Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110-112
Chương 110
“Bình Quân.. Âm thanh lẩm bẩm phát ra từ miệng của cô giống như đang mang theo sức nặng ngàn cân đánh thẳng vào tâm trí của anh.
Cả người anh khẽ sững lại như thể tất cả các giác quan đều bị tiếng ‘Bình Quân của cô bao trùm lấy vậy.
Cô ngẩng cảm lên, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười, đôi môi mềm mại ghé sát môi anh và ra sức hôn anh tới tấp.
Anh có chút hoang mang đón nhận nụ hôn của cô.
Rõ ràng anh có thể né tránh nụ hôn này, rõ ràng anh biết bây giờ cô đang bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc nên mới làm ra những hành động như thế.
Nhưng mà anh lại… không nỡ.
Anh không nỡ từ chối nụ hôn này, khi cô hôn anh đã khiến anh có cảm giác mê mẩn.
Cô hôn lấy anh, vả lại còn không ngừng gia tăng mức độ của nụ hôn này, khi đầu lưỡi cô cố cạy răng cửa của anh ra thì cơ thể anh bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Nhưng anh ngay lập tức đã mở miệng ra để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Có thể khiến anh như thế r rằng chỉ có cô mà thôi.
Dòng máu trong người không ngừng sôi sục, đó giờ anh rất lạnh nhạt, cho dù có phụ nữ đến gần cũng không khiến anh có chút cảm giác gì cả nhưng cô thì lại khác.
Nụ hôn của cô, hơi thở của cô, từng cái đụng chạm của cô đối với anh nói giống như một sự mê hoặc.
Cho tới khi giọng nói chắp vá của cô vang lên: “Bình Quân, khó chịu… khó chịu quá.
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, vừa rồi suýt chút nữa anh đã chiếm lấy cô rồi! Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng nhưng lúc này đây, anh lại phải cố gắng kiềm nén dục vọng này xuống.
Cho dù anh thật sự muốn chiếm lấy cô thì cũng không phải trong tình trạng như thế này.
Anh hít một hơi thật sâu và bấm chuông gọi y tá đến.
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đã đến tiêm cho Lăng Y Mộc một liều thuốc an thần, lúc này Lăng Y Mộc mới hoàn toàn nằm yên tĩnh trở lại Người khác có lẽ không phát hiện ra điều gì nhưng Cao Kiến Vĩ đi theo anh nhiều năm nên ít nhiều cũng phát hiện ra sự bất thường của sếp mình, giống như đang cố kiềm nén thứ gì vậy.
Lẽ nào là… Cao Kiến Vũ nhìn Lăng Y Mộc đang nắm trên giường bệnh, trong lòng đột nhiên có chút sáng tỏ.
Một người đàn ông có để tâm đến một người phụ nữ hay không có lẽ không phải xem anh ta muốn người phụ nữ đó đến mức nào mà là xem khi ham muốn dâng lên đã kiềm chế bản thân đến mức nào.
Có ai mà ngờ một người đàn ông như anh Dịch lại vì một người phụ nữ mà cố gắng kiềm nén ham muốn của mình lại chứ?
Anh Dịch, có lẽ anh đã để tâm Lăng Y Mộc đến tận xương tủy luôn rồi đấy!
Lúc Cao Kiến Vĩ rời khỏi phòng bệnh, trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ ngợi.
Buổi tối đêm ba mươi tết, hai nhà Hách Tiêu sau khi ăn bữa cơm đoàn tụ xong thì Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định đã cùng nhau đến vườn hoa phía sau của nhà họ Tiêu.
“Giữa anh và Dịch Quân Phi xảy ra chuyện gì vậy?” Hách Dĩ Mạt đột nhiên hỏi.
Tiêu Thiên Định cứng đờ cả người, khuôn mặt có chút trắng bệch nhìn Hách Dĩ Mạt: “Em đang nói gì thế, giữa anh và Dịch Quân Phi sẽ có chuyện gì chứ?”
“Nếu như không có thì tại sao hôm đó trên lễ đính hôn của chúng ta, sau khi anh và Dịch Quân Phi trò chuyện xong thì sắc mặt lại trở nên khó coi như thế hả? Còn nữa, Tử Miên bị thương, cũng như món nợ ngân hàng trước đó của nhà họ Tiêu không được duyệt đến sau này lại đột nhiên thông qua, những chuyện này đều có liên quan với nhau đúng không?”
Chương 111
Một loạt những câu hỏi của Hách Dĩ Mạt, câu nào cũng khiến sắc mặt Tiêu Thiên Định càng trở nên trắng bệch hơn nữa.
“Được rồi, những chuyện này không có liên quan với nhau, em đừng hỏi gì nữa” Tiêu Thiên Định trả lời một cách mơ hồ.
Hách Dĩ Mạt làm gì mà chịu bỏ qua chứ: “Thiên Định, chúng ta đã đính hôn rồi, không bao lâu nữa sẽ kết hôn, chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể thẳng thần với nhau sao?”
Tiêu Thiên Định hơi do dự, tất nhiên là anh ta muốn thẳng thắn, dù sao thì chuyện của Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc cũng đè nén trong lòng anh ta, đối với anh ta mà nói đó là một sự áp lực.
Đặc biệt là những ngày này, bố mẹ luôn lo lắng anh ta đối với Lăng Y Mộc còn chưa dứt tình nên cứ liên tục căn nhãn anh ta đừng đi gặp Lăng Y Mộc nữa.
Nhưng anh làm gì mà chưa dứt tình chứ!
Tội nghiệp anh ta bây giờ có nỗi khổ mà không nói ra được, đã vậy còn sợ không biết Hách Dĩ Mạt có hiểu lầm hay không.
“Dĩ Mạt, có những chuyện không phải anh muốn nói là nói được đâu” Tiêu Thiên Định hít một hơi thật sâu.
Hách Dĩ Mạt nhìn Tiêu Thiên Định nói: “Tử Miên bị thương có liên quan đến Lăng Y Mộc sao?”
Tiêu Thiên Định có chút ngơ ngác nhìn vợ chưa cưới và nói không nên lời, nhìn biểu cảm này của anh thì cô biết mình đã đoán đúng rồi.
“Thật sự có liên quan sao, chẳng lẽ Lăng Y Mộc đã quen biết với ai đó trong trại giam sao? Những người này có lai lịch như thế nào?”
Chỉ là Tiêu Thiên Định còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói đột nhiên vang lên: “Hay rồi, thì ra em bị thương cũng bởi vì Lăng Y Mộc!”
Tiêu Tử Miên từng bước khập khiễng đi đến, lẽ ra cô ta chỉ muốn đến gọi anh trai và chị Dĩ Mạt về phòng khách thôi nhưng không ngờ lại nghe thấy những chuyện này.
Nói đến việc bị thương thật khiến cô ta bực chết đi được mà, chân bị đánh đến gãy xương phải đưa đến bệnh viện chịu khổ, đã vậy cô ta còn bị cả đám bạn bè cười nhạo nữa chứ.
Kết quả thì sao, không chỉ không tìm ra ai là người làm ra cô ta thành ra như thế, đến lễ đính hôn của anh trai mình cũng không thể tham gia được.
Trong lòng cô ta đang rất tức giận, lúc này vừa nghe thấy vết thương của mình là do Lăng Y Mộc cho người gây ra sao, đúng là bực chết đi được, cô ta chỉ muốn lập tức đi tìm Lăng Y Mộc tính sổ thôi “Anh, nếu anh còn giúp Lăng Y Mộc nói đỡ lời thì em sẽ không nhận người anh trai này nữa! Chân của em không biết đến khi nào mới khỏi hẳn, lỡ như sau này có di chứng gì thì em sẽ bị què đấy, anh! Lăng.
Y Mộc dám cho người đến đánh em, em nhất định phải đánh gãy chân cô ta, nếu không em nhất định sẽ không họ Tiêu!”
Tiêu Tử Miên buông lời hiểm độc, cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra dường như muốn tìm người.
“Anh nói rồi, nếu em muốn bình yên vô sự thì tốt nhất đừng gây phiền phức cho Lăng Y Mộc!” Tiêu Thiên Định trách móc.
“Dựa vào cái gì chứ, Lăng Y Mộc là ai chứ, chẳng lẽ em lại sợ cô ta sao, cô ta cho rằng tìm mấy người quen biết với trong trại giam giúp đỡ là được sao?”
“Đúng vậy, Tử Miên dù sao cũng là cô chủ của nhà họ Tiêu, nếu như bị trả thù như vậy cũng không đáp trả thì sau này ai cũng có thể bắt nạt người của nhà họ Tiêu sao” Hách Dĩ Mạt nói đỡ lời giúp Tiêu Tử Miên.
“Tụi em thì biết cái gì, người chống lưng cho Lăng Y Mộc là Dịch Quân Phi đấy!” Tiêu Thiên Định buột miệng nói ra, sau khi thốt ra câu này thì sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên trắng bệch đi.
Chương 112
Tiêu Tử Miên nghe vậy thì suýt nữa đã ngất đi rồi Cô ta hoàn toàn không ngờ lần này mình bị thương nặng như thế là do Dịch Quân Phi muốn trút giận thay Lăng Y Mộc sao.
Tại sao lại là Lăng Y Mộc cơ chứ!
Phải biết rắng Hách Thanh Mai năm xưa là người đẹp nức tiếng đấy! Còn cái cô Lăng Y Mộc kia… được rồi, cho dù Tiêu Tử Miên thừa nhận ngày xưa Lăng Y Mộc quả là khá xinh đẹp nhưng sau khi trải qua ba năm tù tội, bây giờ cô ta lại là một nhân viên quét rác, không hề dưỡng da thì có thể xinh đẹp đến đâu chứ?
Thường thấy Dịch Quân Phi yêu đương với các người đẹp, sao có thể nhảm trúng Lăng Y Mộc cơ chứ?
“Vì vậy em đừng đi tìm Lăng Y Mộc gây rắc rối nữa” Tiêu Thiên Định nhìn em gái cảnh cáo nói: “Còn nữa, chuyện hôm nay anh nói với em, tốt nhất em hãy giấu kín trong lòng đừng nói cho người khác biết, cả bố mẹ cũng không được nói! Dịch Quân Phi nói không muốn cho người khác biết chuyện này, hôm nay anh nói cho tụi em biết đã phạm phải cấm ky lớn rồi đấy”
Tiêu Tử Miên không nói gì nữa, nếu là người khác thì cô ta còn có thể nghĩ cách trút giận cho mình nhưng Dịch Quân Phi thì… nếu thật sự cô ta không dám chọc ghẹo con người này thì e là cả cái nhà họ Tiêu cũng không sống nổi ở Thanh Thủy nữa.
Con người này…có người nói anh là vua ở Thanh Thủy, cũng có người nói anh là chiến thần ở thương trường, thậm chí có người còn nói anh hoàn toàn là một…tên điên”.
Nghe nói ngày xưa có một người phụ nữ vì muốn tiếp cận anh nên mua chuộc một quản lý khách sạn để lấy số phòng và chìa khóa dự bị của khách sạn nơi anh đang ở, mục đích là muốn có được một đêm ân ái.
Kết quả người phụ nữ đó bị người ta gói lại bằng tấm ga giường và trực tiếp ném ra khỏi cửa chính khách sạn, sau này dòng họ của người phụ nữ kia cũng lụi tàn, vốn dĩ là một cô chủ nhà giàu mà chưa đến một năm đã biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cách lợi dụng nhan sắc đến quán bar kiếm sống qua ngày.
Còn người quản lý khách sạn bị mua chuộc kia nghe nói sau này cũng không có ai gặp lại anh ta ở Thanh Thủy nữa, có người nói anh ta đã rời khỏi Thanh Thủy, có người nói anh ta đã chết rồi, cũng có người nói anh ta đã bị bọn buôn người đưa ra nước ngoài làm khổ sai, nói chung có đủ các thể loại suy đoán.
Nhưng chung quy lại một câu, Dịch Quân Phí tuyệt đối là một người “hiểm độc”, nếu như đắc tội với anh, tới lúc đó anh sẽ kéo theo cả dòng họ phải chết chung đấy.
Cũng kể từ lần đó, những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy cũng không bao giờ dám động đến Dịch Quân Phi nữa.
Mặc dù Dịch Quân Phi có nhan sắc và tài sản hùng hậu nhưng ai lại dám đi mạo hiểm chứ? Dù sao mấy năm qua, chuyện cô chủ giàu có kia bị đày đọa đến mức phải làm gái quán bar luôn trở thành trò cười và lời cảnh cáo dành cho những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy.
“Nghe rõ chưa hả?” Tiêu Thiên Định nhắc lại một lần nữa.
“Em…em biết rồi, cùng lắm sau này em không đi kiếm chuyện với Lăng Y Mộc là được chứ gì” Tiêu Tử Miên trả lời với bộ dạng không cam tâm.
Tiêu Tử Miên khập khiễng từng bước rời khỏi vườn hoa, Tiêu Thiên Định quay đầu qua nói với Hách Dĩ Mạt: “Chúng ta quay về phòng khách nào”
Chỉ là Hách Dĩ Mạt lúc này lại chau hết cả mày lại, sắc mặt trông có vẻ hết sức khó coi.
“Sao thế? Em không chấp nhận được chuyện Dịch Quân Phi nhắm trúng Lăng Y Mộc sao?” Tiêu Thiên Định hỏi, dù sao năm xưa cũng chính Lăng Y Mộc là người đã đụng Hách Thanh Mai mà.
“Anh nói…liệu Dịch Quân Phi có khi nào sẽ giúp Lăng Y Mộc lật lại vụ án hay không?” Hách Dĩ Mạt nói.
“Lật lại vụ án sao?”
Dịch sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện này”
Hách Dĩ Mạt nghe thế mới từ từ thả lỏng đôi mày: “Tốt nhất là như thế, nếu không chị gái em chẳng phải sẽ chết một cách oan uổng sao?
Sớm biết thế năm xưa ở trong tù làm thế vẫn còn quá tốt với cô ta rồi!”
Tiêu Thiên Định mím chặt môi, tốt với cô ta sao? Mười ngón tay rỉ máu kia, cái cảnh tượng mười đầu ngón tay bị đánh gãy dường như vẫn còn ẩn hiện ngay trước mắt.
Năm xưa anh ta đứng yên quan sát, thậm chí có thế nói là một trong những kẻ đồng phạm nữa.
Nếu như có một ngày Dịch Quân Phi muốn lấy lại công bằng cho.
Lăng Y Mộc thì anh ta và nhà họ Tiêu cũng sẽ…
“Bình Quân.. Âm thanh lẩm bẩm phát ra từ miệng của cô giống như đang mang theo sức nặng ngàn cân đánh thẳng vào tâm trí của anh.
Cả người anh khẽ sững lại như thể tất cả các giác quan đều bị tiếng ‘Bình Quân của cô bao trùm lấy vậy.
Cô ngẩng cảm lên, khuôn mặt xinh xắn nở ra một nụ cười, đôi môi mềm mại ghé sát môi anh và ra sức hôn anh tới tấp.
Anh có chút hoang mang đón nhận nụ hôn của cô.
Rõ ràng anh có thể né tránh nụ hôn này, rõ ràng anh biết bây giờ cô đang bị ảnh hưởng bởi tác dụng của thuốc nên mới làm ra những hành động như thế.
Nhưng mà anh lại… không nỡ.
Anh không nỡ từ chối nụ hôn này, khi cô hôn anh đã khiến anh có cảm giác mê mẩn.
Cô hôn lấy anh, vả lại còn không ngừng gia tăng mức độ của nụ hôn này, khi đầu lưỡi cô cố cạy răng cửa của anh ra thì cơ thể anh bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Nhưng anh ngay lập tức đã mở miệng ra để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Có thể khiến anh như thế r rằng chỉ có cô mà thôi.
Dòng máu trong người không ngừng sôi sục, đó giờ anh rất lạnh nhạt, cho dù có phụ nữ đến gần cũng không khiến anh có chút cảm giác gì cả nhưng cô thì lại khác.
Nụ hôn của cô, hơi thở của cô, từng cái đụng chạm của cô đối với anh nói giống như một sự mê hoặc.
Cho tới khi giọng nói chắp vá của cô vang lên: “Bình Quân, khó chịu… khó chịu quá.
Lúc này anh mới hoàn hồn lại, vừa rồi suýt chút nữa anh đã chiếm lấy cô rồi! Anh nhìn cô, đôi mắt đen láy tràn đầy dục vọng nhưng lúc này đây, anh lại phải cố gắng kiềm nén dục vọng này xuống.
Cho dù anh thật sự muốn chiếm lấy cô thì cũng không phải trong tình trạng như thế này.
Anh hít một hơi thật sâu và bấm chuông gọi y tá đến.
Một lúc sau, bác sĩ và y tá đã đến tiêm cho Lăng Y Mộc một liều thuốc an thần, lúc này Lăng Y Mộc mới hoàn toàn nằm yên tĩnh trở lại Người khác có lẽ không phát hiện ra điều gì nhưng Cao Kiến Vĩ đi theo anh nhiều năm nên ít nhiều cũng phát hiện ra sự bất thường của sếp mình, giống như đang cố kiềm nén thứ gì vậy.
Lẽ nào là… Cao Kiến Vũ nhìn Lăng Y Mộc đang nắm trên giường bệnh, trong lòng đột nhiên có chút sáng tỏ.
Một người đàn ông có để tâm đến một người phụ nữ hay không có lẽ không phải xem anh ta muốn người phụ nữ đó đến mức nào mà là xem khi ham muốn dâng lên đã kiềm chế bản thân đến mức nào.
Có ai mà ngờ một người đàn ông như anh Dịch lại vì một người phụ nữ mà cố gắng kiềm nén ham muốn của mình lại chứ?
Anh Dịch, có lẽ anh đã để tâm Lăng Y Mộc đến tận xương tủy luôn rồi đấy!
Lúc Cao Kiến Vĩ rời khỏi phòng bệnh, trong lòng anh ta vẫn đang nghĩ ngợi.
Buổi tối đêm ba mươi tết, hai nhà Hách Tiêu sau khi ăn bữa cơm đoàn tụ xong thì Hách Dĩ Mạt và Tiêu Thiên Định đã cùng nhau đến vườn hoa phía sau của nhà họ Tiêu.
“Giữa anh và Dịch Quân Phi xảy ra chuyện gì vậy?” Hách Dĩ Mạt đột nhiên hỏi.
Tiêu Thiên Định cứng đờ cả người, khuôn mặt có chút trắng bệch nhìn Hách Dĩ Mạt: “Em đang nói gì thế, giữa anh và Dịch Quân Phi sẽ có chuyện gì chứ?”
“Nếu như không có thì tại sao hôm đó trên lễ đính hôn của chúng ta, sau khi anh và Dịch Quân Phi trò chuyện xong thì sắc mặt lại trở nên khó coi như thế hả? Còn nữa, Tử Miên bị thương, cũng như món nợ ngân hàng trước đó của nhà họ Tiêu không được duyệt đến sau này lại đột nhiên thông qua, những chuyện này đều có liên quan với nhau đúng không?”
Chương 111
Một loạt những câu hỏi của Hách Dĩ Mạt, câu nào cũng khiến sắc mặt Tiêu Thiên Định càng trở nên trắng bệch hơn nữa.
“Được rồi, những chuyện này không có liên quan với nhau, em đừng hỏi gì nữa” Tiêu Thiên Định trả lời một cách mơ hồ.
Hách Dĩ Mạt làm gì mà chịu bỏ qua chứ: “Thiên Định, chúng ta đã đính hôn rồi, không bao lâu nữa sẽ kết hôn, chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể thẳng thần với nhau sao?”
Tiêu Thiên Định hơi do dự, tất nhiên là anh ta muốn thẳng thắn, dù sao thì chuyện của Dịch Quân Phi và Lăng Y Mộc cũng đè nén trong lòng anh ta, đối với anh ta mà nói đó là một sự áp lực.
Đặc biệt là những ngày này, bố mẹ luôn lo lắng anh ta đối với Lăng Y Mộc còn chưa dứt tình nên cứ liên tục căn nhãn anh ta đừng đi gặp Lăng Y Mộc nữa.
Nhưng anh làm gì mà chưa dứt tình chứ!
Tội nghiệp anh ta bây giờ có nỗi khổ mà không nói ra được, đã vậy còn sợ không biết Hách Dĩ Mạt có hiểu lầm hay không.
“Dĩ Mạt, có những chuyện không phải anh muốn nói là nói được đâu” Tiêu Thiên Định hít một hơi thật sâu.
Hách Dĩ Mạt nhìn Tiêu Thiên Định nói: “Tử Miên bị thương có liên quan đến Lăng Y Mộc sao?”
Tiêu Thiên Định có chút ngơ ngác nhìn vợ chưa cưới và nói không nên lời, nhìn biểu cảm này của anh thì cô biết mình đã đoán đúng rồi.
“Thật sự có liên quan sao, chẳng lẽ Lăng Y Mộc đã quen biết với ai đó trong trại giam sao? Những người này có lai lịch như thế nào?”
Chỉ là Tiêu Thiên Định còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói đột nhiên vang lên: “Hay rồi, thì ra em bị thương cũng bởi vì Lăng Y Mộc!”
Tiêu Tử Miên từng bước khập khiễng đi đến, lẽ ra cô ta chỉ muốn đến gọi anh trai và chị Dĩ Mạt về phòng khách thôi nhưng không ngờ lại nghe thấy những chuyện này.
Nói đến việc bị thương thật khiến cô ta bực chết đi được mà, chân bị đánh đến gãy xương phải đưa đến bệnh viện chịu khổ, đã vậy cô ta còn bị cả đám bạn bè cười nhạo nữa chứ.
Kết quả thì sao, không chỉ không tìm ra ai là người làm ra cô ta thành ra như thế, đến lễ đính hôn của anh trai mình cũng không thể tham gia được.
Trong lòng cô ta đang rất tức giận, lúc này vừa nghe thấy vết thương của mình là do Lăng Y Mộc cho người gây ra sao, đúng là bực chết đi được, cô ta chỉ muốn lập tức đi tìm Lăng Y Mộc tính sổ thôi “Anh, nếu anh còn giúp Lăng Y Mộc nói đỡ lời thì em sẽ không nhận người anh trai này nữa! Chân của em không biết đến khi nào mới khỏi hẳn, lỡ như sau này có di chứng gì thì em sẽ bị què đấy, anh! Lăng.
Y Mộc dám cho người đến đánh em, em nhất định phải đánh gãy chân cô ta, nếu không em nhất định sẽ không họ Tiêu!”
Tiêu Tử Miên buông lời hiểm độc, cô ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra dường như muốn tìm người.
“Anh nói rồi, nếu em muốn bình yên vô sự thì tốt nhất đừng gây phiền phức cho Lăng Y Mộc!” Tiêu Thiên Định trách móc.
“Dựa vào cái gì chứ, Lăng Y Mộc là ai chứ, chẳng lẽ em lại sợ cô ta sao, cô ta cho rằng tìm mấy người quen biết với trong trại giam giúp đỡ là được sao?”
“Đúng vậy, Tử Miên dù sao cũng là cô chủ của nhà họ Tiêu, nếu như bị trả thù như vậy cũng không đáp trả thì sau này ai cũng có thể bắt nạt người của nhà họ Tiêu sao” Hách Dĩ Mạt nói đỡ lời giúp Tiêu Tử Miên.
“Tụi em thì biết cái gì, người chống lưng cho Lăng Y Mộc là Dịch Quân Phi đấy!” Tiêu Thiên Định buột miệng nói ra, sau khi thốt ra câu này thì sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên trắng bệch đi.
Chương 112
Tiêu Tử Miên nghe vậy thì suýt nữa đã ngất đi rồi Cô ta hoàn toàn không ngờ lần này mình bị thương nặng như thế là do Dịch Quân Phi muốn trút giận thay Lăng Y Mộc sao.
Tại sao lại là Lăng Y Mộc cơ chứ!
Phải biết rắng Hách Thanh Mai năm xưa là người đẹp nức tiếng đấy! Còn cái cô Lăng Y Mộc kia… được rồi, cho dù Tiêu Tử Miên thừa nhận ngày xưa Lăng Y Mộc quả là khá xinh đẹp nhưng sau khi trải qua ba năm tù tội, bây giờ cô ta lại là một nhân viên quét rác, không hề dưỡng da thì có thể xinh đẹp đến đâu chứ?
Thường thấy Dịch Quân Phi yêu đương với các người đẹp, sao có thể nhảm trúng Lăng Y Mộc cơ chứ?
“Vì vậy em đừng đi tìm Lăng Y Mộc gây rắc rối nữa” Tiêu Thiên Định nhìn em gái cảnh cáo nói: “Còn nữa, chuyện hôm nay anh nói với em, tốt nhất em hãy giấu kín trong lòng đừng nói cho người khác biết, cả bố mẹ cũng không được nói! Dịch Quân Phi nói không muốn cho người khác biết chuyện này, hôm nay anh nói cho tụi em biết đã phạm phải cấm ky lớn rồi đấy”
Tiêu Tử Miên không nói gì nữa, nếu là người khác thì cô ta còn có thể nghĩ cách trút giận cho mình nhưng Dịch Quân Phi thì… nếu thật sự cô ta không dám chọc ghẹo con người này thì e là cả cái nhà họ Tiêu cũng không sống nổi ở Thanh Thủy nữa.
Con người này…có người nói anh là vua ở Thanh Thủy, cũng có người nói anh là chiến thần ở thương trường, thậm chí có người còn nói anh hoàn toàn là một…tên điên”.
Nghe nói ngày xưa có một người phụ nữ vì muốn tiếp cận anh nên mua chuộc một quản lý khách sạn để lấy số phòng và chìa khóa dự bị của khách sạn nơi anh đang ở, mục đích là muốn có được một đêm ân ái.
Kết quả người phụ nữ đó bị người ta gói lại bằng tấm ga giường và trực tiếp ném ra khỏi cửa chính khách sạn, sau này dòng họ của người phụ nữ kia cũng lụi tàn, vốn dĩ là một cô chủ nhà giàu mà chưa đến một năm đã biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn cách lợi dụng nhan sắc đến quán bar kiếm sống qua ngày.
Còn người quản lý khách sạn bị mua chuộc kia nghe nói sau này cũng không có ai gặp lại anh ta ở Thanh Thủy nữa, có người nói anh ta đã rời khỏi Thanh Thủy, có người nói anh ta đã chết rồi, cũng có người nói anh ta đã bị bọn buôn người đưa ra nước ngoài làm khổ sai, nói chung có đủ các thể loại suy đoán.
Nhưng chung quy lại một câu, Dịch Quân Phí tuyệt đối là một người “hiểm độc”, nếu như đắc tội với anh, tới lúc đó anh sẽ kéo theo cả dòng họ phải chết chung đấy.
Cũng kể từ lần đó, những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy cũng không bao giờ dám động đến Dịch Quân Phi nữa.
Mặc dù Dịch Quân Phi có nhan sắc và tài sản hùng hậu nhưng ai lại dám đi mạo hiểm chứ? Dù sao mấy năm qua, chuyện cô chủ giàu có kia bị đày đọa đến mức phải làm gái quán bar luôn trở thành trò cười và lời cảnh cáo dành cho những cô chủ giàu có ở Thanh Thủy.
“Nghe rõ chưa hả?” Tiêu Thiên Định nhắc lại một lần nữa.
“Em…em biết rồi, cùng lắm sau này em không đi kiếm chuyện với Lăng Y Mộc là được chứ gì” Tiêu Tử Miên trả lời với bộ dạng không cam tâm.
Tiêu Tử Miên khập khiễng từng bước rời khỏi vườn hoa, Tiêu Thiên Định quay đầu qua nói với Hách Dĩ Mạt: “Chúng ta quay về phòng khách nào”
Chỉ là Hách Dĩ Mạt lúc này lại chau hết cả mày lại, sắc mặt trông có vẻ hết sức khó coi.
“Sao thế? Em không chấp nhận được chuyện Dịch Quân Phi nhắm trúng Lăng Y Mộc sao?” Tiêu Thiên Định hỏi, dù sao năm xưa cũng chính Lăng Y Mộc là người đã đụng Hách Thanh Mai mà.
“Anh nói…liệu Dịch Quân Phi có khi nào sẽ giúp Lăng Y Mộc lật lại vụ án hay không?” Hách Dĩ Mạt nói.
“Lật lại vụ án sao?”
Dịch sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện này”
Hách Dĩ Mạt nghe thế mới từ từ thả lỏng đôi mày: “Tốt nhất là như thế, nếu không chị gái em chẳng phải sẽ chết một cách oan uổng sao?
Sớm biết thế năm xưa ở trong tù làm thế vẫn còn quá tốt với cô ta rồi!”
Tiêu Thiên Định mím chặt môi, tốt với cô ta sao? Mười ngón tay rỉ máu kia, cái cảnh tượng mười đầu ngón tay bị đánh gãy dường như vẫn còn ẩn hiện ngay trước mắt.
Năm xưa anh ta đứng yên quan sát, thậm chí có thế nói là một trong những kẻ đồng phạm nữa.
Nếu như có một ngày Dịch Quân Phi muốn lấy lại công bằng cho.
Lăng Y Mộc thì anh ta và nhà họ Tiêu cũng sẽ…