Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 174: Chồn yêu chặn đường
Người tài xế vừa dứt lời thì tôi bỗng cảm thấy xung quanh ớn lạnh. Lạnh tới mức tôi nổi da gà toàn thân.
Màn đêm vốn đen kịt bỗng dâng lên một màn khói dày đặc giống như mây mù từ trên trời phủ xuống vậy.
Trong nháy mắt đến cả chồn yêu ở dưới ánh đèn cũng không thấy đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực kia đang nhìn chăm chăm chúng tôi qua làn khó dày đặc.
Bầu không khí trở nên quỷ dị, khủng khiếp vô cùng.
“Sư phụ, đây không phải là tiếc tiền đâu. Đây là tiền mua mạng đấy, nhận tiền mua mạng thì Hoàng đại tiên sẽ tha cho sư phụ”.
Tôi biết chồn yêu đang tức giận nên vội vàng mở miệng quyên can người tài xế.
“Nhưng mà…không phải khi nãy cũng đã nói rồi sao, cũng có khả năng là nó tới cứu mạng mà? Nếu mà tới cứu mạng thì chẳng phải là vứt tiền luôn sao?”
Có vẻ như người tài xế này không quá mê tín hoặc có thể là trong nhà thiếu tiền thật nên không nỡ vứt bỏ. Tôi đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta vẫn do dự, thậm chí vẫn còn hi vọng.
Hoàng Cường ngồi phía sau không thể nghe thêm được nữa và cũng vô cùng lo sợ. Thấy người tài xế do dự, ông ta nóng ruột đập vào phía sau ghế của người tài xế và quát lên.
“Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có mấy cái mạng? Dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì nó cũng tới để đoạt mạng, ông có cá cược nổi không?”
Một câu nói khiến người tài xế không biết đáp lại thế nào.
Luồng khói càng lúc càng dày đặc, bầu không khí còn mơ hồ hiện ra một thứ mùi kỳ dị, thực sự vô cùng tà ma. Cuối cùng thì người tài xế cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Ông ta nghiến răng rồi cuối cùng lấy từ trong ngực ra một tờ tiền năm mươi tệ và vứt ra ngoài cửa sổ với vẻ không nỡ.
Đợi sau khi cả ba người đều vứt tiền ra ngoài cửa sổ thì không còn ai nói gì nữa, chỉ vội nhìn phản ứng của chồn yêu trước mặt.
Sau khi tiền được vứt xuống đất thì hai luồng sáng phát ra ánh sáng màu đỏ sau làn khói bỗng có phản ứng.
Chúng từ từ cử động và di chuyển gần về phía chúng tôi.
Nhất thời, cả ba chúng tôi đều trở nên căng thẳng.
Đối với tôi mà nói, đối phó với cái thứ chồn yêu còn khó nhằn hơn đối phó với ác quỷ.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì cái thứ chồn yêu quá tà môn, không chỉ tà ma mà còn rất thận trọng, thích báo thù, có thể nói là thù dai.
Nếu nó tới nhà bạn trộm gà, bạn không những không thể đuổi nó đi, không được dọa nó, lại còn phải vui mừng để nó rời khỏi nhà bạn, nếu không, nó mà không vui thì sẽ báo thù bạn.
Bạn thấy xem nó vô lý tới mức nào?
Hơn nữa thủ đoạn báo thù của chồn yêu còn vượt xa sự hiểu biết của con người.
Nếu như theo tư duy của con người, muốn trả thù một người thì phải xem người mắc tội với bạn có sâu hay không và dựa vào mức độ nông sâu để sử dụng thủ đoạn báo thù nặng nhẹ khác nhau.
Nhưng chồn yêu thì khác, dù chỉ là một mối thù như cái kim thì nó cũng sẽ dùng cả tính mạng để đi báo thù.
Đây cũng chính là cái gọi là chồn yêu đổi mạng.
Nếu như một người bị chồn yêu đổi mạng thì căn bản là khó cứu được.
Nhưng giờ tôi không còn nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đuổi con chồn yêu trước mặt này cầm tiền bỏ đi.
Cũng may là có vẻ như phản ứng của chúng tôi khá nhanh nên con chồn yêu không còn đưa ra bất kỳ hành động gì nữa. Nó đi tới bên cạnh xe của chúng tôi cùng làn khói dày đặc, gập người nhặt từng tờ tiền ở dưới đất lên.
Lúc nhặt tiền nó còn không hề cúi đầu, hai con mắt nhỏ xíu vẫn cứ nhìn chúng tôi chăm chăm.
Không thể phủ nhận, cảm giác bị cái thứ này nhìn chăm chăm thật rợn người.
Thậm chí tôi còn có ảo giác, rằng con chồn trước mặt là một con người, và cả biểu cảm của nó cứ nhìn chúng tôi với vẻ cười như không cười.
Động tác nhặt tiền của con chồn yêu chậm rề rề, đợi đến khi nó nhặt xong thì tôi có cảm giác cứ như một thế kỷ đã trôi qua vậy.
“Cậu nhóc, nó nhặt tiền thì có phải là coi như đã tiền mua mạng của chúng ta không?”
Hoàng Cường run rẩy. Với người giả vờ hiểu giả vờ không như ông ta thì sợ nhất là gặp phải chuyện như thế này.
Tôi không dám đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ khẽ nói với ông ta một câu: “Khó nói”.
Sau khi nhặt tiền xong, chồn yêu lại nhìn chúng tôi và đột nhiên nhếch miệng, để lộ ra một nụ cười.
Con chồn đã cười với chúng tôi như vậy đấy!
Nụ cười khiến da đầu ba người chúng tôi như muốn nổ tung, thậm chí đến cả thở cũng không dám.
Chồn yêu mà cười thì không phải là điềm gì tốt lành…
Tôi vừa chăm chăm nhìn chồn yêu vừa vừa sờ về một phía để xem có thứ gì xử lý được không.
Nhưng chưa đợi tôi mò được cái gì thì chồn yêu đột nhiện quay người và biến mất giữa làn khói.
“Đi, đi rồi sao?”
Hoàng Cường cũng nhìn thấy nụ cười của chồn yêu nên đến cách nói cũng trở nên lắp bắp.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, khói vẫn còn nhưng đã ít đi nhiều so với vừa nãy, thậm chí là đèn xe phía trước một lần nữa lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Con chồn đó đúng là đã rời đi thật rồi.
“Kỳ…kỳ lạ quá, tôi không chở nữa, không chở nữa”.
Sau khi trải qua những chuyện đó, người tài xế đã sợ chết khiếp, nói gì cũng không chịu chở chúng tôi và cứ một mực đẩy chúng tôi xuống xe.
Nhưng khi người tài xế chuẩn bị rời đi thì tôi đã bước tới trước một bước và chặn vào cửa xe ông ta.
“Bác tài, chuyện tối nay bác cũng đã thấy rồi, có những chuyện không tin cũng phải tin. Tôi là Trương Ly, nếu hai ngày tới mà ông gặp phải chuyện gì kỳ lại thì nhớ tới thôn Tây tìm tôi”.
Sau khi dặn dò, cũng không biết ông tài xế có chịu nghe hay không mà đáp lại qua loa rồi nhanh chóng lái xe đi.
Hoàng Cường lầm bầm với vẻ không vui.
“Cậu nhóc, tôi thật sự đã đánh giá thấp tấm lòng của cậu. Ông ta vứt chúng ta ở nơi đồng không mông quạnh thế này mà cậu vẫn còn nghĩ tới việc giúp ông ta. Lẽ nào chồn yêu…hay Hoàng đại tiên vẫn sẽ còn tới gây rắc rối cho chúng ta nữa?”
Hoàng Cường sợ hãy nhìn xung quanh cứ như sợ mình nói sai.
Tôi nhìn theo hướng người tài xế rời đi với vẻ bất an và lắc đầu.
“Ông Hoàng, đã lấy sạch tiền trên người mình chưa?”
Hoàng Cường gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Giờ một đồng cắc cậu cũng chẳng tìm thấy nổi trên người tôi. Chuyện này tôi hiểu, tiền mua mạng sao có thể giấu được chứ!”
Tôi yên tâm gật đầu và nói với Hoàng Cường.
“Vậy nên tôi mới lo lắng cho người tài xế đó, đến cuối cùng Hoàng đại tiên cười thực sự là điều bất ổn, tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc”.
Hoàng Cường lập tức hiểu ra và nín thở, nói nhỏ với tôi.
“Ý của cậu là, người tài xế đó đã không nỡ móc hết tiền ra?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Sợ là như vậy. Nếu như ông ta không giao ra hết chỗ tiền kia chi bằng đừng bỏ tiền ra nữa, vậy có khác gì không phải là tiền mua mạng mà rõ ràng là ăn xin và khác gì là tát vào mặt Hoàng đại tiên?”
Nói tới đây tôi càng thêm bất an.
Tên chồn yêu này chỉ cần nói nặng là sẽ ghim thù, nếu như bị tát vào mặt thì không biết sẽ báo thù thế nào đây.
Màn đêm vốn đen kịt bỗng dâng lên một màn khói dày đặc giống như mây mù từ trên trời phủ xuống vậy.
Trong nháy mắt đến cả chồn yêu ở dưới ánh đèn cũng không thấy đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ rực kia đang nhìn chăm chăm chúng tôi qua làn khó dày đặc.
Bầu không khí trở nên quỷ dị, khủng khiếp vô cùng.
“Sư phụ, đây không phải là tiếc tiền đâu. Đây là tiền mua mạng đấy, nhận tiền mua mạng thì Hoàng đại tiên sẽ tha cho sư phụ”.
Tôi biết chồn yêu đang tức giận nên vội vàng mở miệng quyên can người tài xế.
“Nhưng mà…không phải khi nãy cũng đã nói rồi sao, cũng có khả năng là nó tới cứu mạng mà? Nếu mà tới cứu mạng thì chẳng phải là vứt tiền luôn sao?”
Có vẻ như người tài xế này không quá mê tín hoặc có thể là trong nhà thiếu tiền thật nên không nỡ vứt bỏ. Tôi đã nói rõ ràng như vậy mà ông ta vẫn do dự, thậm chí vẫn còn hi vọng.
Hoàng Cường ngồi phía sau không thể nghe thêm được nữa và cũng vô cùng lo sợ. Thấy người tài xế do dự, ông ta nóng ruột đập vào phía sau ghế của người tài xế và quát lên.
“Tôi chỉ hỏi ông một câu, ông có mấy cái mạng? Dù chỉ có một phần vạn cơ hội thì nó cũng tới để đoạt mạng, ông có cá cược nổi không?”
Một câu nói khiến người tài xế không biết đáp lại thế nào.
Luồng khói càng lúc càng dày đặc, bầu không khí còn mơ hồ hiện ra một thứ mùi kỳ dị, thực sự vô cùng tà ma. Cuối cùng thì người tài xế cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Ông ta nghiến răng rồi cuối cùng lấy từ trong ngực ra một tờ tiền năm mươi tệ và vứt ra ngoài cửa sổ với vẻ không nỡ.
Đợi sau khi cả ba người đều vứt tiền ra ngoài cửa sổ thì không còn ai nói gì nữa, chỉ vội nhìn phản ứng của chồn yêu trước mặt.
Sau khi tiền được vứt xuống đất thì hai luồng sáng phát ra ánh sáng màu đỏ sau làn khói bỗng có phản ứng.
Chúng từ từ cử động và di chuyển gần về phía chúng tôi.
Nhất thời, cả ba chúng tôi đều trở nên căng thẳng.
Đối với tôi mà nói, đối phó với cái thứ chồn yêu còn khó nhằn hơn đối phó với ác quỷ.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì cái thứ chồn yêu quá tà môn, không chỉ tà ma mà còn rất thận trọng, thích báo thù, có thể nói là thù dai.
Nếu nó tới nhà bạn trộm gà, bạn không những không thể đuổi nó đi, không được dọa nó, lại còn phải vui mừng để nó rời khỏi nhà bạn, nếu không, nó mà không vui thì sẽ báo thù bạn.
Bạn thấy xem nó vô lý tới mức nào?
Hơn nữa thủ đoạn báo thù của chồn yêu còn vượt xa sự hiểu biết của con người.
Nếu như theo tư duy của con người, muốn trả thù một người thì phải xem người mắc tội với bạn có sâu hay không và dựa vào mức độ nông sâu để sử dụng thủ đoạn báo thù nặng nhẹ khác nhau.
Nhưng chồn yêu thì khác, dù chỉ là một mối thù như cái kim thì nó cũng sẽ dùng cả tính mạng để đi báo thù.
Đây cũng chính là cái gọi là chồn yêu đổi mạng.
Nếu như một người bị chồn yêu đổi mạng thì căn bản là khó cứu được.
Nhưng giờ tôi không còn nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đuổi con chồn yêu trước mặt này cầm tiền bỏ đi.
Cũng may là có vẻ như phản ứng của chúng tôi khá nhanh nên con chồn yêu không còn đưa ra bất kỳ hành động gì nữa. Nó đi tới bên cạnh xe của chúng tôi cùng làn khói dày đặc, gập người nhặt từng tờ tiền ở dưới đất lên.
Lúc nhặt tiền nó còn không hề cúi đầu, hai con mắt nhỏ xíu vẫn cứ nhìn chúng tôi chăm chăm.
Không thể phủ nhận, cảm giác bị cái thứ này nhìn chăm chăm thật rợn người.
Thậm chí tôi còn có ảo giác, rằng con chồn trước mặt là một con người, và cả biểu cảm của nó cứ nhìn chúng tôi với vẻ cười như không cười.
Động tác nhặt tiền của con chồn yêu chậm rề rề, đợi đến khi nó nhặt xong thì tôi có cảm giác cứ như một thế kỷ đã trôi qua vậy.
“Cậu nhóc, nó nhặt tiền thì có phải là coi như đã tiền mua mạng của chúng ta không?”
Hoàng Cường run rẩy. Với người giả vờ hiểu giả vờ không như ông ta thì sợ nhất là gặp phải chuyện như thế này.
Tôi không dám đưa ra câu trả lời khẳng định, chỉ khẽ nói với ông ta một câu: “Khó nói”.
Sau khi nhặt tiền xong, chồn yêu lại nhìn chúng tôi và đột nhiên nhếch miệng, để lộ ra một nụ cười.
Con chồn đã cười với chúng tôi như vậy đấy!
Nụ cười khiến da đầu ba người chúng tôi như muốn nổ tung, thậm chí đến cả thở cũng không dám.
Chồn yêu mà cười thì không phải là điềm gì tốt lành…
Tôi vừa chăm chăm nhìn chồn yêu vừa vừa sờ về một phía để xem có thứ gì xử lý được không.
Nhưng chưa đợi tôi mò được cái gì thì chồn yêu đột nhiện quay người và biến mất giữa làn khói.
“Đi, đi rồi sao?”
Hoàng Cường cũng nhìn thấy nụ cười của chồn yêu nên đến cách nói cũng trở nên lắp bắp.
Tôi cảnh giác nhìn xung quanh, khói vẫn còn nhưng đã ít đi nhiều so với vừa nãy, thậm chí là đèn xe phía trước một lần nữa lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Con chồn đó đúng là đã rời đi thật rồi.
“Kỳ…kỳ lạ quá, tôi không chở nữa, không chở nữa”.
Sau khi trải qua những chuyện đó, người tài xế đã sợ chết khiếp, nói gì cũng không chịu chở chúng tôi và cứ một mực đẩy chúng tôi xuống xe.
Nhưng khi người tài xế chuẩn bị rời đi thì tôi đã bước tới trước một bước và chặn vào cửa xe ông ta.
“Bác tài, chuyện tối nay bác cũng đã thấy rồi, có những chuyện không tin cũng phải tin. Tôi là Trương Ly, nếu hai ngày tới mà ông gặp phải chuyện gì kỳ lại thì nhớ tới thôn Tây tìm tôi”.
Sau khi dặn dò, cũng không biết ông tài xế có chịu nghe hay không mà đáp lại qua loa rồi nhanh chóng lái xe đi.
Hoàng Cường lầm bầm với vẻ không vui.
“Cậu nhóc, tôi thật sự đã đánh giá thấp tấm lòng của cậu. Ông ta vứt chúng ta ở nơi đồng không mông quạnh thế này mà cậu vẫn còn nghĩ tới việc giúp ông ta. Lẽ nào chồn yêu…hay Hoàng đại tiên vẫn sẽ còn tới gây rắc rối cho chúng ta nữa?”
Hoàng Cường sợ hãy nhìn xung quanh cứ như sợ mình nói sai.
Tôi nhìn theo hướng người tài xế rời đi với vẻ bất an và lắc đầu.
“Ông Hoàng, đã lấy sạch tiền trên người mình chưa?”
Hoàng Cường gật đầu.
“Đương nhiên rồi. Giờ một đồng cắc cậu cũng chẳng tìm thấy nổi trên người tôi. Chuyện này tôi hiểu, tiền mua mạng sao có thể giấu được chứ!”
Tôi yên tâm gật đầu và nói với Hoàng Cường.
“Vậy nên tôi mới lo lắng cho người tài xế đó, đến cuối cùng Hoàng đại tiên cười thực sự là điều bất ổn, tôi luôn cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc”.
Hoàng Cường lập tức hiểu ra và nín thở, nói nhỏ với tôi.
“Ý của cậu là, người tài xế đó đã không nỡ móc hết tiền ra?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Sợ là như vậy. Nếu như ông ta không giao ra hết chỗ tiền kia chi bằng đừng bỏ tiền ra nữa, vậy có khác gì không phải là tiền mua mạng mà rõ ràng là ăn xin và khác gì là tát vào mặt Hoàng đại tiên?”
Nói tới đây tôi càng thêm bất an.
Tên chồn yêu này chỉ cần nói nặng là sẽ ghim thù, nếu như bị tát vào mặt thì không biết sẽ báo thù thế nào đây.
Bình luận facebook