• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (5 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-322

Chương 334: Gừng càng già càng cay




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81232.png

Xem ảnh 2
81232_2.png
“Ngộ độc do hít formaldehyde?” Thẩm Mạc ngẩng phắt đầu lên, dường như không hiểu ý này cho lắm.



“Đúng vậy.” Bác sĩ gật đầu, “Vì phụ nữ có thai khá nhạy cảm, sức đề kháng thấp, có thể người bình thường không cảm nhận được, nhưng trạng thái của cô ấy đã rất rõ ràng. Chẳng hạn như thích ngủ hay là rụng tóc, ngứa ngáy… đều là dấu hiệu của việc ngộ độc formaldehyde mãn tính.”



Từng câu từng chữ mà bác sĩ nói có vẻ khá chuyên ngành, Thẩm Mạc cũng không nghe rõ lắm, nhưng điều anh để ý đến chính là bác sĩ có nhắc đến hiện tượng thích ngủ của Lâm Sở Sênh. Trước giờ anh vẫn cho rằng đó là phản ứng sinh lý, vì cô3mang thai nên mới ngủ nhiều.



Dù nghĩ thế nào thì anh cũng không thể ngờ rằng đó lại là dấu hiệu ngộ độc formaldehyde!




“Formaldehyde rất có hại cho thai nhi, nó sẽ gây nên trạng thái dị dạng, dù bây giờ có giữ lại được thì sau này cũng sẽ rất dễ có hiện tương sinh non hoặc xuất huyết nhiều. Cho nên theo ý kiến của chúng tôi là bỏ thai, để giảm bớt nguy hiểm đối với cơ thể người mẹ.” Bác sĩ thấy Thẩm Mạc vẫn còn đang do dự, tưởng rằng anh không nỡ bỏ đứa bé, “Huống chi đã chảy rất nhiều máu rồi nhưng cơ thể người mẹ vẫn có dấu hiệu chảy máu tiếp, dù muốn giữ thai thì cũng chưa chắc2đã có thể giữ được.”

Tất nhiên mấy tình tiết lựa chọn bảo vệ người lớn hay đứa bé trong phim truyền hình đều là giả dối cả, pháp luật đã quy định là nếu như sự tồn tại của đứa bé uy hiếp đến tính mạng của người mẹ thì bác sĩ có quyền nạo phá thai.

Tuy nhiên, tình trạng của Lâm Sở Sênh vẫn chưa đến mức đó nên bác sĩ vẫn cần sự đồng ý của Thẩm Mạc. Nhưng nếu như có một ngày đứa bé thật sự uy hiếp đến tính mạng của Lâm Sở Sênh như lời bác sĩ vừa nói thì dù không thông báo cho Thẩm Mạc, bác sĩ vẫn sẽ làm phẫu thuật phá thai cho Lâm Sở Sênh.

Thẩm Mạc xoa mặt, run tay,2mãi một lúc lâu mới viết xong hai chữ Thẩm Mạc.

Nhìn cánh cửa phòng cấp cứu lại đóng vào, Thẩm Mạc không nhịn được ngồi xổm xuống đất.

Formaldehyde, formaldehyde… Sao có thể như vậy được! Trong lúc Lâm Sở Sênh mang thai, Thẩm Mạc đã tiến hành cải tạo lại văn phòng, nhưng anh vẫn rất chú ý đến việc loại bỏ formaldehyde và lựa chọn các loại đồ dùng.

Thẩm Mạc thầm nghĩ trong đầu, Lâm Sở Sênh bị ngộ độc formaldehyde nặng trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn không phải là vì chuyện ở văn phòng. Vì mấy ngày nay là kì nghỉ nên Thẩm Mạc và Lâm Sở Sênh thường xuyên đi lại ở bên ngoài, nếu có người muốn ra tay thì đây cũng là9một cơ hội.

Lại còn không khiến anh chú ý?

Làm sao để có nồng độ độc lớn như vậy?

Vào dịp Tết mọi người đều phải quét dọn vệ sinh, có vài bức tường phải được sơn lại, chắc chắn là bọn họ đã bỏ thứ gì đó vào trong các vật liệu kia…

Vì Thẩm Mạc chưa bao giờ chú ý đến chuyện này nên cho dù anh có ngửi thấy mùi gì đó không rõ ràng lắm thì cũng sẽ không để ý.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, Thẩm Mạc tức giận đấm vào tường, tất cả là tại anh không bảo vệ tốt Lâm Sở Sênh.

Mẹ Thẩm thấy Thẩm Mạc đau lòng như vậy liền thở dài một hơi, “Mẹ là người hại chết đứa bé, nếu như4có thể giúp con sống thoải mái hơn thì mẹ cũng sẵn lòng đền mạng.” Mẹ Thẩm tiến lên hai bước, thật ra bà cũng không biết phải an ủi người khác thế nào nên lúc nói chuyện cũng chẳng có chút tình cảm nào hết.

“Cút!” Thẩm Mạc tức giận hét lớn với mẹ Thẩm.

Dù sao cũng là mẹ ruột của Thẩm Mạc, dù đã muốn bóp chết bà một lần rồi nhưng nghĩ lại thì chẳng còn dũng khí nào để bóp chết bà lần thứ hai nữa.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, Thẩm Mạc tức giận đấm vào tường, tất cả là tại anh không bảo vệ tốt Lâm Sở Sênh.



Mẹ Thẩm thấy Thẩm Mạc đau lòng như vậy liền thở dài một hơi, “Mẹ là người hại chết đứa bé, nếu như có thể giúp con sống thoải mái hơn thì mẹ cũng sẵn lòng đền mạng.” Mẹ Thẩm tiến lên hai bước, thật ra bà cũng không biết phải an ủi người khác thế nào nên lúc nói chuyện cũng chẳng có chút tình cảm nào hết.



“Cút!” Thẩm Mạc tức giận hét lớn với mẹ Thẩm.



Dù sao cũng là mẹ ruột của Thẩm Mạc, dù đã muốn bóp chết bà một lần rồi nhưng nghĩ lại thì chẳng còn dũng khí nào để bóp chết bà lần thứ hai nữa.



Mẹ Thẩm còn muốn nói gì đó với Thẩm Mạc, nhưng bà cũng không thích bị mắng, anh đã bảo bà đi rồi thì bà cũng đành phải đi thôi.



Mẹ Thẩm đi chưa được vài bước thì Thẩm Mạc đã kịp phản ứng lại, “Khoan đã!” Mẹ Thẩm khó hiểu quay đầu lại, nhưng tiếc là Thẩm Mạc chẳng nhìn vào bà mà quay sang trợ lý bên cạnh mình, “Kéo bà ấy đi xét nghiệm máu.”



Thẩm Mạc không tôn trọng mẹ Thẩm nên trợ lý của anh cũng chẳng tôn kính bà lắm, anh ta lập tức tiến lên định kéo bà đi.



“Mấy người định làm gì? Thẩm Mạc, mẹ là mẹ con đấy!” Mặc dù vừa rồi còn nhẹ nhàng nói đến cái chết nhưng bà vẫn có cảm giác khủng hoảng khó hiểu đối với những việc bà chưa biết. Thậm chí bà còn nghĩ liệu có phải là quân đội Nhật Bản lại chế ra loại thuốc gì mới rồi bắt bà để làm thí nghiệm hay không.



Mặc kệ mẹ Thẩm thích gì thì nói, Thẩm Mạc vẫn ngồi xổm dưới đất, nghĩ về chuyện của mình.



“Thả tôi ra, tôi tự đi.” Mẹ Thẩm thấy mình không giãy giụa được liền hất mạnh người bên cạnh ra, dù thật sự phải làm xét nghiệm thì bà cũng không thể chật vật như vậy được.



Thẩm Mạc quay đầu lại nhìn mẹ Thẩm, sau đó cười lạnh.



Người mẹ này của anh là người phụ nữ lúc nào cũng chú ý đến hình tượng của bản thân, sao bà lại có thể ra tay với Lâm Sở Sênh như một người đàn bà chanh chua được chứ?



Thẩm Mạc vẫn còn đang chờ tin của Lâm Sở Sênh và mẹ Thẩm.



Khoảng bốn mươi phút sau thì có kết quả xét nghiệm máu của mẹ Thẩm, có thể thấy rõ là trong máu của bà có rất nhiều chất kích thích với nồng độ cao hơn hẳn bình thường. Dựa vào kinh nghiệm thì tình huống này xảy ra do bị tiêm thuốc kích thích nào đó vào trong người.



Hơn nữa nồng độ còn rất cao.



Kích thích đại não của con người rất dễ kích thích đến thần kinh, khiến người ta trở nên táo bạo, làm ra những chuyện cực đoan, khó có thể tưởng tượng nổi.



Thẩm Mạc từ từ nhắm mắt lại, đối phương quá nhanh, ác, chuẩn. Cố ý chọn chỗ Thẩm Mạc không thể để ý được rồi đánh một nhát trí mạng.



Mà lần nào cũng đều liên quan người Thẩm Mạc quan tâm nhất, chẳng phải có câu “quan tâm quá sẽ loạn” hay sao?



Một người thành công sẽ rất ít khi để lộ những chuyện mình quan tâm ra bên ngoài, tránh để người khác nắm bắt điểm yếu của mình.



Thẩm Mạc quá để tâm đến Lâm Sở Sênh, tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể nhìn ra điều này.



Thời gian từ từ trôi đi, Thẩm Mạc thầm tính toán thật nhanh, anh cố gắng nghĩ cách để có thể phản kích lại.



Cửa phòng cấp cứu còn chưa mở ra, hành lang lại trở nên ồn ào, Thẩm Mạc quay đầu lại thì thấy ba Thẩm dẫn một đám người đi đến. Cả đám người ai cũng trông rất hùng hổ, vừa nhìn đã biết là những người có võ nghệ.



“Ông đến làm gì?” Thẩm Mạc đứng lên lạnh lùng nhìn ba Thẩm.



“Đến xem xem mày định cầu xin tao thế nào.” Ba Thẩm mỉm cười, nhấc tay lên, để người khác tiến lên đạp cửa phòng cấp cứu.



“Các người làm gì vậy?” Thẩm Mạc lập tức ra tay hất người vừa đạp cửa ra chỗ khác, mà vệ sĩ của Thẩm Mạc cũng lập tức rút súng ra, chuẩn bị khai chiến bất kì lúc nào.



Nhưng mà khi cửa bị đạp ra, cảnh tượng bên trong lại khiến Thẩm Mạc phải hít một hơi lạnh. Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ y tá nằm ngổn ngang nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Lâm Sở Sênh đâu.



“Thẩm Hạo Chấn, kẻ đứng đằng sau chuyện này là ông phải không?” Thẩm Mạc hận đến mức nghiến răng, giống như anh có thể lao lên giết chết ba Thẩm bất kì lúc nào.



Người ba Thẩm dẫn đến thấy Thẩm Mạc vô lễ với ông ta như vậy thì định tiến lên dạy dỗ Thẩm Mạc, nhưng ba Thẩm lại đưa tay ra chặn lại, “Bệnh viện này mang danh nghĩa Thẩm Thị đấy, chỉ cần tao muốn thì có thể đưa cô ta đi ngay trước mắt mày ngay lập tức.”



“Trông mày thế này có vẻ như nếu Lâm Sở Sênh gặp chuyện không may thì mày sẽ chết ngay theo nó vậy nhỉ. Đúng vậy, mày cũng có năng lực để chết cùng đấy.” Ba Thẩm gật đầu, dường như còn có ý khen ngợi Thẩm Mạc, “Nhưng mà tao sẽ không để cho Lâm Sở Sênh chết mà sẽ để nó sống thật tốt, chỉ cần mày đồng ý kết hôn với Như Ý và thông báo với bên ngoài thì tao sẽ trả Lâm Sở Sênh lại cho mày một cách nguyên vẹn.”



Vốn dĩ tay Thẩm Mạc đang túm lấy áo ba Thẩm, bây giờ lại bị ông ta gỡ từng ngón tay ra, “Tao biết là mấy năm qua mày ở nước ngoài nuôi thế lực riêng, cũng không điều tra ra được là mày có những gì. Nhưng mũi nhọn của mày lộ quá rõ khiến tao phải đề phòng mày ngay từ đầu. Những gì mày có thể điều tra được đều là do tao cố ý bỏ công bỏ sức ra. Chính vì thế nên mới có thể đánh cho mày trở tay không kịp.”



Ba Thẩm vỗ tay để người đứng phía sau sửa sang lại quần áo cho ông ta, “Chắc chắn là tao có năng lực thì mới lăn lộn được đến ngày hôm nay, tao rất quan tâm đến thế lực mày đang có. Trước khi điều tra rõ ràng thì tao sẽ không đẩy mày vào đường cùng, cũng không cho mày cơ hội để cá chết lưới rách.”



Sau khi sửa sang lại xong quần áo, ba Thẩm lại vẫy tay để người kia lùi về sau lưng mình, ông ta vỗ vai Thẩm Mạc, “Chỉ cần mày đồng ý cuộc hôn nhân này thì chắc chắn tao sẽ trả Lâm Sở Sênh lại cho mày. Dù sao thì mày vẫn là con trai tao, tao vẫn quan tâm đến cảm nhận của mày.”



Ba Thẩm cười cười, lùi từng bước một ra phía sau.



Sự đắc ý của ông ta kích thích Thẩm Mạc, anh thật sự nghĩ đến việc bắn thẳng vào đầu ông ta. Nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.



Anh chưa thể làm gì được, ít nhất cũng phải đợi đến lúc tìm được Lâm Sở Sênh đã.



“Điều tra!” Thật ra trái tim của Thẩm Mạc chẳng thể hạ xuống được nữa, khi Lâm Sở Sênh biến mất khỏi giường bệnh là anh đã không thể bình tĩnh nổi nữa rồi.



Các bác sĩ y tá trong kia đều bị tiêm thuốc mê, thời gian qua đi cũng đã tỉnh gần hết. Trước mắt thì có lẽ Lâm Sở Sênh biến mất qua đường vận chuyển thuốc.



Thật ra người của Thẩm Mạc cũng có theo dõi chỗ này, nhưng họ không hề phát hiện ra việc có người biến mất.



Thẩm Mạc đi vòng quanh phòng cấp cứu, cấp dưới của anh làm việc rất đáng tin, những chỗ có thể xảy ra nguy hiểm anh đều sắp xếp người rồi. Nhưng tại sao cuối cùng vẫn xảy ra chuyện chứ?



Thẩm Mạc từ từ ngẩng đầu lên, đột nhiên anh phát hiện ra vấn đề, đèn ở phòng phẫu thuật không cao lắm, làm vậy là để có thể thấy được tất cả mọi góc độ của bệnh nhân. Cho nên bình thường cũng sẽ không có ai nhìn lên trên.



Người của Thẩm Mạc cũng chú ý đến ánh mắt của anh, liền cử người đến xem.



Hóa ra trên trần nhà có một cái võng dùng để kéo người lên phòng bệnh bên trên, vừa nãy ba Thẩm xuất hiện hẳn là để kéo dài thời gian.



Bây giờ nhìn lại, đúng như lời ba Thẩm nói, ông ta đã chuẩn bị trước từ lâu rồi.



Ngay từ khi bọn họ đấu với Thẩm Phong, với nhà họ Lâm, ba Thẩm đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, thậm chí còn lẳng lặng cải tạo cả bệnh viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom