Phi Dương, mà ngược lại, quyền đầu của hắn bị một tay Vân Phi Dương nắm được, còn tay kia điểm trước ngực Nhiễm Bỉnh Loan, một cỗ lưu quang yếu ớt đang lóe lên.
- Tình huống như thế nào?
Tư thái hai người quái dị, để cho đám học sinh quan chiến một trận mờ mịt, Lâm Chỉ Khê cũng hoảng hốt, thực sự khó có thể lý giải được vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Hàn Thế Gia ngưng cười, vẻ mặt cứng ngắc.
Bành.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương giơ lên chân đạp mạnh, Nhiễm Bỉnh Loan lập tức bay ra xa, suy yếu từ dưới đất đứng lên, khóe môi co rúm.
- Oa ——
Hắn ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi, tứ chi không ngừng run rẩy, cố gắng mở mắt, ý thức dần dần mơ hồ, tùy thời có thể bất tỉnh.
Diễn võ trường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh.
Cái này…
Nhiễm Bỉnh Loan bại?
Vừa rồi, cuối cùng phát sinh chuyện gì?
- Tiểu tử này…
Vốn cho rằng Vân Phi Dương dữ nhiều lành ít, nhưng đột nhiên phát sinh chuyện này làm Bảo Lỵ giật cả mình, Linh Niệm nàng chợt tỏa ra bao phủ cả đài thi đấu, nàng cảm giác Nhiễm Bỉnh Loan bị thương nặng, trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ chấn kinh.
Ngay vừa rồi, nàng muốn ra tay cứu Vân Phi Dương, tuyệt không cho phép học sinh mình vẫn lạc, lại bị Dịch Thiên ngăn lại, bỏ lỡ thời cơ viện trợ tốt nhất.
- Làm sao có thể?!
Dịch Thiên một bên cũng khiếp sợ không thôi, dựa theo tình huống vừa rồi, Nhiễm Bỉnh Loan một chiêu nhất định có thể phế đối phương, sao kết cục lại trở thành chính hắn trọng thương, không có lý do, không nên nha.
Nhiễm Bỉnh Loan trọng thương, lần giao đấu này thắng bại không cần phải nói, nhưng Vân Phi Dương không thu tay lại, hắn kéo thân thể suy yếu, từng bước một đi đến trước mặt Nhiễm Bỉnh Loan, nhấc chân giẫm trên mặt đối phương, mục quang lãnh lệ nhìn về phía mọi người.
Ánh mắt sắc bén như đao đâm vào nội tâm tất cả người bên dưới, cho bọn hắn cảm giác sợ hãi, bọn họ cảm thấy bản thân như đang nhìn một vị thần thần cao cao tại thượng mà không một người bình thường.
- Tên này
Bên ngoài diễn võ trường, Liễu Nhu bĩu môi:
- Vậy mà bắt chước thần tượng ta, quá đáng ghét.
Theo nàng kiểm chứng, Vân đại chiến thần có thói quen chân đạp mặt đối thủ sau khi đánh bại họ.
Trong tâm lý Liễu Nhu, Vân đại chiến thần làm như thế rất oách, rất cường đại, nhưng trong mắt rất nhiều người, Vân Phi Dương phách lối, hắn đã đánh bại lại còn chà đạp tôn nghiêm người khác.
Chà đạp tôn nghiêm? Cái này đúng!
Một gia hỏa muốn đưa mình vào chỗ chết, Vân Phi Dương giẫm trên mặt hắn đã rất nhân từ rồi.
- Ngươi…
Nhiễm Bỉnh Loan cũng không hôn mê, hắn ý thức được mặt mình bị Vân Phi Dương giẫm lên, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt. Đương nhiên, hắn không cam tâm vừa rồi rõ ràng hắn có thể đánh trúng đối phương, chẳng biết tại sao, tên này đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, đâm xuyên phòng ngự của mình. Sau đó một tay chế trụ quyền đầu mình, thật đáng giận.
Vân Phi Dương đè chân xuống, cười nói:
- Ai là rác rưởi?
- Phốc
Nhiễm Bỉnh Loan lần nữa phun máu, ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, trợn mắt ngất đi. Vân Phi Dương không để ý hắn, thu hồi chân, đưa mắt nhìn sang Lâm Chỉ Khê, rực rỡ cười:
- Ta không phải nhược giả.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn.
Hai người cứ đối mặt khiến mọi người có chút ngỡ ngàng, dưới cái nhìn của bọn họ, hai nam nhân nhìn nhau có gì mà tốt. Không lẽ tên này có sỡ thích biến thái kia?
Lâm Chỉ Khê mở miệng nói khẽ:
- Ngươi rất không tệ.
Đây là sự thật, nàng không phủ nhận, Vân Phi Dương thi triển vũ kỹ đánh bại Nhiễm Bỉnh Loan, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.
Vân Phi Dương lau máu nới khóe miệng hỏi.
- Xứng làm nam nhân của ngươi không?
Mẹ nó?
Mọi người nghe vậy, xém chút ngã quỵ tập thể.
Một nam nhân nhìn nam nhân khác nói xứng làm nam nhân của ngươi không, chuyện này thật ghê tởm, thậm chí có người bắt đầu suy đoán, tên này nhất định đồng tính, có đam mê biến thái nữa.
- Mẹ nó chứ.
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao ba người nổi da gà, nghĩ thầm, mình cùng gia hỏa dở hơi này ở chung vài ngày, thực sự quá kinh khủng.
Lâm Chỉ Khê khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ tới người này vô sỉ, thoải mái đáp.
- Nam nhân của ta, nhất định phải là rồng trong loài người, ngươi chỉ chiến thắng đối thủ dạng này, không có gì đáng để khoe khoang.
Rồng trong loài người?
Vân Phi Dương nói:
- Có thể nói cụ thể một chút không?
Lâm Chỉ Khê kéo Mục Oanh quay người đi, nói vọng lại:
- Sau ba tháng tân sinh võ đạo khảo hạch, ngươi nếu có thể đạt được hạng nhất, mới có tư cách để cho ta nhìn với con mắt khác.
Lại là võ đạo khảo hạch?
Vân Phi Dương nhún nhún vai, hô lớn:
- Lâm Chỉ Khê, đừng nói thứ nhất, xem như hạng nhất toàn học phủ, đối với Vân Phi Dương ta mà nói cũng dễ như trở bàn tay, ngươi nhanh chuẩn bị kỹ càng đồ cưới, chờ ta cưới ngươi đi!
Bình luận facebook