Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 500: Tù nhân
Tiến vào mảnh đất thí luyện đã chín tháng, vào hôm nay, Vân Phi Dương rốt cục hàng phục được một cường giả Linh Hoàng, coi như đột phá trọng đại.
Tuy ỷ vào mô phỏng Luyện Hồn Chung mà không phải tự thân, nhưng cũng là thực lực. Dù sao, không phải ai cũng có thể lấy cảnh giới Linh Vương cấp chưởng khống tam đẳng Pháp khí.
"Ông!"
Sau khi thành công chưởng khống Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng, Vân Phi Dương triệu hồi mô phỏng Luyện Hồn Chung nâng trong tay.
"Hô —— "
Thác Bạt Linh Hoàng vừa thoát khốn thì nằm bệch thở dốc trên mặt đất.
Bị âm sát khí ăn mòn và Linh Hồn Nguyên Thần bị khống chế để hắn cực độ suy yếu, cần phải điều dưỡng mấy ngày mới triệt để khôi phục.
Vân Phi Dương không quản hắn mà nhìn về phía Hạ Lan Phi, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
Mục đích của hắn là chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc, thu phục một Thác Bạt Linh Hoàng chỉ mới bắt đầu, Hoàng giả của Hạ Lan bộ lạc này tự nhiên không thể bỏ qua.
- Mỹ nữ.
Vân Phi Dương nói:
- Ta phụng sư mệnh xuống núi, cô có nguyện ý theo ta hay không?
Hạ Lan Phi nói:
- Ngươi xuống núi có mục đích gì?
Vân Phi Dương cười nói:
- Đương nhiên là nhất thống Ma Linh Tộc, để ngàn vạn Ma Linh không còn sát phạt, an bình sinh sống.
"Ha ha ha!"
Hạ Lan Phi che miệng cười rộ lên, cười đến run người.
Vân Phi Dương nói:
- Buồn cười?
- Đúng đó.
Hạ Lan Phi dừng cười, nói:
- Ngươi cũng chỉ nhờ vào mô phỏng Luyện Hồn Chung của A Tu La đại nhân mà muốn nhất thống Ma Linh Tộc, quả thực viển vông.
Vân Phi Dương nói:
- Cô cự tuyệt?
Hạ Lan Phi nói:
- Đúng nha, lấy thực lực ngươi hiện tại không có tư cách để ta đi theo.
Vân Phi Dương có cảm giác bị xem thường. Hắn nói:
- Chờ đó, không lâu sau ta sẽ đi Hạ Lan bộ lạc, dùng thực lực đi chinh phục cô.
"Xoát —— "
Đột nhiên, Hạ Lan Phi xuất hiện trước mặt hắn.
- Má ơi!?
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến, sau đó muốn triệu hoán mô phỏng Luyện Hồn Chung ra.
Nhưng đã muộn.
Hạ Lan Phi trực tiếp đặt tay lên mệnh mạch của hắn, lãnh đạm nói:
- Đừng nhúc nhích!
Dát.
Vân Phi Dương vội vàng thu hồi ý niệm triệu hoán.
Mệnh mạch bị khống chế, chỉ cần đối phương dùng lực, mình sẽ ợ ra rắm.
Mẹ nó!
Ngang dọc Thần Giới nhiều năm nay chưa bao giờ bị một nữ nhân khống chế mệnh mạch!
Nói đi thì nói lại.
Nữ nhân này vậy mà có thể tránh thoát khỏi linh niệm Thánh cấp của mình lặng yên tới gần, đến cùng làm sao làm được?
Hạ Lan Phi vừa rồi vận dụng năng lực đặc thù tên Thuấn Thiểm thuật của mình có thể trong nháy mắt tới gần đối thủ, sẽ không sinh ra bất kỳ ba động không gian gì.
- Tiểu gia hỏa.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi cưỡng ép khu động mô phỏng Luyện Hồn Chung, chắc hao phí không ít tâm thần.
Vân Phi Dương trầm mặc, bởi vì nàng nói đúng.
Bảo vật chí cường như Tam đẳng Pháp, lấy cường độ linh hồn hiện tại của hắn chỉ có thể khu động một lần, sau đó cần điều dưỡng một đoạn thời gian nữa mới có thể sử dụng.
Nếu không.
Đã sớm triệu hoán, trấn áp nữ nhân này rồi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta là đệ tử A Tu La, cô làm thế khiến ta rất tức giận.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ta sẽ không tổn thương ngươi.
"Ách?"
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Chẳng lẽ mị lực ca quá mạnh, nữ nhân này vừa nhìn đã yêu?
Hẳn là vậy.
Mình đẹp trai kinh thiên động địa biết bao, mỹ nữ vừa gặp đã yêu rất bình thường.
Hạ Lan Phi nói:
- Giao Linh Hồn Nguyên Thần của ngươi ra.
- Hả?
Vân Phi Dương sụp đổ.
Không thương tổn ta mà muốn chưởng khống ta!
Hắn lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Không tốt đâu.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi không có quyền lựa chọn.
Lời kịch này thường ngày đều do Vân Đại Tiện Thần nói với người khác, bây giờ đảo ngược, mà còn là bị một nữ nhân nói ra, quả thật bi ai a.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương khẽ động linh niệm, ba đạo lưu quang bay ra ngoài.
Thác Bạt Linh Hoàng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất muốn khóc.
Bởi vì tên này triệu hoán Linh Hồn Nguyên Thần của mình!
Hạ Lan Phi sẽ không biết Vân Phi Dương đã câu thông được Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng, cho nên thi triển ma niệm bao phủ nó lại, xem như chưởng khống tiểu gia hỏa này.
Nàng cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi là người hầu của ta.
"Ai."
Vân Phi Dương thở dài:
- Bi ai a.
Thác Bạt Linh Hoàng nghe vậy xém chút phun ra một ngụm máu tươi. Nữ nhân kia khống chế Linh Hồn Nguyên Thần của ta, ngươi bi ai cái c* chó.
Đáng giận!
Hắn có tính toán nói ra, nhưng vừa nghĩ tới việc nếu nữ nhân này như biết đang khống chế Linh Hồn Nguyên Thần của mình, khẳng định sẽ cưỡng bức mình khuất phục.
Không thể nói!
Cứ đâm lao thì phải theo lao.
Thác Bạt Linh Hoàng không nói là lựa chọn sáng suốt, chí ít, Hạ Lan Phi sẽ không làm loạn, nàng nói.
- Đi thôi, theo ta tiến về Hạ Lan bộ lạc.
Kết quả là.
Vân Đại Tiện Thần bị trói đi.
Vừa mới hàng phục Thác Bạt Linh Hoàng, giờ lại bị người hàng phục, bất ngờ này khiến người ta dở khóc dở cười.
Bất quá.
Dẫn Vân Phi Dương về bộ lạc không khác gì dẫn sói vào nhà, khi tên này bị xách đi thì âm thầm tính toán, làm sao chinh phục Hạ Lan Phi!
Thác Bạt Linh Hoàng còn phiền muộn hơn.
Linh Hồn Nguyên Thần trước bị Vân Phi Dương nắm, bây giờ lại bị Hạ Lan Phi bắt, nên làm thế nào cho phải!
Hai ngày sau.
Hạ Lan bộ lạc.
Trong địa lao tối tăm, Vân Phi Dương bị ném vào đó, hắn đứng vững cười khổ nói:
- Mỹ nữ, Linh Hồn Nguyên Thần của ta đều bị cô chưởng khống, không cần như thế chứ.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi là đệ tử của A Tu La đại nhân, ta không giết ngươi được, cho nên giam lại, sợ ngươi chạy mất.
- Ta sẽ không chạy.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Trong lòng ta chỉ có cô.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình, chợt che miệng cười nói:
- Tiểu gia hỏa, miệng ngươi rất ngọt.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Thả ta ra, ta cùng ngươi giải buồn.
"Két."
Hạ Lan Phi đóng cửa lao lại, nói:
- Ngươi ngoan ngoan ở lại chỗ này đi.
Nói xong, quay người rời đi.
"Ai."
Vân Phi Dương lúc này ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Đoán Hồn Điển, cũng thầm nghĩ:
- Tốc độ nữ nhân này quá nhanh, Linh Niệm khó có thể nắm bắt, nếu để Luyện Hồn Chung trấn áp thì nhất định phải ra tay bất ngờ.
Trọn vẹn bảy ngày, linh hồn lực của Vân Phi Dương mới khôi phục lại. Trong thời gian này, Hạ Lan Phi cũng chưa từng tới địa lao, dường như đã quên mất hắn.
Sau khi Vân Phi Dương khôi phục, có ý muốn phá vỡ phòng giam nhưng cuối cùng từ bỏ.
Nữ nhân kia khống chế nguyên thần mình lại không có bức bách giao ra Địa Hỏa và mô phỏng Luyện Hồn Chung, chắc có mục đích khác.
Tương kế tựu kế.
Xem nàng có tính toán gì.
"Két."
Nhưng vào lúc này, cửa đại lao mở ra, Hạ Lan Phi đi tới, nữ nhân này hôm nay mặc đồ rất đẹp phụ trợ dáng người cực kỳ hoàn mỹ của minh.
Nàng nói:
- Đi theo ta.
Vân Phi Dương ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, hiện tại hắn giả bộ bị khống chế nguyên thần, nhất định phải nghe lệnh cô nàng.
Rất nhanh.
Hai người đã tới cung điện Hạ Lan bộ lạc.
Giờ này khắc này, rất nhiều lão giả tuổi trên năm mươi đang tụ họp ở đây, trong lúc các nàng nhìn thấy Vân Phi Dương theo sau lưng Hạ Lan Phi thì không khỏi nghị luận.
- Tân nhiệm Thánh nam tế tự đây hả?
- Không phải người Linh Hoàng tùy tiện từ bên ngoài đó chứ?
Tuy ỷ vào mô phỏng Luyện Hồn Chung mà không phải tự thân, nhưng cũng là thực lực. Dù sao, không phải ai cũng có thể lấy cảnh giới Linh Vương cấp chưởng khống tam đẳng Pháp khí.
"Ông!"
Sau khi thành công chưởng khống Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng, Vân Phi Dương triệu hồi mô phỏng Luyện Hồn Chung nâng trong tay.
"Hô —— "
Thác Bạt Linh Hoàng vừa thoát khốn thì nằm bệch thở dốc trên mặt đất.
Bị âm sát khí ăn mòn và Linh Hồn Nguyên Thần bị khống chế để hắn cực độ suy yếu, cần phải điều dưỡng mấy ngày mới triệt để khôi phục.
Vân Phi Dương không quản hắn mà nhìn về phía Hạ Lan Phi, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
Mục đích của hắn là chinh phục toàn bộ Ma Linh Tộc, thu phục một Thác Bạt Linh Hoàng chỉ mới bắt đầu, Hoàng giả của Hạ Lan bộ lạc này tự nhiên không thể bỏ qua.
- Mỹ nữ.
Vân Phi Dương nói:
- Ta phụng sư mệnh xuống núi, cô có nguyện ý theo ta hay không?
Hạ Lan Phi nói:
- Ngươi xuống núi có mục đích gì?
Vân Phi Dương cười nói:
- Đương nhiên là nhất thống Ma Linh Tộc, để ngàn vạn Ma Linh không còn sát phạt, an bình sinh sống.
"Ha ha ha!"
Hạ Lan Phi che miệng cười rộ lên, cười đến run người.
Vân Phi Dương nói:
- Buồn cười?
- Đúng đó.
Hạ Lan Phi dừng cười, nói:
- Ngươi cũng chỉ nhờ vào mô phỏng Luyện Hồn Chung của A Tu La đại nhân mà muốn nhất thống Ma Linh Tộc, quả thực viển vông.
Vân Phi Dương nói:
- Cô cự tuyệt?
Hạ Lan Phi nói:
- Đúng nha, lấy thực lực ngươi hiện tại không có tư cách để ta đi theo.
Vân Phi Dương có cảm giác bị xem thường. Hắn nói:
- Chờ đó, không lâu sau ta sẽ đi Hạ Lan bộ lạc, dùng thực lực đi chinh phục cô.
"Xoát —— "
Đột nhiên, Hạ Lan Phi xuất hiện trước mặt hắn.
- Má ơi!?
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến, sau đó muốn triệu hoán mô phỏng Luyện Hồn Chung ra.
Nhưng đã muộn.
Hạ Lan Phi trực tiếp đặt tay lên mệnh mạch của hắn, lãnh đạm nói:
- Đừng nhúc nhích!
Dát.
Vân Phi Dương vội vàng thu hồi ý niệm triệu hoán.
Mệnh mạch bị khống chế, chỉ cần đối phương dùng lực, mình sẽ ợ ra rắm.
Mẹ nó!
Ngang dọc Thần Giới nhiều năm nay chưa bao giờ bị một nữ nhân khống chế mệnh mạch!
Nói đi thì nói lại.
Nữ nhân này vậy mà có thể tránh thoát khỏi linh niệm Thánh cấp của mình lặng yên tới gần, đến cùng làm sao làm được?
Hạ Lan Phi vừa rồi vận dụng năng lực đặc thù tên Thuấn Thiểm thuật của mình có thể trong nháy mắt tới gần đối thủ, sẽ không sinh ra bất kỳ ba động không gian gì.
- Tiểu gia hỏa.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi cưỡng ép khu động mô phỏng Luyện Hồn Chung, chắc hao phí không ít tâm thần.
Vân Phi Dương trầm mặc, bởi vì nàng nói đúng.
Bảo vật chí cường như Tam đẳng Pháp, lấy cường độ linh hồn hiện tại của hắn chỉ có thể khu động một lần, sau đó cần điều dưỡng một đoạn thời gian nữa mới có thể sử dụng.
Nếu không.
Đã sớm triệu hoán, trấn áp nữ nhân này rồi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta là đệ tử A Tu La, cô làm thế khiến ta rất tức giận.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ta sẽ không tổn thương ngươi.
"Ách?"
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Chẳng lẽ mị lực ca quá mạnh, nữ nhân này vừa nhìn đã yêu?
Hẳn là vậy.
Mình đẹp trai kinh thiên động địa biết bao, mỹ nữ vừa gặp đã yêu rất bình thường.
Hạ Lan Phi nói:
- Giao Linh Hồn Nguyên Thần của ngươi ra.
- Hả?
Vân Phi Dương sụp đổ.
Không thương tổn ta mà muốn chưởng khống ta!
Hắn lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Không tốt đâu.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi không có quyền lựa chọn.
Lời kịch này thường ngày đều do Vân Đại Tiện Thần nói với người khác, bây giờ đảo ngược, mà còn là bị một nữ nhân nói ra, quả thật bi ai a.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương khẽ động linh niệm, ba đạo lưu quang bay ra ngoài.
Thác Bạt Linh Hoàng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất muốn khóc.
Bởi vì tên này triệu hoán Linh Hồn Nguyên Thần của mình!
Hạ Lan Phi sẽ không biết Vân Phi Dương đã câu thông được Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng, cho nên thi triển ma niệm bao phủ nó lại, xem như chưởng khống tiểu gia hỏa này.
Nàng cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi là người hầu của ta.
"Ai."
Vân Phi Dương thở dài:
- Bi ai a.
Thác Bạt Linh Hoàng nghe vậy xém chút phun ra một ngụm máu tươi. Nữ nhân kia khống chế Linh Hồn Nguyên Thần của ta, ngươi bi ai cái c* chó.
Đáng giận!
Hắn có tính toán nói ra, nhưng vừa nghĩ tới việc nếu nữ nhân này như biết đang khống chế Linh Hồn Nguyên Thần của mình, khẳng định sẽ cưỡng bức mình khuất phục.
Không thể nói!
Cứ đâm lao thì phải theo lao.
Thác Bạt Linh Hoàng không nói là lựa chọn sáng suốt, chí ít, Hạ Lan Phi sẽ không làm loạn, nàng nói.
- Đi thôi, theo ta tiến về Hạ Lan bộ lạc.
Kết quả là.
Vân Đại Tiện Thần bị trói đi.
Vừa mới hàng phục Thác Bạt Linh Hoàng, giờ lại bị người hàng phục, bất ngờ này khiến người ta dở khóc dở cười.
Bất quá.
Dẫn Vân Phi Dương về bộ lạc không khác gì dẫn sói vào nhà, khi tên này bị xách đi thì âm thầm tính toán, làm sao chinh phục Hạ Lan Phi!
Thác Bạt Linh Hoàng còn phiền muộn hơn.
Linh Hồn Nguyên Thần trước bị Vân Phi Dương nắm, bây giờ lại bị Hạ Lan Phi bắt, nên làm thế nào cho phải!
Hai ngày sau.
Hạ Lan bộ lạc.
Trong địa lao tối tăm, Vân Phi Dương bị ném vào đó, hắn đứng vững cười khổ nói:
- Mỹ nữ, Linh Hồn Nguyên Thần của ta đều bị cô chưởng khống, không cần như thế chứ.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Ngươi là đệ tử của A Tu La đại nhân, ta không giết ngươi được, cho nên giam lại, sợ ngươi chạy mất.
- Ta sẽ không chạy.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Trong lòng ta chỉ có cô.
Hạ Lan Phi khẽ giật mình, chợt che miệng cười nói:
- Tiểu gia hỏa, miệng ngươi rất ngọt.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Thả ta ra, ta cùng ngươi giải buồn.
"Két."
Hạ Lan Phi đóng cửa lao lại, nói:
- Ngươi ngoan ngoan ở lại chỗ này đi.
Nói xong, quay người rời đi.
"Ai."
Vân Phi Dương lúc này ngồi xếp bằng xuống vận chuyển Đoán Hồn Điển, cũng thầm nghĩ:
- Tốc độ nữ nhân này quá nhanh, Linh Niệm khó có thể nắm bắt, nếu để Luyện Hồn Chung trấn áp thì nhất định phải ra tay bất ngờ.
Trọn vẹn bảy ngày, linh hồn lực của Vân Phi Dương mới khôi phục lại. Trong thời gian này, Hạ Lan Phi cũng chưa từng tới địa lao, dường như đã quên mất hắn.
Sau khi Vân Phi Dương khôi phục, có ý muốn phá vỡ phòng giam nhưng cuối cùng từ bỏ.
Nữ nhân kia khống chế nguyên thần mình lại không có bức bách giao ra Địa Hỏa và mô phỏng Luyện Hồn Chung, chắc có mục đích khác.
Tương kế tựu kế.
Xem nàng có tính toán gì.
"Két."
Nhưng vào lúc này, cửa đại lao mở ra, Hạ Lan Phi đi tới, nữ nhân này hôm nay mặc đồ rất đẹp phụ trợ dáng người cực kỳ hoàn mỹ của minh.
Nàng nói:
- Đi theo ta.
Vân Phi Dương ngoan ngoãn đi theo ra ngoài, hiện tại hắn giả bộ bị khống chế nguyên thần, nhất định phải nghe lệnh cô nàng.
Rất nhanh.
Hai người đã tới cung điện Hạ Lan bộ lạc.
Giờ này khắc này, rất nhiều lão giả tuổi trên năm mươi đang tụ họp ở đây, trong lúc các nàng nhìn thấy Vân Phi Dương theo sau lưng Hạ Lan Phi thì không khỏi nghị luận.
- Tân nhiệm Thánh nam tế tự đây hả?
- Không phải người Linh Hoàng tùy tiện từ bên ngoài đó chứ?
Bình luận facebook