• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (6 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-333

Chương 345: Không cần thì phí




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81918.png

Xem ảnh 2
81918_2.png
Vốn dĩ trước đây thỉnh thoảng bà còn xuống dưới, bây giờ nhìn thấy Lâm Sở Sênh cũng xuống thì cả ngày ở lì trong phòng, không khác gì lúc cô đang ở cữ cả.



Chắc chắn cô cũng dễ chạm mặt Thẩm Phong. Thời gian dài như vậy rồi, Thẩm Phong cũng quen với việc nhìn thấy Lâm Sở Sênh. Mặc dù vẫn không nói chuyện với cô, thế nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn đứng bên cạnh cô một lúc!



Tuy đã là đã lập xuân, thế nhưng cũng giống như câu nói kia, sau lập xuân thì lạnh người chứ không lạnh đất. Nhiệt độ đã tăng, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy gió còn lạnh hơn cả trước kia.



Lâm Sở Sênh ngồi trên ghế sofa, vốn dĩ cô đang đọc sách, nào ngờ cửa lại mở ra. Lẽ ra chẳng có chuyện gì lớn cả, thế nhưng thời3gian cửa mở lại khá lâu. Thấy người giúp việc cung kính mời ai đó vào đây, Lâm Sở Sênh không khỏi liếc nhìn.




Sau đó Cam Như Ý kiêu ngạo như một con khổng tước bước vào.

Lâm Sở Sênh ngước mắt. Sau khi thấy rõ người đến, cảm thấy không có chuyện gì liên quan đến mình nên cô tiếp tục đọc sách.

Cửa vừa đóng lại, Cam Như Ý liền ngồi thẳng xuống chỗ đối diện với Lâm Sở Sênh: “Vốn dĩ tôi không muốn hạ mình đến tìm cô, thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy sự tồn tại của cô thật sự khiến tôi rất chướng mắt.” Cô ta đi thẳng vào vấn đề, ở trước mặt Lâm Sở Sênh, dường như Cam Như Ý có cảm giác vị trí của cô ta cao hơn nhiều so với cô.

Lâm Sở Sênh để sách sang một bên,2sau đó ngồi thẳng dậy: “Tôi rất vinh hạnh vì có thể khiến cô để mắt đến.”

Cam Như Ý cười cợt, lấy một tờ chi phiếu ra khỏi túi xách: “Tôi có thể xuất hiện trong nhà họ Thẩm, tôi nghĩ cô cũng hiểu rồi. Chuyện này có nghĩa là nhà họ Thẩm đã cho tôi một lời giải thích.” Cô ta đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Lâm Sở Sênh: “Tôi vẫn không thích dùng cách này, sỉ nhục cô cũng sỉ nhục tôi. Thế nhưng hôm nay tôi lại cảm thấy đây là cách hữu hiệu nhất.”

Nói rồi cô ta đưa thẳng cái điện thoại đến trước mặt Lâm Sở Sênh, Lâm Sở Sênh ngước mắt nhìn vào. Tuy không biết thật giả thế nào nhưng trên đó viết rất rõ và chi tiết về nhà họ Trương.

Thứ bí mật như vậy mà Cam Như Ý2lại có thể tìm được, chứng tỏ rằng chắc chắn cô ta đã có ý đồ.

Thấy Lâm Sở Sênh dường như vẫn còn do dự, Cam Như Ý chỉ vào điện thoại: “Cô cũng có thể dùng cái điện thoại này để gọi cho nhà họ Trương, xem lời tôi nói là thật hay giả.”

Cô ta để tay đỡ trán, hơi híp mắt lại, dáng vẻ rất thản nhiên!

“Làm việc trong nhà nước, tùy ý tìm một lý do đều có thể nói là phạm lỗi. Hiện giờ mẹ của Trương Nhất Nhất đã tạm thời bị đình chỉ chức vụ, mà với tốc độ tổn thất mười triệu một ngày, nhà họ Trương cũng nhanh chóng tàn đời thôi.” Cam Như Ý nói tiếp: “Tất cả những điều này đều phụ thuộc vào ý của cô, tôi đã cho cô đủ thời gian để cân nhắc rồi. Nếu cô9đồng ý lấy chồng, cầm tám mươi triệu này và hai mươi triệu tiền sính lễ cũng đủ để cho nhà họ Trương dùng.”

“Tôi sẽ tìm cho cô một người đàn ông vô cùng ưu tú. Cô lấy anh ta xong vẫn có thể sống một cuộc sống không lo cơm áo.” Cam Như Ý nói rất thản nhiên giống như việc Lâm Sở Sênh đi hay ở là do cô ta quyết định vậy.

Lâm Sở Sênh buồn cười liếc nhìn Cam Như Ý, lại liếc nhìn số tiền tám mươi triệu trên tờ chi phiếu. Cho dù thân phận của Lâm Sở Sênh bây giờ là tổng giám đốc Thẩm Thị thì con số này vẫn lớn đến mức đáng sợ: “Cô coi trọng tôi thật đấy.”

“Tôi biết bây giờ cô đang cần tiền.” Cam Như Ý vắt chân lên. Tuy nhà họ Cam theo chính trị, thế4nhưng vẫn có rất nhiều của cải. Cam Như Ý cũng rất đau lòng khi phải lấy số tiền này ra, nhưng vì tương lai thì tất cả những thứ này đều rất xứng đáng!

Thứ mà nhà họ Thẩm có thể mang đến cho cô ta ít nhất cũng vượt xa con số tám mươi triệu này.

Vốn dĩ Lâm Sở Sênh muốn nói mình hoàn toàn không cần số tiền này, thế nhưng Cam Như Ý lại đặt ngón trỏ lên môi làm ra động tác suỵt: “Cô có cần số tiền này hay không tôi còn rõ hơn cô đấy.” Tiếp theo cô ta mở một bảng biểu từ trong điện thoại: “Cô thử nhìn xem có quen hay không. Tôi chắc chắn sẽ không làm gì nhà họ Thẩm, thế nhưng nhà họ Trương thì tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng của tôi.”

Thứ bí mật như vậy mà Cam Như Ý lại có thể tìm được, chứng tỏ rằng chắc chắn cô ta đã có ý đồ.



Thấy Lâm Sở Sênh dường như vẫn còn do dự, Cam Như Ý chỉ vào điện thoại: “Cô cũng có thể dùng cái điện thoại này để gọi cho nhà họ Trương, xem lời tôi nói là thật hay giả.”



Cô ta để tay đỡ trán, hơi híp mắt lại, dáng vẻ rất thản nhiên!



“Làm việc trong nhà nước, tùy ý tìm một lý do đều có thể nói là phạm lỗi. Hiện giờ mẹ của Trương Nhất Nhất đã tạm thời bị đình chỉ chức vụ, mà với tốc độ tổn thất mười triệu một ngày, nhà họ Trương cũng nhanh chóng tàn đời thôi.” Cam Như Ý nói tiếp: “Tất cả những điều này đều phụ thuộc vào ý của cô, tôi đã cho cô đủ thời gian để cân nhắc rồi. Nếu cô đồng ý lấy chồng, cầm tám mươi triệu này và hai mươi triệu tiền sính lễ cũng đủ để cho nhà họ Trương dùng.”



Từ đầu đến cuối, bàn tay của Lâm Sở Sênh vẫn không chạm vào điện thoại của Cam Như Ý: “Cô định cho tôi lấy ai?”



“Cam Cửu, anh họ của tôi, tuyệt đối không làm nhục thân phận của cô.” Cam Như Ý nói rất thẳng thắn dứt khoát, cũng đủ độc ác, “Đương nhiên, trợ lý lúc đầu của cô cũng là người phụ nữ của anh họ tôi. Thế nhưng chắc cô cũng hiểu, với thân phận của cô ta thì chắc chắn không thể bước vào cửa nhà họ Cam của tôi. Vừa hay quan hệ của hai người rất tốt, sau khi lấy anh họ tôi, cô muốn chăm sóc cô ta thế nào cũng được!”



Đương nhiên Lâm Sở Sênh cũng biết ý đồ của Cam Như Ý, cô ta đang trả thù. Cam Như Ý đính hôn với Thẩm Mạc, Trương Nhất Nhất dùng đứa bé đã chết của cô để trả thù cô ta, bây giờ cô ta dứt khoát dùng chuyện này để khiến cô khó chịu.



Lâm Sở Sênh từ lâu đã nhìn ra được Cam Như Ý không phải là người đơn giản, thế nhưng không ngờ cô ta lại ác độc đến thế!



“Cô quan tâm đến tôi như vậy, chứng tỏ ở trong lòng Thẩm Mạc, tôi vẫn có trọng lượng. Cô không sợ ép tôi điên lên tôi lại về với Thẩm Mạc à. Chuyện của nhà họ Trương, tôi nghĩ anh ấy có đủ khả năng xử lý giúp tôi.” Lâm Sở Sênh nhướng mày. Cho dù ở trong tình huống như vậy, cô vẫn không hề có chút hoảng loạn nào!



Nghe thấy Lâm Sở Sênh nói vậy, Cam Như Ý cười không thành tiếng: “Đúng là Thẩm Mạc quan tâm đến cô. Thế nhưng nếu thật sự có ý muốn ở bên cạnh cô cả đời thì anh ấy đã không đính hôn với tôi! Hơn nữa cô cho rằng nhà họ Cam hiền lành lắm à. Nếu Thẩm Mạc thật sự vì cô mà chọn đối đầu với tôi, không cần tôi phải ra tay, những người khác trong nhà họ Thẩm cũng sẽ có ý kiến với anh ấy! Nói nghiêm trọng hơn là nếu chọn cô thì sẽ mất tất cả!”



“Cô và Thẩm Mạc đã từng ở bên nhau. Cô biết có thể đến được bước này anh ấy đã phải trải qua khó khăn đến nhường nào, chắc chắc cô càng biết rằng liệu anh ấy có thể vì cô mà từ bỏ tất cả hay không!” Lời cần nói Cam Như Ý đều đã nói hết, ở lại đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cô ta cầm túi xách đặt bên cạnh lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như lúc trước khiến cho người ta có cảm giác cao không thể với tới!



Trước đó ba Thẩm đã dặn dò, nhất định phải đối xử thật tốt với Lâm Sở Sênh, vì vậy người giúp việc cũng rất sợ cô. Nhìn từ mặt ngoài thì Lâm Sở Sênh đã chịu thiệt trước Cam Như Ý, thế nên ai nấy đều nhanh chóng trốn ra xa, chỉ sợ cô tức giận rồi trút hết lên người bọn họ.



Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Sở Sênh ôm chân ngồi trên ghế sofa, tiếp tục đọc sách, thế nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ. Bắt cô trơ mắt nhìn cả nhà Trương Nhất Nhất bị trả thù, cô tuyệt đối không thể làm được.



Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Sở Sênh cúi đầu nhìn thì thấy là một dãy số lạ. Sau khi ấn nghe, cô còn chưa kịp nói alo thì một giọng nói trầm thấp sốt ruột đã vang lên: “Lâm tổng, Cam Như Ý cứ bắt Cam Cửu phải lấy chị. Chị yên tâm đi, em đã nói với Cam Cửu rồi, anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu.”



Vừa nghe liền biết giọng nói ở đầu dây bên kia là của Trịnh Điềm.



Sau khi nói hết những điều cần nói, không đợi Lâm Sở Sênh nói gì, Trịnh Điềm vội vàng cúp điện thoại, có lẽ là sợ người khác nhìn thấy.



Trong lòng Lâm Sở Sênh cảm thấy khá biết ơn Trịnh Điềm. Muốn dỗ dành cái tên thần kinh như Cam Cửu hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng. Nếu thật sự Trịnh Điềm sống rất tốt thì chỉ gọi điện thoại thôi, cô ấy đã không phải cẩn thận như vậy.



Lâm Sở Sênh bất giác thở dài một hơi. Trên thế gian này toàn là chuyện bất công.



Chỉ có điều tâm tư của Trịnh Điềm phải uổng phí rồi. E rằng Cam Như Ý hoàn toàn không để ý đến chuyện rốt cuộc Cam Cửu có bằng lòng cưới cô hay không. Cái cô ta muốn là làm nhục cô, khiến cô và Thẩm Mạc không thể quay lại với nhau được nữa.



Lâm Sở Sênh quay chiếc điện thoại trong tay. Lúc này hoàn toàn không có đủ thời gian cho cô chuẩn bị. Muốn bảo vệ được nhà họ Trương chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn. Lâm Sở Sênh đột nhiên đứng phắt dậy, người có thể giúp cô xử lý chuyện này chỉ có ba Thẩm. Cô nghĩ chắc chắn ba Thẩm sẽ bằng lòng cống hiến sức lực!



Lâm Sở Sênh bước tới phòng làm việc tìm ba Thẩm. Sau khi nói rõ mục đích mình đến đây, ông ta lập tức ra tay xử lý chuyện này.



Ngay trước mặt Lâm Sở Sênh, ông ta liên lạc với người cần liên lạc, chuẩn bị những thứ cần chuẩn bị.



Khoảng nửa tiếng sau, bên phía ba Thẩm nhận được tin tức: “Cô không cần sốt ruột. Bên phía nhà họ Trương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nhà họ Vân đã nhúng tay vào rồi. Chắc chắn nhà họ Cam sẽ nể mặt họ!”



Đầu óc của Lâm Sở Sênh suy nghĩ nhanh chóng, người quản chuyện của nhà họ Trương nhất định là Vân Ly.



Tuy rằng không muốn Vân Ly nhúng tay vào vũng nước đục này, thế nhưng nếu anh ta đã bắt đầu làm, Lâm Sở Sênh cũng không thể nói thêm gì nữa. Cô chỉ có thể yên lặng nhớ rõ ân tình của anh ta ở trong lòng.



Lâm Sở Sênh gật đầu tỏ vẻ đã yên tâm, sau đó đặt tờ chi phiếu lấy được từ tay của Cam Như Ý xuống: “Tôi còn một chuyện cần làm phiền ông, hi vọng ông có thể nhờ người kiểm tra xem tờ chi phiếu này có thể hối đoái được không? Nếu có thể hối đoái, phiền ông rút ra giúp để giữ lại làm bằng chứng.”



Ba Thẩm đưa tay nhận lấy, liếc nhìn số tiền trên đó, không nhịn được cười lắc đầu: “Nếu cô là con gái của tôi thì tốt rồi, sản nghiệp to lớn của Thẩm Thị nhất định sẽ để lại cho cô. Có điều cô làm con dâu của tôi cũng tốt lắm.”



Ba Thẩm vốn dĩ luôn đi theo con đường nghiêm túc, thế nhưng ở trước mặt Lâm Sở Sênh lại có vẻ rất hiền lành.



Lâm Sở Sênh chỉ khẽ cong khóe miệng. Cô nói xong hết những gì mình muốn nói thì gật đầu rời khỏi đây!



Cam Như Ý rất kiêu ngạo, e rằng tờ chi phiếu này có thể hối đoái được. Có lẽ ở trong mắt của cô ta, ngoài thỏa hiệp ra thì Lâm Sở Sênh tuyệt đối không còn cách nào khác!



Chỉ cần hành động nhanh chóng thì có thể lấy số tiền này ra trước khi bị Cam Như Ý chặn lại.



Khiến Cam Như Ý vô cớ mất tám mươi triệu, trong lòng cô cảm thấy thoải mái muốn chết đi được.



Đến khoảng hai giờ chiều, bên phía Lâm Sở Sênh nhận được tin tức từ ngân hàng, tiền đã được gửi vào trong tài khoản riêng của cô.



Dù sao ba Thẩm cũng không phải là người đê tiện đến mức lấy luôn cả tiền của cô!



Lâm Sở Sênh tính thử. Bây giờ tài sản cá nhân của cô đã có hơn một trăm triệu. Tiền là thứ rất tốt, trong tay có tiền, nghĩ sao cũng thấy an toàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom