• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-320

Chương 332: Tôi chỉ muốn cuộc hôn nhân này là của tôi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81230.png

Xem ảnh 2
81230_2.png
Như vậy thì chẳng bằng cứ chờ họ bùng nổ ra một thể.



Thẩm Mạc nhìn Lâm Sở Sênh, “Bảo anh lấy người khác ư, trừ phi anh chết.” Mặc dù Thẩm Mạc biết Lâm Sở Sênh sẽ tin mình, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nói một câu, ngăn chặn mọi lời nói có khả năng gây hiểu lầm.



Lâm Sở Sênh cười gật đầu, dường như chẳng có ý kiến gì về vụ ồn ào này.



“Đợi mấy ngày nữa là chúng ta có thể rời khỏi Thẩm Thị rồi.” Thẩm Mạc vẫn muốn nói thêm vài câu, “Hôm qua lúc anh đến tìm Cam Như Ý để nói rõ ràng thì cô ấy không có nhà mà lại ra biển rồi. Anh không biết là cô ấy cố ý hay vô tình nữa, nhưng anh cũng không rảnh để đi3dạo với cô ấy. Anh chỉ đi xử lý chuyện của mình, đi xem văn phòng, về cơ bản thì cũng sắp chuẩn bị xong rồi.”




“Ông Thẩm, kết hôn với ai là chuyện của tôi, nếu như ông vừa ý cô gái này thì ông tự lấy là được, tôi nghĩ là mẹ tôi chắc chắn sẽ rất sẵn lòng nhường chỗ cho người hiền đấy.” Từ trước đến nay, Thẩm Mạc vẫn luôn rất độc miệng.

“Thẩm Mạc, anh nhắc lại câu vừa rồi xem!” Cam Như Ý vốn đang thản nhiên ngồi bóc vỏ hạt khô, bây giờ lại giơ tay lên ném hạt khô xuống đất.

Thẩm Mạc từ từ dời mắt về phía người Cam Như Ý, “Như Ý, em là người thông minh, cũng hiểu hết những gì anh nói, hà cớ gì lại phải làm2vài chuyện khiến tất cả chúng ta cùng khó xử như vậy?” Thẩm Mạc nói rất khách sáo với Cam Như Ý.

Cam Như Ý chầm chậm đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Sở Sênh, cứ thế quan sát cô từ trên xuống dưới, “Thẩm Mạc, em nghĩ bản thân anh cũng biết rằng đàn ông nên chú trọng vào điều gì hơn.”

“Nếu như không thể ở bên cạnh Sở Sênh thì anh có làm đàn ông hay không cũng không quan trọng.” Thẩm Mạc vẫn nắm chặt tay Lâm Sở Sênh, “Như Ý, anh hi vọng chuyện này không liên quan gì đến em, đừng để đến lúc đó anh lại khiến em bị tổn thương.”

Nghe Thẩm Mạc nói rõ ràng như vậy, vẻ mặt Lâm Sở Sênh lại càng thong dong hơn.

Có một người đàn ông thông minh,2ngoài việc bình thường sẽ bị anh tính toán ra thì khi xử lý những chuyện thế này thì thật ra lại khá tốt.

Xe quay đầu lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, quay về theo đường cũ.

Về tới biệt thự, vừa vào cửa thì hai người đã thấy ba Thẩm ngồi trong chòi ngoài sân nói chuyện phiếm với Cam Như Ý, dưới ánh nắng mùa đông, nhìn hai người có vẻ hết sức nhàn nhã.

Thẩm Mạc vừa xuống xe liền đi thẳng đến chỗ hai người họ. Cam Như Ý ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua nhưng cũng không chủ động quan tâm đến Thẩm Mạc giống như muốn thể hiện khí thế của mình.

Những gì nên nói anh cũng đã nói hết rồi.

Có ở lại cũng chẳng có ích gì nữa. Thẩm Mạc nắm tay Lâm Sở9Sênh quay về phòng mình, “Thẩm Mạc, em muốn nói chuyện riêng với anh.” Cam Như Ý đi vài bước, đuổi theo sau hai người.

“Những gì nên nói anh cũng đã nói hết rồi, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau nữa.” Thẩm Mạc vừa đi vừa bỏ lại một câu như vậy.

Trở về phòng mình, Thẩm Mạc bắt đầu liên lạc với truyền thông, anh muốn tiến hành giải thích về chuyện này, dù là việc công hay việc riêng thì cũng đều cần anh trực tiếp đứng ra.

Trong phòng ngủ, Lâm Sở Sênh lướt điện thoại của Thẩm Mạc, đột nhiên tìm ra dãy số lạ hôm qua, cô ấn gọi, “Alo?” Đối phương nhanh chóng ấn nghe máy.

Có ở lại cũng chẳng có ích gì nữa. Thẩm Mạc nắm tay Lâm Sở Sênh quay4về phòng mình, “Thẩm Mạc, em muốn nói chuyện riêng với anh.” Cam Như Ý đi vài bước, đuổi theo sau hai người.



“Những gì nên nói anh cũng đã nói hết rồi, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau nữa.” Thẩm Mạc vừa đi vừa bỏ lại một câu như vậy.



Trở về phòng mình, Thẩm Mạc bắt đầu liên lạc với truyền thông, anh muốn tiến hành giải thích về chuyện này, dù là việc công hay việc riêng thì cũng đều cần anh trực tiếp đứng ra.



Trong phòng ngủ, Lâm Sở Sênh lướt điện thoại của Thẩm Mạc, đột nhiên tìm ra dãy số lạ hôm qua, cô ấn gọi, “Alo?” Đối phương nhanh chóng ấn nghe máy.



“Cô Cam.” Lâm Sở Sênh hắng giọng, “Tôi nghĩ là chúng ta nên gặp nhau, một tiếng nữa cô đến nhà tôi được không?”



“Tại sao tôi phải đến nhà cô?” Cam Như Ý ngừng lại một lát, cô ta đang tự hỏi mình có cần thiết phải đến nhà Lâm Sở Sênh hay không.



“Coi như là đến chăm sóc phụ nữ có thai là tôi đi.” Lâm Sở Sênh không có ý định cứng rắn với Cam Như Ý, coi như chỉ đùa một câu rồi kết thúc đề tài này.



Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Sở Sênh tiện tay xóa lịch sử cuộc gọi rồi để điện thoại về chỗ cũ.



Thẩm Mạc đã liên hệ với bên truyền thông rồi, nói là hi vọng có thể gặp mặt các đơn vị truyền thông sớm nhất có thể, khoảng nửa tiếng sau anh nói với Lâm Sở Sênh là muốn đi ra ngoài mở buổi họp báo.



Tất nhiên là Lâm Sở Sênh đồng ý.



Nửa tiếng sau nữa, Cam Như Ý đúng giờ xuất hiện trước cửa ra vào nhà Lâm Sở Sênh.



Nghe nói Cam Như Ý đã đến, Lâm Sở Sênh liền mặc đồ ngủ đi xuống.



Đồ ngủ thường khá rộng rãi, có điều dù Lâm Sở Sênh mới mang thai nhưng dường như Cam Như Ý lại có ảo giác là thấy bụng Lâm Sở Sênh lớn hơn trước rồi.



“Cô Cam uống gì không? Nhà chúng tôi có rất nhiều loại nước ép hoa quả.” Lâm Sở Sênh vừa xuống lầu, vừa nói chuyện với Cam Như Ý.



“Bạc hà, cảm ơn.” Cam Như Ý vẫn giữ lễ tiết, khách sáo như khi còn ở bên ngoài.



Bạc hà là loại thực vật dùng để nâng cao tinh thần, Lâm Sở Sênh cũng thầm hiểu điều này.



Lâm Sở Sênh gọi một cốc nước chanh rồi cứ vậy ngồi ở phía đối diện Cam Như Ý. Vì cô mang thai nên trong nhà có sẵn rất nhiều loại hoa quả, chẳng khác gì ngoài cửa hàng, bạn chọn hoa quả thì người giúp việc sẽ làm nước ép từ món đó.



“Cô chủ động tìm tôi là thua tôi về mặt khí thế rồi.” Cam Như Ý nhìn xuống dưới chân mình, nhận nước uống người giúp việc đưa đến, khẽ nhấp một ngụm.



Lâm Sở Sênh cười lắc đầu, “Nếu là việc tranh giành đàn ông thì chuyện ai lên tiếng trước có quan trọng gì, thắng thua chỉ nằm ở kết quả mà thôi.”



Hai cô gái xuất sắc như nhau ngồi chung một chỗ, mỉm cười với nhau như đang nói chuyện phiếm, nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ thấy trong này ẩn chứa rất nhiều lưỡi dao sắc bén.



Mới đầu giọng Cam Như Ý rất thấp, nhưng về sau giọng càng ngày càng cao hơn, “Cô Lâm, không biết cô lấy đâu ra tự tin ấy, tôi cần phải giành người đàn ông của cô sao? Tôi biết là cô có năng lực, nhưng mà nếu so với tôi thì cô vẫn còn kém đấy.”



“Những người làm luật sư đều ăn nói tự tin như vậy à?” Lâm Sở Sênh biết rõ là Cam Như Ý đang khoe khoang vốn liếng của mình nhưng cô không để ý.



Cô tin là Thẩm Mạc cũng chẳng để ý quá nhiều.



“Chuyện này không liên quan đến nghề nghiệp.” Cam Như Ý còn định nói rõ chuyện này nhưng lại bị Lâm Sở Sênh cắt ngang.



“Chẳng lẽ cô Cam cảm thấy đây là sự thật à?” Lâm Sở Sênh buồn cười nhìn Cam Như Ý, “Người hôm qua gọi điện mà không nói gì là cô Cam đây. Tôi nghĩ, cuộc điện thoại kia hẳn là để nhắc nhở Thẩm Mạc đi tìm cô, chỉ tiếc người nghe máy lại là tôi. Cô nghĩ là không ai biết số cô thì cô có thể làm càn, cứ thế thể hiện sự ngang ngược của mình à?”



Lâm Sở Sênh hơi nghiêng người về phía trước, “Nhìn thì có vẻ như cô không yêu cầu quá nhiều trong tất cả mọi chuyện, nhưng thật ra thì lại tốn rất nhiều tâm trí, cũng chỉ để bản thân có thể tự nhiên đứng cạnh Thẩm Mạc thêm một chút.”



“Nhưng mà loại người muốn cả mặt trong lẫn mặt người như cô có cảm thấy mệt mỏi không?” Lâm Sở Sênh nói xong liền từ từ thưởng thức nước chanh yêu thích của mình từng ngụm nhỏ.



Giống như cô đang từ từ nhấm nháp vẻ chật vật của Cam Như Ý sau khi bị vạch trần vậy.



Nói thật thì Cam Như Ý cũng khá chật vật, cứ thế uống sạch cốc nước từng ngụm lớn.



“Cô nghĩ Thẩm Mạc sẽ không nhìn ra chuyện tôi có thể nhìn ra sao?” Trái với vẻ căng thẳng của Cam Như Ý, Lâm Sở Sênh lại cực kì nhàn nhã.



“Khụ khụ.” Cam Như Ý uống nước quá nhanh nên bị sặc đến mức phải ho khan.



Cô ta tự vuốt ngực sau đó nhanh chóng uống thêm vài ngụm nước nữa, sau khi hết ho khan thì vẻ chật vật khi bị vạch trần cũng đã qua đi, bản thân cô ta cũng đã bình tĩnh lại, “Vậy nên, cô tìm tôi có mục đích gì?”



Lâm Sở Sênh thấy Cam Như Ý đặt cốc nước xuống, cũng bỏ cốc xuống theo, “Không có gì, tôi chỉ muốn tâm sự với cô, một cuộc hôn nhân cưỡng ép thì liệu có viên mãn không thôi.”



Cô còn cố ý kéo dài năm chữ cuối.



“Ha ha ha.” Cam Như Ý liền trả lại cho Lâm Sở Sênh ba chữ này, “Cô nghĩ nhiều thật đấy, tôi không để ý đến việc hôn nhân cưỡng ép thì có viên mãn hay không, tôi chỉ quan tâm là liệu cuộc hôn nhân này có phải là của tôi hay không thôi.”



Cam Như Ý hơi nheo mắt lại, nhưng khí thế nhất định phải giành bằng được thì lại lộ rõ ra hơn.



“Vậy nếu như cô không thể giành được cuộc hôn nhân này thì sao?” Lâm Sở Sênh hơi ngẩng đầu lên, cơ thể mang thai dễ mệt mỏi hơn bình thường, Lâm Sở Sênh dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cô cầm cốc nước lên, lắc lắc, nghiêm túc kiểm tra xem trong cốc nước ép này có cặn gì không.



“Vẫn là câu nói đó, cô tìm tôi trước, chứng tỏ là cô thiếu kiên nhẫn hơn tôi. Sau này chúng ta có rất nhiều thời gian để thấy rõ Thẩm Mạc thuộc về ai.” Cam Như Ý hạ chân đang vắt sang một bên xuống, sau đó chuyển sang vắt chân còn lại lên.



“Thái độ của bác Thẩm đối với Thẩm Mạc không được rõ ràng cho lắm, nhưng nếu anh ấy cưới tôi thì Thẩm Thị sẽ nhận được lợi ích cực kì to lớn, tôi còn có thể bảo đảm cho Thẩm Mạc có địa vị vững chắc tại Thẩm Thị. Điều này cô có dốc sức làm mười năm, hay hai mươi năm thì cũng chẳng thể đạt được, cô nói xem, đàn ông thường sẽ chọn bên nào?” Có lẽ Cam Như Ý đã quen làm luật sư rồi nên nói năng rất lưu loát, dù có nói câu dài đến mấy thì vẫn không hề bị gián đoạn, lại còn cực kì rõ ràng.



“Tất nhiên tôi cũng là phụ nữ nên cũng thông cảm cho khó khăn của cô. Đàn ông ấy mà, nhất là những người đàn ông có địa vị thì rất khó để có thể chung thủy với một người phụ nữ cả đời. Nếu không phải cô thì sẽ còn có người khác bước vào thế giới của anh ấy. Tôi rất rộng lượng, không chỉ có thể chứa chấp cô mà còn có thể bảo đảm là con của cô sẽ sống cuộc đời không lo chuyện cơm áo, hai mẹ con cô sẽ sống nhàn nhã cả đời này.” Cam Như Ý dứt khoát bỏ cả hai chân xuống, cười cười đẩy cốc nước về phía trước.



“Còn nữa, mục đích cô gọi tôi đến chắc cũng không chỉ đơn giản là tâm sự thôi đâu nhỉ. Tôi nghĩ, Thẩm Mạc đã đi mở họp báo để nói rõ mọi chuyện rồi, cô chặn tôi lại cũng chỉ đơn giản là vì không muốn tôi làm loạn, đồng thời cũng để ba mẹ tôi khiêm tốn hơn vì tôi đang ở địa bàn của cô…” Nói tới đây, Cam Như Ý xách túi của mình lên: “Lâm Sở Sênh, cô thông minh, nhưng tôi cũng không ngốc. Có điều kể cả khi chúng tôi không nhắm vào Thẩm Mạc thì liệu cô có chắc chắn được là anh ấy sẽ cưới cô không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom