Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Mai di nương nhanh nhẹn thu dọn phòng ốc rồi mở cửa sổ thông gió, xóa đi vết tích Chu thị từng cùng bà uống
rượu, dặn dò Đà3o Chi và Liễu Chi trước: “Đừng nói chuyện thái thải sang đây ăn cơm tối với lão gia.”
Cuối cùng, lại đặc biệt dặn 1dò Đàn Du Du: “Thải thải là thái thái, cha con là cha con, không giống nhau, chuyện
của chúng ta đừng nói với ông ấy.”
Thực ra Đàn Du Du rất tò mò về mối quan hệ thực sự giữa Mai di nương và Chu thị, với kinh nghiệm nghe hạ nhân
tám chu3yện mấy năm nay của cô, cô chưa từng thấy chủ mẫu và thiếp thất nhà ai lại chung sống một cách kỳ lạ
như vậy cả.
N8ói là rất tốt, bình thường Mai di nương đều tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, giữ vững khoảng cách trước mặt Chu
thị.
Nói là không tốt, vào thời điểm đặc thù như thế này, hai người lại lén lút ngồi uống rượu nói chuyện sau lưng
người cha cặn bã, còn vô cùng ăn ý.
“Sao lại không giống nhau ạ? Sao lại không thể nói ạ?” Đàn Du Du quyết định truy hỏi đến cùng, nhất định phải
học tập hai vị này! Làm thế nào để chung sống thân thiện với thiếp thất tài mạo song toàn, đây là một môn tuyệt kỹ!
Mai di nương liếc nhìn cô rồi hỏi lại: “Con thấy thái thái và cha con giống nhau à?”
“Đương nhiên là khác rồi ạ.” Đàn Du Du trả lời: “Thái thái là nữ nhân, cha con là nam nhân.”
“Đầu óc con bị đùi gà nướng nhồi hết rồi!” Mai di nương hiếm khi tức giận như vậy, bà hậm hực dí vào trán cô rồi
nói xa xôi: “Thái thái và ta đều là người rõ ràng.”
Đàn Du Du đã hiểu: “Thế nên hai người có thể đi chung với nhau, nhưng với Tiền di nương và Thôi di nương thì
lại không thể đi chung được.”
Mai di nương vui vẻ gật đầu rồi lại bảo: “Không nói cho cha con biết là vì không cần thiết. Nam nhân cả ngày vất
vả vì kế sinh nhai rồi, cần gì phải thêm phiền não cho ông ấy? Chỉ cần để ông ấy biết trong nhà vẫn coi ông ấy là
chủ là được.”
Đàn Du Du không tin Mại di nương lại hiện thao tốt bụng như vậy, rõ ràng là sợ người cha cặn bã lo chính thất và
thiếp thất móc nối với nhau tính kế ông ta thì có.
Đàn Du Du vui vẻ giúp Mai di nương dọn dẹp nhà cửa rồi đuổi bà đi nghỉ, cô chu đáo khuyên: “Di nương đừng lo,
con thật sự không so đo đầu, cũng không sợ đầu, cho dù thế nào cũng phải sống thật tốt mới được. Lỡ mà mối hôn
sự này rơi xuống đầu con thật, mẹ phải nghĩ thoáng ra đấy, con thấy Bùi Dung kia cũng không phải người xấu
đâu.”
Mai di nương không ý kiến gì: “Ngủ đi, ta tự có suy nghĩ.”
Đàn Du Du sắp xếp cho bà xong xuôi rồi thổi tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài, vừa ra đã thấy cha đứng bên ngoài ngó
dáo dác xung quanh, cô bèn dừng chân rồi đổi sang khuôn mặt vô cùng đáng thương: “Cha, cha đã về rồi à? Thế
nào rồi ạ?”
Đàn đồng tri kéo cô sang một bên rồi chỉ vào trong phòng, hỏi nhỏ: “Di nương con thế nào rồi?”
Đàn Du Du thở dài: “Uống rượu cả đêm đấy, con sợ di nương khóc phá nên dỗ bà ấy đi ngủ rồi. Cha đừng nên vào
thì hơn, cha ra ngoài lâu cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi.”
“Uống say?” Đàn đồng tri lập tức run lên, thấy con gái chu đáo như vậy thì vô cùng thân thiết: “Con nói đúng, ta
không nên vào trong quấy rầy di nương con nghỉ ngơi thì hơn. Chuyện kia ấy à, con đừng lo, đảm bảo không có bất
kỳ lời khó nghe nào truyền ra ngoài đâu.”
“Cha, cha giỏi quá! Con biết ngay là dù có chuyện gì xảy ra thì cha đều có thể giải quyết được mà!” Đàn Du Du
nhìn Đàn đồng trị đầy sùng bái, hai cái tay mũm mĩm trắng trẻo ôm trước ngực như chủ sóc, mắt ngập tràn tình
cảm ái mộ.
“Hề hề.” Đàn đồng tri cười xấu hổ hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Bùi Dung là quân tử đoan chính là người rất tốt.
Tam tỷ của con không có mắt nhìn, thái thái cũng hồ đồ, cứ chê người ta sa cơ lỡ vận, không thể thi khoa cử mà
cũng chẳng có tước vị, cả đời phải rúc ở thành Thu này chẳng có tương lai.”
Thực ra ấy, có câu tục ngữ rất hay, lạc đà gây chết vẫn to hơn ngựa, tốt xấu gì cũng là tông thất, lại lọt vào mắt xanh
của Phúc vương phủ, chẳng kém đi đằng nào, nói thật ra thì nhà mình mới là trèo cao. Cha sinh ra ở hàn môn, phí
nửa cuộc đời vẫn chỉ là một đồng tri nhỏ, phải chịu cơn giận của Lương lão cẩu bất cứ lúc nào. Nếu có thể kết thành
thông gia với Hầu phủ, thuận tiện giải quyết chuyện của cha, thể thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.”
“Còn nữa, mấy hôm nay cha lén tra ruộng vườn cửa tiệm của phủ An Lạc hầu, thực sự rất nhiều của cải, bình
thường Bùi Dung cũng không lưu luyến chốn trăng hoa. Con gái à, con xem, nhà cao cửa rộng, có tiên, không bậy
bạ, người ta lại vừa đẹp vừa nho nhã, mối hôn sự này tốt biết bao!”
Đàn Du Du chỉ cười không nói, chào bán đằng gái xong lại chào bán đằng trai, người cha cặn bã này đúng là một bà
mối tiêu chuẩn. Đàn đồng tri biết sốt ruột không ăn được đậu phụ nông nên động viên Đàn Du Du một lúc rồi nhẹ
nhàng ra về, bộ dạng sợ vợ như lo bị Mai di nương phát hiện.
Tuy Đàn đồng trị chưa bao giờ nói với Đàn Du Du về chuyến xuất hành này của ông ta đã đạt được kết quả như thế
nào, nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió thổi không lọt.
Trưa hôm sau, hộp đựng bánh nếp gói lá trầu kia được người ta đưa về, tin tức cũng truyền đến chỗ Đàn Du Du rất
nhanh.
Nha hoàn mật thám Liễu Chi cẩn thận nói lại cho Đàn Du Du nghe: “… Người đưa hộp đồ ăn về là quân sự của phủ
An Lạc hầu, tên là Liêu Tường, ăn mặc rất ngay ngắn, lễ nghi cũng chu toàn, nói là phụng lệnh công tử nhà họ, đặc
biệt mang trả hộp thức ăn, còn mang quà đáp lễ nữa.”
“Đáp lễ gì thế?” Đàn Du Du bĩu môi, cô đoán không sai, quả nhiên người cha cặn bã đã mang bánh nếp gói lá trầu
cô làm sang lấy lòng Bùi Dung.
Nhưng cô cũng tò mò, không biết kiểu người như Bùi Dung trông thấy loại đồ ăn vặt chưa nghe danh bao giờ kia sẽ
có phản ứng như thế nào.
Liễu Chi cau mày nói: “Nói ra thì chắc tiểu thư không ngờ được đâu, đó là một cành cúc nụ! Mọi người đều không
hiểu hàm ý là gì. Mùa này cũng không phải thời điểm ngắm cúc, với cả hoa còn chưa nở nữa.” “Chắc không phải là
bảo ta chết đi chứ?” Đàn Du Du cũng không hiểu, bởi vì cô là một con sâu gạo không hiểu phong tình, càng không
có tình thơ ý họa, chỉ biết ăn uống chơi bời, hưởng thụ là chính.
Dựa theo lý giải thô thiển của cô thì chẳng phải hoa cúc là hoa chuyên dụng cho tang lễ à? Bùi Dung tặng một cành
các chưa nở, có khi nào là đang cảnh cáo cô: nhân lúc tiểu gia chưa nổi cáu, thức thời thì tránh xa một chút! Không
thì sẽ cho người làm tăng lê luôn!
Chẹp! Đáng sợ quá! Quả nhiên là người có ngoại hình đứng đắn! Huyết thống cao quý, chỉ vài cái bánh nếp gói lá
trầu nguội ngắt mà có thể mua chuộc được chắc? Đàn Du Du rùng mình, đáng tiếc nhất chính là mấy cái bánh nếp
gói lá trầu của cô: “Ta phí bao công sức mới cho người tìm được lá trầu, thử rất nhiều lần mới làm thành công được,
đúng là đáng tiếc quá đi mất!”
“…” Liễu Chi cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu tiểu thư nhà mình đang nghĩ cái gì, bình thường không phải nên
quan tâm rốt cuộc mối hôn sự này có thành hay không à? Vì sao trọng điểm lại thành bánh nếp gói lá trầu rồi?
“Liễu Chi, ngươi không hiểu rồi, đồ ăn ngon phải để người biết cách thưởng thức nó ăn thì mới có thể thể hiện hết
giá trị của nó, nếu không thì chính là lãng phí.” Đàn Du Du nghĩ lại những tháng ngày đáng sợ của kiếp trước bị
bệnh, thèm gần chết mà cái gì cũng không được ăn.
Chỉ có trải qua rồi mới hiểu được ý nghĩa phi phàm và không thể thay thế của đồ ăn ngon đối với cuộc đời con người.
“Cũng đúng.” Liễu Chi có một điểm tốt là tiểu thư nhà mình nói cái gì cũng đúng, huống hồ nàng cũng rất thích ăn mấy cái bánh nếp
gói lá trầu kia, lãng phí thật sự.
Chủ tớ hai người ở đó thờ ngắn than dài một lúc rồi lại hớn hở thảo luận mai sẽ nấu món gì ăn.
Bỗng thấy Đàn Như Ý vẫn luôn không dám lộ diện sau khi trở về từ chùa Vạn Phật đang bám vào khung cửa, nói nhỏ như muỗi kêu:
“Ngũ muội muội, có lẽ muội nghĩ sai rồi… Theo ta nghĩ thì tặng cành cúc nụ sang đây không phải hàm ý xấu gì đầu…”
*********************************
Mai di nương nhanh nhẹn thu dọn phòng ốc rồi mở cửa sổ thông gió, xóa đi vết tích Chu thị từng cùng bà uống
rượu, dặn dò Đà3o Chi và Liễu Chi trước: “Đừng nói chuyện thái thải sang đây ăn cơm tối với lão gia.”
Cuối cùng, lại đặc biệt dặn 1dò Đàn Du Du: “Thải thải là thái thái, cha con là cha con, không giống nhau, chuyện
của chúng ta đừng nói với ông ấy.”
Thực ra Đàn Du Du rất tò mò về mối quan hệ thực sự giữa Mai di nương và Chu thị, với kinh nghiệm nghe hạ nhân
tám chu3yện mấy năm nay của cô, cô chưa từng thấy chủ mẫu và thiếp thất nhà ai lại chung sống một cách kỳ lạ
như vậy cả.
N8ói là rất tốt, bình thường Mai di nương đều tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, giữ vững khoảng cách trước mặt Chu
thị.
Nói là không tốt, vào thời điểm đặc thù như thế này, hai người lại lén lút ngồi uống rượu nói chuyện sau lưng
người cha cặn bã, còn vô cùng ăn ý.
“Sao lại không giống nhau ạ? Sao lại không thể nói ạ?” Đàn Du Du quyết định truy hỏi đến cùng, nhất định phải
học tập hai vị này! Làm thế nào để chung sống thân thiện với thiếp thất tài mạo song toàn, đây là một môn tuyệt kỹ!
Mai di nương liếc nhìn cô rồi hỏi lại: “Con thấy thái thái và cha con giống nhau à?”
“Đương nhiên là khác rồi ạ.” Đàn Du Du trả lời: “Thái thái là nữ nhân, cha con là nam nhân.”
“Đầu óc con bị đùi gà nướng nhồi hết rồi!” Mai di nương hiếm khi tức giận như vậy, bà hậm hực dí vào trán cô rồi
nói xa xôi: “Thái thái và ta đều là người rõ ràng.”
Đàn Du Du đã hiểu: “Thế nên hai người có thể đi chung với nhau, nhưng với Tiền di nương và Thôi di nương thì
lại không thể đi chung được.”
Mai di nương vui vẻ gật đầu rồi lại bảo: “Không nói cho cha con biết là vì không cần thiết. Nam nhân cả ngày vất
vả vì kế sinh nhai rồi, cần gì phải thêm phiền não cho ông ấy? Chỉ cần để ông ấy biết trong nhà vẫn coi ông ấy là
chủ là được.”
Đàn Du Du không tin Mại di nương lại hiện thao tốt bụng như vậy, rõ ràng là sợ người cha cặn bã lo chính thất và
thiếp thất móc nối với nhau tính kế ông ta thì có.
Đàn Du Du vui vẻ giúp Mai di nương dọn dẹp nhà cửa rồi đuổi bà đi nghỉ, cô chu đáo khuyên: “Di nương đừng lo,
con thật sự không so đo đầu, cũng không sợ đầu, cho dù thế nào cũng phải sống thật tốt mới được. Lỡ mà mối hôn
sự này rơi xuống đầu con thật, mẹ phải nghĩ thoáng ra đấy, con thấy Bùi Dung kia cũng không phải người xấu
đâu.”
Mai di nương không ý kiến gì: “Ngủ đi, ta tự có suy nghĩ.”
Đàn Du Du sắp xếp cho bà xong xuôi rồi thổi tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài, vừa ra đã thấy cha đứng bên ngoài ngó
dáo dác xung quanh, cô bèn dừng chân rồi đổi sang khuôn mặt vô cùng đáng thương: “Cha, cha đã về rồi à? Thế
nào rồi ạ?”
Đàn đồng tri kéo cô sang một bên rồi chỉ vào trong phòng, hỏi nhỏ: “Di nương con thế nào rồi?”
Đàn Du Du thở dài: “Uống rượu cả đêm đấy, con sợ di nương khóc phá nên dỗ bà ấy đi ngủ rồi. Cha đừng nên vào
thì hơn, cha ra ngoài lâu cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi.”
“Uống say?” Đàn đồng tri lập tức run lên, thấy con gái chu đáo như vậy thì vô cùng thân thiết: “Con nói đúng, ta
không nên vào trong quấy rầy di nương con nghỉ ngơi thì hơn. Chuyện kia ấy à, con đừng lo, đảm bảo không có bất
kỳ lời khó nghe nào truyền ra ngoài đâu.”
“Cha, cha giỏi quá! Con biết ngay là dù có chuyện gì xảy ra thì cha đều có thể giải quyết được mà!” Đàn Du Du
nhìn Đàn đồng trị đầy sùng bái, hai cái tay mũm mĩm trắng trẻo ôm trước ngực như chủ sóc, mắt ngập tràn tình
cảm ái mộ.
“Hề hề.” Đàn đồng tri cười xấu hổ hai tiếng rồi nghiêm túc nói: “Bùi Dung là quân tử đoan chính là người rất tốt.
Tam tỷ của con không có mắt nhìn, thái thái cũng hồ đồ, cứ chê người ta sa cơ lỡ vận, không thể thi khoa cử mà
cũng chẳng có tước vị, cả đời phải rúc ở thành Thu này chẳng có tương lai.”
Thực ra ấy, có câu tục ngữ rất hay, lạc đà gây chết vẫn to hơn ngựa, tốt xấu gì cũng là tông thất, lại lọt vào mắt xanh
của Phúc vương phủ, chẳng kém đi đằng nào, nói thật ra thì nhà mình mới là trèo cao. Cha sinh ra ở hàn môn, phí
nửa cuộc đời vẫn chỉ là một đồng tri nhỏ, phải chịu cơn giận của Lương lão cẩu bất cứ lúc nào. Nếu có thể kết thành
thông gia với Hầu phủ, thuận tiện giải quyết chuyện của cha, thể thì không còn gì tốt hơn nữa rồi.”
“Còn nữa, mấy hôm nay cha lén tra ruộng vườn cửa tiệm của phủ An Lạc hầu, thực sự rất nhiều của cải, bình
thường Bùi Dung cũng không lưu luyến chốn trăng hoa. Con gái à, con xem, nhà cao cửa rộng, có tiên, không bậy
bạ, người ta lại vừa đẹp vừa nho nhã, mối hôn sự này tốt biết bao!”
Đàn Du Du chỉ cười không nói, chào bán đằng gái xong lại chào bán đằng trai, người cha cặn bã này đúng là một bà
mối tiêu chuẩn. Đàn đồng tri biết sốt ruột không ăn được đậu phụ nông nên động viên Đàn Du Du một lúc rồi nhẹ
nhàng ra về, bộ dạng sợ vợ như lo bị Mai di nương phát hiện.
Tuy Đàn đồng trị chưa bao giờ nói với Đàn Du Du về chuyến xuất hành này của ông ta đã đạt được kết quả như thế
nào, nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió thổi không lọt.
Trưa hôm sau, hộp đựng bánh nếp gói lá trầu kia được người ta đưa về, tin tức cũng truyền đến chỗ Đàn Du Du rất
nhanh.
Nha hoàn mật thám Liễu Chi cẩn thận nói lại cho Đàn Du Du nghe: “… Người đưa hộp đồ ăn về là quân sự của phủ
An Lạc hầu, tên là Liêu Tường, ăn mặc rất ngay ngắn, lễ nghi cũng chu toàn, nói là phụng lệnh công tử nhà họ, đặc
biệt mang trả hộp thức ăn, còn mang quà đáp lễ nữa.”
“Đáp lễ gì thế?” Đàn Du Du bĩu môi, cô đoán không sai, quả nhiên người cha cặn bã đã mang bánh nếp gói lá trầu
cô làm sang lấy lòng Bùi Dung.
Nhưng cô cũng tò mò, không biết kiểu người như Bùi Dung trông thấy loại đồ ăn vặt chưa nghe danh bao giờ kia sẽ
có phản ứng như thế nào.
Liễu Chi cau mày nói: “Nói ra thì chắc tiểu thư không ngờ được đâu, đó là một cành cúc nụ! Mọi người đều không
hiểu hàm ý là gì. Mùa này cũng không phải thời điểm ngắm cúc, với cả hoa còn chưa nở nữa.” “Chắc không phải là
bảo ta chết đi chứ?” Đàn Du Du cũng không hiểu, bởi vì cô là một con sâu gạo không hiểu phong tình, càng không
có tình thơ ý họa, chỉ biết ăn uống chơi bời, hưởng thụ là chính.
Dựa theo lý giải thô thiển của cô thì chẳng phải hoa cúc là hoa chuyên dụng cho tang lễ à? Bùi Dung tặng một cành
các chưa nở, có khi nào là đang cảnh cáo cô: nhân lúc tiểu gia chưa nổi cáu, thức thời thì tránh xa một chút! Không
thì sẽ cho người làm tăng lê luôn!
Chẹp! Đáng sợ quá! Quả nhiên là người có ngoại hình đứng đắn! Huyết thống cao quý, chỉ vài cái bánh nếp gói lá
trầu nguội ngắt mà có thể mua chuộc được chắc? Đàn Du Du rùng mình, đáng tiếc nhất chính là mấy cái bánh nếp
gói lá trầu của cô: “Ta phí bao công sức mới cho người tìm được lá trầu, thử rất nhiều lần mới làm thành công được,
đúng là đáng tiếc quá đi mất!”
“…” Liễu Chi cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu tiểu thư nhà mình đang nghĩ cái gì, bình thường không phải nên
quan tâm rốt cuộc mối hôn sự này có thành hay không à? Vì sao trọng điểm lại thành bánh nếp gói lá trầu rồi?
“Liễu Chi, ngươi không hiểu rồi, đồ ăn ngon phải để người biết cách thưởng thức nó ăn thì mới có thể thể hiện hết
giá trị của nó, nếu không thì chính là lãng phí.” Đàn Du Du nghĩ lại những tháng ngày đáng sợ của kiếp trước bị
bệnh, thèm gần chết mà cái gì cũng không được ăn.
Chỉ có trải qua rồi mới hiểu được ý nghĩa phi phàm và không thể thay thế của đồ ăn ngon đối với cuộc đời con người.
“Cũng đúng.” Liễu Chi có một điểm tốt là tiểu thư nhà mình nói cái gì cũng đúng, huống hồ nàng cũng rất thích ăn mấy cái bánh nếp
gói lá trầu kia, lãng phí thật sự.
Chủ tớ hai người ở đó thờ ngắn than dài một lúc rồi lại hớn hở thảo luận mai sẽ nấu món gì ăn.
Bỗng thấy Đàn Như Ý vẫn luôn không dám lộ diện sau khi trở về từ chùa Vạn Phật đang bám vào khung cửa, nói nhỏ như muỗi kêu:
“Ngũ muội muội, có lẽ muội nghĩ sai rồi… Theo ta nghĩ thì tặng cành cúc nụ sang đây không phải hàm ý xấu gì đầu…”
Bình luận facebook