• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-307

Chương 319: Tôi chưa bao giờ là người để mặc cho người ta ức hiếp




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81217.png

Xem ảnh 2
81217_2.png
Lâm Sở Sênh lập tức lắc đầu, “Em không mệt.”



“Không được, em đang mang thai đấy, lại vừa mới xuất viện, không thể cực nhọc thêm nữa.” Thẩm Mạc sầm mặt xuống, giọng điệu cũng hơi lớn hơn.



Lâm Sở Sênh còn đang đắm chìm trong đau khổ, căn bản không chú ý tới những chi tiết này. Cô lắc đầu, kiên quyết không đi nghỉ.



Mẹ Trương vốn đang lặng lẽ chảy nước mắt, lúc này nghe thấy lời nói của Thẩm Mạc liền nhanh chóng lau đi, “Sở Sênh, cháu nghe lời đi nghỉ đi. Nhất Nhất nghe lời cháu nhất, đợi nó khỏe lại, cháu đi khuyên nhủ nó.”




Mẹ Trương vốn định nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Sở Sênh, ít nhất là không để cảm xúc đau khổ này làm cho Lâm Sở Sênh cảm thấy nặng nề. Có điều3vừa nhắc tới Trương Nhất Nhất, bà liền không kiểm soát được nước mắt của mình.

“Sở Sênh, em đi nghỉ trước đi, em ở đây, cô Trương còn phải phân tâm lo lắng cho em.” Lúc này Thẩm Mạc đang dỗ dành Lâm Sở Sênh, anh cố gắng để cho giọng nói của mình dịu dàng hết sức có thể.

“Đúng vậy, Sở Sênh, cháu đi nghỉ trước đi.” Ba Trương cũng khuyên bảo.

Bây giờ đã có một đứa bị sảy thai rồi, đứa còn lại không thể xảy ra chuyện gì nữa.

Lâm Sở Sênh thật sự lo lắng cho Trương Nhất Nhất, nhưng khi thấy ba mẹ Trương đều vây quanh mình, cô cũng thấy khó xử, chỉ có thể gật đầu, “Vâng, cô chú cũng phải chú ý sức khỏe của mình.”

Cùng lắm thì anh đợi cô thêm ba tháng nữa rồi2tổ chức hôn lễ. Bây giờ làm theo ý cô thì phải nhanh chóng đi đăng kí kết hôn, nhưng lúc này anh không nói gì cả.

Ca cấp cứu vẫn đang tiến hành.

Phương án các chuyên gia đưa ra vẫn là rửa tử cung, nhưng phải chuẩn bị sẵn máu trong kho máu. Kết quả, lúc rửa tử cung thật sự bị xuất huyết, hơn nữa còn có xu hướng giảm tiểu cầu.

Điều này khiến tình trạng của Trương Nhất Nhất lại càng nghiêm trọng hơn.

Giày vò suốt một đêm.

Lúc này phòng nghỉ đã được chuẩn bị xong xuôi, lại còn là phòng bệnh gần phòng phẫu thuật nhất, điều kiện chắc chắn là không được tốt lắm, chỉ có một chiếc giường đơn giản, một chiếc ghế gỗ ở đầu giường, tường cũng không được sạch sẽ.

Máy sưởi có vẻ đã bị2hỏng, chỉ có thể mở máy điều hòa.

Nhưng bây giờ không ai có tâm trạng quan tâm đến những thứ này nữa. Lâm Sở Sênh nằm trên giường nhắm mắt lại, không phải là vì cô buồn ngủ mà là vì trong lòng không được thoải mái.

“Dời hôn lễ của chúng ta lại đi.” Ban đầu theo dự định thì một tuần nữa bọn họ sẽ kết hôn, nhưng tình trạng của Trương Nhất Nhất như vậy, Lâm Sở Sênh thật sự không làm được chuyện này.

Thẩm Mạc biết quan hệ giữa Lâm Sở Sênh và Trương Nhất Nhất rất tốt, cũng biết Lâm Sở Sênh sẽ quyết định như vậy. Anh chỉ có thể làm theo ý cô, đáp: “Được.”

Ca cấp cứu vẫn đang tiến hành.



Phương án các chuyên gia đưa ra vẫn là rửa tử cung, nhưng phải chuẩn bị sẵn máu9trong kho máu. Kết quả, lúc rửa tử cung thật sự bị xuất huyết, hơn nữa còn có xu hướng giảm tiểu cầu.



Điều này khiến tình trạng của Trương Nhất Nhất lại càng nghiêm trọng hơn.



Giày vò suốt một đêm.



Mãi cho đến mười giờ sáng hôm sau, ca phẫu thuật mới được coi là thuận lợi.



Cơ bản là đã qua cơn sốc thuốc.



Vì lý do an toàn, bệnh viện lại rửa ruột cho Trương Nhất Nhất thêm một lần nữa.



Tuy không có vết thương nghiêm trọng nhưng vì đã bị giày vò cả đêm, Trương Nhất Nhất bây giờ mới khá hơn một chút. Đến ngày thứ ba, tinh thần của cô đã tốt hơn hẳn, cô đã có thể trò chuyện, thỉnh thoảng còn kể một câu chuyện cười.



Suốt ba ngày này, Lục Thượng Phong không ngủ không nghỉ, luôn túc trực ở4bên ngoài.



“Mẹ, có phải Lục Thượng Phong ở bên ngoài không?” Bởi vì mỗi lần có người đi vào đều sẽ nhìn sang bên trái một cái. Trương Nhất Nhất phát hiện ngay từ đầu rồi, cô chỉ chưa giải quyết mà thôi.



“Nhắc tới nó làm gì? Lại đây ăn cháo đi.” Cứ nhắc tới Lục Thượng Phong là mẹ Trương lại tức giận. Bà bưng hộp giữ nhiệt lên đặt bên môi Trương Nhất Nhất, giống như muốn chặn miệng Trương Nhất Nhất lại.



“Mẹ, con lớn thế này rồi, còn có thể chết vì một người đàn ông sao? Con thật sự không biết mình mang thai. Lúc đó con bị trật chân nên mới tới tiệm thuốc mua thuốc. Thật sự chỉ là trùng hợp thôi. Con còn ba và mẹ, cho dù trời có sập xuống thì con cũng sẽ không sao đâu.” Trương Nhất Nhất vỗ tay mẹ Trương, cô nhìn tấm lưng có vẻ còng đi rất nhiều của bà, trong lòng cảm thấy không thoải mái.



“Hơn nữa còn có Sở Sênh và anh Thẩm ở đây, chắc chắn con sẽ không sao cả. Con và anh ta còn chưa làm thủ tục ly hôn, sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, có tránh cũng không tránh được.” Trương Nhất Nhất cất hộp giữ nhiệt đi, “Việc mẹ cần làm bây giờ là đi về nhà chăm sóc ông bạn già của mẹ, con đỡ hơn nhiều rồi.”



“Không biết lớn nhỏ!” Mẹ Trương lườm Trương Nhất Nhất, nhưng bà vẫn đi ra ngoài theo lời của cô.



Đúng như lời Trương Nhất Nhất nói, có Lâm Sở Sênh ở đây, cô sẽ không phải chịu thiệt. Hơn nữa lần này bọn họ đã nhìn ra được Trương Nhất Nhất trưởng thành rồi, cô cũng đã có ý nghĩ của riêng mình. Mẹ Trương biết thật ra Trương Nhất Nhất đang cố an ủi bà. Nhưng biết thì sao chứ? Đứa bé cũng đã mất rồi, còn có lựa chọn nào khác sao?



Mẹ Trương nghĩ, nếu không phải vì bọn họ trông coi quá kĩ, gây ra áp lực cho Trương Nhất Nhất thì cô cần gì phải lén lút ra tiệm mua thuốc? Cho dù tìm một phòng khám rẻ tiền thì cũng tốt hơn phải chịu khổ như ngày hôm qua.



Sau khi mẹ Trương ra ngoài, Lục Thượng Phong liền đi vào. Anh ta ở bên ngoài nên nghe rõ ràng lời nói của Trương Nhất Nhất.



“Nhất Nhất.” Suốt ba ngày không nói chuyện, vừa cất tiếng, giọng anh ta vừa thô lại vừa khàn.



Trương Nhất Nhất nhìn Lục Thượng Phong. Mới có ba ngày mà Lục Thượng Phong đã tiều tụy hơn rất nhiều, râu mọc lởm chởm, quầng thâm trông như gấu trúc, quần áo đầy nếp nhăn, không hề có một chút tinh thần nào của trước kia.



“Lục Thượng Phong, tôi nói thẳng luôn, anh định khi nào làm thủ tục ly hôn? Chúng ta ly hôn rất đơn giản, không có tranh chấp về tài sản, chỉ cần ký tên là được.” Thái độ của Trương Nhất Nhất bình thản y như lúc đầu nhưng vô cùng kiên quyết.



“Không được! Không được! Anh chắc chắn sẽ không buông tay! Em là của anh! Em là của anh!” Lục Thượng Phong chỉ ngón tay, gần như chĩa vào mặt Trương Nhất Nhất, “Không phải là em không muốn nuôi con của anh sao? Anh sẽ làm cho em sinh, mỗi năm đều sinh, sinh đến khi không thể sinh được nữa mới thôi!”



Nghe cách nói của Lục Thượng Phong, Lâm Sở Sênh vỗ bàn đứng lên. Lục Thượng Phong hại Trương Nhất Nhất thành ra như vậy, anh ta có tư cách gì mà ở đây khoa tay múa chân với Trương Nhất Nhất?



Thấy Lâm Sở Sênh kích động, không đợi cô nói gì, Thẩm Mạc đã đi tới đạp lên người Lục Thượng Phong.



Lục Thượng Phong không phải đối thủ của Thẩm Mạc, anh ta chưa bao giờ là đối thủ của anh cả.



Chuyện xưa như đang diễn lại, giống như trước kia Trương Nhất Nhất bị Lục Thượng Phong chèn ép không vùng vẫy được. Mấy ngày nay, Lục Thượng Phong ăn không ngon ngủ không yên, chắc chắn là bị tụt huyết áp. Lúc này anh ta lại bị Thẩm Mạc đánh, anh ta chỉ có thể dựa vào tường lấy sức, không nhúc nhích gì.



“Lục Thượng Phong, anh thế này không có ý nghĩa gì cả, tôi không giết đứa bé mà là Lục Thượng Phong anh giết!” Trương Nhất Nhất hít mũi, không một người mẹ nào lại không cần con của mình, cho dù nó chỉ là một phôi thai.



“Lục Thượng Phong, anh nghe kĩ cho tôi, tôi tuyệt đối, tuyệt đối không chấp nhận được chuyện làm mẹ kế và bị người khác gán tội là kẻ thứ ba. Tôi không chịu nổi tương lai con tôi hiểu chuyện rồi hỏi bố nó là ai. Nếu anh cứ muốn dây dưa với tôi thì tôi cũng muốn hỏi anh, Lục Thượng Phong, anh định hại chết bao nhiêu đứa con của tôi nữa thì mới chịu buông tay?” Nói đến chỗ xúc động, Trương Nhất Nhất rơi từng giọt nước mắt.



Có lẽ trên thế giới này thật sự có người phụ nữ vì tình yêu mà không thể không chấp nhận đứa bé đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn coi như con ruột, hoặc là thương hơn cả con ruột, mỗi ngày tốn hết tâm tư lấy lòng nó.



Đứa bé đó năm tuổi rồi, đã hiểu chuyện rồi, nó chắc chắn sẽ không chấp nhận một người mẹ từ trên trời rơi xuống như cô. Làm thế nào cũng chỉ có tác dụng ngược mà thôi. Trương Nhất Nhất không biết, thậm chí không thể tưởng tượng được cảnh mình mang bụng bầu sống cùng một nhà với đứa bé đó.



Trương Nhất Nhất thừa nhận mình không phải thánh mẫu, cô sẽ không bao dung cho người không liên quan hoặc là đứa bé không liên quan.



Lại nói Lục Thượng Phong vì cô nên giải quyết hai mẹ con kia, thậm chí còn không liên lạc với đứa bé nữa. Thế nhưng như vậy thì đứa bé kia sẽ không có một tuổi thơ hoàn chỉnh, không có một tư tưởng lành mạnh, không ai đoán trước được sau này đứa bé lớn lên liệu có tính cách vặn vẹo hay không.



Trương Nhất Nhất không ích kỷ đến mức vì tình yêu nhất thời mà đi hại một đứa bé đang trong độ tuổi trưởng thành.



Đã không có cách nào vẹn cả đôi đường thì phải có một bên bị vứt bỏ. Với tình hình trước mắt, Trương Nhất Nhất lựa chọn từ bỏ Lục Thượng Phong.



Lục Thượng Phong ôm đầu, đột nhiên khóc lên, “Nhất Nhất, anh không nỡ rời xa em, em nói anh làm gì mới được đây?” Lục Thượng Phong thật sự rất thích, rất thích Trương Nhất Nhất, bảo anh ta từ bỏ Trương Nhất Nhất thì chính là lấy mạng của anh ta.



Trương Nhất Nhất không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ba tôi có doanh nghiệp của mình, mẹ tôi là nhân viên công vụ, tuy nhà chúng tôi không so được với nhà họ Lục anh nhưng hôn lễ của chúng ta ầm ĩ như vậy, chắc chắn là có rất nhiều người quan tâm. Chỉ cần anh còn dây dưa với tôi thì chắc chắn ba mẹ tôi sẽ không tha cho anh. Đến lúc đó người trong cả nước đều sẽ nhìn vào anh. Cho dù là nhà họ Lục hay là quân khu, bọn họ đều sẽ không cho phép anh gây chuyện. Cho nên Lục Thượng Phong, anh đừng khiến bản thân trở nên quá khó coi.”



Đây không phải là uy hiếp mà chỉ đơn giản là trình bày một sự thật.



Sự thật Trương Nhất Nhất chưa bao giờ là người để mặc cho người ta ức hiếp.



Lục Thượng Phong vẫn đang ra sức ôm đầu, có lẽ lúc này chính là lúc chật vật nhất trong đời anh ta.



“Lục Thượng Phong, anh trở về đi. Tôi hi vọng ngày mai có thể thấy được giấy đồng ý của quân khu. Tôi biết anh có năng lực này. Hãy để cho con của chúng ta yên tâm đi tìm ba mẹ mới của nó.” Trương Nhất Nhất dụi mắt nhìn về phía xa, như thể thấy được đứa con của cô đang bay đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom