• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full (3 Viewers)

  • Chương 663-670

Bây giờ nhìn Lương Dật An rất điềm tĩnh, không thể tin được ông lại bị mất đi lý trí mà vô duyên vô cớ đi nhận Cố Lan Tâm làm con của mình. Nhưng mà nghĩ lại, Cố Lan Tâm mưu kế đa đoan thì việc ông bị lừa gạt cũng không phải là điều khó hiểu.





Mộ Bắc Ngật chỉ muốn bảo vệ danh dự cho Cố Tiểu Mạch, không cho phép bất cứ ai chà đạp, đi được hai ba bước thì Mộ Bắc Ngật đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức giả dối nào tiếp tục được lan truyền trên mạng vào ngày mai, nếu không thì, Cố Lan Tâm, cô hãy đợi những tư liệu này sẽ được phát trên mạng vào ngày mai đi!”





Cả người Cố Lan Tâm run rẩy, chợt cảm thấy cơ thể còn còn chút sức lực, nhất thời không đứng vững được ngã khụy xuống đất, cô ả vội vàng giải thích: “Cha, không phải như vậy đâu, con khôn phải cố ý muốn hãm lại Cố Tiểu Mạch, là bởi vì trong lòng con quá khó chịu, con không cam tâm nên mới có thể làm ra chuyện này”





Lương Dật An nhíu chặt lông mày, như chợt bừng tỉnh, không nhìn Cố Lan Tâm một cái, cứ như vậy mà bước ra khỏi phòng.





Lúc này Mộ Bắc Ngật vừa đi đến bên cạnh xe thì bị Lương Dật An gọi lại.





“Tổng giám đốc Mộ, đợi tôi một chút”





Dịch Bách đang mở cửa xe thì ngừng lại, Mộ Bắc Ngật lạnh nhạt, chậm rãi dừng lại, không lạnh không nóng nhìn qua ông.





“Tổng giám đốc Lương, anh có phải muốn nói gì với tôi”





Lương Dật An đi hai ba bước nữa sẽ đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, anh liếc mắt nhìn Dịch Bách, Dịch Bách biết điều tránh đi.





“Tổng giám đốc Mộ sao lại chọn ngày hôm nay để nói chuyện này, có phải anh muốn cho Cố Lan Tâm không được vui vẻ hay là muốn phá hủy buổi tiệc nhận con này” Dù trong lòng Lương Dật An đã có đáp án nhưng vẫn muốn dò xét anh.





Nhưng Mộ Bắc Ngật lại lên tiếng châm biếm: “Tổng giám đốc.





Lương nghĩ nhiều rồi, nếu tôi muốn phá hủy buổi tiệc nhận con này thì tôi đã không đến sớm nửa tiếng, tôi chỉ muốn tổng giám đốc Lương biết rõ chân tướng và đòi lại công bằng cho Cố Tiểu Mạch, đây chính là mục đích của tôi”





Ánh mắt Lương Dật An cụp xuống, che dấu tâm tư, một lúc sau chậm rãi mở miệng: “ Nghe nói, Cố Tiểu Mạch mất tích, chuyện này tôi cũng đoán chừng.





Nhưng mà Cố Bắc Ngật cũng không cho Lương Dật An cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời ông: “Tổng giám đốc Lương không cần đoán, chuyện này với tổng giám đốc Lương không có bất kỳ quan hệ gì, tổng giám đốc Lương chỉ cần cố gắng dạy dỗ tốt con gái của ông, đừng để cho cô ta đi hại người, đây mới là chuyện gấp”





“Tổng giám đốc Mộ đối với tôi chắc có chút hiểu lầm gì đó, tôi cũng không thanh minh, chỉ là thế lực của nhà họ Lương cũng không nhỏ, nếu cùng đi tìm kiếm thì cơ hội tìm thấy cũng cao hơn một chút, thêm vào đó tính tình Cố Tiểu Mạch trong lòng tôi hiểu rõ, không cần tổng giám đốc Mộ chứng minh”





Chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho Lương Dật An không còn nghỉ ngờ trong lòng.





Nghe Lương Dật An nói, trong nháy mắt sắc mặt của Mộ Bắc Ngật liền đen đi không ít, trong lòng ông ta hiểu rõ?





Mộ Bắc Ngật không nhiều lời, ngay lập tức đi lên xe, trên đường về nhà, Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe, đôi mắt thăm thảm ẩn chứa sóng lớn sắp tuôn trào.





Trong lòng anh có một âm thanh đang không ngừng kêu gào, anh rõ ràng cái gì? Anh hiểu rõ Cố Tiểu Mạch.





Mặc dù thời gian bọn họ quen biết nhau ngắn ngủi nhưng cũng để họ hiểu rõ đối phương.





Cố Tiểu Mạch, anh đã thay em giải quyết sạch sẽ mọi việc, chờ em quay về, suy nghĩ kỹ xem làm sao đền đáp anh! Trong lòng Mộ Bắc Ngật đang gào thét, từng tế bào trong cơ thể đang đau đớn.





Mộ Bắc Ngật cũng không về công ty mà trực tiếp về nhà họ Mộ, nơi duy nhất còn lưu lại hơi thở của Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ.





Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật tự nhiên trắng xanh, cổ họng nghẹn khuất thoáng vừa muốn mở miệng lại đau đớn khôn nguôi, thân thể cao lớn lê từng bước đến bên cầu thang, bước đi nặng nề không chút sức lực.





Mộ Bắc Ngật cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo đi vào nhà, giờ phút này cả người liền thả lỏng, đầu của anh hiện tại vô cùng nặng và choáng váng, anh đã nhiều ngày dồn sức để làm việc, không thể chợp mắt lại luôn đề cao cảnh giác thành ra không có chút thư giãn.





Anh nghĩ rằng mình là mình đồng da sắt sao, tiêu tốn nhiều sức lực như vậy mà có thể không ngã xuống?





Mộ Bắc Ngật đang đi trên cầu thang, chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể yếu ớt trượt tới phía trước ngã xuống.





Mộ Bắc Ngật ngửa đầu, hé nửa con mắt, rốt cuộc cũng lộ ra một phần tâm trạng đau khổ.
Lúc này còn chưa tới nửa đêm, thời điểm ác mộng bao phủ tâm trí của anh, mà anh đã bắt đầu nhớ Cố Tiểu Mạch?



Bây giờ cô có bình an hay không, cô có suy nghĩ tiêu cực không, có tự chăm sóc tốt cho bản thân không, những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Mộ Bắc Ngật, chậm chạp xuất hiện quanh quẩn không đi, Mộ Bắc Ngật không còn sức để có thể đứng lên, mê man nằm trên sàn nhà, chầm chậm nhắm hai mắt lại.



Năm nay tuyết rơi có chút sớm, đặc biệt là Hải Thành, càng tới gần bờ biển thì sẽ dần thấy bông tuyết đã bắt đầu rơi.



Cố Tiểu Mạch nhìn tuyết, suy nghĩ thấy răng đây không phải trong mộng, trong lòng quá kích động, cuối cùng như ma xui quỷ khiến cô hiên ngang đi ra biệt thự.



Cô chọn một biệt thự trong khu an dưỡng thân thể, gian phòng tràn ngập không khí ấm áp, chỉ cần mặc áo lông đã đủ ấm, tự nhiên Cố Tiểu Mạch lại bị đần độn chỉ mặc chiếc áo lông đi ra khỏi gian phòng, vừa đi ra đến, toàn bộ thân thể đều run rẩy lên.



Thật giống như là so với…phía dưới nước biển còn lạnh hơn chút.



Theo bản năng, Cố Tiểu Mạch lấy tay ôm lấy thân thể, mặc áo bông từng bước từng bước đạp lên lớp bông tuyết mỏng không đủ che đi mặt đất này, bông tuyết vô cùng nhỏ nhắn, rơi trên đầu vai cô thì chỉ chốc lát sau liền tan đi.



Cố Tiểu Mạch từng bước, từng bước đạp, dấu chân như ẩn như hiện, đúng lúc này trong đầu lại vang lên tiếng nói kia.



“Cố Tiểu Mạch, hôn anh một cái, không phải như vậy, anh hôn em rồi” Âm thanh kia vô cùng mơ hồ, nên Cố Tiểu Mạch không thể biết được người đó là ai, không chào hỏi cô một cái đã tự nhiên xông vào đầu cô đấu đá liên hồi.



Cái đó là bóng người, nó đang bước đến gần cô, nhưng mà tại vì sao, sau lưng của nó có rất nhiều mãnh thú hung hãn, Cố Tiểu Mạch rõ ràng là nhớ nhung người này, nhưng lại sợ sệt, trong lòng muốn chạy trốn khỏi suy nghĩ này.



“Đừng tới đây, đừng tới đâ: “AI” Cố Tiểu Mạch đau đầu không chịu nổi, cô quay đầu run rẩy, đột nhiên hai tay ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống, nhắm chặt hai mắt, trong đầu từng hình ảnh đáng sợ vụt qua.



Người đàn ông, dành cho cô tình yêu tha thiết nhưng tại sao lại mang lại cho cô nhiều tổn thương?



Cố Tiểu Mạch ôm chặt thân thể mình, thân thể co quắp, hiện tại băng tuyết ngập trời, rét đến không còn cảm giác.



Cửa phòng ngủ hé ra một khoảng nhỏ, Bé con được Ngu Thâm giao cho nhiệm vụ giám sát Cố Tiểu Mạch, thuận tiện liền ngẫm nghĩ lại đây xem một chút, kết quả vừa đẩy cửa tiến vào thì ngay cả một bóng người cũng không thấy!



Tốt lắm! Bé con còn nhớ đến lúc sáng mình và anh trai bị Cố Tiểu Mạch trêu đùa, liền muốn trở về báo thù, bé con liền vọt tới phòng sách của anh trai như một làn khói.



“Anh trai, người phụ nữ tên Cố Tiểu Mạch kia không thấy đâu nữa, có phải là lười biếng, cảm thấy anh cho nhiệm vụ quá khó khăn nên chạy trốn rồi!”



Ngu Thâm ngước mắt lên nhìn, để cây viết trong tay xuống: “Chạy.



trốn? Cô ta không có ngu ngốc như vậy”



Ngu Thâm phát hiện mấy ngày nay Cố Tiểu Mạch đều rất nỗ lực thích ứng sinh hoạt ở đây, trên mặt nhẹ nhàng, không lộ ra bất kỳ cảm xúc, tuy có thể hơi nhíu lông mày nhưng mặt lại không lộ ra cảm xúc gì của cô.



Bé con đầu lắc lia lịa, tựa như sợ Ngu Thâm không tin mình: “Em vừa mới hỏi người làm, bọn họ đều nói không nhìn thấy cô ta, trong phòng cũng không có bất kỳ món đồ gì của cô ấy, nhất định là chạy trốn rồi!”



Lần này Ngu Thâm mới có phản ứng, theo thói quen cau mày, đột nhiên đứng dậy, khoác lên áo bành-tô đi ra ngoài.



Bé con cuống quýt đuổi theo, hai người đi ra đến ngoài cửa biệt thự mới phát hiện ra là nêm ngoài trời đã có tuyết rơi.



Tuyết rơi cũng không có gì kinh ngạc, nhưng lại kỳ quái xuất hiện trên mặt đất, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn kỹ lại sẽ thấy vết chân mờ nhạt sắp bị hòa tan.



Ngu Thâm đi theo vết chân để tìm, Cố Tiểu Mạch đi cũng không có xa, ngồi xổm ở giao lộ gần khu biệt thự, thân thể nhỏ bé cuộn tròn, xa xa nhìn thấy giống như một đứa trẻ.



Ngu Thâm còn chưa từng gặp qua người con gái nào gầy như vậy, sống lưng nhấp nhô xương nhỏ làm người ta nhìn thấy đau lòng.



Bé con đang muốn gọi to, lại bị Ngu Thâm ngăn cản, nhỏ giọng: “Xuyt”, một lúc sau mới chậm rãi bước chân đi tới, từng bước từng bước đi tới trước mặt Cố Tiểu Mạch.



Cố Tiểu Mạch đang ôm cái đầu đang đau, trước mắt hỗn độn, hơi thở yếu ớt, mà Ngu Thâm không kịp chuẩn bị, mang một đôi dép lê buồn cười xuất hiện trước mắt Cố Tiểu Mạch, chỉ thoáng chốc cô lấy về bình tĩnh.



Cố Tiểu Mạch chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên Ngu Thâm, Ngu Thâm liền thấy được một Cố Tiểu Mạch tuyệt vọng và bi thương, hô hấp anh lập tức dừng lại.
Chương 665:



Cố Tiểu Mạch nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, che dấu hoảng loạn: “Xin lỗi, anh Ngu, có tuyết nên tôi rất vui nên mới đi ra ngoài”



Cố Tiểu Mạch thật ra không cười nổi nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng nặng ra nụ cười yếu ớt, có thể cô đã đánh giá quá thấp Ngu Thâm.



Giờ phút này Ngu Thâm đang đứng trước mặt của cô, làm sao có thể không nhìn ra cô đang cố gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, tầm mắt chậm rãi dời đi, mặc dù cô đã thích ứng được thời tiết lạnh lẽo ở đây nhưng thân thể cũng đã bị lạnh cóng lại, khuôn mặt bị lạnh nhìn đến không còn chút máu, môi trắng bệch.



Cô yên lặng thừa nhận trong lòng vô cùng đau xót, nhưng bề ngoài vân làm bộ hờ hững như không có gì. Trong lòng Ngu Thâm hơi bực tức nhưng vẫn còn chút lương tâm.



Ngu Thâm không phải người tình cảm, trực tiếp ra lệnh: “Nhóc con, mau cởi quần áo ra”



Nhóc con đã đi theo Ngu Thâm nhiều năm trời, cũng không được chăm sóc yêu thương nhiều, lúc này phát hiện ra anh trai vậy mà muốn hãm hại cậu, lập tức cảnh giác nhìn Ngu Thâm, ôm lấy áo bông cảnh giác phòng bị anh, hỏi: “Anh trai, anh… anh muốn làm gì?”



Ngu Thâm “Ha” một tiếng, nhìn chằm chằm nhóc con, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất có nề nếp mà răn dạy: “ Con gái người ta không lạnh sao? Nhóc con, đừng nói với anh em không muốn, em mà như vậy thì sau này sẽ không tìm được bạn gái.”



“ Anh trai, nhiều năm như vậy rồi, chẳng phải anh cũng như vậy sao”



Nhóc con rụt cổ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm.



Ngu Thâm nghe được lại không để ý gì, hé mắt nhìn, giọng điệu đã mang theo một chút nhắc nhở: “Em nói cái gì? Muốn anh cứu người, anh đã cứu, hiện tại người nếu như chết rét thì cũng phải chịu sự trừng trị của ông trời, cũng sẽ bị sét đán| Anh trịnh trọng, đàng hoàng nói dối, thân thể nhóc con lập tức run lên, nhóc không muốn để lại cô ấy tại khu đất trống đó là vị muốn anh trai được tích phúc, cũng không muốn cho anh trai làm chuyện xấu!



Nhóc con không nói lại Ngu Thâm, không dám tiếp tục trì hoãn mà đem áo bông đang mặc cởi ra, một mặt đưa cho Cố Tiểu Mạch khoác, một mặt khác nhỏ giọng nói: “Coi như là vì anh trai tích đức!”



Cố Tiểu Mạch mím môi, cảm thấy như vậy không được tốt, đang tính mang áo trả lại.



Ngón tay vừa mới đụng đến áo, bên tai truyền đến âm thanh lành lạnh: “ Mặc vào đi, mới đem cô cứu sống, giờ lại muốn lần nữa bệnh?



Đến lúc tôi cũng không có bỏ thời gian để mà đi cứu cô, chúng ta nhất định phải ở đây nói chuyện? Không thể vào nhà nói à?”



Cố Tiểu Mạch ngước mắt lên nhìn, đôi mắt ngấn lệ lần thứ hai nhìn phía Ngu Thâm, Ngu Thâm chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng lại bị tấn công, dâng lên lòng thương hại lần thứ hai.



Ngu Thâm xoay người, hướng theo phía biệt thự mà đi vào, nhàn nhã nói: “Trời sập xuống tôi đều có thể thay cô chống đỡ, trong lòng cô có chút xíu việc nhỏ cũng chịu không nổi rồi?”



Tuy rằng Ngu Thâm đúng là có chút ác mồm ác miệng, nhưng Cố Tiểu Mạch không thể phủ nhận là hắn có thể chữa trị cho cô, nhóc con cũng vội vã chạy theo sau, Cố Tiểu Mạch cũng động đậy đứng dậy, cất bước đi theo sau.



Thời điểm trở lại biệt thự, không khí ấm áp sưởi ấm thân thể, Cố Tiểu Mạch miễn cưỡng có thể hoạt động tay chân, Ngu Thâm tay đút túi quần đi lên cầu thang, không quay đầu lại nói: “Theo tôi lên đây”



Cố Tiểu Mạch cẩn thận cởi lớn áo bông dày phái ngoài ra, bước chân nhẹ nhàng theo sau Ngu Thâm, nhóc con ở phòng khách trông theo bóng lưng gầy gò của Cố Tiểu Mạch, nhất thời không biết nghĩ gì, trong lòng rầu rĩ như có cái gì đó ngăn chặn.



Bọn họ mới biết nhau không lâu, ngẫu nhiên gặp nên cứu được cô, vốn tưởng rằng cứu một mạng người là một chuyện tốt thôi, hiện tại thì Cố Tiểu Mạch đã tỉnh lại nhưng trong mắt cô toàn là tuyệt vọng, làm người ta nhìn thấy mà thương xót, không nhẫn tâm quát lớn.



Nhóc con phát hiện, ngay cả anh trai hằng ngày nói chuyện thẳng tính, miệng mồm ác độc thì nay giọng điệu cũng dịu dàng hơn.



Bên này Cố Tiểu Mạch theo Ngu Thâm đi vào phòng, Ngu Thâm lúc này mới quay người, thoáng nghiêm nghị nhìn Cố Tiểu Mạch, giọng nói lạnh một chút: “Tôi bất quá cứu cô một mạng, không có nghĩa vụ giúp đỡ cô thoát khỏi đau khổ, có điều, cô biết thân thế của nhóc con sao?



Năm đó lúc tôi cứu nó lên, bên cạnh là hai người chết do tự sát, là cha mẹ của nó, khi chết hai người đó không có nhắm mắt, trên cổ nó cũng có vết đỏ, có lẻ là không muốn chết nên cố gắng thoát ra, biết mình không cứu được cha mẹ nên trơ mắt nhìn họ chết đi, khi đó thì trong đôi mắt của nó và cô bây giờ gần như không còn tia hy vọng”



Cố Tiểu Mạch nghe được hơi kinh hãi, gần như không tin được, bên ngoài thoải mái cười to không ngờ thân thế nhóc con lại bi thảm như vậy, nhóc con không tim không phổi.



Ngu Thâm mím môi: “Trên đời này, ai mà không đáng thương? Đáng thương cũng không phải có một mình cô, cô không thay đổi được hiện trạng thì cũng chỉ có thể thích ứng với nó, hôm trước tôi đã nói cô thiết kế một tác phẩm cho tôi xem, nếu ngày hôm nay cô không làm được, tôi liền cho người đuổi cô ra ngoài, không có thương lượng gì hết”
Giọng điệu Ngu Thâm trở nên nghiêm túc rất nhiều, anh cũng muốn ép cho Cố Tiểu Mạch đi khỏi nơi này, cô ấy âm u đầy tử khí, như cái xác không hồn không thích hợp ở lại nơi này của anh.



Trên đầu Cố Tiểu Mạch giống như đang có trách nhiệm nặng nề, đôi mắt xinh đẹp chậm rãi nâng lên, mặc dù vô hồn nhưng Ngu Thâm biết rằng cô đang cố gắng vực lại tinh thần: “Anh Ngu, tác phẩm tôi đã thiết kế rồi, là chiếc váy cưới cô dâu che mặt, người chồng vừa mất đi, bối cảnh là ngày kỷ niệm kết hôn một năm Ôi, chỉ nghe thấy chủ đề cũng thấy rất tang thương, sắc mặt Ngu Thâm tối đen, nhưng cũng có thể lý giải, nếu hiện tại để cho Cố Tiểu Mạch thiết kế chủ đề vui mừng thì thật rất kỳ quái.



Anh trầm mặt hướng đến bàn học đi đến, không quá mức kỳ vọng giơ bản phác thảo lên xem, trong khoảnh khắc nhìn thấy bản thiết kế đó, vẻ mặt anh hơi run.



Ngu Thâm tức khắc nghiêm lại, cẩn thận xem lại bản phác thảo một lần nữa, không ngờ lại thành thục như vậy, đây là làm từ tâm.



Mà Cố Tiểu Mạch lúc đó cũng không được khỏe, lúc phối hợp với người mẫu, cô dâu cũng không ổn bật cười chua xót, một giọt nước mắt từ khóe mắt ngưng đọng, đó chính là thắm thiết nhớ nhung chồng da diết.



Tác phẩm có tâm, nhìn rất có cảm xúc, Ngu Thâm nghiêng đầu nhìn sang, Cố Tiểu Mạch đột nhiên bắt gặp ánh mắt, trở nên hồi hộp hơn, khó khăn mở miệng hỏi: “Đây là, không qua cửa à Lúc nói những lời này, Cố Tiểu Mạch hai tay không tự chủ được nắm lại, cô thật sự rất căng thẳng, cô hiện tại không có một đồng nào, ngay cả nơi mình quay về cũng không biết ở đâu, nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ chết…”



Cố Tiểu Mạch đối với chuyện này vẫn còn biết rõ mình, cô tự mình dày vò một hồi lâu thì rốt cuộc Ngu Thâm trầm thấp nói.



“Xem ra là tôi đánh giá thấp cô”



“Cái này thiết kế rất là u ám, có điều là rất có cảm xúc, Cố Tiểu Mạch, tôi đồng ý bản thiết kế này, nhưng mà nếu như cô không thể chuyển biến tốt, thoát khỏi tâm trạng u uất này, tôi sẽ đem cô đuổi ra ngoài, quyền lựa chọn ở chỗ cô.” Ngu Thâm nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vẫn còn lạnh nhạt.



Cố Tiểu Mạch chăm chú cắn môi, lông mi dày nhẹ nhàng che đi cảm xúc, đáy mắt xuất hiện ngấn lệ.



Thời điểm Ngu Thâm đi ra khỏi phòng, quay đầu nhìn lại, thấy Cố Tiểu Mạch vẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, hơi cúi thấp người, tựa hồ chết lặng, không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì.



Anh thoáng cúi đầu nhìn xuống thiết kế trong tay, lòng bàn tay siết chặt một chút, anh vẫn là lần đầu tiên gặp người còn có tình cảm còn sâu nặng hơn anh, có thể Ngu Thâm biết rõ, chuyện này cần phải có thời gian xoa dịu đi.



Một bên khác, tiệc nhận con không thể tiếp tục vì Mộ Bắc Ngật trực tiếp xuất hiện cắt đứt.



Trong lòng Cố Lan Tâm đang không ngừng nghĩ cách để giải thích với Lương Dật An, lại không ngờ rằng, Lương Dật An hình như không để chuyện này trong lòng, buổi tối ở nhà làm tiệc rượu để bù đắp lại sự cố của buổi tiệc nhận con hôm nay.



Cố Lan Tâm tạm thời rời bỏ phòng bị, uống một chút rượu, sau đó mất đi ý thức.



Lương Dật An ngồi ở bàn cơm, đôi mắt anh tuấn trầm lắng, sắc mặt nghiêm túc, nhàn nhạt nhìn Cố Lan Tâm đang năm nhoài trên bàn, lúc lâu sau ông ta mới trầm giọng nói: “Đi gọi bác sĩ đến đây”



Kim tiêm nhỏ bé đâm vào đầu ngón tay Cố Lan Tâm lấy máu, bầu không khí lầm vào tĩnh mịch.



Sau khi lấy máu xong, Lương Dật An rầu rĩ bảo: “Đi xét nghiệm, tối muốn có kết quả nhanh nhất”



“Vâng, tổng giám đốc Lương”



Bác sĩ đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, rất nhanh liền có kết quả, quay lại báo: “Ông Lương, cô Cố và ông hoàn toàn không có quan hệ huyết thống..



Nếu là người bình thường khi bị lừa dối thì sẽ thẹn quá thành giận, ngay lập tức sẽ vỗ mạnh mặt bàn, nhưng cá nhân Lương Dật An tác phong dịu dàng lại ngấm vào trong xương.



Nếu đã biết được bản thân là bị lừa gạt, Lương Dật An mặc dù trầm mặt thì lại không có nổi giận hoặc biểu lộ ra bất kỳ thái độ nào.



Lương Dật An ngồi thật lâu trên bàn ăn, sau đó chậm chạp nhìn về phía Cố Lan Tâm đang ngủ say, trầm giọng ra lệnh người làm: “Đưa cô ta lên phòng đi.”



Ngay cả khi bị lừa gạt như vậy mà còn có thế khoan dung với cô ta?



Lương Dật An cầm kết quả xét nghiệm đứng dậy, trực tiếp hướng đi lên lầu, đôi mắt thâm trâm, hiện ra một chút ý tứ sâu xa.



Khi biết Kỳ Hân Lan để lại cho ông ta một đứa bé, ông ta cũng không thể tin tưởng, không có tin tức hơn hai mươi năm, lần thứ hai tâm trạng ông ta lại dâng lên nhiều hy vọng.



Mặc dù đối với Cố Lan Tâm vẫn có một chút hoài nghi, có thể cô ta chính là con gái của Hân Lan, lại nghĩ cho dù cô có xấu tính thì ông cũng sẽ bảo vệ cô ta chu toàn, bảo đảm cô bình an.



Lương Dật An vào trong phòng làm việc, liền nhìn thấy trên mặt bàn là hình ảnh Cố Lan Tâm và Cố Chấn Hải lén lút gặp mặt, ánh mắt bỗng dưng biến hóa, ẩn chứa suy nghĩ phức tạp.
Sự việc đúng thật là giả, chỉ cần điều tra là biết, trước đây là ông ta không muốn tìm, hiện tại…



Một đêm yên ả nhưng ẩn chứa bão táp, Cố Lan Tâm tỉnh lại vào.



sáng sớm ngày hôm sau, liền phát hiện mình nằm ở trên giường, cô hôm qua còn cùng Lương Dật An uống rượu, ăn cơm, làm sao đột nhiên lại ngất đi?



Cố Lan Tâm nhất thời cảnh giác, xoa trán, theo bản năng nhớ lại tối qua mình có làm cái gì bại lộ chân tướng hay không.



Cố Lan Tâm còn đang nhíu mày suy nghĩ thì người làm đã đẩy cửa đi vào, Cố Lan Tâm giật mình nhìn qua, thần sắc có hơi mất tự nhiên.



“Cô chủ, ông Lương đang chờ cô ở dưới ạ”



Cố Lan Tâm hé mắt nhìn, tim đập mạnh, mạnh mẽ đè xuống bát an trong lòng, cô đã ở bên Lương Dật An một thời gian dài như vậy, cũng hiểu rõ được tính tình của Lương Dật An.



Ngày hôm qua ông ta có thể bỏ qua hết những chuyện cũ mà cùng cô ăn cơm, cô còn lo lắng cái gì?



Nghĩ đến đây, Cố Lan Tâm liền thở phào nhẹ nhõm chỉnh đốn lại, tiếp tục đi đến: “Cha”



“Con dậy rồi à? Vậy chúng ta đi ra ngoài một chuyến”



Mộ Bắc Ngật Lương Dật An giọng nói nhàn nhạt, vẫn chưa lộ ra cảm xúc gì khác lạ, chỉ đứng dậy cất bước đi ra ngoài, Cố Lan Tâm thận trọng đi theo.



Lúc ngồi trên xe, Cố Lan Tâm nhỏ giọng thăm dò thử: “Cha ơi, tối qua con không có uống say và biểu hiện hiện thái quá chứ ạ?”



Đôi mắt thâm thúy của Lương Dật An nhìn về Cố Lan Tâm, đôi mắt đó như có ma lực có thể thấy rõ được lòng người, lúc này Cố Lan Tâm cảm thấy có chút sợ hãi trong lòng, vội vàng cười yếu ớt giải thích: “Con lo sợ là tửu lượng của con không tốt, con lại làm cha sợ hãi”



“Đường xá có chút xa, Lan Tâm con có thể ở trên xe nghỉ ngơi một chút, khi nào tới nơi cha sẽ gọi con.”



“Dạ vâng, cha”



Nửa tiếng sau, xe dừng lại, Cố Lan Tâm lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật, cô tỉnh lại ngay lập tức, lại không nghĩ tới răng, nơi đến lại là nhà họ.



Cốt Tim cô ta thắt lại, Cố Lan Tâm chưa kịp hoàn hồn, cửa xe đã bị tài xế mở ra: “Cô chủ, mời cô xuống ạ”



Lương Dật An đi về phía trước, trái tim Cố Lan Tâm run lên, lúc này cũng không nở được nụ cười, cô ta miễn cưỡng đi vào, dáng đi chậm chạp như một con vịt.



Cố Chấn Hải nhìn thấy vị khách không mời mà tới này, đi theo phía sau là Cố Lan Tâm, ông ta giả bộ tức giận: “Lương Dật An, ông nhận đứa con gái này làm con, sao còn lại tới nhà họ Cố của tôi làm gì?”



“Tôi đến đây chỉ để giải quyết một số nghỉ ngờ trong lòng”



Lương Dật An ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt ôn hòa,không mặn không nhạt mở miệng, lại làm cho lòng Cố Chấn Hải cảm thấy khẩn trương. Ông ta nghỉ ngờ liếc nhìn Cố Lan Tâm: “Chuyện gì vậy”



“Tôi đang nghĩ, tôi có nên hỏi về mối quan hệ huyết thống của Cố Lan Tâm với tôi trước không, hay là hỏi các người vì sao âm mưu đem Cố Lan Tâm đến bên cạnh tôi.”



Lương Dật An chắp tay, trong phút chốc lóe ra mấy phần ý lạnh.



Cả bốn phía đều bị sốc, Cố Lan Tâm chớp mắt khiếp sợ nhanh chóng nói: “Cha, chuyện này … chuyện gì đang xảy ra, con là con gái của cha mà”



“Bốp” một bức ảnh chụp chung của ba người được Lương Dật An đặt trên bàn, đồng tử của Cố Lan Tâm đột nhiên co rút lại, Lương Dật An làm sao lại tìm ra được tấm ảnh nhiều năm trước như vậy.



Các ngón tay của Cố Chấn Hải run lên ông ta nhanh chóng phản ứng: “Lương Dật An, anh nên cảm ơn vì tôi đã không tàn nhẫn với con gái của ông, lại còn có thể cùng với Hoàng Mai nuôi nấng nên người, dựa vào cái gì ông lại chất vấn tôi!”



Lương Dật An không vội vàng đưa ra kết quả xét nghiệm quan hệ cha con lên, “Trước đây tôi không muốn điều tra. Bây giờ, Cố Chấn Hải, ông không ngại nói về thủ đoạn của mình chứ, đứa con gái mà Hân Lan để lại là của ông, tại sao ông vẫn không hài lòng?”



“Ông nói Hân Lan để lại một đứa con gái của tôi, không phải Cố Lan Tâm, vậy đứa con gái đó là ai?”



Nhà họ Cố chỉ có hai cô con gái, Cố Chấn Hải hai mắt đảo liên hồi, tuyệt đối không thể để cho ông ta đi điều tra Cố Tiểu Mạch!



Vẻ mặt của Cố Chấn Hải trở nên tối sâm ngay lập tức, “Đúng vậy, Cố Lan Tâm là do tôi và Kỳ Lan Hân sinh ra, ông không thích Kỳ Lan Hân sao, ông chẳng phải rất tình nguyện khi nuôi nấng con gái của bà ấy sao! Tôi đã làm gì sai! Khi cô ấy đi theo tôi, vẫn còn dây dưa với ông ở bên ngoài, Lương Dật An, ông cho rằng mình tốt lành lắm sao. A, con gái của ông và cô ấy đã bị tôi giết trước khi sinh ra rồi!”
Cố Lan Tâm thầm thả lỏng trong lòng, thầm khen phản ứng nhanh của Cố Chấn Hải.



Lương Dật An liếc nhìn Cố Chấn Hải một cái không rõ ý nghĩ, trong lòng thầm quyết định, có vẻ như Lan Hân thực sự đã để lại một người con gái cho ông, không phải là Cố Lan Tâm mà ông ta đem đến bên cạnh mình.



Nghĩ đến đây, đôi mắt của Lương Dật An lại không biết đang suy nghĩ gì, một bên Cố Lan Tâm lập tức khóc lóc mở miệng: “Cha, con…



con là con của ai, từ nhỏ đến giờ không có ai yêu thương con, vậy bây giờ có phải cha cũng không cần con hay sao? Con thực sự … không có nơi nào để đi Cố Lan Tâm giả bộ khóc lóc, trực tiếp quỳ xuống dưới chân của Lương Dật An, nước mắt lưng tròng.



“Cố Chấn Hải, nếu tôi thật sự muốn điều tra, ông cho rằng mình có thể giấu diếm được sao?” Lương Dật An nheo mắt nguy hiểm, cảnh cáo.



ông ta.



“Ông điều tra đi, những gì tôi nói là sự thật, nếu anh không mang Cố Lan Tâm đi, tôi sẽ đánh nó đến chết, nhìn thấy là giận, có nó cũng vô dụng!”



“Cha ơi, làm ơn đưa con đi có được hay không, con thực sự rất sợ.”



Cố Lan Tâm đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lương Dật An, khóc như mưa.



Khi Mộ Bắc Ngật tỉnh dậy, là ở bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào, anh mở mắt ra như bị đánh thức đột ngột, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.



Dịch Bách ở bên cạnh canh giữ cả đêm, lúc này nhìn thấy tổng giám đốc Cố tỉnh lại, lập tức hưng phấn nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh tỉnh rồi sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”



Dịch Bách xoay người định rời đi, nhưng Mộ Bắc Ngật lạnh lùng gọi anh lại: “Đứng lại.”



Mộ Bắc Ngật ngồi dậy, cau mày nhìn kim tiêm truyền dịch trong tay, vừa định thô lỗ rút ra liền bị Dịch Bách trực tiếp ngăn cản, có chút chua xót cầu xin: “Tổng giám đốc Mộ, nếu tôi không phát hiện kịp thời, anh sẽ bị sốt đến ngốc, anh trực tiếp ngã ở trên cầu thang nhà, anh không quan tâm thân thể nhiều như vậy, khi Cố Tiểu Mạch trở lại, anh nhất định sẽ bị trách móc”



Mộ Bắc Ngật ngất xỉu vì sốt cao, khi được phát hiện anh đã nằm trên cầu thang lạnh lẽo trong nhiều giờ, sau khi được đưa đến bệnh viện, anh đã ngủ một mạch cả đêm, hiện tại mới tỉnh dậy.



Trong giấc mơ, anh tìm thấy Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch đang ở nơi an toàn và bình yên, cô đang đợi anh tìm thấy cô, anh tỉnh dậy ngay khi chuẩn bị đi về phía cô.



Phòng bệnh sáng như ban ngày, trời lạnh lẽo thấu xương, nhưng không có Cố Tiểu Mạch ở bên.



Mộ Bắc Ngật hơi siết chặt ngón tay, lạnh giọng nói: “Tôi không sao.”



Anh muốn về nhà nhưng bị Dịch Bách liều chết ngăn cản, ánh mắt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật làm cho Dịch Bách hoảng sợ, anh quát: “Buông rai”



Có lẽ là bởi vì giọng nói quá chói tai, Dịch Bách không dám chống đối, chỉ có thể từ từ buông tay ra, một giây tiếp theo, Mộ Bắc Ngật mặt không biến sắc trực tiếp rút ra kim tiêm truyền dịch.



Lập tức đứng dậy đi xuống giường, Dịch Bách cong môi, liền nghe thấy giọng nói khiển trách của Mộ Bắc Ngật: “Anh ta ở lại đây một đêm?



Dịch Bách, anh quên việc tôi dặn anh rồi sao? Tôi đã bảo anh như thế nào, tất cả anh bỏ ngoài tai rồi có đúng không!”



Dịch Bách khóc không ra nước mắt, toàn bộ thế lực đều được sử dụng để tìm, nhưng Cố Tiểu Mạch dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, một bóng người cũng không thấy.



Dù là thành phố lân cận hay nước ngoài, Dịch Bách đều có bố trí, nhưng hiện tại đều không có thu hoạch gì.



Tình huống này thường là đáng lo ngại nhất, hoặc Cố Tiểu Mạch vẫn bình an vô sự ở nơi hẻo lánh bình yên nào đó, hoặc là … chết.



Dịch Bách không dám nói điều này với Mộ Bắc Ngật, kẻo anh ta sẽ bóp cổ chết anh cho hả giận.



“Tổng giám đốc Mộ, chúng tôi vẫn luôn đi tìm”



“Vẫn còn chưa đủ, nếu anh đã cố gắng tìm cô ấy, làm sao anh không tìm được?” Mộ Bắc Ngật cầm áo khoác trên tay dừng lại, ý tứ trên mặt trở nên không rõ ràng, nội tâm phức tạp, anh lẩm bẩm câu gì đó, Dịch Bách không nghe rõ.



Dịch Bách biết rằng tổng giám đốc Mộ khi tỉnh lại sẽ không ở lại bệnh, tổng giám đốc Mộ muốn xuất viện không ai có thể ngăn cản, họ vừa bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy người đứng trước ô tô đang đậu trước bệnh viện.



Nam Thần An, đã lâu không thấy, cả người như thâm trầm hơn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Mộ Bắc Ngật cũng tràn đầy thù địch.



Mộ Bắc Ngật dừng lại, khuôn mặt đẹp trai trầm xuống, nhưng anh ta không nói trước, chờ Nam Thần An chủ động cất lời.
Nam Thần An âm thầm nghiến răng, gần như xông lên nắm lấy cổ áo của Mộ Bắc Ngật, nhưng Dịch Bách nhanh chóng bước tới trước ngăn cản.



Dịch Bách không kịp chuẩn bị đã trúng một quyền, nội tạng đau nhức, khuôn mặt Mộ Bắc Ngật tái mét vì bệnh, ánh mắt anh trở nên lạnh hơn khi nhìn Nam Thần An “Mộ Bắc Ngật, mày đã làm mất Cố Tiểu Mạch!”



Nam Thần An nói một cách lạnh lùng, không hề che dấu ý tứ chất vấn anh.



Dịch Bách ở cạnh bên nghe được không vui, cho dù bây giờ Cố Tiểu Mạch đã ra đi, không ai có thể phàn nàn về tổng giám đốc Mộ, trong chuyện này, không ai buồn và tuyệt vọng hơn tổng giám đốc Mộ.



Nhưng Mộ Bắc Thâm trực tiếp đưa tay nắm cổ áo Dịch Bách nhấc anh ta đi, lãnh đạm nhìn Nam Thần An, “Muốn nói gì thì nói rõ ràng một lần”



Lần sau, sẽ không có cơ hội như vậy.



Anh vẫn đang sốt, nhưng anh cũng theo nguyện vọng của Nam Thần An đến phòng tập quyền anh riêng, trong sân vận động không có ai, bầu không khí càng thêm căng thẳng.



“Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch thích mày, nhưng mày đã mang lại cho cô ấy cái gì? Ông Mộ và Cố Lan Tâm cùng nhau làm tổn thương Tiểu Mộ, đó là bi kịch mà mày đã mang đến cho cô ấy, tao chỉ hận khi đó mày không rơi xuống biển, tại sao lại không có chuyện đó xảy ra?” Nam Thần An rút mũi tên và đi tới một trận đấu, căm hận nhìn Mộ Bắc Ngật.



“Tối hôm đó, xe rơi xuống biển, có phải đều là mày làm?” Chuyện cũ được vén lên, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chợt trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.



“Tao bất quá chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi, mày đã làm tổn thương Tiều Mộ và khiến cô ấy bị trầm cảm. Tao đã đẩy mày xuống biển khi giằng co! Còn chưa đủ đâu!” Nam Thần An nắm chặt bàn tay, giọng anh chìm xuống tận đáy vực.



Mộ Bắc Ngật nheo mắt, anh ta quả thực mạng lớn, bị thương nặng mà rơi xuống biển, còn có thể lấy lại mạng, quả thật chẳng thấm vào.



đâu so với thiệt hại mà Cố Tiểu Mạch phải chịu.



Anh nhếch môi chế nhạo: “Nam Thần An, mày chỉ là yêu đơn phương mà thôi, người Tiểu Mạch thích là tao. Đây là sự thật không thể phủ nhận”



“Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, khi cô ấy ở bên cạnh mày, cô ấy chỉ có thể chịu thương tích đầy mình thôi, buồn vui đan xen, cuộc đời sẽ không bao giờ yên ổn. Mộ Bắc Ngật, chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc mà mẹ cô ấy để lại cho cô ấy, cô ấy vẫn đưa cho tao, là Tiểu Mạch cho tao”



Nam Thần An chậm rãi lấy ra mặt dây chuyền ngọc bích, khẽ gật đầu, giọng điệu có sức mạnh và lạnh lùng không thể bỏ qua: “Mày cho.



rằng, trong lòng cô ấy không trách mày sao? Cô ấy vẫn luôn canh cánh chuyện đó, không phải cô ấy phải chịu đựng, mà là Nám Nám, Nám Nám là điều mà Cố Tiểu Mạch luôn luôn muốn bảo vệ, nhưng chúng mày lại ra tay với Nám Nám. Mày nghĩ rằng cô ấy sẽ buông bỏ và chân thành ở bên mày à? Sau đó, cô ấy nói với tao, việc chúng tao sẽ rời xa mày và cô ấy đã đưa mặt dây chuyền ngọc bích cho tao, là ước định giữa chúng tao. Nếu cô ấy không thể chịu đựng được, tao sẽ mang cô ấy đi, hoàn toàn, rời khỏi mày”



Câu nói vừa rồi giống như một lưỡi dao lạnh lẽo, mãnh liệt đâm vào.



trái tim Mộ Bắc Ngật.



Câu nói này còn chóng mặt hơn cả sốt cao, kích thích được thần kinh của Mộ Bắc Ngật, gần như trong chốc lát, Mộ Bắc Ngật đột nhiên nắm chặt ngón tay, kêu một tiếng, chân khẽ nhúc nhích, trực tiếp lao tới trước mặt Nam Thần An.



Nam Thần An thầm chua xót, Tiểu Mạch, xin lỗi.



Khi cứu được em trên đảo hôm đó, anh đã quyết định đưa em đi, để em vĩnh viễn quên đi nỗi đau không thể bù đắp này, nhưng lúc này em vân chạy trốn không chút do dự và chọn quay về bên anh ta.



Anh chỉ kịp lấy mặt dây chuyền ngọc bích của em, nghĩ tìm thời cơ thích hợp mang em đi, nhưng không ngờ em đã không còn nữa.



Nam Thần An vô cùng tức giận, cô gái mà anh bảo vệ năm năm, vậy mà bị thương tích đầy mình ở Kinh Đô, người đàn ông trước mặt quá kinh hãi, ai đến gần cũng bị thương.



Anh ta nhất định phải loại bỏ cái gốc xấu xa này, Mộ Bắc Ngật đỏ mắt, nhìn chằm chảm Nam Thần An: “Mày cho rằng tao sẽ tin lời nói nhảm của mày sao?”



“Mộ Bắc Ngật, tao chỉ muốn nói mày rằng mày hoàn toàn không đủ tư cách để tìm Tiểu Mộ, tất cả những gì mày có thể mang lại cho cô ấy là tổn thương, Nám Nám là con gái của mày, mày đã bảo vệ nó đàng hoàng sao? Hiện tại bọn họ đều đã biến mất, tất cả những chuyện này đều do mày gây ra!” Nam Thần An lạnh giọng nói vang, trực tiếp đối mặt với Mộ Bắc Ngật.



Đôi mắt Mộ Bắc Ngật nhìn chăm chằm mặt dây chuyền ngọc bích trong tay Nam Thần An, ánh mắt có chút cay cay, đồ của cô đều sẽ do anh giữ, ai cũng không được động đến.



Mộ Bắc Ngật lười phải nhiều lời với Nam Thần An, dường như cười nhẹ: “Ha, Nam Thần An, đưa tôi đến nơi này, không phải chỉ để chơi một trò vui sao, đế đây, tao sẽ thỏa mãn m: Phòng tập quyền anh không bật máy sưởi, nhiệt độ đột ngột lạnh lẽo, lúc này Mộ Bắc Ngật vừa cởi áo khoác đột nhiên ngã xuống đất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom