Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113-115
Chương 113
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Định đã chịu không nổi phải rùng mình một cái và nhìn về phía Hách Dĩ Mạt đang đứng bên cạnh.
Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Hách ngồi trên cùng một chiếc thuyền, cho dù bây giờ Dịch Quân Phi đối với Lăng Y Mộc rất có hứng thú nhưng chắc...cũng không đến nỗi vì một người phụ nữ mà ra tay với nhà họ Tiêu và nhà họ Hách đâu nhỉ.
Dù sao năm xưa Lăng Y Mộc phải chịu cảnh đày đọa như thể hoàn toàn do cô ta tự làm tự chịu thôi không phải sao?
Lăng Y Mộc cứ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong giấc mơ, cô giống như lại quay về lúc ở trong tù, cho dù cô có chạy trốn thế nào, có cầu xin thế nào cũng không cách nào thoát khỏi sự đày đọa đó.
Dòng nước lạnh buốt thấu xương, hay là những thứ dơ bẩn đến tận cùng, thậm chí là những cú đấm đá, chân của đối phương đạp lên đầu cô và nói với vẻ nhạo báng: “Xem kìa, người ta là luật sư lớn đấy, là thành phần trí thức đấy, vậy mà bây giờ cũng giống như chúng ta phải ngồi tù đấy thôi, đúng rồi, còn không bằng tôi nữa, chúng ta là đánh người còn cô ta chỉ có thể bị đánh mà thôi!”.
Sự đau khổ này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến khi nào nữa đây? Tại sao...rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao cô phải chịu đựng những đau khổ này chứ?
“Lăng Y Mộc, cô biết cô sai nhất là gì không? Chính là cô đã đắc tội với chủ nhân của Thanh Thủy này đấy.”
“Lăng Y Mộc, cô đắc tội với người của Dịch Quân Phi thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu” .
“Lăng Y Mộc, cũng may anh Dịch nhân từ nên mới không lấy mạng của cô, nếu không cô đã chết trong tù luôn rồi!”
Nhân từ sao? Ba năm tù tội, vết thương đầy người, thậm chí cả đời này có thể cũng không cách nào có con được, cái này cũng gọi là nhân từ sao?
Khó chịu quá, cơ thể giống như đang nứt ra vậy. Khó chịu đến chết đi được, ai sẽ đến cứu cô đây?
“Đừng mà...đừng mà.” Cô cố gắng hết sức vùng vẫy nhưng cũng không biết phải vùng vẫy cái gì, là muốn vùng khỏi những khó chịu trên cơ thể hay là muốn vùng khỏi định mệnh bi thảm này đây?
Ai sẽ đến giúp cô chứ? Có ai sẽ đến bảo vệ cho cô đây?
“Chị, không sao đâu, em ở đây, có em ở đây này, sẽ không ai có thể làm tổn thương đến chị đâu” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Đây là giọng nói của ai thể? Đúng rồi, là Bình Quân! Bình Quân!
Lăng Y Mộc hơi khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt điển trai tựa tự tạc tượng vậy.
Đây là... Bình Quân! Nhưng... hình như so với Bình Quân thường ngày lại có chút khác.
“Chị tỉnh rồi sao, trong người còn cảm thấy khó chịu không?” Dịch Quân Phi lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang chút dịu dàng.
Lăng Y Mộc lắc lắc đầu, sau khi được anh dìu ngồi dậy thì cô mới phát hiện Bình Quân không khác gì thường ngày cả.
Phần tóc mái trước trán dày cộp hôm nay được chải ra
phía sau để lộ ra phần trán đầy đặn, trên người anh lúc này đang mặc bộ áo vest có đường may tinh xảo, trên cổ còn thắt một sợi cà vạt, cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, Lăng Y Mộc nhận ra chiếc đồng hồ này nếu là hàng thật thì ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đấy.
Đây là...Bình Quân sao? Cô chớp chớp mắt và có chút cảm giác không chân thật cho lắm.
“Chị, chị sao thế?” Anh lại lên tiếng hỏi khi thấy cô như người mất hồn.
“Cậu... cậu thật sự là Bình Quận sao?” Cô lẩm bẩm hỏi. “Em đây” Anh hỏi
“Nhưng... em đang mặc.”
Dường như lúc này anh mới phản ứng trở lại, bây giờ trên người anh đang mặc bộ áo vest, còn là bộ trang phục tối hôm qua ăn cơm với ông nội.
Nếu như là Bình Quân thì tất nhiên không mặc nổi những trang phục như thế này.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm qua, anh đã không còn nghĩ đến việc giấu giếm thân phận của mình nữa, dù sao trước sau gì anh cũng phải nói cho cô biết, thân phận thật sự của anh bây giờ chẳng qua là sớm hơn một chút thôi.
Còn sau khi cô biết thân phận của anh thì cũng dễ dàng để anh bảo vệ cô trong vòng tay của anh hơn.
“Cho dù ăn mặc không giống nhưng tôi vẫn là Bình Quân thôi có đúng không?” Anh khẽ nở nụ cười và nhìn cô nói.
Lúc này cho dù Lăng Y Mộc còn đang ngu ngơ thì cũng ít nhiều cảm nhận thấy chút bất ổn, phát hiện những chuyện. này thật ra hoàn toàn không giống với tưởng tượng vốn có của anh.
“Cậu không phải người lang thang sao?” “Không phải” Anh thừa nhận nói.
“Vậy cậu... tại sao lại giả mạo là người lang thang?” Một cảm giác bị lừa dối đột nhiên dâng lên, cô trợn trừng mắt. nhìn anh, đôi tay cô nắm chặt lấy tấm chăn trên người, ngón tay khẽ run rẩy lên.
Cô luôn cho rằng anh là người em trai ngây thơ và không nơi nương tựa nhưng thật ra hoàn toàn không giống như
những gì cô đã nghĩ, từ đầu tới cuối chỉ là cô cho rằng như thể mà thôi.
Cũng giống như Hoa Nhiên đã nói, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh nhưng lại tùy tiện nhận anh về nhà.
Còn anh thì sao, nếu anh rõ ràng không phải là người lang thang thì tại sao lại phải cùng cô ở trong một căn nhà trọ thấp bé chật hẹp cơ chứ, những ngày tháng ở chung với nhau đối với anh có ý nghĩa gì chứ?
“Không phải tôi giả mạo mà là do chị tự cho rằng như thế, tôi chỉ không đính chính lại mà thôi” Anh nói.
Lăng Y Mộc nhất thời không biết phải phản biện như thế nào đây.
“Thế... thế tại sao cậu lại ở cùng với tôi? Rõ ràng cậu có nhà mà!” Cô trừng mắt hỏi anh.
“Bởi vì ở với chị có cảm giác rất tốt, vả lại.” Anh vừa nói vừa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô: “Lúc đó là chị muốn em nên em mới ở lại đấy, không phải sao?” .
Lăng Y Mộc cắn chặt môi, trên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng cả lên.
Đúng vậy, từ đầu tới cuối thật ra đều do cô chủ động cả!
Cô kéo tấm chăn đắp trên người ra, đầu tiên là bước xuống giường muốn rời khỏi nơi này nhưng đôi chân cô vừa tiếp đấy thì cả người bỗng choáng váng ngã nhào ra phía trước.
Đôi chân cô mềm nhũn giống như không có chút sức lực vậy.
Anh giơ tay ra đón lấy cơ thể của cô: “Thuốc trên người chị vẫn chưa tan hết, tối hôm qua khó chịu suốt một đêm nên cơ thể lúc này không còn chút sức lực nào đâu.”
Bị anh nhắc nhở như thế, cô mới sực nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngày hôm qua..cô bị cậu cả bọn họ bỏ thuốc, sau đó...cậu cả và cậu hai đã đưa cô đến nhà thằng ngốc nhà họ Phùng.
Đúng là khiến người khác muốn bảo vệ bằng mọi giá.
Nhiều người mắng anh tàn nhẫn, nói anh là một kẻ lạnh lùng, vô tình nhưng không ngờ được rằng người như anh lại muốn bảo vệ cô.
“Không sao nữa rồi, tôi qua không hề xảy ra chuyện gì cả, lúc tôi tới, vẫn được coi là kịp” Dịch Quân Phi nói.
Thật sự là anh... đã cứu cô!
Lăng Y Mộc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang gần kề bên cạnh, trái tim cô có chút loạn nhịp: “Nhưng làm sao cậu biết mà đến đó cứu tôi?” Hôm qua, anh đâu có đi cùng cô về thị trấn!
“Chị quên rồi sao? Chính chị đã gọi điện cho tôi, bảo tôi đến cứu. Thế nên mới may mắn kịp thời cứu được chị” Anh mỉm cười nói.
Chỉ vì một cú điện thoại mà anh đã kịp thời cứu được cô một nơi cách anh hơn trăm cây số sao? Trong lòng Lăng Y Mộc cực kỳ chấn động, không nói nên lời.
Dịch Quân Phi vừa nói vừa bế cô về lại giường, cẩn thận đắp chăn lên người cô: “Chỉ có điều tay của chị đã bị tẩm kính vỡ đâm trúng, nên trước mắt phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Nếu như đến lúc đó mà vẫn để lại sẹo, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp chị trị khỏi sẹo”
Bấy giờ, Lăng Y Mộc mới nhận ra, tay phải của mình đang được bó một lớp băng gạt. Bởi vì vừa nãy, mọi chuyện xảy ra quá dồn dập nên không để ý đến tay phải lúc này của mình
vẫn còn có chút đau nhức.
“Chuyện xảy ra hôm qua chị có còn nhớ gì không? Dịch Quân Phi nghiêm nghị hỏi.
Lăng Y Mộc hơi mím môi lại, không hề có ý dấu diếm mà kể lại hết từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra trong bữa tối tất niên ngày hôm qua cho Dịch Quân Phi nghe.
Sắc mặt Dịch Quân Phi trầm xuống, đám người được gọi là thân thích này của cô, đúng là... Không ngờ rằng lại dám. đem cô đi bán cho một tên ngốc như thế! Đúng là việc gì cũng dám làm.
Một khi đã động đến cô, anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dịch Quân Phi bỗng nhiên vang lên. Sau khi nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, lông mày anh hơi chau lại, sau đó quay sang nói với Lăng Y Mộc: “Chuyện tôi che giấu thân phận là lỗi của tôi, do tôi gạt chị, chị muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, nhưng bây giờ chị đang bị thương, việc quan trọng trước mắt là phải tĩnh dưỡng cho tốt, tôi đi tìm bác sĩ qua đây” .
Nói xong, Dịch Quân Phi bước ra khỏi phòng bệnh, rồi dặn dò Cao Kiến Vỹ đang canh gác bên ngoài: “Y Mộc tỉnh lại rồi, cậu bảo bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô ấy đi”
Sau khi căn dặn xong, anh mới nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói của ông cụ Dịch: “Sao lâu vậy mới nghe máy?” .
“Cháu có chút việc bận” Dịch Quân Phi thờ ơ trả lời.
“Cháu với người con gái được cứu tối qua có quan hệ gì?” Ông cụ thẳng thắn hỏi.
Dịch Quân Phi cũng không ngạc nhiên khi ông cụ phát hiện ra chuyện tối hôm qua, bởi vì thời gian gấp rút nên anh
đã thông báo trước cho bên cảnh sát ở thị trấn.
Có thể nói chuyện tối qua đã gây ra một cuộc náo động lớn ở trấn, cùng một lúc huy động tập trung rất nhiều người, hơn nữa hiện giờ người nhà họ Phùng cùng với thân thích của Lăng Y vẫn còn bị giam trong đồn cảnh sát, có quá nhiều dấu vết như vậy, làm sao ông cụ không tra ra được chứ.
“Hiện tại cháu với người phụ nữ đó có quan hệ gì?” Giọng nói của ông cụ Dịch trở nên đanh lại.
“Coi như là người cháu muốn bảo vệ đi. Vậy nên, ông đừng động vào cô ấy” Dịch Quân Phi uể oải đáp. “Đừng có quên bố cháu vì sao mà chết! Lẽ nào cháu muốn đi vào vết xe đổ của bố mình ư?” Ông cụ Dịch lớn tiếng nói.
Tâm trạng của anh bỗng trở nên nặng nề. Chuyện của bố là một vết sẹo trong lòng anh.
“Cháu không hề quên! Ông nội, cháu không phải bố, sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả, thế nên ông không cần phải quá lo lắng” Anh lạnh lùng nói.
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Định đã chịu không nổi phải rùng mình một cái và nhìn về phía Hách Dĩ Mạt đang đứng bên cạnh.
Bây giờ nhà họ Tiêu và nhà họ Hách ngồi trên cùng một chiếc thuyền, cho dù bây giờ Dịch Quân Phi đối với Lăng Y Mộc rất có hứng thú nhưng chắc...cũng không đến nỗi vì một người phụ nữ mà ra tay với nhà họ Tiêu và nhà họ Hách đâu nhỉ.
Dù sao năm xưa Lăng Y Mộc phải chịu cảnh đày đọa như thể hoàn toàn do cô ta tự làm tự chịu thôi không phải sao?
Lăng Y Mộc cứ cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong giấc mơ, cô giống như lại quay về lúc ở trong tù, cho dù cô có chạy trốn thế nào, có cầu xin thế nào cũng không cách nào thoát khỏi sự đày đọa đó.
Dòng nước lạnh buốt thấu xương, hay là những thứ dơ bẩn đến tận cùng, thậm chí là những cú đấm đá, chân của đối phương đạp lên đầu cô và nói với vẻ nhạo báng: “Xem kìa, người ta là luật sư lớn đấy, là thành phần trí thức đấy, vậy mà bây giờ cũng giống như chúng ta phải ngồi tù đấy thôi, đúng rồi, còn không bằng tôi nữa, chúng ta là đánh người còn cô ta chỉ có thể bị đánh mà thôi!”.
Sự đau khổ này rốt cuộc còn phải chịu khổ đến khi nào nữa đây? Tại sao...rõ ràng cô không làm gì sai, tại sao cô phải chịu đựng những đau khổ này chứ?
“Lăng Y Mộc, cô biết cô sai nhất là gì không? Chính là cô đã đắc tội với chủ nhân của Thanh Thủy này đấy.”
“Lăng Y Mộc, cô đắc tội với người của Dịch Quân Phi thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu” .
“Lăng Y Mộc, cũng may anh Dịch nhân từ nên mới không lấy mạng của cô, nếu không cô đã chết trong tù luôn rồi!”
Nhân từ sao? Ba năm tù tội, vết thương đầy người, thậm chí cả đời này có thể cũng không cách nào có con được, cái này cũng gọi là nhân từ sao?
Khó chịu quá, cơ thể giống như đang nứt ra vậy. Khó chịu đến chết đi được, ai sẽ đến cứu cô đây?
“Đừng mà...đừng mà.” Cô cố gắng hết sức vùng vẫy nhưng cũng không biết phải vùng vẫy cái gì, là muốn vùng khỏi những khó chịu trên cơ thể hay là muốn vùng khỏi định mệnh bi thảm này đây?
Ai sẽ đến giúp cô chứ? Có ai sẽ đến bảo vệ cho cô đây?
“Chị, không sao đâu, em ở đây, có em ở đây này, sẽ không ai có thể làm tổn thương đến chị đâu” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Đây là giọng nói của ai thể? Đúng rồi, là Bình Quân! Bình Quân!
Lăng Y Mộc hơi khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt điển trai tựa tự tạc tượng vậy.
Đây là... Bình Quân! Nhưng... hình như so với Bình Quân thường ngày lại có chút khác.
“Chị tỉnh rồi sao, trong người còn cảm thấy khó chịu không?” Dịch Quân Phi lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh nhạt nhưng lại mang chút dịu dàng.
Lăng Y Mộc lắc lắc đầu, sau khi được anh dìu ngồi dậy thì cô mới phát hiện Bình Quân không khác gì thường ngày cả.
Phần tóc mái trước trán dày cộp hôm nay được chải ra
phía sau để lộ ra phần trán đầy đặn, trên người anh lúc này đang mặc bộ áo vest có đường may tinh xảo, trên cổ còn thắt một sợi cà vạt, cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ, Lăng Y Mộc nhận ra chiếc đồng hồ này nếu là hàng thật thì ít nhất cũng phải mấy chục tỷ đấy.
Đây là...Bình Quân sao? Cô chớp chớp mắt và có chút cảm giác không chân thật cho lắm.
“Chị, chị sao thế?” Anh lại lên tiếng hỏi khi thấy cô như người mất hồn.
“Cậu... cậu thật sự là Bình Quận sao?” Cô lẩm bẩm hỏi. “Em đây” Anh hỏi
“Nhưng... em đang mặc.”
Dường như lúc này anh mới phản ứng trở lại, bây giờ trên người anh đang mặc bộ áo vest, còn là bộ trang phục tối hôm qua ăn cơm với ông nội.
Nếu như là Bình Quân thì tất nhiên không mặc nổi những trang phục như thế này.
Nhưng mà sau khi trải qua chuyện đêm qua, anh đã không còn nghĩ đến việc giấu giếm thân phận của mình nữa, dù sao trước sau gì anh cũng phải nói cho cô biết, thân phận thật sự của anh bây giờ chẳng qua là sớm hơn một chút thôi.
Còn sau khi cô biết thân phận của anh thì cũng dễ dàng để anh bảo vệ cô trong vòng tay của anh hơn.
“Cho dù ăn mặc không giống nhưng tôi vẫn là Bình Quân thôi có đúng không?” Anh khẽ nở nụ cười và nhìn cô nói.
Lúc này cho dù Lăng Y Mộc còn đang ngu ngơ thì cũng ít nhiều cảm nhận thấy chút bất ổn, phát hiện những chuyện. này thật ra hoàn toàn không giống với tưởng tượng vốn có của anh.
“Cậu không phải người lang thang sao?” “Không phải” Anh thừa nhận nói.
“Vậy cậu... tại sao lại giả mạo là người lang thang?” Một cảm giác bị lừa dối đột nhiên dâng lên, cô trợn trừng mắt. nhìn anh, đôi tay cô nắm chặt lấy tấm chăn trên người, ngón tay khẽ run rẩy lên.
Cô luôn cho rằng anh là người em trai ngây thơ và không nơi nương tựa nhưng thật ra hoàn toàn không giống như
những gì cô đã nghĩ, từ đầu tới cuối chỉ là cô cho rằng như thể mà thôi.
Cũng giống như Hoa Nhiên đã nói, cô hoàn toàn không hiểu gì về anh nhưng lại tùy tiện nhận anh về nhà.
Còn anh thì sao, nếu anh rõ ràng không phải là người lang thang thì tại sao lại phải cùng cô ở trong một căn nhà trọ thấp bé chật hẹp cơ chứ, những ngày tháng ở chung với nhau đối với anh có ý nghĩa gì chứ?
“Không phải tôi giả mạo mà là do chị tự cho rằng như thế, tôi chỉ không đính chính lại mà thôi” Anh nói.
Lăng Y Mộc nhất thời không biết phải phản biện như thế nào đây.
“Thế... thế tại sao cậu lại ở cùng với tôi? Rõ ràng cậu có nhà mà!” Cô trừng mắt hỏi anh.
“Bởi vì ở với chị có cảm giác rất tốt, vả lại.” Anh vừa nói vừa đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc rối bời của cô: “Lúc đó là chị muốn em nên em mới ở lại đấy, không phải sao?” .
Lăng Y Mộc cắn chặt môi, trên khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng cả lên.
Đúng vậy, từ đầu tới cuối thật ra đều do cô chủ động cả!
Cô kéo tấm chăn đắp trên người ra, đầu tiên là bước xuống giường muốn rời khỏi nơi này nhưng đôi chân cô vừa tiếp đấy thì cả người bỗng choáng váng ngã nhào ra phía trước.
Đôi chân cô mềm nhũn giống như không có chút sức lực vậy.
Anh giơ tay ra đón lấy cơ thể của cô: “Thuốc trên người chị vẫn chưa tan hết, tối hôm qua khó chịu suốt một đêm nên cơ thể lúc này không còn chút sức lực nào đâu.”
Bị anh nhắc nhở như thế, cô mới sực nhớ ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua, ngày hôm qua..cô bị cậu cả bọn họ bỏ thuốc, sau đó...cậu cả và cậu hai đã đưa cô đến nhà thằng ngốc nhà họ Phùng.
Đúng là khiến người khác muốn bảo vệ bằng mọi giá.
Nhiều người mắng anh tàn nhẫn, nói anh là một kẻ lạnh lùng, vô tình nhưng không ngờ được rằng người như anh lại muốn bảo vệ cô.
“Không sao nữa rồi, tôi qua không hề xảy ra chuyện gì cả, lúc tôi tới, vẫn được coi là kịp” Dịch Quân Phi nói.
Thật sự là anh... đã cứu cô!
Lăng Y Mộc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt người đàn ông đang gần kề bên cạnh, trái tim cô có chút loạn nhịp: “Nhưng làm sao cậu biết mà đến đó cứu tôi?” Hôm qua, anh đâu có đi cùng cô về thị trấn!
“Chị quên rồi sao? Chính chị đã gọi điện cho tôi, bảo tôi đến cứu. Thế nên mới may mắn kịp thời cứu được chị” Anh mỉm cười nói.
Chỉ vì một cú điện thoại mà anh đã kịp thời cứu được cô một nơi cách anh hơn trăm cây số sao? Trong lòng Lăng Y Mộc cực kỳ chấn động, không nói nên lời.
Dịch Quân Phi vừa nói vừa bế cô về lại giường, cẩn thận đắp chăn lên người cô: “Chỉ có điều tay của chị đã bị tẩm kính vỡ đâm trúng, nên trước mắt phải tĩnh dưỡng mấy ngày. Nếu như đến lúc đó mà vẫn để lại sẹo, tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất giúp chị trị khỏi sẹo”
Bấy giờ, Lăng Y Mộc mới nhận ra, tay phải của mình đang được bó một lớp băng gạt. Bởi vì vừa nãy, mọi chuyện xảy ra quá dồn dập nên không để ý đến tay phải lúc này của mình
vẫn còn có chút đau nhức.
“Chuyện xảy ra hôm qua chị có còn nhớ gì không? Dịch Quân Phi nghiêm nghị hỏi.
Lăng Y Mộc hơi mím môi lại, không hề có ý dấu diếm mà kể lại hết từ đầu đến cuối mọi chuyện đã xảy ra trong bữa tối tất niên ngày hôm qua cho Dịch Quân Phi nghe.
Sắc mặt Dịch Quân Phi trầm xuống, đám người được gọi là thân thích này của cô, đúng là... Không ngờ rằng lại dám. đem cô đi bán cho một tên ngốc như thế! Đúng là việc gì cũng dám làm.
Một khi đã động đến cô, anh nhất định sẽ không tha cho bọn họ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dịch Quân Phi bỗng nhiên vang lên. Sau khi nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình, lông mày anh hơi chau lại, sau đó quay sang nói với Lăng Y Mộc: “Chuyện tôi che giấu thân phận là lỗi của tôi, do tôi gạt chị, chị muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được, nhưng bây giờ chị đang bị thương, việc quan trọng trước mắt là phải tĩnh dưỡng cho tốt, tôi đi tìm bác sĩ qua đây” .
Nói xong, Dịch Quân Phi bước ra khỏi phòng bệnh, rồi dặn dò Cao Kiến Vỹ đang canh gác bên ngoài: “Y Mộc tỉnh lại rồi, cậu bảo bác sĩ đến kiểm tra tình trạng của cô ấy đi”
Sau khi căn dặn xong, anh mới nhận điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói của ông cụ Dịch: “Sao lâu vậy mới nghe máy?” .
“Cháu có chút việc bận” Dịch Quân Phi thờ ơ trả lời.
“Cháu với người con gái được cứu tối qua có quan hệ gì?” Ông cụ thẳng thắn hỏi.
Dịch Quân Phi cũng không ngạc nhiên khi ông cụ phát hiện ra chuyện tối hôm qua, bởi vì thời gian gấp rút nên anh
đã thông báo trước cho bên cảnh sát ở thị trấn.
Có thể nói chuyện tối qua đã gây ra một cuộc náo động lớn ở trấn, cùng một lúc huy động tập trung rất nhiều người, hơn nữa hiện giờ người nhà họ Phùng cùng với thân thích của Lăng Y vẫn còn bị giam trong đồn cảnh sát, có quá nhiều dấu vết như vậy, làm sao ông cụ không tra ra được chứ.
“Hiện tại cháu với người phụ nữ đó có quan hệ gì?” Giọng nói của ông cụ Dịch trở nên đanh lại.
“Coi như là người cháu muốn bảo vệ đi. Vậy nên, ông đừng động vào cô ấy” Dịch Quân Phi uể oải đáp. “Đừng có quên bố cháu vì sao mà chết! Lẽ nào cháu muốn đi vào vết xe đổ của bố mình ư?” Ông cụ Dịch lớn tiếng nói.
Tâm trạng của anh bỗng trở nên nặng nề. Chuyện của bố là một vết sẹo trong lòng anh.
“Cháu không hề quên! Ông nội, cháu không phải bố, sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ mặc tất cả, thế nên ông không cần phải quá lo lắng” Anh lạnh lùng nói.
Bình luận facebook