• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (1 Viewer)

  • thien-kim-bao-thu-317

Chương 329: Cả hai đều là con của ông




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81227.png

Xem ảnh 2
81227_2.png
Cam Như Ý vừa rời đi, mọi thứ liền lập tức trở nên yên tĩnh.



Thẩm Mạc lạnh lùng nhìn ba Thẩm, anh không nói câu nào, cứ thế kéo Lâm Sở Sênh về phòng mình.



“Nhà họ Cam và nhà họ Thẩm kết thông gia với nhau, ai cũng sẽ có lợi, mày cũng có.” Ba Thẩm ở phía sau thong thả mở lời.



Lời nói này cũng không đủ để khiến Thẩm Mạc thấy dao động, anh không hề có ý định dừng bước, “Cho dù Lâm Sở Sênh giỏi giang thế nào nhưng không có bối cảnh lớn thì cũng chẳng giúp gì được cho mày, thậm chí còn vướng chân.” Có vẻ như ba Thẩm vẫn không chịu từ bỏ.




* Bạch Liên Hoa: Hoa sen trắng, chỉ những cô gái luôn tỏ3ra ngây thơ vô tội.

Tất nhiên Lâm Sở Sênh cũng biết rõ là chắc chắn Thẩm Mạc sẽ không vứt bỏ cô vì những chuyện này. Nhưng mà lúc này đối với Lâm Sở Sênh, chỉ nghĩ đến hai chữ vứt bỏ thôi cũng đã đủ chạm đến điểm nhạy cảm của cô rồi.

“Thẩm Mạc, nếu mày thật sự từ bỏ chuyện kết thông gia thì bây giờ ra nói cho Như Ý, nói cho con bé biết là mày sẽ không bao giờ cưới con bé, nói cho nhà họ Cam là Thẩm Hạo Chấn đây không thể quản được Thẩm Mạc mày nữa!” Bây giờ ba Thẩm cũng chẳng quan tâm là Thẩm Mạc có quay đầu lại hay không, chỉ cần anh nghe lọt tai là được.

Thẩm Mạc vẫn không để ý2đến chuyện này mà cứ thế đi về phía trước.

“Sao, không làm được à? Vẫn muốn khiến Như Ý ảo tưởng à?” Ba Thẩm đứng một bên, cứ thế trực tiếp dùng cách khích tướng.

Cuối cùng Thẩm Mạc cũng từ từ quay đầu lại, anh lạnh lùng nhếch mép lên, “Tôi còn tưởng là ông có thủ đoạn cao minh nào đó, bây giờ nhìn lại thì cũng chỉ thế mà thôi.”

Ba Thẩm rút một điếu thuốc ra, đang định châm thì nhìn thấy bụng Lâm Sở Sênh, cuối cùng đành cất vào, “Mày đã khinh thường thủ đoạn của tao như vậy thì sao lại không dám đi.”

Thẩm Mạc hừ lạnh, “Ông muốn để tôi đi như vậy, chẳng thà cứ nói thẳng ra là ông đang muốn chia rẽ quan hệ của2tôi và Sở Sênh đi.”

Mặc dù bị vạch trần mục đích nhưng ba Thẩm cũng không hề có cảm giác như thẹn quá hóa giận, ông ta còn tỏ vẻ hờ hững: “Thử đi rồi sẽ biết.”

Nếu là trước kia thì Thẩm Mạc thật sự chẳng quan tâm đến ông ta, nhưng bây giờ anh lại hơi sợ, sợ rằng Lâm Sở Sênh sẽ bị thương.

Nhưng đây đúng là sự thật.

Lâm Sở Sênh giỏi giang, là tinh anh trong nơi làm việc, quản lý cấp cao trong công ty… Đúng vậy, những điều này đều là ước mơ của người bình thường, nhưng rất tiếc Thẩm Mạc không phải người bình thường.

Thời gian này chính phủ đang theo dõi nhà họ Cam rất gắt gao, nhà họ Cam cần có nguồn tài lực của9nhà họ Thẩm để khơi thông quan hệ. Mà nhà họ Thẩm cũng cần có sự hậu thuẫn của nhà họ Cam để được chính phủ bật đèn xanh.

Nếu là một doanh nhân bình thường thì chắc chắn sẽ lựa chọn Cam Như Ý.

Thật ra Lâm Sở Sênh cảm thấy hơi buồn cười, ở thời điểm này, tất cả mọi sự nỗ lực của cô đều chẳng đáng để nhắc tới, thậm chí cô còn giống Bạch Liên Hoa* cần đàn ông đứng ra bảo vệ.

Ba Thẩm rút một điếu thuốc ra, đang định châm thì nhìn thấy bụng Lâm Sở Sênh, cuối cùng đành cất vào, “Mày đã khinh thường thủ đoạn của tao như vậy thì sao lại không dám đi.”



Thẩm Mạc hừ lạnh, “Ông muốn để tôi đi như vậy, chẳng thà4cứ nói thẳng ra là ông đang muốn chia rẽ quan hệ của tôi và Sở Sênh đi.”



Mặc dù bị vạch trần mục đích nhưng ba Thẩm cũng không hề có cảm giác như thẹn quá hóa giận, ông ta còn tỏ vẻ hờ hững: “Thử đi rồi sẽ biết.”



Nếu là trước kia thì Thẩm Mạc thật sự chẳng quan tâm đến ông ta, nhưng bây giờ anh lại hơi sợ, sợ rằng Lâm Sở Sênh sẽ bị thương.



Lâm Sở Sênh từ từ thả tay Thẩm Mạc ra, “Đi đi, đúng lúc em đang cần nghỉ ngơi.” Cô bình tĩnh mỉm cười, không hề có chút gợn sóng nào.



Đã ở thế đối lập với nhau, là kẻ địch thì cũng phải biết rõ đối phương có mục đích gì, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con. Lâm Sở Sênh rất hiểu đạo lý này.



Hơn nữa Lâm Sở Sênh cũng cảm thấy mình chỉ mang thai mà thôi, cũng không yếu ớt đến mức không thể gánh vác được chuyện sinh hoạt của bản thân, cần có đàn ông bảo vệ 24/7.



Thấy Lâm Sở Sênh đi về, Thẩm Mạc liền cử vệ sĩ bảo vệ cho cô thật tốt, trước mặt mấy con cáo già này, phải thật cẩn thận mới được. Anh tự lái xe ra ngoài, đi được một đoạn rồi mới nhớ là mình không cầm điện thoại cá nhân đi theo, nhưng mà trên xe vẫn có điện thoại làm việc, anh sẽ không bỏ lỡ bất cứ chuyện gì .



Ba Thẩm nhìn thấy Thẩm Mạc ra ngoài rồi mới nhàn nhã châm điếu thuốc, ngồi trên xích đu như kiểu đã bước vào cuộc sống của người già trước tuổi.



Mẹ Thẩm đứng ở trên tầng, nhìn chằm chằm vào ba Thẩm, “Sao? Bà mất kiên nhẫn muốn biết tôi làm gì rồi à?” Ba Thẩm từ từ đặt báo xuống sau đó ngẩng đầu lên nhìn mẹ Thẩm.



Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của ba Thẩm, mẹ Thẩm cảm thấy khó chịu trong lòng, bà không muốn nói nhiều với ông ta, cứ thế quay người định bỏ về phòng.



“Bà vội như vậy làm gì?” Ba Thẩm dập điếu thuốc, dứt khoát đứng dậy lên lầu theo, “Bà nói xem, thằng Cả bị tai nạn giao thông phải sống thực vật, thằng Hai sẽ có kết cục thế nào đây?”



“Ông là đồ biến thái, ác ma!” Nhắc đến chuyện này, mẹ Thẩm liền trở nên kích động.



Ba Thẩm đột nhiên đẩy mẹ Thẩm vào tường, “Tôi là ác ma? Đúng, tôi là ác ma đấy thì sao nào, nếu bà thích tôi tra tấn thì cứ ra ngoài, lập tức cút xa ra cho tôi!” Ba Thẩm chỉ vào cửa lớn, giọng nói của ông ta còn trở nên hơi khàn khàn vì nói quá to.



Mẹ Thẩm đẩy ba Thẩm ra, trong mắt bà, người đàn ông này thật sự hết thuốc chữa rồi.



Mẹ Thẩm đi xuống lầu rồi ba Thẩm mới trở lại trạng thái bình thường, “Bà mặc kệ sự sống chết của con mình, chỉ muốn theo đuổi nhu cầu của bản thân. Bà nghĩ bà thanh cao hơn tôi ở chỗ nào chứ? Giả thánh nhân!”



Mẹ Thẩm liếc mắt sang chỗ khác, bà cố kìm nén sự xúc động trong lòng mình, dường như bà đang đi lên trên với vẻ khá bất an.



Ba Thẩm vừa lên lầu, lại đi xuống, “Chúng ta thực hiện một giao dịch nhé?” Ba Thẩm vừa nói vừa tiến về phía trước, dù suýt va phải mẹ Thẩm nhưng ông ta vẫn cứ đi lên, ép bà lùi về phía sau, “Chỉ cần bà có thể bảo Thẩm Mạc cưới Cam Như Ý thì tôi sẽ bỏ qua cho con bà.”



“Đó cũng là con của ông.” Không hiểu sao mỗi lần mẹ Thẩm nghe ba Thẩm nói câu “con của bà” thì bà lại cảm thấy rất khó chịu.



Ba Thẩm lập tức gật đầu, “Đúng, là con của chúng ta. Vậy bà khai sáng cho con của chúng ta đi, bảo nó cưới cô gái đó đi. Tốt cho nó, cũng tốt cho chúng ta.” Mẹ Thẩm không ngừng lùi lại, không nhìn ra phía sau, đúng lúc bà sắp ngã xuống thì ba Thẩm lại kéo tay bà lại, giống như khi còn trẻ…



“Rốt cuộc ông làm vậy là có mục đích gì?” Mẹ Thẩm nhìn ba Thẩm với ánh mắt đề phòng, mặc dù thực ra bà cũng biết là cưới Cam Như Ý có rất nhiều lợi ích, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, bà đã quen với việc không tin người đàn ông này.



Ba Thẩm dùng tay ấn lên chóp mũi mẹ Thẩm, “Tất nhiên là tôi muốn con trai bà biết được cảm giác lấy một người đàn bà có quá nhiều thứ trong đầu là trải nghiệm thế nào.”



Mẹ Thẩm cảm thấy lý do này hơi gượng ép, nhưng suy cho cùng nó vẫn có thể giải thích mọi chuyện.



“Tôi hi vọng là bà có thể giải quyết thỏa đáng trước khi kì nghỉ kết thúc.” Sau khi giữ cho mẹ Thẩm ổn định lại, ba Thẩm cũng lùi về sau một bước, duy trì khoảng cách nhất định.



Mẹ Thẩm mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác, thật ra bà cũng rất cố gắng nghĩ xem rốt cuộc ba Thẩm có mục đích gì, nhưng dù nghĩ thế nào thì bà vẫn không nghĩ ra được.



Ba Thẩm nói xong những lời cần nói liền quay lưng lên lầu, “Bà cũng biết là sự kiên nhẫn của tôi không tốt lắm mà.”



Uy hiếp! Câu nói cuối cùng này chắc chắn là một lời uy hiếp.



Mẹ Thẩm cũng chẳng còn tâm tư gì nữa, bà lập tức ngồi thừ người ra trên sofa.



Ba Thẩm lên lầu, vào thẳng thư phòng.



Hành lang thư phòng nối liền với ban công, Thẩm Phong đứng trên ban công, mặc dù anh ta không có can đảm để xuất hiện trước mặt người khác nhưng cũng không có nghĩa là anh ta thích cảm giác không biết gì cả. Anh ta vẫn luôn ở yên một chỗ, thám thính những tin tức có ích.



Chẳng hạn như bây giờ.



Thẩm Phong thấy ba Thẩm đi tới liền vô thức tránh đi, khi nghe thấy tiếng bước chân của ba Thẩm càng ngày càng gần chỗ mình hơn, anh ta chỉ cảm thấy tim mình như sắp nhảy vọt lên tận cổ.



Ban đầu anh ta luôn cảm thấy ba Thẩm nghiêng về phía mình, nhưng sau lần ba Thẩm nổi điên với mình, anh ta có chút hơi dao động, thậm chí còn rất sợ ba Thẩm.



Ba Thẩm dừng lại trước cửa thư phòng một lúc, im lặng không có một tiếng động nào, điều này lại càng khiến Thẩm Phong thấy căng thẳng hơn.



Mặc dù sau đó đã nghe thấy tiếng ba Thẩm đi vào thư phòng rồi nhưng anh ta vẫn không dám đi ra, chỉ sợ vừa thò đầu ra thì sẽ gặp phải ba Thẩm.



Thẩm Phong vẫn ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, thậm chí ngay cả việc thở anh ta cũng phải cẩn thận từng chút một.



Đột nhiên tiếng bước chân lại vang lên trên hành lang vốn đang yên tĩnh khiến tim Thẩm Phong lại một lần nữa nhảy vọt lên tận cổ.



Mà bước chân của đối phương còn liên tục vang lên, thậm chí càng ngày càng gần anh ta hơn.



Thẩm Phong vội vàng đứng lên, đã biết rõ đối phương đến ban công rồi thì cứ đứng lên trước, ít ra thì dáng vẻ khi bị phát hiện ra cũng không quá chật vật. Dù là lừa mình dối người thì cũng phải khiến người ta cảm thấy anh ta chỉ tình cờ đứng ở đây mà thôi.



“Cậu Ba.” Thẩm Phong căng thẳng đến mức không dám nhìn xem là ai đến, đột nhiên có người gọi như vậy, anh ta sợ đến mức giật bắn mình. Chủ yếu là cách gọi này quá bất ngờ.



Người giúp việc cầm khay trà đứng ở đó, “Ông chủ nói cậu muốn uống nước, bảo tôi mang đến cho cậu.” Người giúp việc thấy mình dọa Thẩm Phong giật nảy mình liền sợ sệt, sợ là Thẩm Phong sẽ tức giận mắng mình.



Nhất là bây giờ Thẩm Phong lại rất hay nổi giận nữa.



“Gì cơ?” Thẩm Phong ngạc nhiên nhìn người giúp việc.



Thẩm Phong suy nghĩ rồi lại liếc nhìn ba Thẩm, vậy có nghĩa là vừa nãy ba Thẩm đã phát hiện ra anh ta nhưng không nói gì mà lại bảo người giúp việc cầm đồ đến, dường như có ý an ủi anh ta.



Thẩm Phong nhanh chóng động não, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, “Để xuống đi.”



Người giúp việc đi rồi, Thẩm Phong cầm cốc lên, chăm chú nghĩ xem rốt cuộc ba Thẩm có ý gì, nhưng một lúc lâu sau vẫn chẳng nghĩ ra được. Thẩm Phong vỗ vào tường, nếu không nghĩ ra thì cứ đi hỏi ba Thẩm vậy.



Ba Thẩm đã vứt cho mình một cành ô liu rồi thì hẳn là ông ta sẽ không keo kiệt đến mức không nói gì với mình đâu nhỉ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom