• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-298

Chương 310: Bị đau thận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80710.png

Xem ảnh 2
80710_2.png
Giống như ngay từ đầu, việc gặp gỡ Lục Thượng Phong cũng là duyên phận, sớm không đến, muộn không đến, anh ta lại đến đúng lúc cô đang nói như vậy. Mặc dù là hiểu lầm, nhưng đó lại chính là lý do khiến về sau hai người dây dưa với nhau. Lại ví dụ như việc hai người bị tính kế cứ thế ngủ cùng nhau. Ví dụ như việc tội phạm ma túy đột nhiên xuất hiện… Tất cả đều không tuân theo diễn biến bình thường, dường như mọi thứ đều đã được định sẵn.



Trời sinh một đôi, hẳn cũng chỉ đến thế này là cùng.



“Khó lấy quá, để em nhặt giúp anh.” Trương Nhất Nhất thấy ngại trả lời đề tài này nên vội dùng lời khác để chuyển chủ đề, sau3đó cô ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua, điện thoại đã rơi xuống khá sâu rồi.



Nếu muốn lấy ra thì phải đẩy tủ đầu giường ra chỗ khác, cũng may là tủ không nặng, Trương Nhất Nhất có thể tự đẩy được.




Sau khi xong chuyện, Lục Thượng Phong thỏa mãn nằm thở dài trên giường, bảo sao có nhiều người sẵn lòng chết dưới hoa mẫu đơn như vậy, có thể kết hợp chặt chẽ với người phụ nữ mà mình yêu đúng là việc rất may mắn.

Khoan đã, yêu?

Lục Thượng Phong hơi nhíu mày lại, suy nghĩ một chút, đúng là anh ta yêu thật rồi. Trong lúc lơ đãng, anh ta đã bị người phụ nữ nóng bỏng này hấp dẫn rồi đem lòng yêu cô.

Vừa nghĩ thông suốt điểm này, Lục Thượng2Phong liền quay sang nhìn Trương Nhất Nhất. Ban đầu cô còn định mắng vài câu, nhưng lại chạm phải ánh mắt thâm tình của Lục Thượng Phong. Trương Nhất Nhất né tránh, cô vội quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn, không đúng, chính xác là xấu hổ không muốn nhìn.

“Nhất Nhất, đợi đến khi chúng ta già rồi, em nhất định phải chết trước anh đấy.” Trong lúc nói chuyện, anh ta còn kéo tay Trương Nhất Nhất, “Vì anh không muốn để cho em phải chịu đau khổ vì cô đơn.”

Trương Nhất Nhất vừa cúi người xuống thì Lục Thượng Phong đã nhảy xuống giường, trong khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã ấn mạnh vào phía sau Trương Nhất Nhất, ép cô phải dùng tư thế cũ2dựa vào người mình.

“Ấy!” Chắc chắn là Trương Nhất Nhất không chịu ngoan ngoãn nghe lời Lục Thượng Phong, nhưng cô vừa động đậy thì Lục Thượng Phong đã ré lên ra vẻ đau đớn, dọa Trương Nhất Nhất sợ đến mức cô không dám nhúc nhích nữa.

“Lục Thượng Phong, tốt nhất là anh tránh ra đi, nếu không thì em cho anh đẹp mặt đấy!” Trương Nhất Nhất khom người, vì cúi thấp đầu xuống nên giọng điệu khi nói chuyện của cô có vẻ buồn bực, hờn dỗi.

Lục Thượng Phong không hề nhúc nhích chút nào, thậm chí anh ta còn tháo thắt lưng, nhanh chóng cố định tay Trương Nhất Nhất vào đầu giường. Trương Nhất Nhất thấy vậy, lập tức điên cuồng đạp đôi chân đang được tự do của mình.

Lục Thượng Phong9ghé sát cả người về phía trước, đè lên người Trương Nhất Nhất, tách đùi cô ra, dù cô có đạp thế nào thì cũng không đạp trúng anh ta, “Nhất Nhất, anh thật sự rất muốn.” Anh ta cố gắng ghé người về phía trước, dùng giọng nói trầm thấp để thì thầm bên tai Trương Nhất Nhất.

Hơi thở nóng rực phả lên người Trương Nhất Nhất, cố ý tạo nên một khung cảnh rất mập mờ.

Khi tay Lục Thượng Phong đang không ngoan ngoãn, Trương Nhất Nhất lại bắt đầu phản kháng một lần nữa, lần này cô đã thật sự đạp như điên.

Ấy! Lục Thượng Phong bị trúng chiêu của cô, đúng là rất đau, “Nhất Nhất, em phải nghĩ cho kĩ, nếu giờ em tiếp tục phản kháng thì có khả năng4là sẽ làm ồn đến chỗ Thẩm Mạc đấy. Nhưng dù sao thì anh cũng sẽ không buông tay em ra đâu.”

Tất nhiên là chiêu này rất có tác dụng với Trương Nhất Nhất.

Mặc dù Lục Thượng Phong có cảm giác hơi ghen tuông vì quan hệ của Trương Nhất Nhất và Lâm Sở Sênh, nhưng bây giờ anh ta thật sự có cảm xúc rất phức tạp, anh ta đang rất khao khát cô.

Khoan đã, yêu?



Lục Thượng Phong hơi nhíu mày lại, suy nghĩ một chút, đúng là anh ta yêu thật rồi. Trong lúc lơ đãng, anh ta đã bị người phụ nữ nóng bỏng này hấp dẫn rồi đem lòng yêu cô.



Vừa nghĩ thông suốt điểm này, Lục Thượng Phong liền quay sang nhìn Trương Nhất Nhất. Ban đầu cô còn định mắng vài câu, nhưng lại chạm phải ánh mắt thâm tình của Lục Thượng Phong. Trương Nhất Nhất né tránh, cô vội quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn, không đúng, chính xác là xấu hổ không muốn nhìn.



“Nhất Nhất, đợi đến khi chúng ta già rồi, em nhất định phải chết trước anh đấy.” Trong lúc nói chuyện, anh ta còn kéo tay Trương Nhất Nhất, “Vì anh không muốn để cho em phải chịu đau khổ vì cô đơn.”



Mọi người đều nói lời tỏ tình lâu dài nhất đó chính là bầu bạn với nhau, bây giờ cũng vậy, nghĩ lại hai người cùng nắm tay nhau đến già có vẻ như là một câu chuyện rất lãng mạn.



“Quả nhiên sống là phải vận động.” Trương Nhất Nhất còn chưa cảm động xong thì Lục Thượng Phong lại cảm thán một câu.



Thật ra ban đầu Trương Nhất Nhất không phải là người suy nghĩ nhiều, mà Lục Thượng Phong tự nói một mình xong thì lại nghiêng đầu nói với Trương Nhất Nhất: “Chúng ta sinh con đi.”



Trương Nhất Nhất lập tức quay đầu lại, hung hăng trợn mắt với Lục Thượng Phong.



Tên này học thói xấu rồi. Dường như từ sau khi trở về, đầu óc Lục Thượng Phong đã bay bổng hơn trước rất nhiều, nhất định phải tìm cơ hội hỏi Thẩm Mạc xem rốt cuộc hai người đã gặp phải chuyện gì.



Nhưng mà, trước giờ vẫn luôn có câu vợ chồng đánh nhau đầu giường, cuối giường làm lành. Lục Thượng Phong vẫn còn trong khoảng thời gian dưỡng bệnh nên anh ta muốn tổ chức hôn lễ trong khoảng thời gian này, vì đang trong quân đội nên không phải là cứ xin nghỉ phép thì sẽ được phê chuẩn.



Thậm chí ngay cả việc sinh con cũng phải báo cáo trước.



Hai người thương lượng với nhau, sau đó dứt khoát chọn ngày tết ông Công ông Táo, 23 tháng 12. Thời gian ấy vừa đủ để hai người có thể chuẩn bị, hơn nữa Trương Nhất Nhất cũng nghĩ cho Lâm Sở Sênh, khi đó đứa bé trong bụng cô cũng ổn định rồi, có thể đến tham gia hôn lễ của hai người.



Hơn nữa, Lục Thượng Phong còn nói một lý do, hôn lễ sẽ được tổ chức ở nhà họ Lục, sau đám cưới thì họ sẽ ở nhà họ Lục nghỉ ngơi vài ba ngày. Đến hôm mừng năm mới thì vừa khéo có thể ở lại nhà họ Trương để đón Tết.



Thật ra xã hội bây giờ vẫn chưa phát triển đến mức nam nữ hoàn toàn ngang hàng với nhau, chẳng hạn như những ngày lễ lớn như đón năm mới thì thường sẽ phải về bên nhà trai, nhất là khi nhà trai còn rất danh giá nữa. Lục Thượng Phong sẵn lòng sắp xếp như vậy, thật lòng Trương Nhất Nhất cảm thấy rất cảm động.



Tất nhiên, trước kia mẹ Trương cũng đã từng nói với Trương Nhất Nhất, bà coi chuyện Lục Thượng Phong về ở rể là thật, lúc ấy cô đã không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời là không thể. Thế hệ này, Lục Thượng Phong chính là con trai độc đinh của nhà họ Lục, chắc chắn họ sẽ không đồng ý. Bây giờ nhìn lại thì cô cảm thấy thế này cũng chẳng khác gì về ở rể cho lắm, trừ những lúc ở trong quân khu thì cứ rảnh là cô lại về thăm nhà mẹ đẻ.



Lục Thượng Phong cũng sẵn lòng chuyển ra ở với cô, cộng thêm việc mâu thuẫn với mẹ Lục nên Trương Nhất Nhất lại càng có cớ để không đến nhà họ Lục.



Trương Nhất Nhất càng nghĩ lại càng cảm thấy thật ra như vậy cũng tốt.



Trương Nhất Nhất đang vui vẻ cười thì bị Lục Thượng Phong đẩy nhẹ một cái, “Em cười ngu quá.”



Cô lập tức thu lại nụ cười, “Anh mới ngu, cả nhà anh đều ngu.”



Trương Nhất Nhất vung tay ra, định tìm chỗ nào đó thích hợp để nhéo Lục Thượng Phong vài cái, nhưng tay vẫn còn đang trên không thì đã bị anh ta túm lấy, “Em nói sai rồi kìa, chúng ta không bị ngu, mà là bị mù, nhất là anh, chắc chắn là bị mù rất nghiêm trọng.”



Lần này Trương Nhất Nhất đã lập tức phản ứng lại.



Cô nhảy xuống giường phịch một cái, không buồn nói chuyện với Lục Thượng Phong nữa.



Lục Thượng Phong đuổi theo sau, lúc mở cửa ra, đột nhiên anh ta túm Trương Nhất Nhất lại, “Lâm Sở Sênh!” Sau đó hô lên một câu.



Trương Nhất Nhất lập tức trở nên căng thẳng, cô chưa kịp nhìn thì đã bị Lục Thượng Phong đè lên tường, diễn cảnh dồn tường, còn về phần cửa thì Lục Thượng Phong đã nhấc chân lên đạp một cái rồi.



Lúc thả ra, cả hai người đều thiếu oxy, thở phì phò từng hơi một.



“Lục Thượng Phong, anh đang muốn giết người đấy à?” Trương Nhất Nhất bình tĩnh lại, lập tức hét toáng lên với Lục Thượng Phong.



Anh ta cười đến mức run hết cả người lên, “Sao anh nỡ làm thế với một người đẹp thế này chứ.” Thậm chí còn ngả ngớn nâng cằm Trương Nhất Nhất lên.



Biến thái.



Trong nháy mắt, trong đầu Trương Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện hai chữ này.



Bên này Lục Thượng Phong càng nói lại càng quen miệng hơn, anh ta còn nghĩ đến chuyện đợi miệng vết thương khá hơn, lúc nào rảnh thì mời Thẩm Mạc đi uống rượu gì đó để học thêm vài chiêu mới.



Cộc cộc cộc!



Khi hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Trương Nhất Nhất lại giật thót, phản ứng đầu tiên của cô là chẳng lẽ Lâm Sở Sênh đến thật, cô vội vàng sửa sang lại đầu tóc và quần áo một lượt.



Lục Thượng Phong chớp mắt, lặng lẽ lùi về phía sau một bước, như bình thường thì Trương Nhất Nhất sẽ đi mở cửa.



Mà Trương Nhất Nhất lại đang căng thẳng nên cũng không nghĩ gì khác mà chỉ hít sâu một hơi rồi đưa tay ra mở.



Trong lúc mở cửa, Lục Thượng Phong lại thò tay vào trong từ phía đằng sau, cùng lúc đó, Trương Nhất Nhất lại hít sâu một hơi.



Cũng may là Lục Thượng Phong rút tay ra rất nhanh.



Người đến chắc chắn không phải là Lâm Sở Sênh mà là y tá, có vài tờ đơn cần Lục Thượng Phong điền vào, sau khi điền xong, người ta lại cầm đơn rời đi.



Lúc khóa cửa lại, Lục Thượng Phong định kéo Trương Nhất Nhất vào chơi mấy trò kích thích, nhưng lần này Trương Nhất Nhất đã đề phòng rồi nên cô trốn được.



Với thân thủ của Lục Thượng Phong thì chắc chắn có thể bắt được Trương Nhất Nhất, nhưng anh ta lại không làm như vậy mà chỉ dang tay ra tỏ vẻ sao cũng được, “Vất vả lắm mới không có ai đến nhìn, chẳng lẽ em không định xuống đao giết người?” Lúc nói chuyện anh ta còn nhìn về phía Trương Nhất Nhất, cuối cùng dừng lại trên ngực cô.



Khuôn mặt Trương Nhất Nhất lập tức đỏ bừng lên, “Đồ lưu manh!” Sau khi mắng một câu, cô lập tức túm chăn, trùm kín người, như thể chiếc chăn dày này có thể khiến cô cảm thấy an toàn hơn vậy.



Thật ra Lục Thượng Phong rất muốn nhắc nhở Trương Nhất Nhất rằng cô càng quấn mình thì sẽ càng khó hành động, mà như vậy thì cơ hội của anh ta sẽ lại càng lớn hơn.



Nhưng nghĩ lại thì anh ta thấy không nên đùa Trương Nhất Nhất nữa, loại chuyện kia một ngày làm một lần là được rồi, không cần làm nhiều, không lại đau thận.



Lục Thượng Phong vung tay, “Cầm laptop của em qua đây đi, dù sao thì chúng ta cũng rảnh, xem xem em thích lễ cưới kiểu gì, cả thiệp mời cũng cần phải tự thiết kế nữa.”



Trương Nhất Nhất thấy Lục Thượng Phong đã nghiêm chỉnh lại mới thấy yên tâm hơn, tất nhiên nếu Trương Nhất Nhất mà biết được suy nghĩ trong đầu Lục Thượng Phong thì chắc chắn cô sẽ còn nổi điên hơn nữa.



Trương Nhất Nhất cầm laptop đến, tất nhiên là ai cũng rất mong chờ vào hôn lễ của bản thân. Trương Nhất Nhất nói tràng dài toàn bộ mọi thứ, Lục Thượng Phong vừa nghe vừa tìm công ty tổ chức hôn lễ có phong cách tương tự. Về phần thiệp mời gì đó thì Trương Nhất Nhất tự giác giành lấy laptop, cô cảm thấy chuyện vẽ vời là chuyện cần kĩ thuật thì nên để cô tự làm thì hơn, cô không cho Lục Thượng Phong làm rồi lại khiến anh ta mất mặt.



Kĩ thuật của Trương Nhất Nhất cũng không tệ, về cơ bản thì cô có thể vẽ được đại khái những gì mình đang nghĩ. Nhưng đang làm thì lại bị Lục Thượng Phong giành lấy laptop. Trương Nhất Nhất kêu lên, vừa định hỏi anh ta lên cơn điên gì thì nhất thời lại ngớ cả người.



Lục Thượng Phong chẳng những làm nhanh hơn cô, hơn nữa còn có cả bản tổng hợp, bản giả thuyết, vẽ vài cái là đã ra ngay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom