Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487: Vân Phi Dương nguy hiểm, nhanh cứu hắn
Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện ba tháng, Vạn Thế Đại Lục phát sinh không ít chuyện, muốn nói phong quang nhất, vẫn là Gia Cát Cẩm thống soái tam quân Đông Lăng Quận.
Không ai sẽ nghĩ tới, đối mặt quận liên minh, một nữ lưu không chỉ lĩnh quân tác chiến, mà một tháng trước, đại quyết chiến ở Đằng Ưng Thành lấy 200 ngàn binh lực đánh tan trăm vạn đại quân.
Loại chiến dịch lấy yếu thắng mạnh này đủ tái nhập sử sách.
Có thể nói, tên Gia Cát Cẩm đủ để sánh ngang đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục - Vân Phi Dương.
Đồng thời, cũng làm cho rất nhiều cường quốc quân sự không ngừng hâm mộ.
- Chủ thượng.
Trên cổng thành Thiết Cốt Thành, Gia Cát Cẩm một thân khải giáp , tư thế hiên ngang, nàng thấy lưu quang xông tận mây xanh, nói:
- Sau bảy ngày, nếu như ngài không thể từ mảnh đất thí luyện trở về, Đông Lăng Quận sẽ đối mặt rất nhiều đối thủ mạnh mẽ.
Thiên tài thi đấu.
Vân Phi Dương đắc tội không ít gia tộc và thế lực, có lẽ kiêng kị sư tôn hắn, những thế lực này chỉ có thể trợ giúp quận liên minh trong bóng tối, còn không triệt để vạch mặt.
Bảy ngày sau.
Vân Phi Dương nếu như không thể từ mảnh đất thí luyện đi ra, đã chứng minh hắn chết, cho nên bọn họ không kiêng kỵ nữa, trực tiếp phái binh tấn công Đông Lăng Quận.
Gia Cát Cẩm ý thức được điểm này, cho nên một phương chờ mong Vân Phi Dương trở về, một phương không ngừng điều động quân bị.
Nội thành, Lương gia.
Lương Nhân khoác khải giáp, đứng trong vườn sau, vỗ ngực nói:
- Tỷ, tỷ thấy ta thế nào?
Năm năm trước hắn vẫn là một hoàn khố, bây giờ đã trưởng thành, thành một binh lính thủ thành cho Thiết Cốt Thành.
Lương Nhân cũng thật đáng thương.
Sau khi di chuyển đến Thiết Cốt Thành, vốn cho rằng có thể dựa vào danh hào em vợ Vân Phi Dương diệu võ dương oai.
Khoan hãy nói, tất cả mọi người đều chiều theo hắn, dù sao quan hệ của Vân Phi Dương và Lương Âm, toàn bộ Đông Lăng Quận đều biết.
Hết lần này tới lần khác.
Có một người không thèm nể mặt.
Chính là La Mục.
Ba năm này, hắn chỉ cần gặp hoặc nghe nói Lương Nhân trên đường không coi ai ra gì thì sẽ đánh một trận tơi bời, mỹ danh nói:
- Thay tỷ phu ngươi quản giáo ngươi!
Nói thật.
Chỉ có La Mục dám đánh Lương Nhân, đổi lại bọn người Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao, sẽ chỉ mở một mắt, nhắm một mắt.
Cứ như vậy, Lương Nhân hung hăng càn quấy bị La Mục đánh đến chết đi sống lại, cuối cùng trung thực xuống, lựa chọn nhập ngũ tòng quân.
Bên trong đình nghỉ mát, Lương Âm một thân hồng trang, nàng ngồi trên ghế đá, tay nhỏ nâng đầu, đáp:
- Đẹp lắm.
- Tỷ!
Lương Nhân quệt miệng, nói:
- Tỷ cũng không có nhìn ta, trả lời quá qua loa rồi.
- Ai.
Hắn lắc đầu, nói:
- Khẳng định lại đang nghĩ đến tỷ phu, quả nhiên, tại trong lòng tỷ, đệ đệ ta không có địa vị gì mà.
Lương Âm nguýt hắn một cái, nói:
- Xéo đi.
- Tốt, tốt.
Lương Nhân thức thời rời đi. Đợi sau khi hắn đi, Lương Âm than nhẹ một tiếng, nói:
- Huynh ấy có khỏe không?
Nhưng vào lúc này, Lương Nhân lại đi tới, nàng tức giận nói:
- Đệ tại sao lại trở về!
- Tỷ!
Lương Nhân nói:
- Liễu tỷ tỷ tới tìm tỷ, sắc mặc không tốt, giống như có chuyện gì gấp.
Trong phòng tiếp khách.
Liễu Nhu lo lắng đi đi lại lại, trên mặt ôn nhu lúc này tràn đầy tâm thần bất định cùng bất an.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ làm sao tới đây? Có việc gì hả?
Lương Âm từ bên ngoài đi tới.
Từ khi Vân Phi Dương lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương ra, hai nữ hợp tác luyện đan, quan hệ sớm đã như tỷ muội.
- Ý...
Liễu Nhu đi tới, bắt lấy tay nàng, thần sắc bối rối nói:
- Vân sư đệ gặp nguy hiểm!
Lương Âm khẽ giật mình.
Liễu Nhu vội vàng nói:
- Ta trong lúc rảnh rỗi xem bói hung cát cho Vân sư đệ, suy đoán ra trong khoảng thời gian này, hắn tất có đại kiếp xuất hiện!
Lương Âm cười nói:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ còn biết bói quẻ? Ta tại sao chưa nghe nói qua, tỷ thật biết nói đùa.
Đâu chỉ nàng.
Vân Phi Dương cũng không biết, vị sư tỷ này của mình còn biết thuật bói toán, hơn nữa nhìn tình huống rất linh.
- Thật!
Liễu Nhu vội vàng nói:
- Vân sư đệ nhất định gặp được nguy hiểm gì đó tại thí luyện mảnh đất, nhất định phải nhanh đi cứu hắn!
Thấy thần sắc nàng bối rối, ngôn ngữ rõ ràng, Lương Âm nhất thời ý thức được nàng không phải nói đùa, nhưng trong lòng còn mang may mắn nói:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng gạt ta.
- Ai!
Liễu Nhu kéo nàng nói:
- Vân sư đệ có hai khế ước thú, bọn họ cảm giác được đại khái tình hình, chúng ta đi Phủ thành chủ nhìn sẽ biết.
- Rõ ràng!
Trong phủ thành chủ, Thần Thần hóa thành hình thái la lỵ, cau mày nói:
- Khí tức A Nông ngày càng yếu, nhất định gặp nguy hiểm!
Vân Phi Dương lâm vào hôn mê sâu, linh hồn ngày càng suy yếu, thân làm khế ước thú, nó không cần xem bói đã dự cảm được điều này.
- Rống!
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ gầm nhẹ một tiếng, tròng mắt bộc lộ ra bi thương, nó cũng cảm giác được, khí tức chủ nhân ngày càng yếu.
- Không được!
Thần Thần đưa mắt nhìn về phía Lưu Quang Trận Pháp, kiên định nói:
- Chúng ta phải đi mảnh đất thí luyện, phải đi cứu A Nông!
- Rống!
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đứng dậy bày tỏ đồng ý.
Nhưng vào lúc này.
Lương Âm và Liễu Nhu đã chạy tới, bất quá, các nàng nhìn thấy một cô gái cưỡi bên trên Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, thần sắc nhất thời ngốc trệ.
Đây là nữ oa nhà ai, tại sao lại ở Phủ thành chủ? Rồi còn ngồi trên thân Rõ Ràng, không sợ bị nó ăn thịt à.
Thần Thần hóa thành hình người là bí mật, trừ Vân Phi Dương cùng Rõ Ràng ra, không ai có thể biết.
Đổi lại trước kia, một khi cảm giác được có người đến, nàng sẽ hóa thành hình thái Bạch Hồ, lần này, chủ nhân gặp được nguy hiểm, tâm cảnh đại loạn, cũng không đoái hoài che giấu.
- Các ngươi đến vừa vặn!
Thần Thần vội vàng nói:
- A Nông gặp nguy hiểm, mau lên đây, theo ta đi cứu hắn!
A Nông?
Là ai?
Hai nữ có chút mộng.
- Ai nha!
Thần Thần vội la lên:
- Còn đứng ngây đó làm gì, mau lên đây đi, nếu như muộn, nam nhân của cô cùng sư đệ cô, khẳng định mất mạng.
Câu nói này thì ngay thẳng hơn nhiều.
Lương Âm và Liễu Nhu nhất thời hiểu rõ, A Nông là chỉ Vân Phi Dương!
- Xoát!
Trong Thiết Cốt Thành, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ chở tam nữ bay lượn ra, hóa thành một vòng quang mang xanh trắng, trong giây lát xông ra mấy dặm.
Ba năm qua.
Rõ Ràng cõng Thần Thần đi dã ngoại bắt giết hung thú, thực lực đã đạt tới ngũ phẩm hậu kỳ!
Tốc độ nó nhanh hơn dĩ vãng rất nhiều, vẻn vẹn ba ngày đã đi được vạn dặm đường, đi vào khu vực lấp lóe lưu quang.
- Hả?
Trên ngọn núi rừng rậm cấm khu, Tứ Hải Kiếm Đế nhìn thấy Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ từ đằng xa phi nhanh, miệng sùi bọt mép, ngạc nhiên nói:
- Các nàng làm sao tới đây?
Nói xong, biến mất tại chỗ, ngăn trước mặt Rõ Ràng.
Lương Âm nhìn thấy Tứ Hải Kiếm Đế, giống như nhìn thấy hi vọng, nàng vội mở miệng nói:
- Kiếm Đế tiền bối, Vân Phi Dương gặp nguy hiểm, nhanh cứu hắn!
Vẻ mặt Tứ Hải Kiếm Đế nghiêm túc.
Hắn cũng không nghi vấn.
Bởi vì, khế ước thú của đồ nhi từ Thiết Cốt Thành cách xa vạn lý chạy đến, chạy đến mức muốn thổ huyết, khẳng định dự cảm được chủ nhân gặp nguy cơ!
Không ai sẽ nghĩ tới, đối mặt quận liên minh, một nữ lưu không chỉ lĩnh quân tác chiến, mà một tháng trước, đại quyết chiến ở Đằng Ưng Thành lấy 200 ngàn binh lực đánh tan trăm vạn đại quân.
Loại chiến dịch lấy yếu thắng mạnh này đủ tái nhập sử sách.
Có thể nói, tên Gia Cát Cẩm đủ để sánh ngang đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục - Vân Phi Dương.
Đồng thời, cũng làm cho rất nhiều cường quốc quân sự không ngừng hâm mộ.
- Chủ thượng.
Trên cổng thành Thiết Cốt Thành, Gia Cát Cẩm một thân khải giáp , tư thế hiên ngang, nàng thấy lưu quang xông tận mây xanh, nói:
- Sau bảy ngày, nếu như ngài không thể từ mảnh đất thí luyện trở về, Đông Lăng Quận sẽ đối mặt rất nhiều đối thủ mạnh mẽ.
Thiên tài thi đấu.
Vân Phi Dương đắc tội không ít gia tộc và thế lực, có lẽ kiêng kị sư tôn hắn, những thế lực này chỉ có thể trợ giúp quận liên minh trong bóng tối, còn không triệt để vạch mặt.
Bảy ngày sau.
Vân Phi Dương nếu như không thể từ mảnh đất thí luyện đi ra, đã chứng minh hắn chết, cho nên bọn họ không kiêng kỵ nữa, trực tiếp phái binh tấn công Đông Lăng Quận.
Gia Cát Cẩm ý thức được điểm này, cho nên một phương chờ mong Vân Phi Dương trở về, một phương không ngừng điều động quân bị.
Nội thành, Lương gia.
Lương Nhân khoác khải giáp, đứng trong vườn sau, vỗ ngực nói:
- Tỷ, tỷ thấy ta thế nào?
Năm năm trước hắn vẫn là một hoàn khố, bây giờ đã trưởng thành, thành một binh lính thủ thành cho Thiết Cốt Thành.
Lương Nhân cũng thật đáng thương.
Sau khi di chuyển đến Thiết Cốt Thành, vốn cho rằng có thể dựa vào danh hào em vợ Vân Phi Dương diệu võ dương oai.
Khoan hãy nói, tất cả mọi người đều chiều theo hắn, dù sao quan hệ của Vân Phi Dương và Lương Âm, toàn bộ Đông Lăng Quận đều biết.
Hết lần này tới lần khác.
Có một người không thèm nể mặt.
Chính là La Mục.
Ba năm này, hắn chỉ cần gặp hoặc nghe nói Lương Nhân trên đường không coi ai ra gì thì sẽ đánh một trận tơi bời, mỹ danh nói:
- Thay tỷ phu ngươi quản giáo ngươi!
Nói thật.
Chỉ có La Mục dám đánh Lương Nhân, đổi lại bọn người Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao, sẽ chỉ mở một mắt, nhắm một mắt.
Cứ như vậy, Lương Nhân hung hăng càn quấy bị La Mục đánh đến chết đi sống lại, cuối cùng trung thực xuống, lựa chọn nhập ngũ tòng quân.
Bên trong đình nghỉ mát, Lương Âm một thân hồng trang, nàng ngồi trên ghế đá, tay nhỏ nâng đầu, đáp:
- Đẹp lắm.
- Tỷ!
Lương Nhân quệt miệng, nói:
- Tỷ cũng không có nhìn ta, trả lời quá qua loa rồi.
- Ai.
Hắn lắc đầu, nói:
- Khẳng định lại đang nghĩ đến tỷ phu, quả nhiên, tại trong lòng tỷ, đệ đệ ta không có địa vị gì mà.
Lương Âm nguýt hắn một cái, nói:
- Xéo đi.
- Tốt, tốt.
Lương Nhân thức thời rời đi. Đợi sau khi hắn đi, Lương Âm than nhẹ một tiếng, nói:
- Huynh ấy có khỏe không?
Nhưng vào lúc này, Lương Nhân lại đi tới, nàng tức giận nói:
- Đệ tại sao lại trở về!
- Tỷ!
Lương Nhân nói:
- Liễu tỷ tỷ tới tìm tỷ, sắc mặc không tốt, giống như có chuyện gì gấp.
Trong phòng tiếp khách.
Liễu Nhu lo lắng đi đi lại lại, trên mặt ôn nhu lúc này tràn đầy tâm thần bất định cùng bất an.
- Liễu tỷ tỷ, tỷ làm sao tới đây? Có việc gì hả?
Lương Âm từ bên ngoài đi tới.
Từ khi Vân Phi Dương lấy Tiên Lộ Quỳnh Tương ra, hai nữ hợp tác luyện đan, quan hệ sớm đã như tỷ muội.
- Ý...
Liễu Nhu đi tới, bắt lấy tay nàng, thần sắc bối rối nói:
- Vân sư đệ gặp nguy hiểm!
Lương Âm khẽ giật mình.
Liễu Nhu vội vàng nói:
- Ta trong lúc rảnh rỗi xem bói hung cát cho Vân sư đệ, suy đoán ra trong khoảng thời gian này, hắn tất có đại kiếp xuất hiện!
Lương Âm cười nói:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ còn biết bói quẻ? Ta tại sao chưa nghe nói qua, tỷ thật biết nói đùa.
Đâu chỉ nàng.
Vân Phi Dương cũng không biết, vị sư tỷ này của mình còn biết thuật bói toán, hơn nữa nhìn tình huống rất linh.
- Thật!
Liễu Nhu vội vàng nói:
- Vân sư đệ nhất định gặp được nguy hiểm gì đó tại thí luyện mảnh đất, nhất định phải nhanh đi cứu hắn!
Thấy thần sắc nàng bối rối, ngôn ngữ rõ ràng, Lương Âm nhất thời ý thức được nàng không phải nói đùa, nhưng trong lòng còn mang may mắn nói:
- Liễu tỷ tỷ, tỷ đừng gạt ta.
- Ai!
Liễu Nhu kéo nàng nói:
- Vân sư đệ có hai khế ước thú, bọn họ cảm giác được đại khái tình hình, chúng ta đi Phủ thành chủ nhìn sẽ biết.
- Rõ ràng!
Trong phủ thành chủ, Thần Thần hóa thành hình thái la lỵ, cau mày nói:
- Khí tức A Nông ngày càng yếu, nhất định gặp nguy hiểm!
Vân Phi Dương lâm vào hôn mê sâu, linh hồn ngày càng suy yếu, thân làm khế ước thú, nó không cần xem bói đã dự cảm được điều này.
- Rống!
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ gầm nhẹ một tiếng, tròng mắt bộc lộ ra bi thương, nó cũng cảm giác được, khí tức chủ nhân ngày càng yếu.
- Không được!
Thần Thần đưa mắt nhìn về phía Lưu Quang Trận Pháp, kiên định nói:
- Chúng ta phải đi mảnh đất thí luyện, phải đi cứu A Nông!
- Rống!
Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đứng dậy bày tỏ đồng ý.
Nhưng vào lúc này.
Lương Âm và Liễu Nhu đã chạy tới, bất quá, các nàng nhìn thấy một cô gái cưỡi bên trên Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ, thần sắc nhất thời ngốc trệ.
Đây là nữ oa nhà ai, tại sao lại ở Phủ thành chủ? Rồi còn ngồi trên thân Rõ Ràng, không sợ bị nó ăn thịt à.
Thần Thần hóa thành hình người là bí mật, trừ Vân Phi Dương cùng Rõ Ràng ra, không ai có thể biết.
Đổi lại trước kia, một khi cảm giác được có người đến, nàng sẽ hóa thành hình thái Bạch Hồ, lần này, chủ nhân gặp được nguy hiểm, tâm cảnh đại loạn, cũng không đoái hoài che giấu.
- Các ngươi đến vừa vặn!
Thần Thần vội vàng nói:
- A Nông gặp nguy hiểm, mau lên đây, theo ta đi cứu hắn!
A Nông?
Là ai?
Hai nữ có chút mộng.
- Ai nha!
Thần Thần vội la lên:
- Còn đứng ngây đó làm gì, mau lên đây đi, nếu như muộn, nam nhân của cô cùng sư đệ cô, khẳng định mất mạng.
Câu nói này thì ngay thẳng hơn nhiều.
Lương Âm và Liễu Nhu nhất thời hiểu rõ, A Nông là chỉ Vân Phi Dương!
- Xoát!
Trong Thiết Cốt Thành, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ chở tam nữ bay lượn ra, hóa thành một vòng quang mang xanh trắng, trong giây lát xông ra mấy dặm.
Ba năm qua.
Rõ Ràng cõng Thần Thần đi dã ngoại bắt giết hung thú, thực lực đã đạt tới ngũ phẩm hậu kỳ!
Tốc độ nó nhanh hơn dĩ vãng rất nhiều, vẻn vẹn ba ngày đã đi được vạn dặm đường, đi vào khu vực lấp lóe lưu quang.
- Hả?
Trên ngọn núi rừng rậm cấm khu, Tứ Hải Kiếm Đế nhìn thấy Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ từ đằng xa phi nhanh, miệng sùi bọt mép, ngạc nhiên nói:
- Các nàng làm sao tới đây?
Nói xong, biến mất tại chỗ, ngăn trước mặt Rõ Ràng.
Lương Âm nhìn thấy Tứ Hải Kiếm Đế, giống như nhìn thấy hi vọng, nàng vội mở miệng nói:
- Kiếm Đế tiền bối, Vân Phi Dương gặp nguy hiểm, nhanh cứu hắn!
Vẻ mặt Tứ Hải Kiếm Đế nghiêm túc.
Hắn cũng không nghi vấn.
Bởi vì, khế ước thú của đồ nhi từ Thiết Cốt Thành cách xa vạn lý chạy đến, chạy đến mức muốn thổ huyết, khẳng định dự cảm được chủ nhân gặp nguy cơ!
Bình luận facebook