• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (4 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-308

Chương 320: Trừ phi bọn họ đều chết hết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81218.png

Xem ảnh 2
81218_2.png
Trương Nhất Nhất lịch sự lắc đầu, “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”



Ba Lục gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó ông ta lấy vài tờ giấy từ trong túi công văn của mình ra, “Đây là đơn xin ly hôn đã duyệt, còn có thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn, chỉ cần các con ký tên là có thể xin ly hôn bất cứ lúc nào.”



“Nhất Nhất, bác biết nhà họ Trương không thiếu tiền nhưng bác vẫn chuẩn bị mười triệu, con cứ coi như là nhà họ Lục đưa cho con bồi dưỡng sức khỏe để chuộc lỗi nhé.” Sau đó ba Lục đặt một tấm thẻ lên bàn.



Thật ra mười triệu là một con số không ít, nhất là trong tình huống3thế này.




Hơn nữa thái độ của ba Lục chứng tỏ rằng ông ta cảm thấy áy náy với Trương Nhất Nhất nên mới nghĩ cách bồi thường cho cô.

Trương Nhất Nhất nhìn tấm thẻ rồi khẽ ngẩng đầu lên, “Vâng, con xin nhận.” Cô rất thoải mái nhận tấm thẻ này.

Ba Lục thở dài một hơi. Ông ta cũng có áp lực khi đến đây, ngộ nhỡ tâm trạng của Trương Nhất Nhất không ổn định rồi làm ầm ĩ lên thì ông ta cũng phải nhịn thôi, chỉ có điều chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Đương nhiên trước khi tới đây, ba Lục đã điều tra Trương Nhất Nhất rồi, thậm chí còn đào cả chuyện của Lý Chí Thành lên nữa. Ông ta2chỉ có thể nói cô gái này là một người rất trọng tình nghĩa.

Ba Lục thở thật dài, không cần thiết phải nói gì thêm nữa, cũng có thể là do ông ta không còn mặt mũi nào để nói.

“Không được! Con không ký tên!” Trương Nhất Nhất ký tên xong liền đặt bút lên bàn. Lúc đến lượt Lục Thượng Phong, anh ta lắc mạnh đầu, không muốn ký tên một chút nào.

Ba Lục lại thở dài, ông ta giận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lục Thượng Phong, quân khu đã bàn bạc xong việc phải xử lý con như thế nào rồi. Theo ba được biết, họ có ý muốn cho con rời khỏi quân đội, bảo lưu đảng tịch, chắc là2sẽ có kết quả trong vòng một tuần lễ.”

Cả nhà họ Lục đều là quân nhân, nhưng đến đời của Lục Thượng Phong lại bị cắt đứt, cho dù là người nào thì cũng sẽ khó chịu. Lục Thượng Phong bị phanh phui tác phong có vấn đề cho nên quân khu không thể không tỏ thái độ.

Một thái độ giải thích với nhân dân cả nước.

Cả cuộc đời này, Lục Thượng Phong không thể mặc quân phục được nữa rồi.

Không ngờ một buổi hôn lễ long trọng lại trở thành một cái hố tự chôn mình.

“Bây giờ con có thể không ký tên, chờ đến khi có phán quyết, Nhất Nhất vẫn có thể kiện con ra tòa. Không có quân hôn bảo vệ, con9không muốn ly hôn cũng phải ly hôn.” Ba Lục nói ra quan điểm của mình một cách vô cùng khách quan.

Mà sự thật cũng chính là như vậy.

Lúc này, ngoài vò đầu ra, Lục Thượng Phong không thể làm gì khác nữa.

Anh ta vừa muốn mặc quân phục, cũng vừa muốn có được cả Trương Nhất Nhất.

“Bây giờ con có thể không ký tên, chờ đến khi có phán quyết, Nhất Nhất vẫn có thể kiện con ra tòa. Không có quân hôn bảo vệ, con không muốn ly hôn cũng phải ly hôn.” Ba Lục nói ra quan điểm của mình một cách vô cùng khách quan.



Mà sự thật cũng chính là như vậy.



Lúc này, ngoài vò đầu ra, Lục Thượng Phong không thể làm4gì khác nữa.



Anh ta vừa muốn mặc quân phục, cũng vừa muốn có được cả Trương Nhất Nhất.



Dường như thứ gì càng không có được thì càng cảm thấy quý giá.



“Lục Thượng Phong, nếu con còn là đàn ông thì con ký tên đi, chịu trách nhiệm cho sai lầm của bản thân, đừng để ba phải coi thường con!” Ba Lục đột nhiên nâng giọng lên, cầm giấy bút đặt đến trước mặt Lục Thượng Phong.



Lục Thượng Phong biết, tất cả đã không thể cứu vãn nữa rồi.



Nước mắt chảy liên tục, cuối cùng anh ta vẫn cầm bút lên ký. Lúc viết xong tên của mình, cả người anh ta đã toát đầy mồ hôi vì căng thẳng.



Thấy hai người đã ký tên xong, ba Lục cầm giấy tờ lên, “Chuyện còn lại giao cho bác, muộn nhất là trước năm giờ chiều nay, bác sẽ đưa giấy ly hôn đến cho hai đứa.” Ba Lục chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại cảm thấy mình còn chưa làm chuyện gì đó.



Ông quay trở lại khom lưng cúi đầu với Trương Nhất Nhất.



“Xin lỗi, nhà họ Lục nợ con.” Một người đàn ông, một người đàn ông có địa vị kiêu ngạo giống như ba Lục lại khom người với Trương Nhất Nhất, thật sự không dễ dàng.



Trương Nhất Nhất cũng không né tránh, “Vâng, con xin nhận lời xin lỗi của bác.” Nụ cười của cô vẫn rất đúng mực.



Ba Lục đi rồi, phòng bệnh không còn ồn ào như ban nãy nữa. Trương Nhất Nhất bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể chuyện này đã không còn ảnh hưởng gì tới cô nữa.



“Nhất Nhất, anh, anh, anh…” Lục Thượng Phong muốn nói chuyện, đến tận lúc này rồi mà anh ta vẫn còn muốn giữ Trương Nhất Nhất bên mình.



Nhưng khi nhìn đồng phục bệnh nhân trên người Trương Nhất Nhất, anh ta lại không thể mở miệng được.



Đúng vậy, đứa con của bọn họ mất rồi, chẳng lẽ anh ta còn muốn hại chết thêm một đứa trẻ khác nữa sao?



Anh ta chán nản đứng lên, đi từng bước ra ngoài.



Bây giờ trong phòng chỉ còn lại ba người. Thẩm Mạc ở lại đây cũng không tiện, anh gật đầu với Lâm Sở Sênh, ra hiệu sẽ chờ cô ở ngoài.



Sau khi ra ngoài, Thẩm Mạc phát hiện Lục Thượng Phong vẫn đang đứng dựa lên tường, rõ ràng là đang chờ ai đó.



“Thẩm Mạc!” Vừa thấy Thẩm Mạc đi ra, Lục Thượng Phong liền khập khễnh bước lên đón.



“Thẩm Mạc, anh là người giỏi nhất, anh nói tôi và Nhất Nhất còn có cơ hội nào nữa không?” Lục Thượng Phong nhìn Thẩm Mạc bằng ánh mắt mong đợi.



“Có!” Không phụ sự kì vọng của Lục Thượng Phong, Thẩm Mạc trả lời rất nghiêm túc.



Mắt của Lục Thượng Phong lập tức sáng lên, “Phải không? Phải không? Có, có là tốt rồi!” Lục Thượng Phong kích động nói lắp bắp, dường như không biết nên thể hiện như thế nào mới tốt.



“Chỉ cần anh giết hai mẹ con kia rồi theo đuổi Trương Nhất Nhất một lần nữa là được.” Thẩm Mạc hờ hững nói ra ý kiến của mình.



Ngay khi nghe thấy câu nói này, đôi mắt Lục Thượng Phong lập tức tối lại.



Làm sao anh ta có thể giết hai mẹ con kia được? Giết người phụ nữ kia cũng được, nhưng đứa bé… hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi anh ta còn là một con người.



Thấy vẻ mặt của Lục Thượng Phong, Thẩm Mạc hờ hững nhún vai.



Nếu Lục Thượng Phong không làm được thì chỉ có thể rời xa Trương Nhất Nhất.



Về điểm này, Lục Thượng Phong có suy nghĩ tới, chẳng qua là bản thân anh ta không thể chấp nhận được mà thôi.



Con người rồi sẽ có lúc tỉnh táo, thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện. Lục Thượng Phong vịn tường, nhích từng bước về phía trước.



Không mặc quân phục thì sao chứ, chỉ cần Lục Thượng Phong muốn là anh ta có thể giữ Trương Nhất Nhất lại bên mình. Nhưng sau đó thì sao? Hại chết hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác? Còn có ba mẹ Trương nữa, làm sao họ có thể khoanh tay đứng nhìn? Cứ tiếp tục giày vò như vậy, kết quả cả hai người đều sẽ bị tổn thương, càng ngày càng cách xa nhau mà thôi.



Buông tay, ít nhất thì vào lúc này, buông tay là con đường duy nhất của anh ta.



Lâm Sở Sênh ngồi bên giường bệnh kéo tay Trương Nhất Nhất. Chuyện đã đến nước này, Trương Nhất Nhất là người khó chịu nhất. Trương Nhất Nhất tựa lên tay Lâm Sở Sênh, mở to đôi mắt ảm đạm nhìn ra bên ngoài.



Cuối cùng Trương Nhất Nhất cũng hiểu rõ, không phải con người từ khi sinh ra đã biết tính kế, chỉ là khi bị ép buộc, họ mới buộc phải suy nghĩ nhiều hơn.



Đúng vậy, tất cả chuyện hôm nay đều là do Trương Nhất Nhất tính toán.



Ngay cả việc uống thuốc cô cũng uống ngay lúc vừa nhìn thấy Lục Thượng Phong, mục đích là làm mất đứa bé ngay trước mặt anh ta, ngăn anh ta tiếp tục dây dưa với cô.



Trương Nhất Nhất chợt nhận ra, khi tính kế người khác, bản thân cô cũng rất mệt mỏi.



Trải qua những việc này, Trương Nhất Nhất lại càng hiểu rõ được nỗi khổ của Lâm Sở Sênh.



Hai người yên lặng ngồi trong phòng bệnh cho đến khi Trương Nhất Nhất chìm vào giấc ngủ.



Lúc Lâm Sở Sênh ra khỏi phòng thì vừa hay nhìn thấy Thẩm Mạc đang nhàm chán ngồi ở hành lang, nhàm chán đến mức ngồi tại chỗ lắc lư chân của mình.



Trong phút chốc, Lâm Sở Sênh bỗng ngẩn ra. Người đàn ông này thật sự là của cô sao? Người đàn ông này thật sự rất yêu, rất yêu cô sao?



Đến lúc Thẩm Mạc chán quá muốn đứng lên đi lại thì mới nhìn thấy Lâm Sở Sênh đừng đờ ra ở đó. Không cần phải giải thích gì nhiều, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh liền biết cô đang suy nghĩ điều gì. Anh đi tới ôm cô vào lòng, “Anh không phải Lý Chí Thành, cũng không phải Lục Thượng Phong. Anh chính là anh, là người đã yêu em hai kiếp, sẽ không thay lòng đổi dạ.”



Tuy Lâm Sở Sênh không hiểu nổi vì sao Thẩm Mạc luôn nói về chuyện hai kiếp, nhưng chắc chắn ý của anh là anh đã yêu cô từ rất lâu rồi.



Lâm Sở Sênh ôm lấy cánh tay Thẩm Mạc, “Đi thôi, em đói rồi, anh mời em ăn bữa tiệc lớn đi.”



“Được, chỉ cần em muốn thì ngày nào chúng ta cũng sẽ ăn uống linh đình.” Thấy Lâm Sở Sênh có tâm tư ăn uống, Thẩm Mạc cũng thấy nhẹ nhõm. Còn về bữa tiệc lớn hay không lớn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với bọn họ cả, dù sao thì bọn họ muốn ăn gì thì ăn cái đó thôi.



Hai người vừa đi vừa cười đùa như thể không hề bị ảnh hưởng bởi điều gì.



Thật ra Trương Nhất Nhất nói rất đúng, bọn họ đều đã là người trưởng thành, nếu vì một hai chuyện mà chán nản đến mức nghi ngờ cuộc sống thì thật sự có lỗi với tuổi tác của bản thân.



Có thế nào thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.



Cho dù vui vẻ hay đau lòng thì bọn họ vẫn phải sống.



Còn không bằng nhân lúc đau lòng thì cố mà đau lòng, khi đau lòng qua đi rồi thì lại vui vẻ sống tiếp.



“Nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ không giải quyết giống như Trương Nhất Nhất đâu, em sẽ dằn vặt anh, hành hạ anh sống không bằng chết.” Ngồi trên xe, Lâm Sở Sênh không nhịn được thì thầm một câu.



Đúng vậy, đây chính là tính cách của cô.



Bị người ta nợ quá nhiều, bản thân dần trở thành con nhím, không đáp trả lại người ta thì trong lòng sẽ khó chịu.



Thẩm Mạc hờ hững cười cười, “Nữ vương của anh, chắc chắn anh sẽ không cho em cơ hội làm vậy đâu.”



Sau khi ăn xong, hai người trở về nhà, bọn họ cứ luôn cảm thấy đã lâu rồi không quay lại nhà họ Thẩm. Có điều, sau khi trở về lại cảm thấy không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn như cũ.



Chắc chắn xe phải chạy vào từ cổng chính, đúng lúc nhìn thấy có người đứng ở cửa, chắc là đang ngắm sao, bởi vì người đó vẫn luôn ngẩng đầu. Nghe thấy tiếng xe chạy, người đó quay lại nhìn, vừa thấy là xe của Thẩm Mạc thì lập tức nhanh chân bỏ chạy như là gặp phải ma.



“Là Thẩm Phong à?” Lâm Sở Sênh chỉ vào bóng lưng của đối phương, có cảm giác không chắc lắm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom