• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (3 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-331

Chương 343: Từ từ chơi chết mày




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81916.png

Xem ảnh 2
81916_2.png
Thấy Lâm Sở Sênh đi xuống, Cam Như Ý liền đứng lên, đợi khi Lâm Sở Sênh xuống lầu, vừa hay đứng chặn trước mặt cô, “Không ngờ cô Lâm đến sớm như vậy, cảm ơn cô Lâm đã tới chúc phúc cho chúng tôi.”



Lâm Sở Sênh liếc nhìn Thẩm Mạc đang ngồi yên tại chỗ, thấy Thẩm Mạc không có phản ứng gì, cô tỏ vẻ không vui, “Tôi sống ở đây.” Lâm Sở Sênh nói xong thì giơ tay lên, ý bảo Cam Như Ý nhường đường, cô còn đang vội đi đón Trương Nhất Nhất.



Cam Như Ý né người qua một bên, “Vậy thì có duyên thật, sau này tôi cũng sống ở đây, chúng ta muốn gặp mặt cũng dễ dàng rồi. Nghe nói cô Lâm là kì tài của giới kinh doanh.” Cam Như Ý cười nói, chỉ nhìn mặt ngoài thì3không thấy mùi thuốc súng giữa hai người.



Lâm Sở Sênh gật đầu với Cam Như Ý, “Tôi còn bận việc.” Sau đó, cô nhanh chóng đi ra ngoài.




Cam Như Ý cũng đã nhận ra những việc này là Thẩm Mạc đang cố ý giày vò cô ta. Nhưng cô ta không sợ, một người đàn ông lại dùng thủ đoạn với cô ta như thế, cô ta cảm thấy thật nực cười.

“Thẩm Mạc, em vốn rất trân trọng tình cảm giữa chúng ta, cũng cho anh đầy đủ không gian riêng tư, nhưng bây giờ em cảm thấy hoàn toàn không cần thiết nữa.” Cam Như Ý nói, nghiêng người về phía Thẩm Mạc, “Xem ra giữa anh và em cũng chẳng còn tình cảm nam nữ gì nữa rồi, vậy cứ coi như đây là một cuộc giao dịch là được.”

Lúc nói chuyện, Cam2Như Ý nhếch miệng lên, “Em thật sự không quan tâm đến quá trình như thế nào, em chỉ quan tâm kết quả.”

Nói thẳng ra như vậy, Cam Như Ý càng cảm thấy dễ chịu, “Anh để Lâm Sở Sênh ở đây, em thật sự cảm thấy không quan trọng, dù sao thì em mới là bà Thẩm chính hiệu, khi hai người gặp mặt, ít nhất thì cô ta cũng khó coi hơn em.” Cam Như Ý nói rồi bắt chéo chân.

Ban đầu Cam Như Ý đang thử thăm dò Thẩm Mạc, nhưng đã ầm ĩ thế này rồi mà Thẩm Mạc cũng không hề nói hủy đính hôn, điều đó có nghĩa là giang sơn quan trọng hơn mỹ nhân.

Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Cam Như Ý sẽ nổi giận, nhưng Cam Như Ý không như vậy, đã thế còn2cười, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mạc, đặt tay lên ghế của anh.

Thẩm Mạc liếc nhìn Cam Như Ý rồi thu tay về, không hề cho cô ta một chút mặt mũi nào.

“Thẩm Mạc, ý anh là hôn sự của chúng ta coi như hủy bỏ sao?” Cam Như Ý cau mày, dường như không hề có ý tiếp tục níu kéo.

Thẩm Mạc búng tay, bắt chéo chân, “Anh nghe em.” Giọng điệu dịu dàng, xen lẫn vài phần cưng chiều.

Nhưng câu nói này lại khiến sắc mặt Cam Như Ý hơi thay đổi.

Nếu bàn về phong độ thì Lâm Sở Sênh có vẻ kém Cam Như Ý một chút.

Nhưng mà quan hệ của hai người vốn dĩ đã gay gắt, lại thêm Trương Nhất Nhất vừa mới gây chuyện, nếu thật sự có thể bắt tay trò chuyện vui vẻ thì dối trá quá. Tuy9phong độ của Lâm Sở Sênh kém Cam Như Ý, nhưng biểu hiện của Lâm Sở Sênh mới cho người ta có cảm giác chân thật.

Cam Như Ý bị từ chối một cách thẳng thừng thì sắc mặt cũng rất khó coi. Cô ta quay đầu lại, vừa hay thấy Thẩm Mạc đang nhìn chằm chằm về phía bên này, mà trong mắt anh có thêm vài phần ý cười.

Cam Như Ý hiểu rất rõ, ý cười này chắc chắn không phải là dành cho cô ta.

Cam Như Ý liếc nhìn bóng lưng của Lâm Sở Sênh rồi đứng thẳng người, ngẩng đầu, ưỡn ngực, giống như là phản xạ có điều kiện, đi về phía Thẩm Mạc.

“Thẩm Mạc, em vốn rất trân trọng tình cảm giữa chúng ta, cũng cho anh đầy đủ không gian riêng tư, nhưng bây giờ em cảm thấy hoàn toàn không4cần thiết nữa.” Cam Như Ý nói, nghiêng người về phía Thẩm Mạc, “Xem ra giữa anh và em cũng chẳng còn tình cảm nam nữ gì nữa rồi, vậy cứ coi như đây là một cuộc giao dịch là được.”



Lúc nói chuyện, Cam Như Ý nhếch miệng lên, “Em thật sự không quan tâm đến quá trình như thế nào, em chỉ quan tâm kết quả.”



Nói thẳng ra như vậy, Cam Như Ý càng cảm thấy dễ chịu, “Anh để Lâm Sở Sênh ở đây, em thật sự cảm thấy không quan trọng, dù sao thì em mới là bà Thẩm chính hiệu, khi hai người gặp mặt, ít nhất thì cô ta cũng khó coi hơn em.” Cam Như Ý nói rồi bắt chéo chân.



Ban đầu Cam Như Ý đang thử thăm dò Thẩm Mạc, nhưng đã ầm ĩ thế này rồi mà Thẩm Mạc cũng không hề nói hủy đính hôn, điều đó có nghĩa là giang sơn quan trọng hơn mỹ nhân.



Nếu đã như vậy thì Cam Như Ý cũng có thể tự tin để nói chuyện rồi.



Thẩm Mạc hơi nheo mắt lại, trong mắt lập tức toát ra ý lạnh.



Có điều anh cũng không nói gì thêm.



Sự im lặng của Thẩm Mạc càng khiến Cam Như Ý cảm thấy thoải mái. Cô ta luôn cảm thấy con người cao thấp sang hèn đều đã phân biệt rõ ràng từ khi sinh ra, dù sau này có cố gắng thế nào cũng không sánh bằng.



Cô ta có một gia đình hoàn hảo, điều đó quan trọng hơn bất kì điều gì.



Lâm Sở Sênh dẫn Trương Nhất Nhất đi vào, đúng lúc nhìn thấy Cam Như Ý nghiêng đầu, không biết đang nói gì với Thẩm Mạc. Đôi nam nữ chó má! Trương Nhất Nhất đứng bên cạnh tức không chịu nổi, không nhịn được mà mắng một câu.



Lâm Sở Sênh cười, kéo tay Trương Nhất Nhất, ý bảo cô không cần phải để bụng, “Đi thôi, đi lên ngồi nói chuyện với tớ một lát.”



Trương Nhất Nhất đột nhiên hất tay Lâm Sở Sênh ra, “Cậu còn muốn nói chuyện? Chẳng phải bây giờ chuyện gì cậu cũng làm được sao?” Trương Nhất Nhất làm mặt lạnh, nhất là khi nhìn thấy bộ quần áo không kín đáo lắm mà Lâm Sở Sênh đang mặc thì vẻ lạnh lẽo trong mắt càng lúc càng dày đặc hơn.



Thấy Trương Nhất Nhất nổi giận vì mình, Lâm Sở Sênh vừa cười vừa kéo tay Trương Nhất Nhất, “Tớ thật sự rất ổn, vốn định ra tháng sẽ tới thăm cậu, không ngờ lại khiến cậu lo lắng thế này.”



Lâm Sở Sênh vẫn đang lải nhải nói chuyện thì đột nhiên bị Trương Nhất Nhất ôm chầm lấy, “Cậu có biết tớ thật sự sợ lắm không? Sợ cậu đột nhiên mất tích như sáu năm trước, sợ cậu tổn thương cũng không nói cho tớ biết, sợ cậu trốn trong góc khó chịu một mình.”



Trương Nhất Nhất vừa nói vừa khóc, có thể là vì Lâm Sở Sênh, hoặc cũng có thể là vì cô khiến cho Trương Nhất Nhất nhớ lại những nỗi xót xa trước kia.



Trương Nhất Nhất nghĩ: Ông trời quá bất công.



Trương Nhất Nhất vốn định đến để an ủi Lâm Sở Sênh, lúc này lại đổi thành Lâm Sở Sênh an ủi Trương Nhất Nhất.



Không biết Trương Nhất Nhất đã kìm nén bao lâu mà càng lúc càng khóc lớn. Hôm nay vốn là lễ đính hôn của Thẩm Mạc và Cam Như Ý, kết quả Trương Nhất Nhất gào khóc một trận như khóc đám ma khiến cho không khí vui vẻ ít ỏi còn lại cũng mất sạch.



Ba Cam thật sự không chịu nổi bèn đứng dậy kéo Cam Như Ý đi, “Nếu nhà họ Thẩm không giải thích hợp lý chuyện hôm nay thì chúng ta khỏi làm thông gia gì hết.”



Chuyện hôm nay quá rõ ràng, nó đã không còn là chuyện của riêng của Thẩm Mạc nữa mà là cả nhà họ Thẩm cố ý làm cho bọn họ mất mặt.



Ba Cam định đi, mấy anh em nhà họ Thẩm bèn đứng ngăn lại. Lúc này ba Thẩm mới chậm rãi đứng lên, tiện tay sửa sang lại quần áo rồi đi đến chỗ ba Cam, cười tươi như hoa nói: “Xem ông thông gia tức giận kìa, chuyện hôm nay là do chúng tôi không suy nghĩ chu đáo, ngay tại đây, tôi thay mặt cho toàn bộ nhà họ Thẩm xin lỗi nhà họ Cam.” Nói xong, ba Thẩm gật đầu với ba Cam, coi như để thể hiện sự áy náy của mình.



“Có điều, ông thông gia à, có vài lời nghe không xuôi tai nhưng tôi cảm thấy cần phải nói, dù sao đây cũng là chuyện của bọn trẻ, chúng biết nên phải xử lý như thế nào, người lớn chúng ta cũng đừng có tùy tiện xen vào.” Ba Thẩm nói xong, định kéo ba Cam quay trở lại.



Cuộc hôn nhân này do người lớn hai nhà bàn bạc, vì lợi ích chung của hai gia tộc nên mới liên hôn với nhau.



Bây giờ ba Thẩm lại nói với ba Cam rằng chuyện này không có liên quan đến bọn họ, làm sao ông ta có thể nghe lọt tai cho được. Ba Cam rút tay ra khỏi tay ba Thẩm, “Thẩm Hạo Chấn, ông đang chơi tôi đấy à?”



Ba Thẩm vẫn cười tủm tỉm, “Ông nói như vậy là không đúng rồi, hai nhà Cam - Thẩm cũng được xem là môn đăng hộ đối, vậy mà ông cứ tỏ vẻ mình trên cơ, tôi thật sự cảm thấy không cần phải như thế…”



Ba Thẩm kéo tay ba Cam một lần nữa, nói bằng giọng nói chỉ có hai người nghe được, “Thấy đủ thì ngừng đi.”



Khuôn mặt của ba Cam kém hơn so với lúc trước, ông ta giãy tay ra khỏi tay ba Thẩm nhưng lại bị Cam Như Ý nhanh tay đè lại, “Con cảm thấy bác Thẩm nói rất đúng, hai nhà chúng ta không nhà nào phải nịnh bợ nhà nào cả, ba cũng đừng quyết định theo ý mình.”



Cam Như Ý liếc nhìn Thẩm Mạc, “Em cảm thấy nghi thức đính hôn hôm nay không cần phải tiếp tục nữa. Nếu anh có thành ý cưới em thì anh hãy tự mình đến nhà em xin lỗi, chúng ta chọn một ngày khác tổ chức lại. Trong chuyện hôm nay, nhà họ Cam chúng em rộng lượng, sẽ không nhắc đi nhắc lại mãi.”



Cam Như Ý còn định tiếp tục dây dưa với Thẩm Mạc, nhưng khi nhìn thấy ba Thẩm không hề nể mặt ba Cam liền thay đổi ý định, dù sao cũng còn nhiều thời gian, cô ta vẫn còn có nhiều cách tạo áp lực cho anh.



Cam Như Ý là một người thông minh, cô ta hiểu rõ hơn ai hết rằng phụ nữ kết hôn có liên quan chặt chẽ với nhà mẹ đẻ. Nếu nhà mẹ đẻ lợi hại thì người phụ nữ ở nhà chồng sẽ không phải chịu khổ. Còn nếu người nhà chồng không coi nhà mẹ đẻ ra gì thì dù có tỏ ra thân thiết cũng đừng hòng được bên nhà chồng cảm kích, đây là chuyện không thể xảy ra.



Thẩm Mạc nhún vai, chỉ còn thiếu mỗi việc nói rõ là anh không quan tâm.



Nhà họ Cam cố ý muốn đi, những người bên dưới nhà họ Thẩm tất nhiên là phải đi tiễn.



Ngược lại, hai người nên đi tiễn nhất là ba Thẩm và Thẩm Mạc lại không hề nhúc nhích.



Ba Thẩm quay đầu, cười ha ha nhìn Thẩm Mạc, “Nhìn đi, mày đắc tội với nhà họ Cam rồi, tao biết trong lòng mày không buông được Lâm Sở Sênh, chắc chắn mày muốn tìm cơ hội dẫn cô ta đi. Thế nhưng bây giờ mày muốn sống yên ổn thì phải lật đổ được nhà họ Cam.”



Ba Thẩm lại vỗ vai Thẩm Mạc, “Cứ ngẫm lại thì tao lại thấy sợ thay mày.”



“Ông thật sự không sợ tôi không cưới Cam Như Ý à?” Thẩm Mạc nói xong liền dùng ngón trỏ và ngón cái gỡ bàn tay đặt trên vai mình ra.



“Sợ, đương nhiên là tao sợ chứ.” Ba Thẩm nhìn Thẩm Mạc bằng vẻ vô cùng nghiêm túc, “Cho nên tao đã sắp xếp xong rồi, cho dù mày không bật đèn xanh cho cô bé nhà họ Trương thì tao cũng sẽ bật đèn. Thậm chí cho dù không có cô bé nhà họ Trương thì cũng sẽ có cô bé nhà họ Lý, nhà họ Vương, dù sao thì lễ đính hôn hôm nay nhất định phải hỏng bét.”



Khóe môi Thẩm Mạc cứng đờ, “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”



Thấy Thẩm Mạc nổi giận thật, ba Thẩm cười đắc ý, “Từ từ chơi chết mày!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom