• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (1 Viewer)

  • Chương 173: Tiền mua mạng

Vừa nghe ra ý tứ trong lời nói kia tôi đã biết tài xế này đang muốn đánh trống rút lui.

Chưa nói đến việc chúng tôi còn cách nhà Hoàng Cường tới mấy dặm đường núi, nếu tài xế này giở quẻ thả chúng tôi dọc đường ở nơi thâm sơn cùng cốc tối đen như mực lại không có lấy một nhà dân này thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy rợn người.

"Bác tài, yên tâm đi. Đợi khi đến nơi rồi thì chúng tôi sẽ trả tiền một đồng cũng không thiếu. Hơn nữa, tôi sẽ còn hậu tạ hậu hĩnh".

Tôi cười hi hi nói vài câu kéo gần khoảng cách với tài xế. Tiện đà, tôi leo lên ghế trước bắt chuyện rôm rả.

Hoàng Cường cũng đã có tuổi rồi, ngồi xe cả một ngày trời nên tinh thần uể oải. Thấy tôi đang làm thân với tài xế, ông ấy yên tâm nằm ở hàng ghế sau cùng ngủ gà ngủ gật.

"Chàng trai trẻ, tôi thấy con người cậu khá tốt nên cũng khuyên cậu một câu. Hiện giờ Tây thôn này là nơi có rất nhiều việc thị phi, nếu không có việc quá cần thiết thì đừng tới nơi này thì hơn. Nếu cậu thay đổi ý định thì tôi cũng không phiền mà cho cậu quá giang một đoạn".

Người lái xe này thực ra lại khá nhiệt tình, có thể nhận ra ông ấy thực sự không muốn đi tới Tây thôn.

Tôi vội vã móc ra một hộp thuốc lá, châm lửa rồi đưa cho bác tài.

"Bác tài, vậy không được đâu, nhà cháu ở Tây thôn. Mặc dù ở đó không được yên ổn lắm nhưng vẫn phải về nhà chứ!"

Để tỏ ra thân thiết, tôi cũng châm một điếu hít một hơi thật sâu.

Thường ngày tôi rất ít khi đụng tới thuốc lá, ông nội cũng từng nói là thuốc lá không những có hại cho sức khỏe mà còn làm tê dại thần trí con người.

Cũng giống như những người hít thuốc phiện thì ý chí sẽ yếu đi, người nghiện thuốc lá cũng như vậy, chỉ cần gặp chuyện gì buồn là lập tức lại muốn hút thuốc.

Nếu trong lúc đó, kẻ thù đưa cho ta một điếu thuốc, nếu ý chí không đủ kiên định thì rất có thể sẽ vì một điếu thuốc mà thỏa hiệp với đối phương.

Cho nên ông nội tôi cả đời không bao giờ hút thuốc, tôi cũng gần như không bao giờ động tới.

Một hơi thuốc đi vào trong cổ họng, khiến tôi bị sặc rồi ho khan mấy tiếng. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Tài xế kia quay đầu nhìn tôi, không nhịn được mà phì cười.

"Chàng trai trẻ, cậu thú vị thật đấy. Không biết hút thuốc nhưng lại mang thuốc theo, xem ra cậu là người biết cách lấy lòng người khác đây".

Nếu một người đang mắc kẹt trong một hoàn cảnh đáng sợ, nếu có thể cười to vài tiếng thì cảm giác sợ hãi sẽ tan biến đi rất nhiều.

Tiếng cười của bác tài khiến cho bầu không khí yên lặng quỷ dị trên xe đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Tôi cũng cười hùa hi hi ha ha, sau đó ngậm điếu thuốc hít một hơi nữa.

Nhưng hơi thuốc vào trong miệng tôi còn chưa kịp nhả ra thì tôi đã đông cứng lại, tôi vừa nuốt hết chỗ khói vào bên trong.

Gần như cùng lúc đó, tài xế ban nãy vẫn còn cười hi hi đột nhiên đạp phanh gấp.

Lực quán tính rất mạnh khiến Hoàng Cường đang ngủ ở ghế sau ngã lăn xuống đất, suýt chút nữa thì lộn lên ghế lái.

"Mẹ nó chứ... chân tay tôi già yếu lắm rồi, ông định làm tôi dập đầu chết hay sao? Nếu ông không muốn chở nữa thì cứ bình tĩnh mà nói với chúng tôi chứ đừng có lái xe như vậy chứ?"

Hoàng Cường đang ngủ gà ngủ gật không biết chuyện gì vừa xảy ra nên còn tưởng tôi và tài xế kia cãi nhau nên giờ bác tài muốn bỏ chúng tôi ngang đường.

Nhưng sau khi nói dứt lời, Hoàng Cường phát hiện cả tôi và bác tài đều không buồn để ý đến ông ấy nên mới chăm chú ngó ra phía đằng trước xe.

"Sao vậy?"

Trực giác nhạy bén của Hoàng Cường khiến ông ấy lập tức cảm nhận được mối nguy hiểm, vội vã nhìn về phía trước.

Chỉ thấy dưới ánh đèn pha sáng trưng có một con chồn bóng loáng đang ngồi ngay giữa đường. Đôi mắt tinh ranh của nó nhìn chúng tôi trừng trừng khiến ba người chúng tôi nổi hết cả da gà.

"Hoàng, Hoàng đại tiên ngáng đường sao? Tôi đã nói nơi này rất âm tà, không thể đi vào trong được! Không được, không được, tôi không thể lo mấy chuyện bao đồng này được đâu. Chuyến này tôi không chở được đâu, hai người mau xuống xe đi!"

Nhìn con chồn kia như thể đã thành tinh, cứ ngồi đó nhìn chúng tôi chòng chọc, bác tài sợ vỡ mật, nói năng lắp ba lắp bắp.

Những người lái xe sợ nhất là thấy động vật chắn đường, đặc biệt là những loài động vật có linh tính.

Động vật cản đường là chắc chắn sẽ có chuyện. Hoặc là nó tới đòi mạng, hoặc là nó tới cứu mạng.

Bác tài có vẻ như lần đầu tiên gặp chuyện này, mặc dù đã từng nghe nói nhưng lại không biết phải xử lý thế nào, chỉ đành vội vã thúc giục chúng tôi xuống xe để chạy thoát thân.

Mặc dù bị con vật kia nhìn chòng chọc đến nỗi nổi da gà nhưng dù gì tôi cũng là Đạo sĩ, những chuyện âm dương quỷ quái tôi đã chứng kiến nhiều rồi. Giờ đột nhiên lại có một con chồn vàng xuất hiện ở đây, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc nó định làm gì.

Tôi vươn tay vỗ vỗ vai bác tài, ra hiệu im lặng.

"Động vật biết ngáng đường như vậy chắc chắn là có linh tính. Nó ngáng đường chúng ta ắt phải có nguyên nhân, nếu không giải quyết nguyên nhân này thì dù có bỏ chạy thì tai họa vẫn sẽ đuổi tới cùng đường, không thể thoát được".

Tôi hắng giọng, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất có thể.

Quả nhiên, nghe tôi nói xong, bác tài đã nhìn tôi với ánh mắt khác, cuối cùng cũng không vội vã thúc giục chúng tôi xuống xe nữa.

"Vậy cậu nói xem giờ phải làm sao? Việc này là do tôi chở hai người nên mới gặp phải, hai người phải nghĩ cách đi".

Sau khi nghe tôi nói bỏ chạy cũng không có tác dụng thì bác tài đã sợ đến nỗi nói bằng giọng như sắp khóc.

Tôi quay đầu lại nhìn Hoàng Cường, có vẻ giờ ông ấy cũng đang rất lo lắng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào con vật kia nhưng cũng sợ con chồn đó đột nhiên làm gì chúng tôi nên ông ấy cứ đảo mắt qua lại không ngừng.

Tôi hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn con chồn kia.

Con chồn kia như thể sắp đắc Đạo rồi, bộ lông vàng óng bên dưới cùng còn xen lẫn những sợi màu trắng. Nó ngồi đó nhìn từ xa trông rất giống một con người.

Nó vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe, cũng không biết nó đang nhìn ai nữa.

"Hai người có mang tiền theo không?"

Nghĩ ngợi một lát, tôi hỏi hai người còn lại trong xe.

Hai người họ nghe tôi hỏi thì hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó đều gật đầu ý nói mình đều mang tiền theo.

Nghe vậy tôi mới thở phào, móc trong túi ra ví tiền của mình.

Bởi vì hiện giờ công nghệ thông tin vô cùng phát triển, giao dịch qua mạng ngày càng phổ biến nên người bình thường ra ngoài rất ít khi mang tiền mặt.

Có điều cũng may lúc tôi ra đường hôm nay đã mang theo một nghìn tệ tiền mặt.

"Chưa cần biết con chồn này tới đây để đòi mạng hay cứu mạng chúng ta, chúng ta để lại cho nó tiền lộ phí qua đường đã".

Nói rồi, tôi rút ra một nghìn tệ trong ví, mở cửa kính xe rồi ném ra ngoài.

Nếu nói không tiếc tiền thì đúng là nói dối, tận một nghìn tệ cơ mà! Chừng đó đủ để tôi sinh hoạt một tháng.

Nhưng so với tiền thì mạng vẫn quan trọng hơn. Dù gì đây cũng là tiền mua mạng nên không thể bủn xỉn được rồi.

Thấy tôi hành động, hai người kia đều ngẩn người ra nhưng Hoàng Cường rất nhanh sau đó cũng phản ứng lại. Ông ấy lục trên người một hồi mới tìm được hai trăm năm mươi tệ, sau đó cũng ném ra ngoài cửa sổ như tôi.

Cuối cùng là người tài xế, nhưng bác tài vì tiếc tiền nên rất do dự.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom