Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Sử Thi kỷ lục!
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đinh!
Kỷ lục mới được hình thành, học sinh toàn học phủ đều chết lặng, cái tên này đã không biết bao nhiêu lần phá kỷ lục đạt kỷ lục mới.
Theo tân sinh kỷ lục đột phá từng lần điều chỉnh, bị kinh động nào chỉ học sinh, rất nhiều đạo sư,b học phủ c cùng các trưởng lão đều đi tới, bọn hắn nhìn thấy Vân Phi Dương còn chịu đựng tại bên trong Chích Nhiệt Chi Sa, thần sắc tràn ngập chấn kinh.
Phó viện trưởng Cao Viễn Chúc khóe miệng co giật:
- Tiểu tử này bị Lâm nha đầu nhằm vào, không nên lợi hại như vậy nha chứ, không nên a.
Mọi người thấy Vân Phi Dương không ngừng sáng tạo kỷ lục, Còn Lâm Chỉ Khuê thì sao? Nàng đứng một bên đây tận mắt nhìn hắn biểu hiện, giờ phút này biểu hiện trên mặt trở nên phức tạp, phá tân sinh kỷ lục đối với nàng mà nói rất nhẹ nhàng, nhưng vượt qua bốn giờ, tuyệt không có khả năng!
- Tên này…
Nhìn Vân Phi Dương bị đốt cháy nóng rực, trong lòng chợt có chút không đành lòng, nàng chợt không muốn hắn tiếp tục chịu đựng như thế, Lâm Chỉ Khê cũng đã minh bạch, hắn thật có thực lực.
Một lúc lâu sau sau khi lần nữa đề cao ghi chép, Vân Phi Dương cũng không tiếp tục nói chuyện, bởi vì giờ khắc này hắn thừa nhận nhiệt độ cùng linh hồn ăn mòn đã đạt đến trình độ đáng sợ, phải hết sức chăm chú mà đối đãi.
Đương nhiên.
Thống khổ cũng đổi lấy nhục thể không ngừng đề cao, nếu như Vân Phi Dương lần nữa đối mặt Nhiễm Bỉnh Loan bạo phát Linh Hạch, thân thể tuyệt đối có thể phụ tải ngàn cân chi lực, sẽ không hôn mê.
Nửa canh giờ
Một canh giờ!
Vân Phi Dương trải qua lịch luyện khủng bố, đuổi ngang kỷ lục đạt cao nhất hiện nay, bước kế tiếp, là phá kỷ lục chân chính!
- Tu ca…
Hắc Mao đang đứng bên ngoài luyện võ ngoài tháp, khóe miệng co giật nói:
- Ngươi đến đánh ta một cái đi, nhìn xem có phải đang nằm mơ.
Diệp Nam Tu đưa tay trên mặt hắn dùng sức bóp một cái thật mạnh, Hắc Mao kêu thảm:
- A…đau đau đau!
Không phải mộng.
Đây là thật!
Nam nhân đuổi ngang kỷ lục cao nhất, chính là người Quý Thủy Đường chúng ta Vân Phi Dương!
- Ha ha ha.
- Quý Thủy Đường của chúng ta, cũng có ngày nở mày nở mặt rồi!
Đám học sinh bên trong Quý Thủy Đường từng người đều rất hưng phấn, cứ như chính bản thân mình đánh phá kỷ lục vậy.
Tại phía xa, hô hấp của Bảo Lỵ giờ phút này đã bắt đầu dồn dập.
Phải biết, nàng vốn thuận miệng nói, chỉ hy vọng Vân Phi Dương có thể xông qua ải thứ nhất, người nào sẽ nghĩ tới thế mà hắn đánh vỡ tân sinh kỷ lục, càng không có nghĩ tới, bây giờ hắn lại đuổi ngang kỷ lục cao nhất, tùy thời có thể phá.
Quả thực thật không thể tin nổi!
Thụ Thái Cực nhìn Vân Phi Dương đuổi ngang kỷ lục cao nhất, hối hận cùng cực, nếu như mình không buông tay, như vậy người bây giờ phá kỷ lục sẽ là người đến Kỷ Thổ Đường rồi.
Thế gian không có thuốc hối hận, Vân Phi Dương liên tục đạt kỷ lục mới, trên Công Kỳ Bài viết rõ ba chữ Quý Thủy Đường, chắc chắn sau khi kết thúc, sẽ không có người đi chế giễu Quý Thủy Đường kém cỏi nhất nữa, dù sao ngươi nói ta kém cỏi phải không thế ngươi đi phá kỷ lục ta xem, nếu như ngươi có thể đề tên ngươi lên Kỳ Công Bài, xóa đi danh tự của Quý Thủy Đường ta thì ngươi cứ việc.
Kỷ lục vốn cho hậu nhân đánh vỡ, nhưng Vân Phi Dương một lần nhất cử để ghi chép hai canh giờ tăng lên tới năm canh giờ, tân sinh muốn đánh vỡ chỉ sợ ngàn năm sau cũng không thể nào.
Nhưng.
Luyện Võ Tháp lần nữa truyền ra thanh âm, cái kỷ lục cao nhất xuyên suốt cả ngàn năm lịch sử cũng thành công bị đánh phá, tên Vân Phi Dương xuất hiện lần nữa.
Năm giờ một khắc, tân sinh kỷ lục —— Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương!
Năm giờ một khắc, tối cao kỷ lục —— Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương!
Nhìn trên Kỳ Công Bài hai cái kỷ lục hiện ra cùng một học đường, cùng một người, thân thể toàn thể học sinh Quý Thủy Đường đang đứng trước luyện võ tháp nhao nhao thẳng tắp, hướng về phía Khí Mạc khom người bái thật sâu, bọn họ gửi lời chúc mừng đến Vân Phi Dương, hắn lấy thân phận học sinh Quý Thủy Đường sáng tạo lịch sử!
- Tu ca
Hốc mắt Khúc Vãn Ca ướt át, nức nở:
- Ta muốn khóc.
- Khóc cọng lông ấy!
Diệp Nam Tu đánh vào đầu hắn, ngẩng đầu, nỗ lực giấu nước mắt nói:
- Đều cười cho ta!
- Ha ha ha!
Mọi người cười to lên, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy xuống, là học đường cùi bắp nhất trong Thập Thiên Can, bọn họ thường xuyên bị người khi dễ, bị người chế giễu, bây giờ xuất hiện một nam nhân đánh vỡ ghi chép, việc này biết bao huy hoàng, biết bao thư thái a!
Nào chỉ những học sinh này muốn khóc, Thụ Thái Cực bỏ lỡ lương tài, giờ đây tận mắt hắn thấy Vân Phi Dương phá kỷ lục cao nhất, lòng đau từng trận, thậm chí hắn còn muốn bỏ đi thật xa tìm nơi nào vắng vẽ khóc lớn một trận.
Hàn Thế Gia cũng khóc, hắn nhìn Vân Phi Dương phá mất kỷ lục cao nhất, quỳ trên mặt đất ôm đầu, tê tâm liệt phế hét lớn:
- Không —— thể nào —— như thế được, đây là —— mộng thôi!
Kỷ lục cao nhất Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất bị đánh phá, cũng không kết thúc, chỉ vừa mới bắt đầu, Vân Phi Dương vẫn đứng thẳng tấp chịu đựng dày vò, hoàn toàn không có tính toán rời đi, thân thể hắn được thối luyện tại cường độ đã bắt đầu tiến hành thuế biến, chỉ cần tiếp tục chống đỡ qua một thời gian, tuyệt đối có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
- Tiếp tục
- Mạnh hơn, mạnh hơn nữa
Chịu đựng mọi loại thống khổ, thân thể Vân Phi Dương vẫn hiên ngang, nhiệt độ chung quanh tăng cao đến cùng cực đã khiến cho không gian dần dần mơ hồ, tóc hắn đã cháy sạch, da thịt từ màu đen giờ chuyển thành màu than.
Căn cứ trận pháp thiết kế, nhiệt độ đề cao cách mấy cũng không đốt cháy người khiêu chiến, cho nên mặc dù nhìn qua Vân Phi Dương rất chật vật, nhưng cũng không có nguy hiểm tính mạng, chỉ chịu nhiệt độ tra tấn thống khổ ấy còn khó chịu hơn so với cái chết!
Đương nhiên.
Đây là đối người khác, đối với Vân Phi Dương loại này, kiếp trước đã trải qua các loại tra tấn tàn khốc, cuối cùng thành tựu Thần Giới Chiến Thần, loại tra tấn này còn quá kém, tra tấn như thế còn trong phạm vi chịu đựng.
Nhiệt độ ăn mòn, kinh mạch điên cuồng thối luyện, thời gian lặng yên không một tiếng động trôi qua, cho đến khi Vân Phi Dương ý thức được thân thể đã được rèn luyện đến cực hạn, tiếp tục rèn luyện cũng không hiệu quả gì, lúc này mới mở hai con ngươi ra, mỉm cười, hiển lộ ra răng trắng khiết.
Ba.
Thân thể được rèn luyện đến cực hạn, tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý nghĩa, cho nên hắn giơ chân lên, từng bước một hướng đến tầng lưu quang.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn đi tới, trên mặt hiện ra vẽ chấn kinh, ngoại giới, đám người nhìn hắn bước đi, khóe miệng bọn họ co giật, thời gian tên này trong sa mạc, đã đạt tới —— tám canh giờ!
Tám canh giờ là một con số khủng bố, đại biểu cho Sử Thi cấp kỷ lục, từ lúc sáng sớm bắt đầu khiêu chiến giờ này bọn họ nhìn lên trời trăng đã lên cao - đêm đã khuya, càng kinh khủng hơn là chịu lâu như vậy, tên này lại còn có sức lực đi tới, cũng quá yêu nghiệt đi.
- Oa.
Vân Phi Dương bước vào lưu quang, cảm nhận được nhiệt độ bình thường, tận tình mở ra hai tay, thoải mái nói:
- Thật thoải mái.
- Ong ong ——
Trong tầng lưu quang ẩn chứa năng lượng nào đó, sau khi Vân Phi Dương bước vào, thân thể hắn dần dần hồi phục lại như bình thường, chỉ là vết thương trên thân thể hắn vẫn còn tồn tại không thể biến mất đi.
- Thế nào?
Vân Phi Dương toét miệng cười hỏi.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng liếc hắn một cái, ngay sau đó xoay người bước vào bậc thang thông ra ngoại giới, vốn nàng tính đi khiêu chiến tầng thứ hai, nhưng bị Vân Phi Dương biểu hiện doạ người làm chấn kinh, cũng không còn tâm tình gì đi khiêu chiến nữa.
- Chờ ta một chút.
Vân Phi Dương vội chạy theo, bất quá, khi hắn mới vừa ra khỏi Luyện Võ Tháp, đã bị bọn người Diệp Nam Tu vây quanh, mọi người nâng hắn lên, tung hắn lên cao, thỏa thích reo hò, kêu gào.
Một đêm này, nhất định là một đêm bọn hắn không ngủ.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đinh!
Kỷ lục mới được hình thành, học sinh toàn học phủ đều chết lặng, cái tên này đã không biết bao nhiêu lần phá kỷ lục đạt kỷ lục mới.
Theo tân sinh kỷ lục đột phá từng lần điều chỉnh, bị kinh động nào chỉ học sinh, rất nhiều đạo sư,b học phủ c cùng các trưởng lão đều đi tới, bọn hắn nhìn thấy Vân Phi Dương còn chịu đựng tại bên trong Chích Nhiệt Chi Sa, thần sắc tràn ngập chấn kinh.
Phó viện trưởng Cao Viễn Chúc khóe miệng co giật:
- Tiểu tử này bị Lâm nha đầu nhằm vào, không nên lợi hại như vậy nha chứ, không nên a.
Mọi người thấy Vân Phi Dương không ngừng sáng tạo kỷ lục, Còn Lâm Chỉ Khuê thì sao? Nàng đứng một bên đây tận mắt nhìn hắn biểu hiện, giờ phút này biểu hiện trên mặt trở nên phức tạp, phá tân sinh kỷ lục đối với nàng mà nói rất nhẹ nhàng, nhưng vượt qua bốn giờ, tuyệt không có khả năng!
- Tên này…
Nhìn Vân Phi Dương bị đốt cháy nóng rực, trong lòng chợt có chút không đành lòng, nàng chợt không muốn hắn tiếp tục chịu đựng như thế, Lâm Chỉ Khê cũng đã minh bạch, hắn thật có thực lực.
Một lúc lâu sau sau khi lần nữa đề cao ghi chép, Vân Phi Dương cũng không tiếp tục nói chuyện, bởi vì giờ khắc này hắn thừa nhận nhiệt độ cùng linh hồn ăn mòn đã đạt đến trình độ đáng sợ, phải hết sức chăm chú mà đối đãi.
Đương nhiên.
Thống khổ cũng đổi lấy nhục thể không ngừng đề cao, nếu như Vân Phi Dương lần nữa đối mặt Nhiễm Bỉnh Loan bạo phát Linh Hạch, thân thể tuyệt đối có thể phụ tải ngàn cân chi lực, sẽ không hôn mê.
Nửa canh giờ
Một canh giờ!
Vân Phi Dương trải qua lịch luyện khủng bố, đuổi ngang kỷ lục đạt cao nhất hiện nay, bước kế tiếp, là phá kỷ lục chân chính!
- Tu ca…
Hắc Mao đang đứng bên ngoài luyện võ ngoài tháp, khóe miệng co giật nói:
- Ngươi đến đánh ta một cái đi, nhìn xem có phải đang nằm mơ.
Diệp Nam Tu đưa tay trên mặt hắn dùng sức bóp một cái thật mạnh, Hắc Mao kêu thảm:
- A…đau đau đau!
Không phải mộng.
Đây là thật!
Nam nhân đuổi ngang kỷ lục cao nhất, chính là người Quý Thủy Đường chúng ta Vân Phi Dương!
- Ha ha ha.
- Quý Thủy Đường của chúng ta, cũng có ngày nở mày nở mặt rồi!
Đám học sinh bên trong Quý Thủy Đường từng người đều rất hưng phấn, cứ như chính bản thân mình đánh phá kỷ lục vậy.
Tại phía xa, hô hấp của Bảo Lỵ giờ phút này đã bắt đầu dồn dập.
Phải biết, nàng vốn thuận miệng nói, chỉ hy vọng Vân Phi Dương có thể xông qua ải thứ nhất, người nào sẽ nghĩ tới thế mà hắn đánh vỡ tân sinh kỷ lục, càng không có nghĩ tới, bây giờ hắn lại đuổi ngang kỷ lục cao nhất, tùy thời có thể phá.
Quả thực thật không thể tin nổi!
Thụ Thái Cực nhìn Vân Phi Dương đuổi ngang kỷ lục cao nhất, hối hận cùng cực, nếu như mình không buông tay, như vậy người bây giờ phá kỷ lục sẽ là người đến Kỷ Thổ Đường rồi.
Thế gian không có thuốc hối hận, Vân Phi Dương liên tục đạt kỷ lục mới, trên Công Kỳ Bài viết rõ ba chữ Quý Thủy Đường, chắc chắn sau khi kết thúc, sẽ không có người đi chế giễu Quý Thủy Đường kém cỏi nhất nữa, dù sao ngươi nói ta kém cỏi phải không thế ngươi đi phá kỷ lục ta xem, nếu như ngươi có thể đề tên ngươi lên Kỳ Công Bài, xóa đi danh tự của Quý Thủy Đường ta thì ngươi cứ việc.
Kỷ lục vốn cho hậu nhân đánh vỡ, nhưng Vân Phi Dương một lần nhất cử để ghi chép hai canh giờ tăng lên tới năm canh giờ, tân sinh muốn đánh vỡ chỉ sợ ngàn năm sau cũng không thể nào.
Nhưng.
Luyện Võ Tháp lần nữa truyền ra thanh âm, cái kỷ lục cao nhất xuyên suốt cả ngàn năm lịch sử cũng thành công bị đánh phá, tên Vân Phi Dương xuất hiện lần nữa.
Năm giờ một khắc, tân sinh kỷ lục —— Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương!
Năm giờ một khắc, tối cao kỷ lục —— Quý Thủy Đường, Vân Phi Dương!
Nhìn trên Kỳ Công Bài hai cái kỷ lục hiện ra cùng một học đường, cùng một người, thân thể toàn thể học sinh Quý Thủy Đường đang đứng trước luyện võ tháp nhao nhao thẳng tắp, hướng về phía Khí Mạc khom người bái thật sâu, bọn họ gửi lời chúc mừng đến Vân Phi Dương, hắn lấy thân phận học sinh Quý Thủy Đường sáng tạo lịch sử!
- Tu ca
Hốc mắt Khúc Vãn Ca ướt át, nức nở:
- Ta muốn khóc.
- Khóc cọng lông ấy!
Diệp Nam Tu đánh vào đầu hắn, ngẩng đầu, nỗ lực giấu nước mắt nói:
- Đều cười cho ta!
- Ha ha ha!
Mọi người cười to lên, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy xuống, là học đường cùi bắp nhất trong Thập Thiên Can, bọn họ thường xuyên bị người khi dễ, bị người chế giễu, bây giờ xuất hiện một nam nhân đánh vỡ ghi chép, việc này biết bao huy hoàng, biết bao thư thái a!
Nào chỉ những học sinh này muốn khóc, Thụ Thái Cực bỏ lỡ lương tài, giờ đây tận mắt hắn thấy Vân Phi Dương phá kỷ lục cao nhất, lòng đau từng trận, thậm chí hắn còn muốn bỏ đi thật xa tìm nơi nào vắng vẽ khóc lớn một trận.
Hàn Thế Gia cũng khóc, hắn nhìn Vân Phi Dương phá mất kỷ lục cao nhất, quỳ trên mặt đất ôm đầu, tê tâm liệt phế hét lớn:
- Không —— thể nào —— như thế được, đây là —— mộng thôi!
Kỷ lục cao nhất Luyện Võ Tháp tầng thứ nhất bị đánh phá, cũng không kết thúc, chỉ vừa mới bắt đầu, Vân Phi Dương vẫn đứng thẳng tấp chịu đựng dày vò, hoàn toàn không có tính toán rời đi, thân thể hắn được thối luyện tại cường độ đã bắt đầu tiến hành thuế biến, chỉ cần tiếp tục chống đỡ qua một thời gian, tuyệt đối có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất!
- Tiếp tục
- Mạnh hơn, mạnh hơn nữa
Chịu đựng mọi loại thống khổ, thân thể Vân Phi Dương vẫn hiên ngang, nhiệt độ chung quanh tăng cao đến cùng cực đã khiến cho không gian dần dần mơ hồ, tóc hắn đã cháy sạch, da thịt từ màu đen giờ chuyển thành màu than.
Căn cứ trận pháp thiết kế, nhiệt độ đề cao cách mấy cũng không đốt cháy người khiêu chiến, cho nên mặc dù nhìn qua Vân Phi Dương rất chật vật, nhưng cũng không có nguy hiểm tính mạng, chỉ chịu nhiệt độ tra tấn thống khổ ấy còn khó chịu hơn so với cái chết!
Đương nhiên.
Đây là đối người khác, đối với Vân Phi Dương loại này, kiếp trước đã trải qua các loại tra tấn tàn khốc, cuối cùng thành tựu Thần Giới Chiến Thần, loại tra tấn này còn quá kém, tra tấn như thế còn trong phạm vi chịu đựng.
Nhiệt độ ăn mòn, kinh mạch điên cuồng thối luyện, thời gian lặng yên không một tiếng động trôi qua, cho đến khi Vân Phi Dương ý thức được thân thể đã được rèn luyện đến cực hạn, tiếp tục rèn luyện cũng không hiệu quả gì, lúc này mới mở hai con ngươi ra, mỉm cười, hiển lộ ra răng trắng khiết.
Ba.
Thân thể được rèn luyện đến cực hạn, tiếp tục ở chỗ này cũng không có ý nghĩa, cho nên hắn giơ chân lên, từng bước một hướng đến tầng lưu quang.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn đi tới, trên mặt hiện ra vẽ chấn kinh, ngoại giới, đám người nhìn hắn bước đi, khóe miệng bọn họ co giật, thời gian tên này trong sa mạc, đã đạt tới —— tám canh giờ!
Tám canh giờ là một con số khủng bố, đại biểu cho Sử Thi cấp kỷ lục, từ lúc sáng sớm bắt đầu khiêu chiến giờ này bọn họ nhìn lên trời trăng đã lên cao - đêm đã khuya, càng kinh khủng hơn là chịu lâu như vậy, tên này lại còn có sức lực đi tới, cũng quá yêu nghiệt đi.
- Oa.
Vân Phi Dương bước vào lưu quang, cảm nhận được nhiệt độ bình thường, tận tình mở ra hai tay, thoải mái nói:
- Thật thoải mái.
- Ong ong ——
Trong tầng lưu quang ẩn chứa năng lượng nào đó, sau khi Vân Phi Dương bước vào, thân thể hắn dần dần hồi phục lại như bình thường, chỉ là vết thương trên thân thể hắn vẫn còn tồn tại không thể biến mất đi.
- Thế nào?
Vân Phi Dương toét miệng cười hỏi.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng liếc hắn một cái, ngay sau đó xoay người bước vào bậc thang thông ra ngoại giới, vốn nàng tính đi khiêu chiến tầng thứ hai, nhưng bị Vân Phi Dương biểu hiện doạ người làm chấn kinh, cũng không còn tâm tình gì đi khiêu chiến nữa.
- Chờ ta một chút.
Vân Phi Dương vội chạy theo, bất quá, khi hắn mới vừa ra khỏi Luyện Võ Tháp, đã bị bọn người Diệp Nam Tu vây quanh, mọi người nâng hắn lên, tung hắn lên cao, thỏa thích reo hò, kêu gào.
Một đêm này, nhất định là một đêm bọn hắn không ngủ.
Bình luận facebook