• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-296

Chương 308: Kĩ năng vợ chồng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80708.png

Xem ảnh 2
80708_2.png
Bây giờ Trương Nhất Nhất cậy mạnh, cứ thế ấn Lâm Sở Sênh vào giường.



Đúng lúc này cửa được đẩy ra.



Lục Thượng Phong và Thẩm Mạc đi vào với khuôn mặt trắng bệch, vốn dĩ cả hai đều đã chuẩn bị sẵn lời thoại, nhưng khi nhìn thấy động tác của hai người phụ nữ kia thì lại lập tức hóa đá.



Nếu như chưa hề xảy ra quan hệ với người con gái của mình thì cả Thẩm Mạc và Lục Thượng Phong đều sẽ thật sự nghi ngờ, liệu có phải là hai người này đang trồng bách hợp* không.




* Bách hợp: Mối quan hệ nữ - nữ

Mặt hai người đàn ông đồng thời đen lại.

Trương Nhất Nhất cười khan một tiếng, cô nhanh chóng thả Lâm Sở Sênh ra, mất3tự nhiên vung tay áo, “Ờm, tôi… tôi giúp Sở Sênh đắp, đắp lại chăn thôi ấy mà.” Nói xong, Trương Nhất Nhất chỉ hận không thể tự tát mình một cái.

Giờ đang nóng như vậy, lại còn là giữa ban ngày thì đắp chăn làm gì chứ? Nhất là sau khi hai người vừa lộn xộn thì chăn mền đã rơi hết xuống đất rồi.

Lời nói dối này chẳng khác gì đang tự tát vào mặt mình cả.

Thẩm Mạc là người phản ứng đầu tiên, anh quay sang lườm Lục Thượng Phong, “Quản người phụ nữ của anh cho tốt vào.” Sau đó anh đi thẳng về phía trước.

Lục Thượng Phong vươn tay, thật ra là anh ta định chặn Thẩm Mạc lại, nhưng lại chẳng chạm nổi vào góc áo của2anh, “Người phụ nữ của tôi làm sao, rõ ràng là người phụ nữ của anh đã quyến rũ cô ấy!”

Nghe xong câu này, Thẩm Mạc đột nhiên dừng lại, anh vừa dừng bước thì Lục Thượng Phong lập tức đập phải bả vai của anh, vỗ xong thì đột nhiên nhớ ra hình như mình đập phải chỗ bị thương của Thẩm Mạc. Anh ta vội vàng nhấc tay ra, xấu hổ cười cười.

Rầm!

Còn chưa cười xong thì Lục Thượng Phong đã bị Thẩm Mạc ném qua vai xuống đất.

Máu nóng của Lục Thượng Phong cũng xộc lên, anh ta bắt đầu xông vào đánh Thẩm Mạc, hai người đàn ông cứ thế đánh nhau chỉ vì một câu nói.

Hơn nữa lại còn đánh rất nghiêm túc.

Nhưng Lục Thượng Phong lại chẳng2giành được chút lời nào từ tay Thẩm Mạc, cứ thế bị anh quật rầm rầm xuống đất.

Mãi đến khi Lục Thượng Phong ngã đến mức quần áo dính đầy máu, vai Thẩm Mạc cũng rỉ máu thì hai người mới yên tĩnh lại.

“Bây giờ tôi thừa nhận là anh lợi hại hơn tôi! Nhưng mà chắc chắn người phụ nữ của anh đánh không lại người phụ nữ của tôi đâu!” Mặc dù đã nằm dưới đất nhưng Lục Thượng Phong vẫn còn cứng miệng muốn giành ít phần thắng.

Hơn nữa lại còn đánh rất nghiêm túc.



Nhưng Lục Thượng Phong lại chẳng giành được chút lời nào từ tay Thẩm Mạc, cứ thế bị anh quật rầm rầm xuống đất.



Mãi đến khi Lục Thượng Phong ngã đến mức quần áo dính đầy máu,9vai Thẩm Mạc cũng rỉ máu thì hai người mới yên tĩnh lại.



“Bây giờ tôi thừa nhận là anh lợi hại hơn tôi! Nhưng mà chắc chắn người phụ nữ của anh đánh không lại người phụ nữ của tôi đâu!” Mặc dù đã nằm dưới đất nhưng Lục Thượng Phong vẫn còn cứng miệng muốn giành ít phần thắng.



“Người phụ nữ của tôi chưa bao giờ dựa vào vũ lực cả, cô ấy chỉ dựa vào đầu óc.” Thẩm Mạc thì khá hơn một chút, anh không nằm dưới đất mà còn ngồi đường hoàng trên ghế.



“Đủ rồi!” Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong, hai người phụ nữ còn cười, liếc nhìn đối phương: “Hai người còn chưa nói rốt cuộc đã xảy ra4chuyện gì đâu đấy.”



Trương Nhất Nhất quát một câu, cô không nhịn được lườm một cái, rõ ràng bây giờ Lục Thượng Phong không phải là đối thủ của Thẩm Mạc, vậy mà anh ta vẫn còn cố gây chuyện. Chẳng lẽ anh ta cảm thấy người ta đánh mình chưa đủ à.



Trương Nhất Nhất thầm nhủ như vậy rồi lại bật cười, trước kia cô cũng như vậy mà, rõ ràng không đánh lại người ta nhưng vẫn cứng miệng, cứ rảnh ra là lại đến trước mặt người ta gây sự.



Vừa nghe hai người phụ nữ nhắc đến chuyện đã xảy ra, hai người đàn ông mới nhớ lại, Thẩm Mạc vừa về đã đi băng bó, còn nghĩ cách để khiến mặt mình trở nên tái nhợt một chút. Bây giờ việc đàn ông nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt người phụ nữ của mình đã không phổ biến nữa rồi, cánh đàn ông hoàn toàn có thể giả vờ yếu đuối.



Mà về điểm này thì Lục Thượng Phong nghĩ thông rất nhanh.



Có câu: Nghe vua nói một buổi hơn mười năm đọc sách! Lục Thượng Phong cứ như được Thẩm Mạc khai sáng vậy. Không thể đối xử cứng rắn với phụ nữ của mình mãi được, phải kết hợp giữa cứng và mềm, sau đó anh ta cũng giả vờ tỏ ra đáng thương để tranh thủ lòng thương hại của Trương Nhất Nhất.



Dù sao thì Trương Nhất Nhất cũng không đòi ly hôn với Lục Thượng Phong nữa là vì anh ta đã từng suýt chết vì cô, càng nghĩ anh ta càng cảm thấy giả vờ đáng thương là một cách cực kì hiệu quả.



Lục Thượng Phong nghĩ một lúc, “Nhất Nhất, có thể gọi y tá hộ anh không?” Sau đó anh ta dùng tay che lấy vết thương, ra vẻ rất đau đớn.



Trương Nhất Nhất vốn đang ngồi mặc kệ anh ta, “Bây giờ thấy đau rồi à? Vẻ oai hùng mạnh mẽ lúc mới đánh nhau kia đâu rồi?” Cô không nhịn được còn nói thêm một câu.



Sau khi bị Trương Nhất Nhất mắng một trận, Lục Thượng Phong không nói gì nữa mà chỉ nằm dưới đất, dần dần nhắm mắt lại.



Trương Nhất Nhất ngồi một lúc, cô thầm cảm thấy không nỡ, thấy trên người anh ta có nhiều máu như vậy thì nỗi bất an trong lòng càng lớn hơn. Cuối cùng cô đứng dậy, không đến chỗ Lục Thượng Phong ngay mà bấm chuông ở đầu giường Lâm Sở Sênh trước.



Sau khi làm xong động tác ấy, Trương Nhất Nhất mới vội chạy đến trước mặt Lục Thượng Phong, thấy anh ta chưa mở mắt ra, cô còn định đẩy anh ta, nhưng đưa tay ra thì lại thấy không biết nên chạm vào đâu, càng nhìn càng thấy máu me khắp người anh ta đáng sợ.



Đến khi y tá đến, “Nhanh, nhanh, nhanh, đưa bệnh nhân sang phòng cấp cứu đi.” Trương Nhất Nhất vội vàng chỉ huy mọi người quan tâm đến Lục Thượng Phong trước.



Y tá thấy tình hình như vậy thì lập tức gọi cho bác sĩ, báo chuẩn bị xe đẩy và mấy người nâng Lục Thượng Phong lên.



Thấy Trương Nhất Nhất khẽ chạm vào người mình, Lục Thượng Phong mới chầm chậm mở mắt ra, kéo tay Trương Nhất Nhất lại, “Nhất Nhất, anh sẽ sống chứ?”



Ít nhất là trong tai Trương Nhất Nhất, lời nói này thuộc vào điềm báo cực kì xấu, vốn dĩ cô còn định quát Lục Thượng Phong một câu, nhưng thấy anh ta như vậy, cô lại nuốt ngược những lời định nói vào, “Sống chứ, anh sẽ sống rất lâu!” Lúc nói đến đây, rõ ràng là Trương Nhất Nhất có hơi nghẹn ngào.



Thật ra, nếu đã có duyên rồi thì tình cảm cũng sẽ đến rất nhanh, thậm chí nó còn có thể xông vào tận trong xương tủy bạn, trong lúc bạn đang lơ đãng, ăn sâu bén rễ ở trong lòng bạn.



Lúc xe đẩy ra gần đến cửa rồi, Lục Thượng Phong còn ngoái đầu lại, nói với Lâm Sở Sênh một câu, “Người đàn ông của cô thâm thật đấy!” Sau đó anh ta bị người ta đẩy ra ngoài.



Vì họ đã rời đi nên phòng bệnh lập tức trở nên cực kì yên tĩnh, Lâm Sở Sênh đau lòng nhìn vết máu trên người Thẩm Mạc, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, gọi y tá vào băng bó lại đi.”



Thẩm Mạc ôm Lâm Sở Sênh vào lòng, “Anh chỉ bị lão già kia bắn một phát thôi, không có gì to tát đâu, đầu đạn cũng đã được lấy ra rồi.” Thẩm Mạc nói nhẹ bâng.



Nhưng Lâm Sở Sênh lại sợ mất hồn mất vía.



Lâm Sở Sênh báo thù người khác, cũng coi như đã từng dãi nắng dầm mưa, nhưng dù sao cô cũng chưa tiếp xúc với việc đánh nhau bằng dao thật súng thật, thậm chí cô còn chẳng thể tưởng tượng được là khi viên đạn xuyên qua người thì sẽ đau đến cỡ nào.



Thẩm Mạc thấy Lâm Sở Sênh như vậy liền vuốt tóc cô, “Em yên tâm, Thẩm Phong còn xui xẻo hơn cả anh, với cả, chúc mừng em đã thăng chức.” Thẩm Mạc nói xong liền lấy văn bản bổ nhiệm dính máu trong áo ra.



“Hầy, về sau phải nhờ em nuôi anh rồi.” Nói xong, Thẩm Mạc nằm thẳng lên giường Lâm Sở Sênh, nhìn lên trần nhà rồi than thở.



Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc, cô bỏ văn bản bổ nhiệm sang một bên, “Đi, bảo y tá băng bó lại cho anh một lần nữa đi.”



“Tại sao em không hỏi anh muốn làm gì?” Thẩm Mạc ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Sở Sênh rồi hỏi, với tài trí của mình, chắc chắn Lâm Sở Sênh đã đoán ra được điều gì đó rồi.



Lâm Sở Sênh bắt chước Lục Thượng Phong vỗ vào vai Thẩm Mạc, tất nhiên là cô vỗ vào bên vai không bị thương của anh, nói một câu đầy ẩn ý, “Chỉ sợ là ba anh sắp ra chiêu lớn thôi, anh muốn đối phó với ông ta thì ngoài đầu óc ra còn phải có sức khỏe thật tốt nữa, nghe lời em, đi gặp bác sĩ đi.”



Thẩm Mạc quay đầu lại lườm Lâm Sở Sênh, nhưng anh vẫn nghe lời, ấn chuông gọi y tá vào. Đến khi y tá đến, Thẩm Mạc vẫn ngồi yên trên giường Lâm Sở Sênh, chẳng buồn nhúc nhích, “Tôi muốn thay thuốc ở đây.”



Y tá hé miệng, dường muốn phản bác lại, theo nguyên tắc thì không thể thay thuốc ở đây được vì dễ có nguy cơ lây nhau giữa hai bệnh nhân. Nhưng mà bên trên đã dặn dò rồi, người trong phòng bệnh này là tổ tông, phải hầu hạ cho thật cẩn thận, cho nên cô ta đành phải miễn cưỡng nói một tiếng “vâng”.



Sau khi y tá đi ra ngoài một lúc về, trừ việc cầm dụng cụ thì cô ta còn dẫn vài người đến khử trùng toàn bộ căn phòng rồi mới bắt đầu thay băng gạc cho Thẩm Mạc.



Miệng vết thương có vẻ hơi nhiễm trùng nên cô ta lại tiêm cho anh một mũi kháng sinh.



Vì miệng vết thương của Thẩm Mạc không nằm ở vị trí nguy hiểm nên phần xử lý cũng không có vấn đề gì, chỉ một lát là xong. Nhưng Thẩm Mạc lại không bớt việc, sau khi đổi thuốc xong, anh còn bảo người ta kê thêm giường bệnh vào trong phòng bệnh này.



Bị giày vò như vậy, bác sĩ cũng không bình tĩnh nổi nữa, sợ Thẩm Mạc lại làm ầm ĩ gây ra chuyện gì đó, cứ thế treo cho anh một bình thuốc, trong đấy toàn là kháng sinh.



Làm vậy thì anh sẽ không chết.



Sau khi nghe bác sĩ nói Thẩm Mạc không sao, Lâm Sở Sênh mới yên tâm, “Anh và Lục Thượng Phong sao vậy? Vừa nãy anh ta nói câu kia là có ý gì?” Sau khi căn phòng yên tĩnh lại rồi, Lâm Sở Sênh mới không nhịn được hỏi anh một câu.



Thẩm Mạc cười đắc ý, “Anh chỉ dạy cho anh ta kĩ năng vợ chồng sống chung với nhau thôi.”



“Em nói cho anh biết, Nhất Nhất là người không biết mưu mô, nếu anh dạy Lục Thượng Phong bắt nạt cô ấy thì em sẽ không tha cho anh đâu.” Lâm Sở Sênh nói vậy, nhưng thực ra lại rất sốt ruột.



Ngay cả cô cũng không phải là đối thủ của Thẩm Mạc, nếu để Trương Nhất Nhất so chiêu thì chẳng phải là cô ấy sẽ thiệt nặng sao?



Thẩm Mạc liếc nhìn Lâm Sở Sênh, “Em đừng dùng bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, anh nể mặt em nên dạy họ cách hòa thuận trong gia đình, em nhìn lại tâm tư của em đi, đồ ác độc!” Thậm chí anh còn hơi run run chỉ vào mặt Lâm Sở Sênh, ra vẻ như mình đang cực kì đau lòng.



Lâm Sở Sênh hừ một tiếng, “Mặc kệ anh!”



Đúng lúc này thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom