Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471
Chương 471
Hạ Vũ Hào không đáp lại lời ông ta nói.
“Mày thật sự cho rằng mấy người cô của mày có thể uy hiếp được tạo sao?” Ông cụ Hạ nhìn anh, ánh mắt như đao phóng tới.
Hạ Vũ Hào không nhìn vào mặt ông ta chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Chuyện này trong lòng ông nên biết rõ hơn tôi mới đúng”
“A!” Ông cụ Hạ cười to trào phúng: “Mày nói xem nếu tao đem 21% cổ phần trong tay mình ra làm vật để thương lượng, nói cho hai cô và bác cả của mày rằng tao có thể sửa đổi lại di chúc một lần nữa, mày cho rằng bọn họ sẽ còn tiếp tục uy hiếp tao sao?”
Đồng tử Hạ Vũ Hào nhăn rúm lại một chỗ, nhưng cũng chỉ là trong giây lát: “Chắc là bọn họ sẽ không làm vậy nữa”
“Đi ra ngoài quỳ xuống, không có sự cho phép của tao thì không được đứng lên!” Ông cụ Hạ lửa giận bừng bừng quát lớn.
Hạ Vũ Hào ậm ừ một tiếng, bước ra ngoài và quỳ ở cửa. Nam ca đi theo ra, đứng ở một bên trông chừng anh.
Một vài thành viên của nhà họ Hạ nghe thấy động tĩnh bên này liền lặng lẽ chạy ra ngoài nhìn thấy anh đang quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng an ủi vài câu rồi rời đi.
Mặt đất trên hành lang rất lạnh, sau khi Hạ Vũ Hào quỳ gối hai canh giờ đôi chân đã tê rần không còn có cảm giác gì.
“Cậu ba làm như vậy đều là bởi vì cô Hướng hả? Chỉ là vì một người phụ nữ mà làm như vậy có đáng giá không?” Nam Ca hỏi.
Hạ Vũ Hào bóp chặt cái chân lạnh ngắt của mình: “Nếu không đáng giá thì sao Nam Ca phải vào tù vì một người phụ nữ?”
“Tuổi trẻ khí thịnh” Nam Ca chỉ là nói bốn chữ này xong liền ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Đêm hôm khuya khoắt cũng không có nhiều người qua lại nhưng vẫn có một vài người nhà bệnh nhân, y tá trực đêm cùng bác sĩ đi qua. Nhìn thấy Hạ Vũ Hào
quỳ ở ngoài cửa phòng bệnh, trên mặt mấy người họ đều lộ ra vẻ tò mò.
Mãi cho đến lúc trời gần sáng, Nam Ca nhìn sắc mặt Hạ Vũ Hào tái nhợt mới đi vào phòng bệnh, một lúc sau mới bước ra ngoài.
“Ông cụ nói ngài có thể đứng lên rồi” Nam Ca nói.
Hạ Vũ Hào quay mặt nhìn anh ta cười cười: “Cảm ơn anh, Nam Cao
Anh muốn chống tay xuống đất để đứng dậy nhưng chân đã tê dại vì quỳ quá lâu khiến cho anh lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã nhào trên mặt đất, vẫn là Nam Ca đỡ lại mới giúp cho anh đứng vững được.
“Bây giờ ngài muốn tìm một phòng bệnh trống nào đó để nghỉ ngơi hay là trở về Trúc Hiền Trang?” Nam Ca hỏi.
Hạ Vũ Hào một tay đỡ tường tay còn lại bóp bóp cái chân đang bị tê rần của mình trả lời: “Trở về Trúc Hiền Trang đi.”
Sau khi đợi cho đôi chân của mình khỏe hơn một chút, anh cùng với Nam Ca cùng nhau trở về Trúc Hiền Trang.
Vừa mới xuống xe, Hạ Vũ Hào liền đụng phải Giang Hân Yên ngồi xe lăn thong thả đi tới.
Hạ Vũ Hào không đáp lại lời ông ta nói.
“Mày thật sự cho rằng mấy người cô của mày có thể uy hiếp được tạo sao?” Ông cụ Hạ nhìn anh, ánh mắt như đao phóng tới.
Hạ Vũ Hào không nhìn vào mặt ông ta chỉ cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Chuyện này trong lòng ông nên biết rõ hơn tôi mới đúng”
“A!” Ông cụ Hạ cười to trào phúng: “Mày nói xem nếu tao đem 21% cổ phần trong tay mình ra làm vật để thương lượng, nói cho hai cô và bác cả của mày rằng tao có thể sửa đổi lại di chúc một lần nữa, mày cho rằng bọn họ sẽ còn tiếp tục uy hiếp tao sao?”
Đồng tử Hạ Vũ Hào nhăn rúm lại một chỗ, nhưng cũng chỉ là trong giây lát: “Chắc là bọn họ sẽ không làm vậy nữa”
“Đi ra ngoài quỳ xuống, không có sự cho phép của tao thì không được đứng lên!” Ông cụ Hạ lửa giận bừng bừng quát lớn.
Hạ Vũ Hào ậm ừ một tiếng, bước ra ngoài và quỳ ở cửa. Nam ca đi theo ra, đứng ở một bên trông chừng anh.
Một vài thành viên của nhà họ Hạ nghe thấy động tĩnh bên này liền lặng lẽ chạy ra ngoài nhìn thấy anh đang quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng an ủi vài câu rồi rời đi.
Mặt đất trên hành lang rất lạnh, sau khi Hạ Vũ Hào quỳ gối hai canh giờ đôi chân đã tê rần không còn có cảm giác gì.
“Cậu ba làm như vậy đều là bởi vì cô Hướng hả? Chỉ là vì một người phụ nữ mà làm như vậy có đáng giá không?” Nam Ca hỏi.
Hạ Vũ Hào bóp chặt cái chân lạnh ngắt của mình: “Nếu không đáng giá thì sao Nam Ca phải vào tù vì một người phụ nữ?”
“Tuổi trẻ khí thịnh” Nam Ca chỉ là nói bốn chữ này xong liền ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
Đêm hôm khuya khoắt cũng không có nhiều người qua lại nhưng vẫn có một vài người nhà bệnh nhân, y tá trực đêm cùng bác sĩ đi qua. Nhìn thấy Hạ Vũ Hào
quỳ ở ngoài cửa phòng bệnh, trên mặt mấy người họ đều lộ ra vẻ tò mò.
Mãi cho đến lúc trời gần sáng, Nam Ca nhìn sắc mặt Hạ Vũ Hào tái nhợt mới đi vào phòng bệnh, một lúc sau mới bước ra ngoài.
“Ông cụ nói ngài có thể đứng lên rồi” Nam Ca nói.
Hạ Vũ Hào quay mặt nhìn anh ta cười cười: “Cảm ơn anh, Nam Cao
Anh muốn chống tay xuống đất để đứng dậy nhưng chân đã tê dại vì quỳ quá lâu khiến cho anh lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã nhào trên mặt đất, vẫn là Nam Ca đỡ lại mới giúp cho anh đứng vững được.
“Bây giờ ngài muốn tìm một phòng bệnh trống nào đó để nghỉ ngơi hay là trở về Trúc Hiền Trang?” Nam Ca hỏi.
Hạ Vũ Hào một tay đỡ tường tay còn lại bóp bóp cái chân đang bị tê rần của mình trả lời: “Trở về Trúc Hiền Trang đi.”
Sau khi đợi cho đôi chân của mình khỏe hơn một chút, anh cùng với Nam Ca cùng nhau trở về Trúc Hiền Trang.
Vừa mới xuống xe, Hạ Vũ Hào liền đụng phải Giang Hân Yên ngồi xe lăn thong thả đi tới.
Bình luận facebook