• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full (2 Viewers)

  • Chương 101-109

Chương 101



Sau khi Lăng Y Mộc rời đi, Dịch Quân Phi nhìn căn hộ cho thuê nhỏ.



hẹp lại cảm thấy có phần trống trải.



Anh cầm chiếc khăn quàng cố cô để trên bàn, đeo lên cố, khóe.



môi hơi cong lên.



Khi Dịch Quân Phi bước ra khỏi nhà trọ, Cao Kiến Vĩ đã chờ anh ở.



bên ngoài từ lâu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông chủ nhà mình, cả người anh ta ngẩn ra. Xưa nay tổng giám đốc chưa bao giờ thích mang khăn quàng cổ, thế mà bây giờ lại đang đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.



Hơn nữa, khi Dịch Quân Phi đến cần, Cao Kiến Vĩ nhìn thử sợi len và cách đan trên khăn quàng cổ, gần như có thể kết luận, đây là chiếc khăn quàng cổ được đan thủ công.



Chiếc khăn quàng cổ được đan thủ công mà có thể khiến anh Dịch đeo lên, đáp án gần như chỉ có một.



Chiếc khăn quàng cổ này chắc hẳn là do Lăng Y Mộc đan!



“Anh Dịch, bây giờ đi…”



“Đến bệnh viện đi, dù sao hôm nay cũng nên ăn một bữa cơm tất niên cùng ông cụ” Dịch Quân Phi căn dặn.



“Vâng” Cao Kiến Vĩ đáp lời, khởi động xe, lái về phía bệnh viện.



Xe buýt dừng lại ở một chỗ cách đường trên cao của thị trấn không xa, Lăng Y Mộc xuống xe. Ba năm rồi, ngay cả thị trấn nhỏ này dường như cũng đã thay đổi rất nhiều, ban đầu còn có một vài con đường đất, bây giờ cũng đã cải tạo thành đường xi măng.



Dọc đường cô chạm mặt mấy người hàng xóm ở quê nhà bà ngoại, họ đều chỉ trỏ cô, còn xì xào bàn tán, Lăng Y Mộc đã quen với những điều này.



Từ sau khi ra tù, hễ là người trước kia quen biết cô, khi nhìn thấy cô đều không tránh được lời dị nghị Khi cô tới nhà bà ngoại, trong nhà bà ngoại lại đông đúc một đám họ hàng.



Cậu hai vừa nhìn thấy cô, nặn ra một nụ cười, nói: “Là Y Mộc, nào.



nào nào, mau ngồi đi, mọi người đã chờ cháu lâu lắm rồi”



Lăng Y Mộc có phần ngạc nhiên, phải biết rằng, trước đó sau khi cô gặp chuyện, cậu hai còn từng nhờ người nhắn với cô đang ở trại giam, bảo cô đừng liên lụy đến họ.



“Nào nào, mau ngồi đi!” Dì ba cũng mang một vẻ mặt nhiệt tình đi tới, kéo Lăng Y Mộc ngồi xuống, sau đó cậu cả, mợ cả, chồng dì b: Tất cả những người thân thích này đều vây quanh cô, nhiệt tình ân cần hỏi han.



Trong mắt Lăng Y Mộc vẫn hiện lên vẻ nghỉ hoặc: “Bà ngoại đâu ạ?” Cô hỏi.



“Bây giờ bà ngoại đang ngủ trưa, lát nữa bà dậy thì cháu đi gặp bà cũng được” Dì ba nói.



Cậu cả ở bên cạnh nói: “Y Mộc à, nếu bây giờ cháu đã ra tù rồi thì hãy sống thật tốt, bên cạnh cháu bây giờ cũng không có ai, con gái ấy mà, dù sao cũng phải tìm một người đàn ông để dựa vào. Lát nữa, cậu cả sẽ giới thiệu một đối tượng tốt cho cháu”



“Cậu cả, bây giờ cháu chưa muốn tìm đối tượng gì cả” Lăng Y Mộc.



từ chối, nói.



“Haiz, đứa nhỏ này sao lại..” Hình như cậu cả còn định nói gì nữa, thế nhưng dì ba ra hiệu cho cậu cả, cậu cả lại không nói gì nữa.



Mà trong lúc đó, bà ngoại của Lăng Y Mộc – bà cụ Lư đang làm ầm Tvới ông cụ Lư.



“Tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý để Y Mộc gá cho thắng ngốc kia, như thế là muốn hủy cả đời con bé!” Bà cụ Lư quát lên.



Ông cụ Lư hừ một tiếng: “Cuộc đời con bé bị hủy từ lâu rồi. Bà cho răng bây giờ ra tù thì có thể làm cái gì. Bây giờ con bé là một công nhân vệ sinh môi trường, chi bằng nhân lúc tuổi tác chưa lớn thì sớm lập gia đình. Nhà họ Phùng đã nói rồi, chỉ cần Y Mộc có thể sinh cho.



nhà họ Phùng một đứa con, nhà họ Phùng sẽ nuôi con bé cả đời. Tôi đây là đang suy nghĩ cho con bé đấy”



“Cái gì mà suy nghĩ cho con bé, vốn dĩ là ông tham tiền của nhà họ Phùng!” Bà cụ Lư căm hận nói: “Ông như vậy là muốn bán Y Mộc!”



“Mẹ, cái gì mà bán với không bán!” Dì ba chạy tới nói: “Bố cũn tất cả chúng ta thôi. Cháu trai lớn và cháu trai thứ hai sắp kết hôn Bây giờ có cuộc hôn nhân này, sẽ có một tỷ của nhà họ Phùng cho.



chúng nó mua một căn nhà ở thị trấn trên, chí ít có thể góp được một khoản tiền. Mẹ, mẹ cũng không thể để cháu mẹ không cưới được vợ chứ”
Chương 102



Dì ba ra sức thuyết phục, dù sao, bố và hai người anh đã đồng ý với bà ta, đến lúc đó sẽ chia cho bà ta một trăm triệu trong một tỷ đó.



Một trăm triệu này bằng cả một năm tiền lương của bà ta!



Thế nhưng mặc cho dì ba và ông cụ Lư nói thế nào, bà cụ Lư vẫn không chịu đồng ý. Cuối cùng dì ba buông ra những lời ác độc: “Mẹ, anh cả và anh hai đã nói rồi, nếu như mẹ làm chuyện này thất bại, hại cháu cả và cháu hai không mua được nhà, không cưới được vợ, họ sẽ oán hận mẹ cả đời!”



Bà cụ Lư vừa tức vừa cuống: “Chúng mày… chúng mày có còn chút lương tâm nào nữa không, đã quên trước kia Y Mộc đối xử với chúng ta thế nào hay sao?”



Dì ba cười: “Mẹ, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Mẹ cũng không thể vì một mình nó mà làm hại cả nhà chúng ta, hủy hoại tương lai của bọn nhỏ được. Hơn nữa, cháu trai cả và cháu trai hai không cưới được vợ, cũng không phải là không có liên quan đến Y Mộc. Con gái của gia đình tốt, vừa nghe nhà chúng ta có một người ngồi tù, đâu còn bằng lòng gả nữa! Nếu như ngay cả một căn nhà cưới cũng không có thì lại càng không thể nào”



Một lúc lâu sau, bà cụ Lư mới khẽ cần môi, hai mắt đẫm lệ nhìn con gái thứ ba của mình: “Mày… mày làm sao xứng đáng với em gái mày: Dì ba không cho là vậy, em tư đã chết bao nhiêu năm rồi, cho dù là vốn có chút tình cảm chị em thì bây giờ cũng đã phai nhạt, nào có thực tế bằng tiền bạc!



Lăng Y đang ở nhà trước, bị mấy anh chị em họ vây quanh, chị họ Hoa Lệ Giai vừa cản hạt dưa, vừa cười nói: “Chị nghe ông nội nói, hỏi bố em thì bố em nói bây giờ em đang là một công nhân vệ sinh môi trường, có đúng không?”



Hoa Lệ Giai lớn hơn Lăng Y Mộc một tuổi, thế nhưng từ nhỏ đều thua kém Lăng Y Mộc. Từ bé Lăng Y Mộc đều là học sinh xuất sắc, còn Hoa Lệ Giai không đỗ đại học, tốt nghiệp trung học thì đi làm thuê, sau đó gả cho một thợ rèn ở thị trấn lân cận.



Lúc đó bạn trai của Lăng Y Mộc chính là Tiêu Thiên Định, là con trai của một gia đình giàu có. Vừa nghĩ đến đối tượng của đối phương, sau đó so sánh với chồng mình, Hoa Lệ Giai lại cảm thấy bản thân thua kém, cảm giác rất mất thể diện.



Bây giờ Lăng Y Mộc sa cơ lỡ vận, đương nhiên Hoa Lệ Giai phải dẫm đạp mấy cái.



“Phải, em đang làm công nhân vệ sinh môi trường” Lăng Y Mộc nói một cách rõ ràng, không tự tí “Haiz, học đại học giống như em có tác dụng gì đâu, cuối cùng cũng phải đi quét đường, nhưng mà sau này… ha ha, chắc là em cũng.



không cần..”



Hoa Lệ Giai còn chưa nói xong thì anh cả họ của Lăng Y Mộc là Lư Minh Đạt nháy mắt với cô ta.



Hoa Lệ Giai bèn không nói nữa, chỉ mang một vẻ mặt như đang.



xem trò vui mà nhìn Lăng Y Mộc. Hừ, có học giỏi nữa thì cũng đâu có ích lợi gì, vẫn phải gả cho một thằng ngốc.



102-1-sung-toi-nghien.jpg




Lăng Y Mộc còn chưa trả lời, Hoa Lệ Giai đã nói: “Bà ngoại, Y Mộc: ngồi tù, như thế gọi là chịu chế tài của pháp luật, là nó bị trừng phạt đúng tội!”



Bà cụ Lư trừng mắt nhìn Hoa Lệ Giai, lúc đó Hoa Lệ Giai mới hậm hực ngậm miệng lại.



Lăng Y Mộc lắc đầu, nói với bà cụ Lư: “Cháu vẫn ổn, không chịu.



khổ gì đâu. Hơn nữa, chẳng phải bây giờ cháu đã ra rồi sao? Sau này.



cháu sẽ đến thăm và hiếu thuận với bà và ông ngoại nhiều hơn”



Bà cụ Lư nghe vậy, trái lại càng thêm đau buồn.



Ông cụ Lư và những người khác sợ bà cụ Lư làm lộ tẩy, vội vàng bảo bà ngồi xuống, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Lúc ăn cơm, cậu cả, cậu hai và dì ba không ngừng mời rượu Lăng Y Mộc.



“Hiếm khi mới đến dịp tết, uống chút rượu cũng không sao đâu. Y.



Mộc, sau này cháu nên về thăm ông bà ngoại cháu nhiều hơn” Dì ba cười nói.
Chương 103



Lăng Y Mộc vẫn cười nói: “Dì ba, cháu cai rượu rồi. Dì cũng biết hồi đó cháu bị tai nạn xe là do tội lái xe khi say rượu, làm sao cháu dám uống rượu nữa chứ?”



Lăng Y Mộc nói như vậy, dì ba nhất thời cứng họng, chỉ có thể cười khan hai tiếng.



Cậu cả nói: “Y Mộc, hôm nay là lễ tết, cháu cứ uống hai ly đi, dù sao bây giờ cháu cũng không lái xe”



“Đúng vậy, nếu như cháu không uống thì là không nể mặt những trưởng bối chúng ta rồi!” Cậu hai cũng tiếp lời.



“Các người đủ rồi đấy! Bà ngoại đột nhiên nói: “Lương tâm mấy người đều bị chó ăn rồi, thật sự muốn đẩy Y Mộc vào hố lửa sao?”



Nhất thời, trên bàn không một ai nói chuyện nữa, còn Lăng Y Mộc lại kinh ngạc nhìn bà ngoại.



Bà cụ Lư nói với Lăng Y Mộc: “Y Mộc, cậu cả con, chúng nó không yên lòng về con, chúng nó muốn gả con cho thắng ngốc nhà họ Phùng, đổi lấy một tỷ của nhà họ Phùng, chúng nó…”



Bà cụ Lư còn chưa nói hết đã bị ông cụ Lư ngắt lời.



“Để Y Mộc gả cho nhà họ Phùng thì làm sao? Vậy là bạc đãi nó ư?



Nhà họ Phùng không chê nó từng ngồi tù, bà cho rằng bây giờ nó còn có thể gả cho gia đình tốt được hay sao?”



“Chẳng phải vậy ư? Một tỷ của nhà họ Phùng vừa đủ để cho anh cả họ và anh hai họ mua nhà. Y Mộc, đây chính là do em nợ các anh ấy. Nếu không phải em ngồi tù, anh cả họ và anh hai họ đã tìm được.



đối tượng tốt từ lâu rồi” Hoa Lệ Giai đổ thêm dầu vào lửa.



“Cháu không gả!” Lăng Y Mộc đứng lên, lạnh lùng nhìn những người họ hàng xung quanh: “Nếu cháu có nợ ai thì cũng tuyệt đối không nợ các người!”



Rồi cô nói với bà cụ Lư: “Bà ngoại, lần sau cháu lại về thăm bà”



Nói xong, cô định đi khỏi nhưng lại bị cậu cả và cậu hai chặn lại.



“Đi cái gì mà đi, nói tóm lại, cháu có bằng lòng gả hay không thì cũng phải gả!” Cậu cả hung dữ nói.



Lăng Y Mộc nhìn anh cả họ và anh hai họ đứng cách đó không xa, còn nhớ khi bé, bọn họ đều từng chơi đùa với nhau, tình cảm cũng từng rất tốt.



“Các anh cũng muốn em gả cho một kẻ ngốc ư?”



Anh cả họ Lư Minh Đạt nói: “Y Mộc, bây giờ nhà họ Phùng bằng lòng cưới em đã là tốt lắm rồi. Nếu không thì em cho rằng em còn có thể tìm được người gia đình tốt để gả sao?”



Còn anh hai họ Lư Minh Quang thì co rúm lại, lúng túng nói: “Anh…



anh cưới vợ mà, tốt xấu gì cũng phải có một căn nhà cưới, anh… anh cũng không còn cách nào khác”



Lăng Y Mộc cười tự giễu. Thực ra cô không nên kỳ vọng vào anh cả họ và anh hai họ làm gì, kết quả chẳng qua chỉ khiến bản thân thất vọng một lần nữa mà thôi: “Cháu không lấy chồng!”



Cô hít sâu một hơi, quay sang nói với mọi người.



Bốp! Ngay sau đó, ông cụ Lư tát một cái lên mặt cô: “Mày dám không lấy chồng thử xem, chuyện này không có chỗ cho mày cò kè mặc cả!”



Bên trong phòng bệnh VIP của bệnh viện đặt một cái bàn tròn, bữa cơm tất niên đầy ắp, nhưng cũng chỉ có hai người ăn.



Dịch Quân Phi ung dung ăn đồ ăn trước mặt, ngồi đối ông cụ Dịch, nhưng là do y tá gắp thức ăn giúp.
Chương 104

Trong phòng bệnh, ngoài tiếng ăn cơm thì gần như không còn âm thanh nào khác, hai ông cháu càng không có gì để nói chuyện.

Mặc dù y tá gắp thức ăn cho ông cụ cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Dù sao, hai vị này cũng là nhân vật quyền lực ngất trời ở Thanh Thủy.

Cuối cùng, sau khi ông cụ Dịch ăn no được lưng lửng dạ thì mới nói: “Nghe nói khoảng thời gian gần đây cháu không ở nhà?”

“Vâng” Dịch Quân Phi lạnh nhạt lên tiếng. Ông cụ biết chuyện này không có gì là lạ, dù sao trong nhà cũng sẽ có tai mắt của ông cụ.

“Ở chỗ nào?”

“Bên ngoài” Dịch Quân Phi nói.

“Tại sao lại muốn ở bên ngoài?” Ông cụ Dịch hỏi.

“Trong nhà lạnh lẽo quá” Anh nói có vẻ tùy tiện, rồi lại gắp một con tôm, thong thả bóc vỏ.

“Nói đến đây, cháu đến tuổi này cũng nên có một đối tượng rồi, lát nữa ông bảo thư ký sắp xếp lại tư liệu của con gái nhà danh giá trong thành phố, cháu lựa chọn một người đi” Giọng điệu của ông cụ Dịch đơn giản như lựa chọn một bộ quần áo vậy.

Ngón tay đang bóc tôm của Dịch Quân Phi hơi dừng lại một chút rồi nói: “Không cần”

Ông cụ Dịch híp mắt lại: “Tại sao?”

“Nếu như chỉ là tìm phụ nữ rồi sinh con, vậy thì cháu đã chọn được rồi” Anh nói. Trước đây anh cảm thấy, nếu đã nhất định phải sinh con để sau này sẽ thừa kế nhà họ Dịch, vậy thì người phụ nữ nào sinh cũng được.

Thế nhưng bây giờ, anh lại nghĩ, nếu như cần phải có con, vậy anh hi vọng mẹ của đứa bé sẽ là Lăng Y Mộc.

Nếu như đứa bé kia thừa hưởng gen và dòng máu của anh với cô, hình như cũng không tồi.

“Chọn được rồi?” Ông cụ Dịch kinh ngạc: “Lẽ nào cháu…”

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Dịch Quân Phi vang lên.

Dịch Quân Phi hơi giật mình, lập tức lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thông báo trên điện thoại, lập tức ấn nút trả lời. Nhưng khi anh nghe được giọng nói từ đầu bên kia, sắc mặt anh tái đi.

“Bình Quân… cứu… cứu.”

Mặc dù âm thanh khàn khàn đứt quãng, thế nhưng anh vẫn có thể lập tức nhận ra, đây là tiếng của Lăng Y Mộc.

Chỉ là anh chưa kịp trả lời, cuộc điện thoại đã bị ngắt. Anh lập tức gọi lại, nhưng không thể kết nối được.

Lễ nào Y Mộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay cả chính anh cũng không biết, lúc này, sắc mặt của anh đã trắng bệch dưới ánh đèn. Anh lập tức nói với ông cụ Dịch: “Ông nội, cháu còn có việc, cháu đi trước đây”

Dứt lời, anh vội vàng chạy khỏi phòng bệnh.

Trên khuôn mặt ông cụ Dịch hiện lên vẻ lo lắng. Sắc mặt lúc vừa rồi của cháu trai khiến ông dường như nhìn thấy dáng vẻ của con trai năm đó vì người phụ nữ kia.

Vì người phụ nữ kia, con trai ông không ngại chúng bạn xa lánh, không tiếc vứt bỏ vinh hoa phú quý. Thế nhưng, cuối cùng thì sao, lại rơi vào kết cục thế nào?

Nếu như một người đàn ông quá yêu một người phụ nữ, thì đã định trước sẽ là bi kịch.

Còn bây giờ, người phụ nữ khiến Quân Phi thất thố, sẽ là người phụ nữ như thế nào đây?

Lăng Y Mộc không ngờ rằng, những người họ hàng này lại có thể bỏ thuốc cô. Tuy rằng lúc ăn cơm tối, cô không uống rượu, nhưng lại uống đồ uống. Lúc này, cả người cô nhữn ra, hoàn toàn không có sức lực gì.

Bà ngoại muốn ngăn cản, nhưng bị dì ba ngăn lại, còn cậu cả và cậu hai lại khiêng cô sang nhà họ Phùng.
Chương 105

Lúc này, cô bị người nhà họ Phùng nhốt vào trong một căn phòng, trong phòng còn có một người đàn ông xa lạ, đây cũng chính là… thắng ngốc nhà họ Phùng trong lời bọn họ.

Lăng Y Mộc cố gắng giữ sự tỉnh táo. Phải chạy khỏi đây, bất luận thế nào cô cũng phải chạy khỏi đây!

Nhưng mà tình trạng cơ thể cô bây giờ như vậy, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn, chạy thế nào đây! Ngay cả lúc trên đường bị cậu cả và cậu hai khiêng sang, cô lén gọi điện thoại cầu cứu, nhưng điện thoại đã bị lấy mất rồi.

Bây giờ ngay cả cơ hội cầu cứu, cô cũng không còn nữa.

Tại sao, tại sao cô vừa cầm lấy điện thoại là gọi cho Bình Quân đầu tiên chứ? Rõ ràng, bây giờ Bình Quân đang ở Thanh Thủy, vốn dĩ không giúp gì được cô.

Huống chỉ, Bình Quân có thể làm gì được chứ. Đáng lẽ cô nên gọi cho Hoa Nhiên, có lẽ còn có ích hơn, hoặc là gọi thẳng cho cảnh sát…

Hình như cô bắt đầu trở nên dựa dẫm vào Bình Quân từ lúc nào không hay.

Tâm mắt cô đã trở nên mơ hồ, người đàn ông xa lạ kia cười ngây dại bổ nhào về phía cô, cô chỉ có thể cố hết sức lẩn tránh, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bóng người kia.

Còn ở bên ngoài phòng, người của nhà họ Phùng và nhà họ Lư: đang vui vẻ tính toán nợ nần.

Cậu cả của Lăng Y Mộc nói: “Ông Phùng này, chúng tôi đã mang người sang cho ông, một tỷ này ông không thể quyt được”

“Ha ha, đâu có, đâu có, chỉ cần lát nữa chúng nó xong việc rồi, tôi sẽ đưa một tỷ cho các anh” Phùng Việt Bân nói. Có thể nói lần này để cho con trai kết hôn, giữ lại nòi giống của nhà họ Phùng, ông ta có thể trả bất cứ giá nào.

‘Vợ của Phùng Việt Bân không yên lòng, nói: “Ngộ nhỡ lúc xong chuyện, con nhỏ kia vẫn còn muốn chạy thì sao?”

“Đến lúc đó, mấy người chụp vài tấm ảnh của nó, giữ trong tay làm nhược điểm, rồi sau đó nhốt nó một năm rưỡi nữa, lúc đó đứa trẻ được sinh ra rồi, nó đâu còn chạy được nữa, chỉ có thể thành thật ở đây làm con dâu bà thôi” Cậu cả nói. Lúc này đối với ông ta mà nói, hoàn toàn không có chút thương hại nào với Lăng Y Mộc, trong đầu chỉ có tiền mà thôi.

“Đúng vậy, phụ nữ sinh con rồi coi như là đã một lòng trung thành.

Chẳng phải bà cũng là phụ nữ đó sao, nên hiếu rõ nhất chứ” Cậu hai cũng vội vàng nói.

‘Vợ Phùng Việt Bân ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng mà vẫn có phần lo lắng: “Rốt cuộc… lát nữa chuyện này có thể thành công không?

Nếu như nó chống trả, con trai tô “Không chống trả được đâu, bây giờ nó làm gì còn sức!” Cậu hai vội nói.

Phùng Việt Bân cũng nói: “Yên tâm, tối qua tôi đã dạy bảo con trai rồi, nó có ngốc nữa thì cũng biết phải làm thế nào!”

Lúc này, vợ Phùng Việt Bân mới yên lòng trở lại.

Bốn người ở trong sân ăn ăn uống uống. Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe.

“Đã muộn thế này rồi, xe của ai đây!” Phùng Việt Bân lầm bầm đứng lên, hơi ngà ngà say đi ra cửa nhà, vừa mở cửa định quát vài câu thì ngây dại ra trong tức khắc.

105-sung-toi-nghien.jpg


soát!” Ngay tức khắc, cảnh sát bắt đầu tìm kiếm từng căn phòng một.
Chương 106

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của vợ chồng Phùng Việt Bân và cậu cả, cậu hai đều trở nên lúng túng. Mắt thấy “phòng làm việc” sắp bị khám xét, lúc này, Phùng Việt Bân bắt đầu nháo nhào lên: “Ai cho phép các người tự tiện xông vào nhà tôi thế hả, cảnh sát… Cảnh sát thì có thể tự tiện xông vào nhà dân đấy à?”

Ông ta và vợ định lao lên trước, nhưng lại bị người khác ngăn lại.

Lúc bấy giờ, ai đó đã phát hiện họ không thế mở cửa phòng ra được.

Đúng lúc đó, một chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà của Phùng Việt Bân, rồi sau đó, một người vóc dáng cao lớn bước xuống xe, đi thẳng vào trong sân. Một đồng chí cảnh sát chạy đến bên cạnh người đàn ông nọ, báo cáo tình hình sau khi tiến vào với người đàn ông đó.

“Một căn phòng trong nhà đã bị khóa cửa, có lẽ bên trong còn có người.”

Vừa nói, đồng chí cảnh sát vừa dẫn người đàn ông nọ đi đến trước căn phòng bị khóa cửa.

Bây giờ, vợ chồng Phùng Việt Bân và cậu cả, cậu hai vẫn đang ra sức viện đủ lý do chối cãi, không chịu mở cửa.

“Phá khóa cửa đi” Dịch Quân Phi nhìn chăm chäm cánh cửa, rồi nói với giọng lạnh lùng.

Ngay tức khắc, một người đã cầm búa lên, lập tức bố đôi cửa ra.

“Các người không được vào trong đó, các người thế này là xâm phạm bất hợp pháp chỗ ở của nhân dân! Tôi sẽ tố cáo đám người các người!” Nhưng bất kể vợ chồng Phùng Việt Bân la hét to đến mấy cũng vô ích, trong khoảnh khắc cửa mở, Dịch Quân Phi là người đầu tiên lao vào trong phòng.

Vào lúc những người khác toan đi vào theo thì bất thình lình, trong phòng vọng ra tiếng thét to: “Không ai được phép vào!”

Trong lúc nhất thời, những người vốn định vọt vào phòng dừng chân chỉ trong khoảnh khắc.

Dịch Quân Phi nhìn chảm chắm cảnh tượng trước mắt với ánh mắt đỏ hoe. Quần áo trên người đã bị xé rách tả tơi, Lăng Y Mộc co rụt người thu lu trong góc tường, cô bị một người đàn ông cười khúc khích tay đấm chân đạp liên tiếp không ngừng.

Cơ thể mảnh mai ấy co lại trông gần như một con tôm, tay vẫn nằm chặt một mảnh gương vỡ, nhưng vào giờ phút này, cô đã chẳng còn tí sức lực nào để đánh trả nữa.

Việc duy nhất cô có thể làm chính là cố gắng để bản thân không bị ngất xỉu, cố gắng dùng cơn đau kích thích để duy trì đôi phần tỉnh táo.

Máu tươi đỏ sẫm liên tục nhỏ giọt từ lòng bàn tay cô rơi xuống chiếc khăn trải giường sáng màu, trông như đang vẽ nên từng đóa hoa anh túc nở rộ Mà người đàn ông đang đánh cô hãy còn đang lẩm bẩm thì thào: “Bố tao nói, nếu đàn bà không nghe lời thì phải đánh! Đánh rồi nó mới nghe, nên tao phải đánh mày, đánh mày, đánh mày…”

Ngay sau đó, Dịch Quân Phi lập tức lao tới, trực tiếp kéo gã đàn ông ngu sỉ kia cách xa Lăng Y Mộc ra, rồi đạp gã đàn ông đó ngã nhào xuống đất.

‘Y Mộc của anh ấy thế mà lại bị một kẻ ngu sỉ như thế đánh, thật là… Vào lúc đó, đôi mắt đen nhánh của anh trông như muốn giết người.

‘Thẳng ngốc nhà họ Phùng ngã xuống đất, lồng ngực bị đạp vào đau nhức một hồi. Anh ta vùng vãy hòng đứng lên, nhưng hoàn toàn nổi. Mặc dù đần độn, nhưng anh ta vẫn có bản năng phản xạ khi gặp nguy hiểm. Ngay lúc này, anh ta chỉ cảm thấy người đã đạp mình đáng sợ vô cùng, hệt như thần chết đến cửa, muốn giết chết anh ta.

Dịch Quân Phi mắt đỏ như máu, suy nghĩ muốn giết người càng lúc càng rõ nét.

Đúng lúc này, bên tai chợt nghe thấy tiếng hít thở đây khó nhọc và cũng chính tiếng hít thở ấy khiến anh đột nhiên tỉnh táo lại chỉ trong phút chốc.

Y Mộc!

Anh lập tức đá thằng ngốc nhà họ Phùng bay ra khỏi phòng, rồi sau đó nhìn Lăng Y Mộc vẫn đang nắm trong góc tường.

Giờ phút này, cơ thể của cô dường như đã mềm oặt, hai má đỏ ửng bất thường, khóe miệng dính đầy máu đỏ, đôi mắt hạnh ấm áp thường ngày giờ đây đã mất đi tiêu cự, mơ mơ màng màng không biết đang nhìn vào đâu.

Thoạt trông, cô hệt như một loài động vật nhỏ yếu nào đó hãy còn không đứng dậ đang liều mạng vẫy vùng để tự bảo vệ mình vậy.
Chương 107 Tim anh chợt thấy đau nhói.

Rõ ràng sáng nay, lúc rời đi, cô vẫn còn khỏe mạnh, ấy thế bây giờ lại… lại thành ra nông nỗi này. Nếu hôm nay anh đi cùng thì cô đã không phải gặp phải chuyện như thế này rồi.

Khi anh toan nghĩ tới gần cô, thì cơ thể của cô lại càng run như cầy.

sấy, bàn tay đang giữ mảnh gương vỡ càng siết mạnh hơn. Trong lúc nhất thời, máu trên tay cô càng ào ra nhiều hơn trước.

“Chị ơi, tôi đây, chị mau bỏ tay ra. Giờ chị an toàn rồi, sẽ không còn ai làm gì chị nữa đâu” Dịch Quân Phi vội vàng nói.

Trước kia, anh chưa bao giờ thấy sợ máu, cho dù có người máu chảy đầm đìa đứng trước mặt, anh cũng chẳng cảm thấy kích động gì.

Nhưng vào lúc này, anh cảm thấy sợ máu của cô, sợ cô bị thương quá nặng, sợ máu cô chảy ra càng ngày càng nhiều.

Cảm giác sợ hãi đó thậm chí còn khiến cơ thể anh run lên bần bật.

Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy dường như cơ thế mình đã mất đi toàn bộ tri giác, ngoại trừ nóng, cũng chỉ có cơn đau này mới khiến cô có chút ít cảm giác.

Phải càng đau mới được! Phải đau hơn nữa, cô mới có thể tự bảo vệ bản thân, mới có thể khiến bản thân không ngủ mê mệt.

Không thể ngủ, tuyệt đối không thể!

Chỉ có một thân một mình, cô tưởng ra tù là mình có thế tự làm chủ cuộc sống của bản thân. Thế nhưng, mọi thứ vẫn giống khi đang ở trong tù vậy, cứ đến khi xảy ra sự cố là lại chẳng có ai có thể giúp cô!

Chỉ có chính cô chịu đựng đến khi đau đớn qua đi…

“Chị ơi… Chị ơi Một giọng nói văng vắng bên tai cô… Ai đấy? Ai đang gọi cô đấy?

Cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ người đang gọi mình.

“Chị đừng sợ, tôi sẽ đưa chị ra khỏi đây!” Người đó nói.

Hai tròng mắt vốn đã mất đi tiêu cự cuối cùng đã trở nên hơi có thần thái, con ngươi tối đen như mực cuối cùng cũng phản chiếu bóng dáng anh.

“Bình… Bình.. Bình Quân…” Cô gọi tên anh một cách đầy khó nhọc, giọng nói khàn khàn, cứ như thể đã bị khản hết cả tiếng.

“Tôi đây, tôi đến rồi, không kẻ nào có thể tốn thương chị nữa!” Anh nói. Người con trai với gương mặt điển trai nghiêm túc, đau lòng nói lời tuyên thệ.

Cô kinh ngạc nhìn anh, Bình Quân của lúc này dường như có gì đó hơi khác ngày thường, nhưng mà… là Bình Quân.

Dường như tất cả sức lực gắng gượng đã cạn sạch, tay cô bất chợt buông thõng xuống, mảnh gương vỡ trong tay rơi xuống đất, người ngả sang một bên.

Anh vươn hai tay đỡ được người, rồi sau đó lập tức cởi áo khoác trên người mình ra, trùm lên người cô rồi bế bổng cố lên.

“Chị à, chị cứ ngủ đi, tôi đưa chị về.” Dịch Quân Phi dịu dàng nói.

Cô tựa vào lòng anh, cảm nhận hơi thở thân quen ấy. Dường như vào giây phút này, cuối cùng cô không chỉ có một mình nữa, mà còn có một người khác – một người mà cô có thể nhờ cậy.

“Bình Quân, cuối cùng cậu cũng… đến rồi…” Cô thì thào, đầu ngả vào trong lòng anh, thở hổn hển.

“Phải, tôi đã đi Anh bình tĩnh nhìn cả thế giới trong lòng, nói.

Vậy nên, cô không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì nữa!

Anh nói rồi trực tiếp bế cô ra khỏi phòng.

Những người đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy Dịch Quân Phi bế một cô gái quấn âu phục dành cho nam giới bước ra khỏi phòng. Bọn họ hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của cô gái đó. Mặt cô gần như đã vùi vào trong lòng Dịch Quân Phi, chỉ có mái tóc dài lộ ra bên ngoài bộ âu phục. Lúc bấy giờ, họ cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở vô cùng nặng nề của cô mà thôi.
Chương 108

Thế nhưng, nhìn dáng vẻ Dịch Quân Phi bế cô gái ấy với thái độ cẩn thận từng li từng tí, dù ai thấy cũng có thế nhận ra rằng với Dịch Quân Phi, cô vô cùng quan trọng.

Một vài người có mặt ở hiện trường biết được thân phận thật của Dịch Quân Phi nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng đều thầm thấy áp lực.

Dẫu sao, chỉ vì một cô gái mà ông lớn có thể một tay che trời ở Thanh Thủy lại đến nơi này vào lúc rạng sáng, thậm chí còn huy động nhiều nhân lực như thế.

Bất kể cô gái này là ai đi chăng nữa, thì chắc có lẽ cô gái này sẽ trở thành người làm điên đảo nửa bầu trời ở Thanh Thủy trong nay mai.

“Điều tra rõ ràng rốt cuộc có những ai liên quan đến sự việc lần này, không được bỏ sót bất cứ kẻ nào” Dịch Quân Phi nói.

“Rõ” Một thuộc hạ theo sát bước chân của Dịch Quân Phi trả lời.

Vào lúc này, vợ chồng Phùng Việt Bân nhìn đứa con trai đang gào khóc kêu đau, lại nhìn trong sân đứng đầy cảnh sát, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Hai vợ chồng căm phẫn trợn trừng mắt nhìn cậu cả và cậu hai của Lăng Y Mộc: “Rốt cuộc ả đàn bà các người đưa đến chỗ tôi là ai thế hải”

Lúc bấy giờ, mặt cậu cả và cậu hai cũng tái nhợt. Hai người hai mặt nhìn nhau. Đứa cháu gái này không phải chỉ là một đứa con gái vừa ra tù chưa đến nửa năm, không nơi nương tựa ư?

Nếu không thì họ cũng đâu dám nghĩ sẽ bắt cóc cô chứt Nhưng bây giờ… rõ ràng sau lưng cháu gái còn có người tai to mặt lớn làm chỗ dựa! Vậy thì lúc trước bọn họ… Nhớ lại những lời bọn họ đã nói vào bữa cơm Tất niên và cả chuyện bỏ thuốc cháu gái, trong lúc nhất thời, cả hai đều nhễ nhại mồ hôi lạnh.

Thế sao Y Mộc không nói gì về việc cô quen ông lớn chứ! Nếu cô nói, bọn họ sao dám làm ra chuyện này!

Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy cơ thế mình dường như càng lúc càng khó chịu, hình như theo bản năng, cơ thể cô khao khát một thứ gì đó, nhưng lại không thể nói ra đó là thứ gì, chỉ có thể liên tục dựa sát vào người bên cạnh.

Hơi thở thân quen đó khiến cô cảm thấy yên lòng. Sau đó… Cô lại càng khao khát có được nhiều hơn, nhiều hơn nữa…

Lúc này, Dịch Quân Phi nhìn cô gái nằm trong lòng anh đang khó chịu cựa quậy, thì vẻ mặt càng u ám.

Quỷ tha ma bắt! Nếu anh đến chậm một bước, hoặc giả như hôm nay Y Mộc không gọi điện thoại tới, vậy thì hiện giờ Y Mộc hoàn toàn đã…

“Anh Dịch, đã tra hỏi được rồi. Thuốc bọn chúng cho cô Lăng uống là một loại thuốc được mua bán bí mật trong một quán rượu nhỏ ở địa phương. Tôi đã sai người đi điều tra rõ thành phần có trong thuốc rồi ạ” Cao Kiến Vĩ báo cáo tin tức mới nhất cho Dịch Quân Phi.

“Ai cho cô ấy uống thuốc?” Dịch Quân Phi nói với giọng lạnh lùng.

“Họ hàng của cô ấy đã cho cô ấy uống. Nhưng cụ thể là ai thì giờ vẫn chưa tra hỏi rõ, cả hai đều đùn đẩy cho nhau ạ” Cao Kiến Vĩ đáp.

108-sung-toi-nghien.jpg


tay còn cào loạn xạ trên người anh.

Anh giơ tay lên, định vén lọn tóc ướt đắm mồ hôi lên, thì bất thình lình, cô há miệng, cản thật mạnh lên ngón tay anh.

“Anh Dịch!” Cao Kiến Vĩ thấy thế thì hô hoán một tiếng.

Chương 109
“Không sao hết.” Dịch Quân Phi nói với thái độ dửng dưng, cứ như thể hoàn toàn không biết đau là gì: “Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?”
“Còn phải chờ khoảng một phút nữa ạ'”‘ Cao Kiến Vĩ trả lời.
Với tình hình này của cô Lăng, dù đến bệnh viện nhỏ thông thường cũng chẳng có tác dụng gì, họ vẫn phải đến bệnh viện lớn trong thành phố mới có thể chữa trị.
Trên đường lái xe đến bện| cuối cùng phía Cao Kiến Vĩ cũng đã tra xét được những thành phần có trong viên thuốc mà Lăng Y Mộc đã uống.
Đồng thời, trên đường đi, anh ta cũng đã liên lạc được với các bác sĩ, tất cả những bác sĩ này đều là người có uy tín nhất.
Nếu ai đó nhìn thấy các bác sĩ có mặt ở đây, chỉ e đều phải giật nảy mình. Phải biết rằng, khi mà tất cả những bác sĩ tập trung lại, hơn nữa lại còn tập trung chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế, thì theo lẽ thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện động trời nào đó.
Ấy thế nhưng, vào lúc này, các bác sĩ đó đều chỉ đang xem một tờ ghi phương pháp điều chế thu thì… khẩn cấp hội chẩn cho một cô gái ăn mặc quần áo giá rẻ, thậm chí còn bị xé rách tả tơi…
“Không có vấn đề gì lớn, tiêm một liều thuốc an thần rồi sau đó để cô ấy đổ nhiều mồ hôi, nhờ hơi nước bài xuất dược hiệu của thuốc trong cơ thể ra là được. Miễn là không sử dụng thuốc này trong thời gian dài thì cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng gì hết.” Trong nhóm, một bác sĩ có uy tín nhất trong lĩnh vực dược lý học nói: “Ngoài ra còn có thể sử dụng thuốc khác kết hợp, uống liên tục trong ba ngày tiếp theo để đẩy nhanh tốc độ trao đổi chất của cơ thể.”
“Vậy thì nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho cô ấy thôi” Dịch Quân Phi nói.
Rất nhanh sau đó, một liều thuốc an thần đã được tiêm vào cơ thể Lăng Y Mộc. Trong lúc nhất thời, cô đã yên tĩnh trở lại, thoạt trông dường như đã ngủ thiếp đi.
Thấy tình huống đó, cuối cùng Dịch Quân Phi cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Nhưng ở đây không có số liệu thử nghiệm lâm sàng của loại thuốc này vậy nên không biết đã tiêm đủ lượng thuốc an thân chưa.
Nếu một lát nữa cô ấy lại xuất hiện triệu chứng như lúc nấy thì chỉ e sẽ phải tiêm thêm một liều thuốc an thần nữa” Bác sĩ nói.
Đợi đến khi tất cả bác sĩ đã ra khỏi phòng bệnh, Dịch Quân Phi dặn dò Cao Kiến Vĩ: “Đi ra ngoài trông coi đi”
“Vậy thế còn anh Dịch thì sao?”
“Tôi ở lại trong này quan sát tình hình” Dịch Quân Phi trả lời.
Cao Kiến Vĩ liếc Lăng Y Mộc đang mê man, rồi lại nhìn Dịch Quân Phi, nói: “Nếu không thì để tôi trông? Hôm nay anh rời đi bất thình lình như thế, chỉ sợ ông cụ sẽ…”
“Có lẽ ông nội đã đích thân sai người điều tra rồi, cũng không cần giấu diếm ông ấy làm gì. Dù sao thì sớm hay muộn ông ấy cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Y Mộc thôi.” Dịch Quân Phi nói: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi sế ở cùng cô ấy”
Cao Kiến Vĩ nghe vậy thì không nói thêm lời nào nữa, bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh VỊP to như vậy giờ phút này chỉ còn hai người là Lăng Y Mộc và Dịch Quân Phi.
109-sung-toi-nghien.jpg

động đậy người, miệng phát ra những âm thanh không rõ.
Dịch Quân Phi hơi chau mày, cúi người xuống, định lau mồ hôi vừa thấm ra trên trán cô.
Nhưng chính vào lúc anh tới gần, cô bỗng dưng mở to mắt, lập tức đồn sức vươn hai tay quấn quanh cổ anh.
Gương mặt cô vẫn đỏ ửng bất thường, thậm chí cả môi cũng như: thoa một lớp son đỏ, mắt hạnh tối đen trông như bị một lớp voan mỏng che đậy, mang theo nét đẹp huyền ảo lạ thường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom