Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Bùi…” Đàn Du Du đưa tay định bắt lấy gì đó, một sợi gió thanh vuột qua kẽ tay cô, cô chẳng bắt được thứ gì cả.
Đàn Du Du muốn hét lên.3
Đây là lần đầu tiên cô bực bội và mất bình tĩnh như thể sau khi xuyên đến đây.
Một lão nam nhân thời cổ đại cứ tưởng mình là đú1ng, người già, suy nghĩ cũng già!
Chu thị, Mai di nương đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của hai người đều tán thưởng và hài lòng: “Xem ra ha9i người
nói chuyện rất vui, Bùi Dung đúng là quân tử đoan chính.”
Thế giới đẹp như thế này, mình lại nóng nảy như thế này, như vậy không3 tốt, không tốt… Đàn Du Du hít sâu rồi
cười tươi: “Thái thái, di nương, hai người đến khi nào thế?”
Chu thị chỉ cười, không nói gì, Ma8i di nương thì dịu dàng đáp: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn
ta đều thấy Bùi Hướng Quang rất tốt.”
Đàn Du Du muốn hỏi Mai di nương, hồi trước không phải người đã từng nói rằng chỉ cần có không chịu thì bà chắc
chắn sẽ tranh cãi đến cùng à? Sao bây giờ lại nở nụ cười mẹ vợ thế?
“Du Du tinh mắt lắm.” Chu thị tổng kết: “Chúng ta về thôi, sau vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
Ví dụ như trên dưới có thứ tự, Đàn Du Du xếp thứ năm, trước vẫn còn Đàn Như Ý và Đàn Như Tuệ chưa gả chồng,
như vậy là không được, ít nhất cũng phải thương thảo rồi định hôn sự đã.
Lại ví dụ như chuẩn bị của hồi môn gì gì đó đều là công trình lớn, thời gian và sức lực không thể thiếu được.
Đàn Du Du cự nự, muốn phản đối nhưng lại bị Chu thị và Mai di nương kẹp trái kẹp phải, lôi ra ngoài, đến cả phủ
Ban Bà giữ lại ăn cơm tối cũng từ chối, lấy cớ là không gây thêm phiền phức cho người ta, thực sự không cho Đàn
Du Du cơ hội để hối hận.
Mới ra khỏi cổng lớn Ban gia, Đàn đồng tri đã lên đón, cười đến mức chỉ thấy rằng không thấy mắt: “Sao rồi, ta tinh
mắt lắm phải không? Bùi Hướng Quang có phải quân tử đoan chính không?” “Vâng.” Hiểm khi Chu thị và Mai di
nương lại đồng thanh phụ họa ông ta như vậy.
Đàn Du Du tự an ủi: “Ngoại hình cũng đẹp nữa.” Nhìn mặt thôi cũng có thể ăn nhiều hơn một bát cơm rồi, ha ha…
Cô lại vui trở lại.
Đàn đồng tri cũng vui vẻ, ông ta nhìn Chu thị và Mai di nương, cảm thấy hạnh phúc gia đình cũng chỉ đến thế này
mà thôi. Rồi ông ta lại nhìn Đàn Du Du ngoan ngoãn chu đáo, cảm thấy tấm lòng cha già rất được an ủi. Rồi lại nghĩ
đến sau khi mối hôn sự này thành tương lai của mình sẽ trở nên xán lạn ông ta thực sự rất vui mừng
Sau đó, Đàn gia và phủ An Lạc hầu chính thức bước vào giai đoạn nghị thân.
Bà mối đến nhà, trao đổi thiếp canh, so bát tự, bàn sính lễ và của hồi môn, chọn ngày giờ.
Để tránh việc rắc rối chen ngang, Đàn Du Du bị Đàn đồng tri đại nhân ra lệnh không được ra ngoài, chỉ có thể ở nhà
mần mò đồ ăn đồ chơi. Đàn Như Ý bị phạt cẩm túc, Đàn Như Tuệ đố kị đau xót, Đàn Như Ngọc nhát gan nên đều
không thể đến tìm cô, thế là cả ngày cô chẳng có việc gì làm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh dậy rảnh rỗi thì ngắm
hoàng hôn, trêu chó chọc mèo.
Một tháng sau, Đàn Du Du sầu muộn vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, cô thực sự cảm nhận được nó lại mềm hơn
mấy phần, béo tròn, chắc toàn là mỡ.
Cô nằm chỗ thịt trên bụng rồi đề nghị với Mai di nương: “Di nương, để con ra ngoài đi lại đi, cứ như này nữa thì
con sẽ thành một con lợn béo mất. Nếu hôm xuất giá mà đại ca không cũng nổi con, khó coi lắm!”
Giờ Mai di nương không chép kinh Phật nữa, đổi sang thêu thùa may vá chuẩn bị của hồi môn cho con gái. Bởi vì
Đàn Du Du không biết làm, không thể mong chờ gì cô.
Nghe Đàn Du Du nói vậy, bà còn chẳng buồn nhếch mí mắt lên: “Đừng lo, con xương nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể coi
là một con lợn con béo thối, đại thiếu gia chắc chắn cũng được!”
“Thể lỡ Bùi tiên sinh chế con thì sao?” Đàn Du Du không từ bỏ.
Mai di nương thở dài: “Sao lại gọi người ta là tiên sinh rồi? Cách xưng hô này lạ quá.”
“Không lạ không lạ. Hắn nghiêm túc giữ lễ như vậy có khác nào Tăng tiên sinh, không, Tăng tiên sinh cũng nên tôn
hắn làm tiên sinh, tiên sinh của tiên sinh, là sự tổ đó, con bắt buộc phải gọi hắn là tiên sinh. Bùi tiên sinh.” Đàn Du
Du nghiêm túc hành lễ bái sư, vái chào.
“Tầm bậy tầm bạ! Lại còn sư tổ nữa! Con bé này, càng ngày càng không ra thể thống gì!” Mai di nương không nhịn
được cười, nhẹ nhàng đánh con gái mấy cái rồi cảnh cáo: “Không được gọi linh tinh bên ngoài đâu đấy.”
Đàn Du Du càng thêm đắc ý, cô truy hỏi: “Con nói không sai chứ? Đúng là giống chứ? Giống chứ?”
đây có một điển cố.
Tăng tiên sinh là thầy dạy học hồi trước của tỷ muội Đàn gia, là một vị học giả cao tuổi đã ngoài sáu mươi, cổ hủ
cứng nhắc đến mức người ta cạn lời. Ông ta theo đuổi lối nữ tử bất tài mới là đức, chỉ dạy mấy sách kiểu nữ đức nữ
tắc, hay trách mắng mấy tỷ muội Đàn gia cái này không đúng, cái kia không đúng, chỉ mong các nàng làm đồ đầu
gỗ.
Đàn Du Du hồi mới đến thực sự không thể chịu nổi ông ta, nhưng vì người lạ đất không quen, mình lại có điều
khuất tất, sợ bị lộ nên đành phải nhịn. Đàn Như Ý từng bị Tăng tiên sinh đánh thước vào lòng bàn tay không ít lần.
May mà ông già này chỉ ở chưa đến nửa năm đã bị Đàn đồng trị khách sáo tiễn đi, sau đó các cô con gái của ông ta
mới dám lựa lời nói ra sự bất mãn của mình.
Đàn đồng trị cười tít mắt: “Chịu được khổ trong cái khổ mới có thể hơn người Tăng tiên sinh có tài danh hơn nữa
còn dạy dỗ con gái trong nhà vô cùng nghiêm khắc, các con được ông ấy chỉ dạy rất có ích cho danh tiếng. Làm
người ở đời, gặp mỗi dạng người một chút không có gì xấu cả.”
Đàn Du Du nghĩ, Đàn đồng tri không hề muốn họ làm đồ đầu gỗ mà đang dạy họ đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma
thì mặc áo giấy, sự thông minh linh hoạt của người cha cặn bã này là một trong những điểm mà cô không ghét ở
ông ta.
Từ khi cô trông thấy Bùi Dung, cô đã bắt đầu cảm thấy hắn giống hiệu trưởng, lần trước gặp mặt lại càng thấy
giống, cô muốn gọi một tiếng hiệu trưởng Bùi nhưng thời này lại không có danh xưng ấy, thế nên bèn gọi là tiên
sinh.
Mai di nương nghiêm túc chỉ dạy con gái: “Đúng là hơi cứng nhắc nhưng cũng có điểm tốt, ít nhất thì có quy củ có
đạo lý.”
“Cũng đúng” Đàn Du Du chống cằm rồi ngẩn ngơ một lát, cô bỗng hỏi: “Di nương này, người từng gặp riêng Bùi
Hướng Quang bao giờ chưa?”
Mai di nương ngẩng lên nhìn cô: “Sao con lại hỏi vậy?” Đàn Du Du hỏi lại: “Thế thì vì sao tự nhiên mẹ lại nghĩ mối
hôn sự này tốt chứ? Sao mẹ biết hắn có quy củ có đạo lý?”
Mai di nương chống chế: “Số muối ta ăn còn nhiều hơn chỗ cơm con từng ăn đấy, nhìn cái là biết thôi.”
“Con không tin, mẹ lừa con.” Đàn Du Du vừa vuốt ve cái bụng tròn vo của mình vừa hầm hư khe khẽ: “Di nương của con không cần
con nữa, muốn đóng gói con rồi đem tặng người ta rồi.”
“Cái con bé này!” Mại di nương vừa cười vừa mắng, viền mắt dần đỏ lên. Bà cúi người nâng mặt Đàn Du Du lên rồi nói khẽ: “Du Du
à, con phải hiểu rằng, trên đời này không có chuyện nào thập toàn thập mỹ cả. Hôn sự này không từ chối được, nếu di nương thực sự
không màng tất cả mà ra mặt cho con, quả thực con có thể không cần gà cho Bùi Hướng Quang, nhưng sau này thì sao? Sau này phải
làm thế nào?”
Đàn Du Du thấy Mai di nương buồn bã thì dừng cười, cô nắm lấy tay bà rồi nói nhỏ: “Sao thế a? Ai nói gì với di nương à?”
*********************************
“Bùi…” Đàn Du Du đưa tay định bắt lấy gì đó, một sợi gió thanh vuột qua kẽ tay cô, cô chẳng bắt được thứ gì cả.
Đàn Du Du muốn hét lên.3
Đây là lần đầu tiên cô bực bội và mất bình tĩnh như thể sau khi xuyên đến đây.
Một lão nam nhân thời cổ đại cứ tưởng mình là đú1ng, người già, suy nghĩ cũng già!
Chu thị, Mai di nương đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của hai người đều tán thưởng và hài lòng: “Xem ra ha9i người
nói chuyện rất vui, Bùi Dung đúng là quân tử đoan chính.”
Thế giới đẹp như thế này, mình lại nóng nảy như thế này, như vậy không3 tốt, không tốt… Đàn Du Du hít sâu rồi
cười tươi: “Thái thái, di nương, hai người đến khi nào thế?”
Chu thị chỉ cười, không nói gì, Ma8i di nương thì dịu dàng đáp: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn
ta đều thấy Bùi Hướng Quang rất tốt.”
Đàn Du Du muốn hỏi Mai di nương, hồi trước không phải người đã từng nói rằng chỉ cần có không chịu thì bà chắc
chắn sẽ tranh cãi đến cùng à? Sao bây giờ lại nở nụ cười mẹ vợ thế?
“Du Du tinh mắt lắm.” Chu thị tổng kết: “Chúng ta về thôi, sau vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
Ví dụ như trên dưới có thứ tự, Đàn Du Du xếp thứ năm, trước vẫn còn Đàn Như Ý và Đàn Như Tuệ chưa gả chồng,
như vậy là không được, ít nhất cũng phải thương thảo rồi định hôn sự đã.
Lại ví dụ như chuẩn bị của hồi môn gì gì đó đều là công trình lớn, thời gian và sức lực không thể thiếu được.
Đàn Du Du cự nự, muốn phản đối nhưng lại bị Chu thị và Mai di nương kẹp trái kẹp phải, lôi ra ngoài, đến cả phủ
Ban Bà giữ lại ăn cơm tối cũng từ chối, lấy cớ là không gây thêm phiền phức cho người ta, thực sự không cho Đàn
Du Du cơ hội để hối hận.
Mới ra khỏi cổng lớn Ban gia, Đàn đồng tri đã lên đón, cười đến mức chỉ thấy rằng không thấy mắt: “Sao rồi, ta tinh
mắt lắm phải không? Bùi Hướng Quang có phải quân tử đoan chính không?” “Vâng.” Hiểm khi Chu thị và Mai di
nương lại đồng thanh phụ họa ông ta như vậy.
Đàn Du Du tự an ủi: “Ngoại hình cũng đẹp nữa.” Nhìn mặt thôi cũng có thể ăn nhiều hơn một bát cơm rồi, ha ha…
Cô lại vui trở lại.
Đàn đồng tri cũng vui vẻ, ông ta nhìn Chu thị và Mai di nương, cảm thấy hạnh phúc gia đình cũng chỉ đến thế này
mà thôi. Rồi ông ta lại nhìn Đàn Du Du ngoan ngoãn chu đáo, cảm thấy tấm lòng cha già rất được an ủi. Rồi lại nghĩ
đến sau khi mối hôn sự này thành tương lai của mình sẽ trở nên xán lạn ông ta thực sự rất vui mừng
Sau đó, Đàn gia và phủ An Lạc hầu chính thức bước vào giai đoạn nghị thân.
Bà mối đến nhà, trao đổi thiếp canh, so bát tự, bàn sính lễ và của hồi môn, chọn ngày giờ.
Để tránh việc rắc rối chen ngang, Đàn Du Du bị Đàn đồng tri đại nhân ra lệnh không được ra ngoài, chỉ có thể ở nhà
mần mò đồ ăn đồ chơi. Đàn Như Ý bị phạt cẩm túc, Đàn Như Tuệ đố kị đau xót, Đàn Như Ngọc nhát gan nên đều
không thể đến tìm cô, thế là cả ngày cô chẳng có việc gì làm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh dậy rảnh rỗi thì ngắm
hoàng hôn, trêu chó chọc mèo.
Một tháng sau, Đàn Du Du sầu muộn vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, cô thực sự cảm nhận được nó lại mềm hơn
mấy phần, béo tròn, chắc toàn là mỡ.
Cô nằm chỗ thịt trên bụng rồi đề nghị với Mai di nương: “Di nương, để con ra ngoài đi lại đi, cứ như này nữa thì
con sẽ thành một con lợn béo mất. Nếu hôm xuất giá mà đại ca không cũng nổi con, khó coi lắm!”
Giờ Mai di nương không chép kinh Phật nữa, đổi sang thêu thùa may vá chuẩn bị của hồi môn cho con gái. Bởi vì
Đàn Du Du không biết làm, không thể mong chờ gì cô.
Nghe Đàn Du Du nói vậy, bà còn chẳng buồn nhếch mí mắt lên: “Đừng lo, con xương nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể coi
là một con lợn con béo thối, đại thiếu gia chắc chắn cũng được!”
“Thể lỡ Bùi tiên sinh chế con thì sao?” Đàn Du Du không từ bỏ.
Mai di nương thở dài: “Sao lại gọi người ta là tiên sinh rồi? Cách xưng hô này lạ quá.”
“Không lạ không lạ. Hắn nghiêm túc giữ lễ như vậy có khác nào Tăng tiên sinh, không, Tăng tiên sinh cũng nên tôn
hắn làm tiên sinh, tiên sinh của tiên sinh, là sự tổ đó, con bắt buộc phải gọi hắn là tiên sinh. Bùi tiên sinh.” Đàn Du
Du nghiêm túc hành lễ bái sư, vái chào.
“Tầm bậy tầm bạ! Lại còn sư tổ nữa! Con bé này, càng ngày càng không ra thể thống gì!” Mai di nương không nhịn
được cười, nhẹ nhàng đánh con gái mấy cái rồi cảnh cáo: “Không được gọi linh tinh bên ngoài đâu đấy.”
Đàn Du Du càng thêm đắc ý, cô truy hỏi: “Con nói không sai chứ? Đúng là giống chứ? Giống chứ?”
đây có một điển cố.
Tăng tiên sinh là thầy dạy học hồi trước của tỷ muội Đàn gia, là một vị học giả cao tuổi đã ngoài sáu mươi, cổ hủ
cứng nhắc đến mức người ta cạn lời. Ông ta theo đuổi lối nữ tử bất tài mới là đức, chỉ dạy mấy sách kiểu nữ đức nữ
tắc, hay trách mắng mấy tỷ muội Đàn gia cái này không đúng, cái kia không đúng, chỉ mong các nàng làm đồ đầu
gỗ.
Đàn Du Du hồi mới đến thực sự không thể chịu nổi ông ta, nhưng vì người lạ đất không quen, mình lại có điều
khuất tất, sợ bị lộ nên đành phải nhịn. Đàn Như Ý từng bị Tăng tiên sinh đánh thước vào lòng bàn tay không ít lần.
May mà ông già này chỉ ở chưa đến nửa năm đã bị Đàn đồng trị khách sáo tiễn đi, sau đó các cô con gái của ông ta
mới dám lựa lời nói ra sự bất mãn của mình.
Đàn đồng trị cười tít mắt: “Chịu được khổ trong cái khổ mới có thể hơn người Tăng tiên sinh có tài danh hơn nữa
còn dạy dỗ con gái trong nhà vô cùng nghiêm khắc, các con được ông ấy chỉ dạy rất có ích cho danh tiếng. Làm
người ở đời, gặp mỗi dạng người một chút không có gì xấu cả.”
Đàn Du Du nghĩ, Đàn đồng tri không hề muốn họ làm đồ đầu gỗ mà đang dạy họ đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma
thì mặc áo giấy, sự thông minh linh hoạt của người cha cặn bã này là một trong những điểm mà cô không ghét ở
ông ta.
Từ khi cô trông thấy Bùi Dung, cô đã bắt đầu cảm thấy hắn giống hiệu trưởng, lần trước gặp mặt lại càng thấy
giống, cô muốn gọi một tiếng hiệu trưởng Bùi nhưng thời này lại không có danh xưng ấy, thế nên bèn gọi là tiên
sinh.
Mai di nương nghiêm túc chỉ dạy con gái: “Đúng là hơi cứng nhắc nhưng cũng có điểm tốt, ít nhất thì có quy củ có
đạo lý.”
“Cũng đúng” Đàn Du Du chống cằm rồi ngẩn ngơ một lát, cô bỗng hỏi: “Di nương này, người từng gặp riêng Bùi
Hướng Quang bao giờ chưa?”
Mai di nương ngẩng lên nhìn cô: “Sao con lại hỏi vậy?” Đàn Du Du hỏi lại: “Thế thì vì sao tự nhiên mẹ lại nghĩ mối
hôn sự này tốt chứ? Sao mẹ biết hắn có quy củ có đạo lý?”
Mai di nương chống chế: “Số muối ta ăn còn nhiều hơn chỗ cơm con từng ăn đấy, nhìn cái là biết thôi.”
“Con không tin, mẹ lừa con.” Đàn Du Du vừa vuốt ve cái bụng tròn vo của mình vừa hầm hư khe khẽ: “Di nương của con không cần
con nữa, muốn đóng gói con rồi đem tặng người ta rồi.”
“Cái con bé này!” Mại di nương vừa cười vừa mắng, viền mắt dần đỏ lên. Bà cúi người nâng mặt Đàn Du Du lên rồi nói khẽ: “Du Du
à, con phải hiểu rằng, trên đời này không có chuyện nào thập toàn thập mỹ cả. Hôn sự này không từ chối được, nếu di nương thực sự
không màng tất cả mà ra mặt cho con, quả thực con có thể không cần gà cho Bùi Hướng Quang, nhưng sau này thì sao? Sau này phải
làm thế nào?”
Đàn Du Du thấy Mai di nương buồn bã thì dừng cười, cô nắm lấy tay bà rồi nói nhỏ: “Sao thế a? Ai nói gì với di nương à?”
Bình luận facebook