Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Chỉ điểm võ học
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lương Âm đối với Tiên Pháp lý giải không tệ, Hắc Giáp Roi vung vẩy, đã có tính thực chất, cũng có tính phá hư, nhất phẩm binh khí gia trì khiến cho lực đạo bạo phát đến bảy trăm cân, cho nên trải qua giao thủ ngắn ngủi, nàng đã đánh chết sói thú.
- Đáng giận!
Giải quyết sói thú xong, Lương Âm không vui, từ khi xuất thủ đến khi kết thúc, nàng thật dùng mười chiêu mới giải quyết được!
- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
Lương Âm Ninh nguyện tin mình chủ quan, cũng không nguyện tin tên kia có thể phán đoán chính xác.
Vân Phi Dương đi tới.
- Nhìn qua rất không tệ, nhưng chiêu thức quá rườm rà, có hoa không quả, nếu như có thể tinh giản một phen, tin tưởng có thể nhẹ nhõm giải quyết hung thú này.
- Cắt.
Lương Âm lườm hắn một cái:
- Nói giống như hiểu rất nhiều vậy.
Vân Phi Dương cười cười, tiện tay nhặt dây leo trên mặt đất, vung vung:
- Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể tới so một lần.
- So thì so!
Thấy hắn tùy tiện cầm dây leo, Lương Âm nhất thời phát cáu, thầm nghĩ, vừa vặn mượn cơ hội này xử lí hắn một trận, xuất ngụm ác khí.
- Tới đi.
Vân Phi Dương nắm dây leo, mặt mỉm cười. Nụ cười này trong mắt Lương Âm rất chói mắt, tên này nhất định muốn bị ăn đòn, nàng tức giận vung vẩy roi da, hung hăng đánh qua.
- Ra tay thật ác độc.
Vân Phi Dương giẫm bộ pháp huyền diệu né tránh, đồng thời, huy động cánh tay, Linh lực cùng lực đạo gia trì, dây leo lấp lóe ánh sáng, xẹt qua hư không, xảo trá đánh qua.
Thấy roi bay tới, Lương Âm vô ý thức ngây người, đối phương xuất thủ chiêu này tương tự như chiêu thức mình đối phó với sói thú kia.
Khác biệt là, quá trình đơn giản, không có quá nhiều động tác thừa!
Sưu
Dây leo cuốn tới, đơn giản trực tiếp mà bá đạo!
Lương Âm lấy lại tinh thần, vốn định thu roi lui lại, lại chợt thấy tốc độ dây leo được đề cao, một cỗ khí lãng mạnh mẽ cuốn tới.
- Không tốt!
Cây roi đột nhiên gia tốc, để Lương Âm bất ngờ, cuối cùng nàng chỉ có thể lựa chọn thả roi, rút tay về mới có thể thoát thân.
Ba
Lương Âm vừa thu roi lại, dây leo đã từ bên cạnh quét qua, cuốn lên bụi đất, mặt đất xuất hiện từng cái hố!
- Khụ khụ.
Mặt mũi Lương Âm tràn đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
Vân Phi Dương tiện tay vứt bỏ dây leo, cười nói:
- Ta vừa rồi dùng chiêu thức ngươi vung roi, giản hóa nó, bỏ đi rất nhiều động tác thừa, uy lực cũng tăng lên.
- Tên này…
Trong lòng Lương Âm khiếp sợ không thôi.
Nàng thi triển Tiên Pháp tên Lạc Vũ Thiên Uyển, tuy chỉ cấp thấp, nhưng cũng thuộc về phạm trù nhất phẩm, đối phương vẻn vẹn nhìn mình ra tay một lần, đã có thể bắt chước, đồng thời còn giản hóa hoàn mỹ, quá khủng bố đi!
Còn có!
Dây leo nửa đường tăng tốc, làm sao làm được!
- Có phải đang nghĩ, ta vừa rồi vung dây leo, tốc độ tại sao lại tăng hay không?
Vân Phi Dương như nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
Lương Âm gật đầu hỏi:
- Sao ngươi làm được?
Vân Phi Dương cười nói.
- Nắm giữ lực lượng đến cực hạn mới có thể làm được, gọi là —— lực theo tâm sinh, tùy ý mà phát.
Lực theo tâm sinh, tùy ý mà phát?
Lương Âm nghe có chút mơ hồ, cái này rất khó hiểu được, dù sao Vân Phi Dương giảng giải quá cao thâm, không phải giai đoạn Vũ Lực này lĩnh ngộ được.
- Có muốn học hay không?
Vân Phi Dương hỏi.
Lương Âm rất muốn học, nhưng nhìn vẽ mặt đáng ghét của tên này, nàng lựa chọn không để ý tới hắn, lặng lẽ thu hồi roi rồi bỏ đi.
Vân Phi Dương lắc đầu, đuổi theo nói:
- Ai, ai bảo ngươi là vợ ta, ta phải hảo hảo chỉ đạo ngươi, thuận tiện cũng giúp ngươi tinh giản Tiên Pháp vũ kỹ.
Ở kiếp trước, bao nhiêu võ giả tưởng tượng có thể được Chiến Thần chỉ điểm dù nằm mơ cũng cười, bây giờ, Vân Phi Dương lại mặt dày mày dạn đuổi theo người ta đòi dạy, nếu để đám võ giả Thần Giới biết, khẳng định sẽ khóc không ra nước mắt.
- Ngươi có thể vung roi như thế.
- Chiêu này có thể thay đổi, không cần vận chuyển lực lượng cổ tay phức tạp như vậy.
- Thời điểm xuất thủ, chú trọng cảm giác, không phải mù quáng cậy mạnh, nếu không chỉ lãng phí Linh lực
Chỉ nhìn thấy, Vân Phi Dương một bên khoa tay vận dụng chiêu thức, một bên giảng giải. Lương Âm tuy giả vờ không nghe thấy, lại một mực yên lặng ghi trong lòng, trong thức hải càng hiện ra hình ảnh Vân Phi Dương hình dung, tiến hành thôi diễn vô số lần.
Sau cùng, nàng không khỏi không cảm khái, tên này tuy đáng ghét, nhưng qua giảng giải đã tinh giản chiêu thức đến hoàn mỹ, không có một kẽ hở!
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không phải toàn tâm toàn ý dạy Lương Âm, giờ phút này hắn không quên phóng thích Linh Niệm, dò xét cảnh vật chung quanh, nhìn xem có Địa Linh Chi hay không, dù đang tán gái, cũng không thể quên chính sự.
Đáng tiếc.
Đi mấy chục dặm đường, tuy tìm được không ít dược tài có thể luyện chế độc dược, nhưng cũng không gặp Địa Linh Chi, việc này rất bình thường, địa phương Địa Linh Chi sinh tồn đều là khe đá trong vách núi cheo leo.
Vân Phi Dương ý thức được điểm này, cải biến phương vị hành tẩu, bước đi lên sườn núi, Lương Âm một mực đắm chìm trong chiêu thức diễn hóa, cũng không để ý đi chỗ nào.
Vù vù
Nơi xa, truyền đến tiếng thác nước.
Trong lòng Vân Phi Dương vui vẻ, nghĩ thầm, phía trước có thác nước, có lẽ sinh trưởng Địa Linh Chi, theo Liễu Nhu nói Địa Linh Chi phải ở nơi tối tăm ẩm ướt!
Quả nhiên.
Hai người lại đi một lát, đã thấy thác nước treo trên cao, giống như ngân hà rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh vui tai, như Thanh Long phun mưa cảnh đẹp thật hùng vĩ!
Vân Phi Dương đi đến trước thác nước, lắng nghe dòng nước cuộn trào gào thét, mặc cho bọt nước tung tóe trên mặt, khen:
- Một mảnh đất thanh nhã tuyệt vời, nếu có thể ẩn cư ở đây, có mỹ nhân làm bạn, nhân sinh như thế còn gì bằng a.
Địa phương tình thơ ý hoạ, một đôi nam nữ tướng mạo bất phàm đứng đấy, tạo cho người xem một cảm giác như gặp thần tiên quyến lữ ẩn cư sơn lâm. Nhưng mà bầu không khí lãng mạn cũng không bảo trì quá lâu, Lương Âm thu hồi tư duy, lạnh nhạt nói:
- Vô sỉ.
Vân Phi Dương lắc đầu:
- Nếu như đứng bên người là Mục Oanh, bầu không khí nhất định có thể kéo dài thêm, thậm chí còn thêm chút tình thú.
Nhớ tới nữ hài dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu kia, hắn có cảm giác cấp bách, lúc này lập tức phóng thích Linh Niệm, bao phủ lên thác nước, tìm kiếm Địa Linh Chi.
- Ừm?
Đột nhiên, Linh Niệm hắn vừa mới bao phủ tại thác nước, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong trống rỗng, giữa thác có khoảng không, có một thông đạo kéo dài, sau đó kinh ngạc:
- Chẳng lẽ bên trong cất giấu bảo tàng?!
Kiếp trước Vân Phi Dương nghe nói qua, bên trong thác nước có huyền cơ khác, rất có thể cất giấu bảo vật quý giá gì đó, tỉ như võ công bí tịch thất truyền đã lâu, lại tỉ như một loại thần binh lợi khí nào đó.
- Việc tốt như vậy, sẽ phát sinh trên người mình sao?
Vân Phi Dương có chút hưng phấn, chợt bước đi hướng đến thác nước.
Đương nhiên, hắn cũng rõ ràng, thông đạo bên trong mặc dù có động thiên, mặc dù ẩn tàng bảo vật, mình cũng chưa chắc thấy vừa mắt, dù sao Phàm Giới có vật gì tốt đây.
- Uy, ngươi đi đâu đó?
Vân Phi Dương đi tới thác nước, Lương Âm có chút mờ mịt, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lương Âm đối với Tiên Pháp lý giải không tệ, Hắc Giáp Roi vung vẩy, đã có tính thực chất, cũng có tính phá hư, nhất phẩm binh khí gia trì khiến cho lực đạo bạo phát đến bảy trăm cân, cho nên trải qua giao thủ ngắn ngủi, nàng đã đánh chết sói thú.
- Đáng giận!
Giải quyết sói thú xong, Lương Âm không vui, từ khi xuất thủ đến khi kết thúc, nàng thật dùng mười chiêu mới giải quyết được!
- Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!
Lương Âm Ninh nguyện tin mình chủ quan, cũng không nguyện tin tên kia có thể phán đoán chính xác.
Vân Phi Dương đi tới.
- Nhìn qua rất không tệ, nhưng chiêu thức quá rườm rà, có hoa không quả, nếu như có thể tinh giản một phen, tin tưởng có thể nhẹ nhõm giải quyết hung thú này.
- Cắt.
Lương Âm lườm hắn một cái:
- Nói giống như hiểu rất nhiều vậy.
Vân Phi Dương cười cười, tiện tay nhặt dây leo trên mặt đất, vung vung:
- Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể tới so một lần.
- So thì so!
Thấy hắn tùy tiện cầm dây leo, Lương Âm nhất thời phát cáu, thầm nghĩ, vừa vặn mượn cơ hội này xử lí hắn một trận, xuất ngụm ác khí.
- Tới đi.
Vân Phi Dương nắm dây leo, mặt mỉm cười. Nụ cười này trong mắt Lương Âm rất chói mắt, tên này nhất định muốn bị ăn đòn, nàng tức giận vung vẩy roi da, hung hăng đánh qua.
- Ra tay thật ác độc.
Vân Phi Dương giẫm bộ pháp huyền diệu né tránh, đồng thời, huy động cánh tay, Linh lực cùng lực đạo gia trì, dây leo lấp lóe ánh sáng, xẹt qua hư không, xảo trá đánh qua.
Thấy roi bay tới, Lương Âm vô ý thức ngây người, đối phương xuất thủ chiêu này tương tự như chiêu thức mình đối phó với sói thú kia.
Khác biệt là, quá trình đơn giản, không có quá nhiều động tác thừa!
Sưu
Dây leo cuốn tới, đơn giản trực tiếp mà bá đạo!
Lương Âm lấy lại tinh thần, vốn định thu roi lui lại, lại chợt thấy tốc độ dây leo được đề cao, một cỗ khí lãng mạnh mẽ cuốn tới.
- Không tốt!
Cây roi đột nhiên gia tốc, để Lương Âm bất ngờ, cuối cùng nàng chỉ có thể lựa chọn thả roi, rút tay về mới có thể thoát thân.
Ba
Lương Âm vừa thu roi lại, dây leo đã từ bên cạnh quét qua, cuốn lên bụi đất, mặt đất xuất hiện từng cái hố!
- Khụ khụ.
Mặt mũi Lương Âm tràn đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
Vân Phi Dương tiện tay vứt bỏ dây leo, cười nói:
- Ta vừa rồi dùng chiêu thức ngươi vung roi, giản hóa nó, bỏ đi rất nhiều động tác thừa, uy lực cũng tăng lên.
- Tên này…
Trong lòng Lương Âm khiếp sợ không thôi.
Nàng thi triển Tiên Pháp tên Lạc Vũ Thiên Uyển, tuy chỉ cấp thấp, nhưng cũng thuộc về phạm trù nhất phẩm, đối phương vẻn vẹn nhìn mình ra tay một lần, đã có thể bắt chước, đồng thời còn giản hóa hoàn mỹ, quá khủng bố đi!
Còn có!
Dây leo nửa đường tăng tốc, làm sao làm được!
- Có phải đang nghĩ, ta vừa rồi vung dây leo, tốc độ tại sao lại tăng hay không?
Vân Phi Dương như nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
Lương Âm gật đầu hỏi:
- Sao ngươi làm được?
Vân Phi Dương cười nói.
- Nắm giữ lực lượng đến cực hạn mới có thể làm được, gọi là —— lực theo tâm sinh, tùy ý mà phát.
Lực theo tâm sinh, tùy ý mà phát?
Lương Âm nghe có chút mơ hồ, cái này rất khó hiểu được, dù sao Vân Phi Dương giảng giải quá cao thâm, không phải giai đoạn Vũ Lực này lĩnh ngộ được.
- Có muốn học hay không?
Vân Phi Dương hỏi.
Lương Âm rất muốn học, nhưng nhìn vẽ mặt đáng ghét của tên này, nàng lựa chọn không để ý tới hắn, lặng lẽ thu hồi roi rồi bỏ đi.
Vân Phi Dương lắc đầu, đuổi theo nói:
- Ai, ai bảo ngươi là vợ ta, ta phải hảo hảo chỉ đạo ngươi, thuận tiện cũng giúp ngươi tinh giản Tiên Pháp vũ kỹ.
Ở kiếp trước, bao nhiêu võ giả tưởng tượng có thể được Chiến Thần chỉ điểm dù nằm mơ cũng cười, bây giờ, Vân Phi Dương lại mặt dày mày dạn đuổi theo người ta đòi dạy, nếu để đám võ giả Thần Giới biết, khẳng định sẽ khóc không ra nước mắt.
- Ngươi có thể vung roi như thế.
- Chiêu này có thể thay đổi, không cần vận chuyển lực lượng cổ tay phức tạp như vậy.
- Thời điểm xuất thủ, chú trọng cảm giác, không phải mù quáng cậy mạnh, nếu không chỉ lãng phí Linh lực
Chỉ nhìn thấy, Vân Phi Dương một bên khoa tay vận dụng chiêu thức, một bên giảng giải. Lương Âm tuy giả vờ không nghe thấy, lại một mực yên lặng ghi trong lòng, trong thức hải càng hiện ra hình ảnh Vân Phi Dương hình dung, tiến hành thôi diễn vô số lần.
Sau cùng, nàng không khỏi không cảm khái, tên này tuy đáng ghét, nhưng qua giảng giải đã tinh giản chiêu thức đến hoàn mỹ, không có một kẽ hở!
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không phải toàn tâm toàn ý dạy Lương Âm, giờ phút này hắn không quên phóng thích Linh Niệm, dò xét cảnh vật chung quanh, nhìn xem có Địa Linh Chi hay không, dù đang tán gái, cũng không thể quên chính sự.
Đáng tiếc.
Đi mấy chục dặm đường, tuy tìm được không ít dược tài có thể luyện chế độc dược, nhưng cũng không gặp Địa Linh Chi, việc này rất bình thường, địa phương Địa Linh Chi sinh tồn đều là khe đá trong vách núi cheo leo.
Vân Phi Dương ý thức được điểm này, cải biến phương vị hành tẩu, bước đi lên sườn núi, Lương Âm một mực đắm chìm trong chiêu thức diễn hóa, cũng không để ý đi chỗ nào.
Vù vù
Nơi xa, truyền đến tiếng thác nước.
Trong lòng Vân Phi Dương vui vẻ, nghĩ thầm, phía trước có thác nước, có lẽ sinh trưởng Địa Linh Chi, theo Liễu Nhu nói Địa Linh Chi phải ở nơi tối tăm ẩm ướt!
Quả nhiên.
Hai người lại đi một lát, đã thấy thác nước treo trên cao, giống như ngân hà rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh vui tai, như Thanh Long phun mưa cảnh đẹp thật hùng vĩ!
Vân Phi Dương đi đến trước thác nước, lắng nghe dòng nước cuộn trào gào thét, mặc cho bọt nước tung tóe trên mặt, khen:
- Một mảnh đất thanh nhã tuyệt vời, nếu có thể ẩn cư ở đây, có mỹ nhân làm bạn, nhân sinh như thế còn gì bằng a.
Địa phương tình thơ ý hoạ, một đôi nam nữ tướng mạo bất phàm đứng đấy, tạo cho người xem một cảm giác như gặp thần tiên quyến lữ ẩn cư sơn lâm. Nhưng mà bầu không khí lãng mạn cũng không bảo trì quá lâu, Lương Âm thu hồi tư duy, lạnh nhạt nói:
- Vô sỉ.
Vân Phi Dương lắc đầu:
- Nếu như đứng bên người là Mục Oanh, bầu không khí nhất định có thể kéo dài thêm, thậm chí còn thêm chút tình thú.
Nhớ tới nữ hài dịu dàng ngoan ngoãn đáng yêu kia, hắn có cảm giác cấp bách, lúc này lập tức phóng thích Linh Niệm, bao phủ lên thác nước, tìm kiếm Địa Linh Chi.
- Ừm?
Đột nhiên, Linh Niệm hắn vừa mới bao phủ tại thác nước, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong trống rỗng, giữa thác có khoảng không, có một thông đạo kéo dài, sau đó kinh ngạc:
- Chẳng lẽ bên trong cất giấu bảo tàng?!
Kiếp trước Vân Phi Dương nghe nói qua, bên trong thác nước có huyền cơ khác, rất có thể cất giấu bảo vật quý giá gì đó, tỉ như võ công bí tịch thất truyền đã lâu, lại tỉ như một loại thần binh lợi khí nào đó.
- Việc tốt như vậy, sẽ phát sinh trên người mình sao?
Vân Phi Dương có chút hưng phấn, chợt bước đi hướng đến thác nước.
Đương nhiên, hắn cũng rõ ràng, thông đạo bên trong mặc dù có động thiên, mặc dù ẩn tàng bảo vật, mình cũng chưa chắc thấy vừa mắt, dù sao Phàm Giới có vật gì tốt đây.
- Uy, ngươi đi đâu đó?
Vân Phi Dương đi tới thác nước, Lương Âm có chút mờ mịt, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.
Bình luận facebook