• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-315

Chương 327: Năm mới tốt lành




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81225.png

Xem ảnh 2
81225_2.png
“Sở Sênh.” Thẩm Mạc thấy tâm trạng Lâm Sở Sênh không ổn lắm thì sáp lại gần cô với vẻ rất lo lắng, anh sợ Lâm Sở Sênh đang mang thai nên cơ thể cô sẽ không thể chịu nổi.



Lâm Sở Sênh lắc đầu đi vào phòng ngủ, không buồn tắm rửa gì mà cứ thế nằm lên giường, “Anh nói cho em nghe, rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Lâm Sở Sênh cảm thấy mỏi mắt đến mức gần như không thể mở ra được.



Thẩm Mạc không trả lời mà chỉ lắc tay Lâm Sở Sênh, “Em đừng ngủ, đợi ăn tối xong đã.”



Trước kia cô ăn uống ba bữa không đúng giờ giấc đã đành, bây giờ mang thai rồi, mà tinh thần Lâm Sở Sênh còn có vấn đề nên lại càng phải ăn uống đúng giờ hơn.




Bên ngoài3tiếng pháo hoa không ngừng vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.

Ban đầu Thẩm Mạc còn tưởng rằng năm nay anh và Lâm Sở Sênh có thể đón giao thừa cùng nhau. Bây giờ xem ra sự náo nhiệt bên ngoài cũng chẳng liên quan gì đến anh lắm.

Anh dứt khoát ôm lấy Lâm Sở Sênh ngủ một giấc thật ngon, nhưng chẳng hiểu tại sao anh lại không ngủ được. Khoảng thời gian này, sau khi biết Lâm Sở Sênh mang thai, Thẩm Mạc thường không ngủ được yên giấc. Mặc dù anh cảm thấy rất vui khi biết cô mang thai, nhưng niềm vui ấy lại xen lẫn một chút bất an.

Tựa như trong mấy ngày tới sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Mạc không ngủ được liền dứt khoát dậy sắp xếp thêm vài người nữa đi theo Lâm2Sở Sênh bảo vệ an toàn cho cô. Anh hi vọng mình có thể đảm bảo không có một kẽ hở nào.

Thẩm Mạc sắp xếp xong xuôi vẫn không ngủ được, nằm không cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh lại bật chương trình đêm giao thừa lên xem. Nhưng anh cũng chỉ nhìn thôi, những gì người ta nói trong chương trình đều cứ thế lướt qua đầu anh, anh chỉ thấy miệng của đám người này cứ mấp máy liên tục, chẳng rõ là bọn họ đang nói cái gì.

Thẩm Mạc cũng biết trạng thái bây giờ của anh không tốt chút nào. Thật ra anh cũng có thể uống một lượng thuốc ngủ vừa phải nhưng anh không dám uống, anh sợ ngủ say như chết rồi, nếu Lâm Sở Sênh có chuyện gì cần anh thì anh lại chẳng nghe2được.

Vừa nghĩ đến cảnh Lâm Sở Sênh nằm sõng soài trên nền nhà mà lúc ấy mình lại ngủ say như chết, trái tim anh lại bắt đầu nhói lên.

Anh vỗ mạnh đầu một cái, cứ nằm như vậy đi, không ngủ được thì thôi, cùng lắm thì đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên, cũng chẳng chết được.

Đến đúng mười hai giờ, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tiếng pháo hoa liên tục vang lên mãi không dứt… Mãi đến tầm bốn giờ sáng thì mới coi như yên tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Mạc mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Lâm Sở Sênh chầm chậm lắc đầu, nhưng mà vừa lắc đầu xong cô lại nhắm mắt lại ngủ thiếp đi mất.

Cô vừa ngủ thiếp đi như vậy, Thẩm Mạc liền trở nên bận rộn. Anh bận đo đạc9nhiệt độ cơ thể của cô, sau khi thấy bình thường thì lại tra ít biểu hiện của người mới mang thai và các việc cần chú ý.

Sau khi biết rõ là phụ nữ sau khi mang thai đều thích ngủ là chuyện bình thường, Thẩm Mạc vẫn thấy hơi lo lắng, anh đắp kín chăn cho Lâm Sở Sênh, còn gọi cả bác sĩ đến kiểm tra sơ qua cho cô, xem liệu có vấn đề gì không.

Anh cứ thế bận rộn cho đến tận tối.

Sau khi Thẩm Mạc biết phản ứng của Lâm Sở Sênh là bình thường thì trái tim lo lắng của anh mới dần bình thường trở lại.

Thẩm Mạc cũng biết trạng thái bây giờ của anh không tốt chút nào. Thật ra anh cũng có thể uống một lượng thuốc ngủ vừa phải nhưng anh không dám uống, anh4sợ ngủ say như chết rồi, nếu Lâm Sở Sênh có chuyện gì cần anh thì anh lại chẳng nghe được.



Vừa nghĩ đến cảnh Lâm Sở Sênh nằm sõng soài trên nền nhà mà lúc ấy mình lại ngủ say như chết, trái tim anh lại bắt đầu nhói lên.



Anh vỗ mạnh đầu một cái, cứ nằm như vậy đi, không ngủ được thì thôi, cùng lắm thì đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên, cũng chẳng chết được.



Đến đúng mười hai giờ, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, tiếng pháo hoa liên tục vang lên mãi không dứt… Mãi đến tầm bốn giờ sáng thì mới coi như yên tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Mạc mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.



Khoảng bảy giờ sáng, Lâm Sở Sênh tỉnh dậy, nhẹ nhàng bước xuống giường, Thẩm Mạc cũng tỉnh dậy theo: “Sở Sênh, sao thế?” Vừa thấy Lâm Sở Sênh khom người xuống, Thẩm Mạc liền sợ đến mức ngồi bật dậy.



Lâm Sở Sênh cười, “Em thấy anh ngủ ngon quá, sợ quấy rầy đến anh.” Cô vội vàng giải thích một câu.



Vốn dĩ khi ai đó khẽ cử động chân tay thì sẽ vô tình uốn cong người xuống.



Thẩm Mạc nghe Lâm Sở Sênh nói vậy thì mới cảm thấy khá hơn, anh xoa huyệt thái dương, chuẩn bị ngồi dậy.



Đến khi Lâm Sở Sênh sửa soạn xong đi ra thì Thẩm Mạc đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó, “Chúc mừng năm mới, em yêu!” Anh dang tay ra, giống như đang chờ Lâm Sở Sênh lao vào lòng mình.



“Chúc mừng năm mới.” Lâm Sở Sênh cười đáp lại.



Ban đầu Lâm Sở Sênh định cứ thế đi ngang qua anh, nhưng mà đang là Tết, chiều theo ý Thẩm Mạc một lần cũng không sao. Cả người cô đã quay sang một bên bây giờ lại đi vòng lại, đi nhanh vài bước về phía Thẩm Mạc rồi ôm chầm lấy anh, “Chúc mừng năm mới, chồng của em.”



Lâm Sở Sênh khẽ nói một câu bên tai Thẩm Mạc.



Lâm Sở Sênh không thể mở miệng nói ra mấy câu ông xã, bà xã đang thịnh hành bây giờ được, hôm nay cô gọi anh là chồng cũng đã là không dễ dàng rồi.



Thẩm Mạc cũng thấy rất hài lòng, anh ôm chặt lấy Lâm Sở Sênh, đắc ý đến mức không thể diễn tả được, “Anh có quà muốn tặng cho em.”



Cuối cùng khi Lâm Sở Sênh bị anh ôm đến mức thấy hơi khó chịu thì Thẩm Mạc mới chịu thả cô ra.



Lúc này biểu hiện của Thẩm Mạc cứ y như trẻ con vậy, anh nhanh chóng chạy đi lấy một chiếc hộp từ tủ quần áo ra, nâng đến trước mặt Lâm Sở Sênh như bảo bối, “Nhìn xem, thích không?”



Trước ánh mắt đầy mong chờ của Thẩm Mạc, Lâm Sở Sênh từ từ mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc váy thắt eo màu đỏ, khi mặc vào thì sẽ cực kì trẻ trung.



Hơn nữa màu đỏ này còn cực kì bắt mắt.



Lâm Sở Sênh không nhịn được bật cười, nhất là khi thấy trên nhãn viết MADE IN SHENMO, “Anh biết làm cái này từ bao giờ thế.”



Thẩm Mạc tiến về phía trước hai bước, anh cầm chiếc váy ra, ướm vào người Lâm Sở Sênh một lúc, hoàn hảo! Thẩm Mạc cảm thấy cực kì hài lòng với tác phẩm của mình, “Anh cảm thấy thiết kế quần áo cũng không khó lắm.” Nói xong, anh còn mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác.



Thậm chí còn cố ý nói nhỏ thêm, “Anh đã cất chiếc váy trong tủ kia của em đi rồi.”



Thấy Thẩm Mạc như vậy, Lâm Sở Sênh liền cười đến mức mắt híp lại thành một đường kẻ. Thật là, cô cảm thấy đàn ông thường rất rộng lượng, nhưng ý kiến này chắc chắn không thể áp dụng với Thẩm Mạc. Nhìn đi, đến tận bây giờ Thẩm Mạc vẫn còn nhớ Lâm Sở Sênh đã từng nhận váy do Vân Ly tặng, thậm chí anh còn tự tay may thêm một chiếc váy khác cho cô.



“Nói gì thì nói, anh may cũng được đấy.” Lâm Sở Sênh gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng với chiếc váy này. Thậm chí cô còn chủ động hôn một cái lên mặt Thẩm Mạc.



“Em cũng có quà tặng cho anh.” Lâm Sở Sênh cười sau đó cũng đi đến tủ quần áo của mình như Thẩm Mạc vừa nãy.



Cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ hơn rất nhiều so với hộp của Thẩm Mạc rồi đưa cho anh.



Thật ra Thẩm Mạc rất kích động, anh nhìn Lâm Sở Sênh rồi nôn nóng mở chiếc hộp ra, bên trong có một chiếc đồng hồ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì chiếc đồng hồ này khiến người ta cảm thấy rất có khí thế, như thể nó là vua trong thế giới đồng hồ vậy.



Sau khi lấy đồng hồ ra thì lại thấy phần phía dưới kim đồng hồ có cái gì đó.



Nhìn kĩ lại thì thấy có một mặt kim cương nhỏ được khảm thành mặt của Lâm Sở Sênh.



Lúc này miệng Thẩm Mạc đã hoàn toàn ngoác đến tận mang tai, cuối cùng anh cũng thấy được vẻ dịu dàng này của Lâm Sở Sênh. Gần như lúc nào cũng phải đeo đồng hồ…. Đeo nó lên tức là ngày nào cũng thấy Lâm Sở Sênh đúng không?



Đổi lại, Thẩm Mạc liền tặng cho cô một nụ hôn cực kì nóng bỏng.



Vốn dĩ hai người dậy rất sớm nhưng đến khi ăn sáng thì cũng đã tám giờ rồi.



Lâm Sở Sênh mặc váy Thẩm Mạc may cho cô, Thẩm Mạc đeo đồng hồ Lâm Sở Sênh tặng, hai người nắm tay nhau, song song đi xuống.



Bình thường, sáng sớm mùng 1 là phải ăn sủi cảo, đây là truyền thống.



Thật ra nếu dựa theo truyền thống thì hôm nay Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh phải ăn cơm cùng với ba mẹ Thẩm, nhưng anh cũng nói là cảm thấy bữa cơm đầu tiên của năm nay phải thanh tịnh một chút nên nhà nào ăn ở nhà nấy thì hơn.



Hôm qua có gió lớn, có tuyết rơi, hôm nay trời xanh mây trắng, lại thêm cả tuyết trắng, kể ra thì đây cũng là một cảnh rất đẹp.



Hai người lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.



Tất nhiên việc lấy áo khoác này chắc chắn là Thẩm Mạc làm rồi, trong lúc anh đi lấy áo khoác thì chuông điện thoại của anh vang lên, có thông báo tin nhắn ai đó gửi đến. Vốn dĩ Lâm Sở Sênh cũng chẳng nghĩ gì, chỉ tiện tay lướt một cái, nào ngờ màn hình lại cứ thế mở ra.



Nhanh đến mức Lâm Sở Sênh còn chưa kịp phản ứng lại, cô còn tưởng là người như Thẩm Mạc thì sẽ phải cài mật khẩu điện thoại chứ.



Tin nhắn chỉ là tin nhắn chúc mừng năm mới rất bình thường thôi, nhưng người gửi là Cam Như Ý, điều này khiến Lâm Sở Sênh không nhịn được mà xem lại tin nhắn chúc mừng này một lần nữa.



Nhìn qua thì đây chỉ là một bài thơ chúc mừng bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng sau khi đọc cẩn thận lại thì mới phát hiện ra bài thơ này có ẩn ý, nếu ghép các từ đầu tiên của mỗi câu lại thì sẽ thành câu: “Em thích anh rất lâu rồi.”



Lâm Sở Sênh cũng không biết mình có cảm giác gì, nhưng dù sao thì cô cũng không thoải mái cho lắm.



Đợi đến khi Thẩm Mạc đi xuống, Lâm Sở Sênh lắc lắc điện thoại, “Mới sáng ra đã có người tỏ tình với anh rồi này.”



Lâm Sở Sênh tưởng là Thẩm Mạc sẽ cầm điện thoại lên xem, nào ngờ là anh chẳng quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó mà chỉ chăm chăm mặc áo vào cho Lâm Sở Sênh, “Sao thế, em ghen à? Nếu biết là em cũng biết ghen thì anh nên bảo cô ấy về sớm hơn mới phải.”



Lâm Sở Sênh lườm Thẩm Mạc, nhét điện thoại vào tay anh rồi tự mình đi ra ngoài.



Cuối cùng Thẩm Mạc cũng cầm điện thoại, cúi đầu liếc nhìn rồi đặt điện thoại lên bàn ăn, sau đó đuổi theo Lâm Sở Sênh.



Biệt thự Thẩm Thị rất lớn, phần sân cũng không nhỏ, lại còn rất chú ý đến việc tu sửa nên cũng có vài chỗ đáng xem.



Hai người đi ra ngoài lại gặp Thẩm Phong, lần này Lâm Sở Sênh đã thấy rất rõ khuôn mặt anh ta còn khó coi hơn cô tưởng tượng rất nhiều.



Sau khi thấy Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, rõ ràng là Thẩm Phong định rời đi, còn quay người đi chỗ khác rồi. Nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ta lại quay lại, gật đầu với Lâm Sở Sênh và Thẩm Mạc, “Năm mới tốt lành.” Vì khó nói chuyện nên Thẩm Phong phải nói từng câu từng chữ một cách cực kì chậm rãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom